Quân Hôn Bí Mật

Chương 6




Thời điểm đến bệnh viện bà Lý đang đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, khi thấy Nghiêm Chân liền cuống quít lên.

Nghiêm Chân bắt lấy bàn tay của bà Lý, “ Bà Lý, bà nội cháu thế nào rồi ạ?"

"Tốt hơn nhiều, vừa mới tỉnh lại. Mới vừa rồi bà cũng cuống cuồng cả lên."

Nghiêm Chân vội vàng muốn đi vào trong, bà Lý bỗng nhiên kéo tay cô lại, thần sắc có vẻ như muốn nói lại thôi, "Bà nghĩ cháu vẫn là đừng nóng vội đi vào."

"Làm sao vậy?"

"Còn nhớ không lần trước bà giới thiệu đối tượng gặp mặt kia cho cháu không?"

Như thế nào bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, Nghiêm Chân sửng sốt, "Nhớ rõ ạ."

Bà Lý nhớ ra chuyện gì đó mà vỗ tay một cái rồi nói, "Bà nội cháu chính là vì chuyện này mà rất sốt ruột nên nổi giận, lần này là do sốt ruột tức giận mà ra nha, huyết áp tăng cao. Huyết áp vừa lên, không phải —— "

Nghiêm Chân có chút sốt ruột, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Chuyện là như thế này, Nghiêm Chân có nhờ bà Lý ở cạnh nhà canh chừng bà nội mỗi khi cô đi dạy, hai người này bình thường không có việc gì liền thích ngồi tán gẫu, đề cập đến đều là một ít chuyện nhà. Hôm nay bà nội nói đến hôn nhân đại sự của cô, đã nghĩ tới đối tượng lần trước cùng cô gặp mặt kia, sau khi về vẫn không thấy Nghiêm Chân nói gì, bà cũng sẽ không tò mò. Người là do bà Lý giới thiệu nên bà nội liền nhờ bà Lý gọi điện thoại cho người nọ.

Người đàn ông ở đầu điện thoại kia từ chối nói, "Cô gái này nhìn qua không có tâm tư kết hôn, tôi cùng với cô ấy căn bản là không thể. Bộ dáng không mặn không nhạt, làm cho người ta đoán không ra cảm xúc."

Lại là cái dạng này, lúc trước bao nhiêu người đều bị Nghiêm Chân làm cho thành như vậy? Bà nội vừa nghe, cơn tức liền dâng cao, rồi sau đó thì liền vào bệnh viện.

Nghiêm Chân dở khóc dở cười.

Nghĩ xong, cô vẫn là đẩy cửa ra rồi vào, cô đối với sự ngăn cản của bà Lý chỉ nói, "Bà không hiểu bà nội cháu rồi, bà nội nếu tức giận thì phải đợi cháu trở về rồi bà nội mắng cháu đã, bằng không quay đầu chỉ còn có mỗi mình bà phải chịu thôi."

Bà nội còn chìm trong giấc ngủ nặng nề, Nghiêm Chân tiễn bước bà Lý, ngồi xuống ở trước giường. Bà nội năm nay đã sáu mười tám tuổi, cũng không giống như những người già bình thường cùng tuổi khác với tóc mai hoa râm, nhìn kỹ bà vẫn là có thật nhiều tóc đen, đây là điểm mà bà nội mỗi khi nghĩ đến vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng là mấy năm qua, vì cô mà tóc bà cũng đã bạc màu không ít.

Suy nghĩ một chút, Nghiêm Chân cảm thấy thực có lỗi với bà nội của mình.

Cửa sổ trong phòng bệnh không đóng, từng trận gió lạnh xuyên thấu qua song cửa thổi vào, Nghiêm Chân thong thả bước đến phía trước cửa sổ, đóng lại rồi lại nghe thấy bà nội nằm ở trên giường bệnh nói, "Đừng đóng, để cho gió vào dập lửa cho bà đi."

Nghiêm Chân bật cười, vẫn đóng cửa sổ, đem khuôn mặt tươi cười đang dâng lên xoay người sang chỗ khác, "Bà nội, trời đã sang thu rồi, bà muốn bị cảm sao?"

Bà nội hừ một tiếng, "Chết sớm càng tốt, tỉnh lại nhìn thấy cháu lại cảm thấy càng phiền."

Đã lớn thế rồi mà tính tình càng lúc càng trẻ con, không biết có phải bà giận quá hay không nữa. Nghiêm Chân dạy tiểu học, ứng phó với mấy đứa trẻ cũng có không ít kinh nghiệm, cô kéo kéo góc chăn của bà, “Bà à.”

Bà nội cầm tay cô, tận tình khuyên bảo, “Tiểu Chân, bà nội đã từng thề trước mộ ba cháu, nhất định phải nuôi dưỡng cháu thành người, nhìn cháu kết hôn, sinh cháu. Nó không thể chứng kiến thì bà sẽ dùng mắt của bà nhìn thay cho nó.”

“Nhưng mà Tiểu Chân à, bà nội đã sáu mươi tám tuổi rồi, cháu còn không chịu giúp bà già này thực hiện giấc mộng đó sao?”

Nghiêm Chân không nói được gì.

Phòng bệnh lại bao phủ bởi một không khí trầm mặc.

Thật lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Cô quay đầu nhìn lại, đó là phụ huynh của Cố Gia Minh, Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Việt gõ cửa một lát mới phát hiện hình như bây giờ gặp có vẻ không thích hợp, nhưng vẫn bước vào, “Xin lỗi đã quấy rầy cô Nghiêm, túi của cô để quên trên xe tôi.”

Nghiêm Chân quẫn bách, vội nhận túi từ tay anh. Bà nội nhìn qua, hai mắt sáng lên quay sang hỏi, “Tiểu Chân, đây là…?”

“Đây là phụ huynh học sinh của cháu, thuận đường nên đưa cháu đến.” Cô biết bà nội đang nghĩ cái gì cho nên vội vàng giải thích.

Giây tiếp theo, mắt bà lại ảm đạm đi. Nhìn ánh mắt đó, Cố Hoài Việt chợt nhớ đến mẹ mình cũng từng như vậy, rất quen chỉ cần nhìn qua anh cũng hiểu.

Anh mỉm cười, quay đầu về phía người đang cúi gầm đầu xuống đất, Nghiêm Chân, “Tôi đi trước nhé cô Nghiêm, có việc sẽ liên lạc với cô sau.”

Rồi anh nhìn về phía bà đang nằm trên giường bệnh, “Bà cũng nghỉ ngơi cho tốt.”

“Rồi, rồi…”Bà nội trả lời, nhìn bóng anh đi xa, lại không tránh khỏi phiền muộn, thì thào lẩm bẩm, “Khi nào thì Tiểu Chân mới tìm được một người như thế chứ?”

Nghiêm Chân đang cầm túi, nghe bà nói câu đó mà cứng cả người.

… …

Cố Viên sáng sớm tiếng gõ thức dậy lại vang lên.

Rời giường phải theo quy củ cũng là do Cố lão gia đề ra, ông sống trong quân đội đã lâu, ở quân doanh mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, rửa mặt chải đầu rồi tập thể dục, nhiều năm đã hình thành một thói quen rất tự nhiên. Buổi tối sẽ nghe tiếng gõ tắt đèn đi ngủ, sáng sẽ nghe tiếng gõ rời giường.

Thói quen này là tốt, nhưng lại vô cùng cực khổ với mọi người trong Cố viên, nhất là với người ít hiểu biết về gia quy như Lương Hòa. Cô ngủ không sâu, có tiếng động là sẽ tỉnh, đương nhiên là với cả âm thanh này nữa. Phùng Trạm an ủi, “Chị dâu à, tiếng gõ này cũng có lúc ngừng đấy, khi chị mang thai về nhà ở, chị nhớ không, lúc đó không gõ nữa.”

Cố Hoài Việt nhìn vẻ mặt xanh xao của Lương Hòa, mỉm cười, “Sao thế, không quen à?”

“Không phải ạ.” Lương Hòa xoa xoa cổ, buồn rầu nói, “Em lúc rời giường hay bị tụt huyết áp, một lát mới bình thường lại được.” Nhìn ra thấy thím Trương đang sắp xếp lại mấy chậu hoa trong vườn thì Lương Hòa nói, “Anh hai không hay về nhà nhưng anh có quen với âm thanh này không?”

Cố Hoài Việt lắc đầu, “Anh cũng tham gia quân đội, tiếng gõ này lúc nào cũng có.”Anh cười cười, cho tay vào túi, “Tiếng gõ này ở đây là đồng hồ báo thức nhưng với quân nhân đó là mệnh lệnh, lập tức phải chấp hành không được chậm trễ.”

Lương Hòa nói thầm, “Cái này với em cũng giống như mệnh lệnh vậy, hoàn toàn là mệnh lệnh.”

“Thế thì tốt rồi.”Cố Hoài Việt khẽ cười, “Em đã gần như được giác ngộ tư tưởng làm vợ quân nhân rồi đấy.”

Buổi tối tham mưu trưởng tự mình đón con tan học, tiểu tai họa kinh ngạc nhìn ba, vô cùng đề phòng, “Cố thủ trưởng, ba hôm nay làm sao mà đến đây?”

Tự nhiên lại đối tốt như thế, khẳng định là có chuyện sắp xảy ra rồi. Cậu bé thân làm con nhưng cũng rất ít khi được hưởng thụ việc đại tá này lái xe đưa đón.

Cố Hoài Việt dở khóc dở cười, đưa cho con một túi hạt dẻ, “Có vấn đề gì sao? Hử?”

Tiểu tai họa che đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao, ôm cặp xách ai oán lên xe, “Cô giáo của con nói, một người bình thường không quan tâm mình nhưng tự nhiên lại đến cười cười với mình thì nhất định là có âm mưu.” Nói xong cậu giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé che trước mặt thủ trưởng, nói từng chữ một, “ Ba chắc chắn đã làm gì có lỗi với con phải không? Ba nói đi, có phải lại tính bỏ con rồi về thành phố B không?”

Cố thủ trưởng nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nghiêng người xoa đầu con, “Lần này ba ở đây vài ngày cho nên con không cần lo.”

Cố Gia Minh chép miệng, “ Ba nói phải giữ lời.”

Cố Hoài Việt khẽ cười, “Con có thể nói đó là quân lệnh.”

Xoa đầu con Cố Hoài Việt hơi thất thần, hình như anh đã không chăm sóc tốt cho đứa con này, anh hằng năm không ở nhà nên con thấy anh mới quấn như thế.

Như mẹ hay nói, Gia Minh rất bám anh vì nó không có mẹ chỉ có ba. Nếu có mẹ sẽ có người yêu thương nó nhiều hơn.

Ý của bà, anh biết thế mà cũng chỉ cười trừ. Nay mẹ cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, bắt đầu bức hôn, trước mắt chính là bữa tiệc trong lễ mừng thọ của Cố lão gia.

Biết đi chỗ nào tìm một cô gái thích hợp mang tới trấn an mẹ đây? Đúng là một vấn đề nan giải.

Cố Gia Minh cũng ra vẻ đau đầu, sầu mi ủ rũ hỏi ba, “Ba, hôm nay cô dạy ngữ văn lớp con có cho một đề bài.”

“Thế nào? Đề bài quá khó khăn à?”Anh vừa chuyển hướng xe vừa hỏi.

“Vâng.” Cố Gia Minh uể oải lấy đôi tay mập mạp của mình che mặt, thở một hơi dài.

Nghiêm trọng vậy sao?Anh nhíu mày, “Đề bài như thế nào?”

“Về mẹ.”

Cố Hoài Việt giật mình.

Cố Gia Minh tiếp tục nói, “Giáo viên âm nhạc của tụi con nói trên đời mẹ là tốt nhất, thế mà cô Ngữ văn lại bảo là đôi khi không có mẹ cũng không nhất định là bất hạnh.Thật là rối nha.”

“Giáo viên dạy văn của con là ai?”

“Cô Nghiêm.” Giọng tiểu tai họa sôi nổi hẳn lên, “Cũng là chủ nhiệm lớp con.”

A, Nghiêm Chân. Anh một lần nữa nhắc lại tên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.