Quan Hệ Thân Mật

Chương 1: Chúng ta biết nhau bao lâu rồi? [H]




Tự

Trong quán cà phê tao nhã, tiếng dương cầm từ từ vang lên giai điệu du dương.
Tô Mộc Nghiên khuấy cà phê trong tách, khóe miệng mỉm cười nhạt, lẳng lặng lắng nghe anh chàng đối diện nói. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta, nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Anh chàng mê mẩn tâm hồn, quên hết những chuyện anh ta đang nói, mà Tô Mộc Nghiên chỉ mỉm cười, cũng chưa nói lời nào.
Bên cạnh là cửa kính trong suốt, một chiếc xe thể thao màu bạc đậu vững vàng bên ngoài quán cà phê. Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu, nhìn bóng dáng màu trắng từ trong xe bước xuống, nàng mở miệng cười, sau đó đứng lên.
“Anh Vương, ngại quá, công ty còn có việc, tôi phải đi về trước.” Tô Mộc Nghiên nói xong, vươn tay hướng về phía anh chàng đối diện. “Lần gặp mặt này rất vui, chúng ta hẹn lại lần sau”.
Anh chàng họ Vương nghe vậy nhanh đứng lên theo, bắt tay Tô Mộc Nghiên, liên tục gật đầu. "Được được, cô Tô, lần sau gặp lại.”
Lúc đi, anh Vương thập phần thân sĩ thay Tô Mộc Nghiên mở cửa. Đi ra quán cà phê, danh thiếp chuẩn bị sẵn còn chưa kịp đưa, đã thấy Tô Mộc Nghiên gật đầu cười với mình, sau đó đi đến bên chiếc xe thể thao màu bạc.
Dáng người yểu điệu, tóc quăn ánh nâu dài bay theo trong gió, làn da trắng nõn, không chỗ nào không làm cho người ta động lòng.
“Cảnh Phong, cô tới muộn.”  tươi cười lúc nãy sớm đã không thấy bóng dáng, Tô Mộc Nghiên đen mặt, nhìn cô gái đứng bên chiếc xe thể thao màu bạc, hạ giọng nói: “Tôi không gọi cô tới đón tôi, cô thật không muốn tới phải không?”
Gió nhẹ từ từ thổi bay tóc trên trán Cảnh Phong, không sợ hãi, không một chút bối rối trước chất vấn của Tô Mộc Nghiên. Cô mở cửa bên ghế phụ lái, không trả lời vấn đề của Tô Mộc Nghiên, chỉ thản nhiên giải thích: “Thật có lỗi, trước khi đi công ty có chút việc, tôi phải xử lý gấp nên tới trễ.”
Tô Mộc Nghiên híp mắt, vẻ mặt vô cùng không vui, vẫn ngồi vào trong xe.
Đóng cửa lại, Cảnh Phong đi về chỗ của mình, lái xe đi.
Trong xe, Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Cảnh Phong biết nàng tức giận. Nhìn thẳng con đường phía trước, Cảnh Phong nắm tay lái, mở miệng phá tan sự im lặng, “Đối tượng xem mắt lần này có vừa lòng không?”

“Đâu có nhanh vây.” Tô Mộc Nghiên chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không yên lòng đáp. Sau đó, nàng lay chuyển ánh mắt, quay đầu trở về, nhìn vào mắt Cảnh Phong, đột nhiên cười đến rạng rỡ, “Như thế nào? Cô để ý?”
Cảnh Phong bất động thanh sắc, nhận xét đúng trọng tâm, “So với lúc trước mà nói, lần này xem như được nhất."
“Thật không?” Dường như câu trả lời của Cảnh Phong cũng không làm cho Tô Mộc Nghiên vui lên, nàng ném đi những lời này, quay đầu không muốn nói chuyện tiếp.
Lúc chờ đèn đỏ, Cảnh Phong lấy ra một tập hồ sơ ở cạnh cửa, đưa cho Tô Mộc Nghiên. “Lần này nhìn trúng mảnh đất đó, rốt cuộc cô có tính mua không?”
“Thế nào? Cô vội vã chờ tôi ký tên?” Tô Mộc Nghiên lấy tập hồ sơ qua, lại để ở phía trước cửa sổ, xoay người nhìn cô, khẽ nhếch cằm, cười đắc ý và  mê người.
Nắm tay lái, Cảnh Phong liếc mắt nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, hơi bất đắc dĩ nói: “Cô nói đi?”
Là người lãnh đạo trực tiếp, nếu Tô Mộc Nghiên không ký tên, như vậy rất nhiều việc sẽ không cách nào chứng thực, mà rõ ràng  Tô Mộc Nghiên biết hậu quả, nhưng vẫn không đưa ra xác định, chẳng khác nào cố ý làm khó dễ Cảnh Phong.
“Đêm nay tới nhà tôi.”
Tô Mộc Nghiên cúi đầu cười, xoay người lại dựa vào ghế xe, hờ hững nói xong, cúi đầu nhàn nhã vỗ vỗ chỗ bị nhăn trên chiếc váy của mình, ung dung đợi Cảnh Phong trả lời.
Lời này là mệnh lệnh, không phải đề nghị, giọng điệu như vậy làm Cảnh Phong nhịn không được nhíu nhíu mày. “Tối nay công ty tối nay có hội nghị, tôi không rảnh.”
“Ồ, vậy hả?” Không ngoài dự đoán khi  nghe Cảnh Phong cự tuyệt, Tô Mộc Nghiên cũng không sốt ruột, chỉ thích thú ngồi trong xe lười biếng duỗi lưng, từ từ nhắm mắt, khóe miệng cong lên nụ cười gian xảo. “Vậy cũng đâu phải rất gấp.”
“Két!”
Lời Tô Mộc Nghiên vừa nói ra, Cảnh Phong lập tức dừng xe lại, làm cho cả người Tô Mộc Nghiên chúi về phía trước, nụ cười tao nhã trên miệng đã biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt chật vật.
“Tô Mộc Nghiên, cô thật trẻ con quá đó.” Cắn răng liếc Tô Mộc Nghiên một cái, Cảnh Phong đạp chân ga tiếp tục đi tới phía trước. “Tối nay tám giờ gặp.”
Liếm liếm khóe miệng, Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu, hoàn toàn không thèm để ý Cảnh Phong, vẻ mặt thoải mái.

***

Chương 1: Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?
Tám giờ tối.
Tô Mộc Nghiên mở cửa, thấy Cảnh Phong mang vẻ mặt hững hờ đứng ở cửa. Cô còn mang theo cặp công tác trong tay, khoanh tay đứng dựa cạnh cửa, một thân trang phục màu trắng sạch sẽ, ôm lấy thân hình thon dài. Tóc đen suôn dài buông xuống trên vai cô, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn.
Vừa tinh tế mà còn lộ ra hơi thở thành thục tao nhã.
Tô Mộc Nghiên đánh giá vẻ thản nhiên trên mặt Cảnh Phong lúc này, tư thái vân đạm phong khinh (thanh thản hờ hững), cười tránh ra lối đi ở cửa.
Đi vào phòng, Cảnh Phong theo thói quen nhìn nhìn đồng hồ, đúng tám giờ, không sớm không muộn.
Tô Mộc Nghiên vừa tắm xong, tóc còn có nước chảy xuống, một thân áo tắm rời rạc, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn trước ngực. Nàng nhìn chằm chằm Cảnh Phong trong chốc lát, cắn môi cười lên, tiến đến vươn hai tay ôm lấy cổ Cảnh Phong, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng manh của cô, nhìn gương mặt thản nhiên của ai đó dần dần đỏ lên.
Cảnh Phong để nàng hôn mình, khoảng cách gần trong gang tấc, cô chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn không sót chút nào cảnh trí bên trong áo tắm của Tô Mộc Nghiên.
Cô lại chỉ yên lặng bỏ ánh mắt đó, nhẹ nhàng đẩy Tô Mộc Nghiên ra, “Muốn gì thì cũng chờ tôi đi tắm rửa trước một cái.”
Tô Mộc Nghiên lùi sang bên, ôm một cánh tay cúi đầu cười, không thèm để ý lời nói của Cảnh Phong. Đối với thái độ hờ hững của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên đã quen quá rồi, hơn nữa còn tổng kết bằng kinh nghiệm vô cùng phong phú. Tóm lại bằng bốn chữ, đó là, không biết lãng mạn.
“Cảnh Phong, cô có cảm thấy cô thật có chút không biết lãng mạn không?” Tô Mộc Nghiên tùy tiện dựa vào ghế sô pha, nhàn nhã chống đầu, cười hỏi Cảnh Phong.
"Ngại quá, cả ngày bị tổng giám đốc áp bức sức lao động, liên tiếp tăng ca, thật sự nói không nên lời cái gì gọi là tình thú”. Cảnh Phong buông túi xách trong tay xuống, đi lại dừng lại bên người Tô Mộc Nghiên, vừa cởi nút áo sơ mi, vừa nói: “Huống hồ, sau khi hết giờ làm việc còn bị bắt tiếp tục bán sức lao động làm chuyện vốn không thuộc phạm vi công tác của tôi."
“Ồ? Cô đang lên án tôi không có tình người đối với cô?” Hai tay Tô Mộc Nghiên chống xuống tay vịn sô pha, di động thân mình hôn môi Cảnh Phong, không chút để ý cười lên.
Cảnh Phong lui về sau một bước, tránh đi nụ hôn của Tô Mộc Nghiên, rút vạt áo sơ mi bên trong váy ra, xoay người đi về phía phòng tắm.
“Nếu cô nhận ra và có loại lòng tốt này thì cô sẽ không phải là Tô Mộc Nghiên.”
Tô Mộc Nghiên nhún vai, Cảnh Phong đã nghĩ mình như vậy, nói gì cũng đều là dư thừa.
Huống hồ, nàng căn bản không hề nghĩ tới phải giải thích điều gì.
Tắm xong, Cảnh Phong cùng Tô Mộc Nghiên mặc áo tắm giống nhau như đúc, bước ra ngoài để lại vết nước dưới chân chỗ sâu chỗ cạn không đều.
Lúc này Tô Mộc Nghiên đã chống đầu nằm trên giường, nàng nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong bước đến bên cạnh mình, vạt áo tắm rộng thùng thình theo thân người di động mà hết mở lại khép vào, Tô Mộc Nghiên dõi mắt nhìn qua thấy hai chân cô trắng nõn thon dài, tầm mắt lại hướng lên trên, có thể thấy được cảnh sắc thần bí mông lung chỗ bắp đùi. Tô Mộc Nghiên cười haha, trong ánh mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng giảo hoạt, nhìn Cảnh Phong đến gần mà càng phát sáng lên.
Cảnh Phong đến bên giường, quỳ một chân trên tấm nệm mềm mại, cúi người, chống trên đầu Tô Mộc Nghiên, yên lặng nhìn chăm chú vào người dưới thân. Ánh mắt tối tăm của cô lóe sáng lên, nhìn chăm chú vào Tô Mộc Nghiên, như muốn hút người trước mặt vào mắt mình.
“Xùy, ánh mắt của cô nhìn cứ như là muốn ăn thịt người đó.” Tô Mộc Nghiên cười lên, không chút để ý mở miệng.
“Chẳng lẽ không phải?” Cảnh Phong nói xong, cúi đầu xuống, môi sát qua chớp mũi Tô Mộc Nghiên, hơi thở ái muội toàn bộ phả ra trên mặt nàng.
Lời nói của Cảnh Phong thật sự vô cùng ái muội. Tô Mộc Nghiên hơi nheo mắt, sau đó thả lỏng toàn thân, không ý kiến cúi đầu cười.
Nằm thẳng người, Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong phía trên mình, tay phác hoạ sườn mặt cô, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ và chuyên chú, khiến cho người ta mê luyến. Tay nàng theo hai má đi xuống, tiến vào bên trong chỗ rộng mở của áo tắm, chạm nhẹ làn da Cảnh Phong.
Chỗ đó là xương quai xanh tinh xảo của Cảnh Phong, nhưng bàn tay giảo hoạt của Tô Mộc Nghiên đụng vào như vậy hiển nhiên là chưa đủ, ngón tay nàng linh hoạt chui xuống, khẽ chạm lên bờ ngực mềm mại Cảnh Phong.
Bắt được bàn tay tác quái của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong phủ môi hôn phong tỏa hành động của nàng. Cô vừa tắm nên tóc ướt sũng, nước rơi vào trên mặt, trên cổ Tô Mộc Nghiên lạnh như băng.
Ôm cổ Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên dùng sức, Cảnh Phong liền theo lực của nàng cúi xuống, càng hôn nàng sâu hơn. Hôn nhau triền miên kịch liệt, đôi chân xinh đẹp thon dài của Tô Mộc Nghiên, nâng lên ôm lấy hông Cảnh Phong, khẽ nâng lên xuống vuốt ve lặp đi lặp lại bên hông của cô, pháo hoa bắn ra sáng rực.
Hai chân Tô Mộc Nghiên nâng lên làm cho áo tắm trượt kéo lên trên đùi, cảnh trí như ẩn như hiện, gợi cảm yêu mị giống như là yêu tinh trong đêm.
Đối diện một Tô Mộc Nghiên nhiệt tình mê người như vậy, tia sáng trong mắt Cảnh Phong lại biến đổi, cuối cùng nóng rực như thiêu đốt.
Chấm dứt nụ hôn nóng như lửa, Cảnh Phong cúi đầu xuống, cắn lên cổ Tô Mộc Nghiên. Cô lại cắn mạnh, da thịt trắng nõn non nớt làm sao chịu được tra tấn như vậy, lập tức đỏ hồng, dường như sắp chảy máu.
“Này, không được cắn người."
Tô Mộc Nghiên bị đau, thở dốc véo Cảnh Phong một cái, không ngờ Cảnh Phong không bị ảnh hưởng chút nào, hôn một đường đi xuống, thừa dịp lúc nàng nói chuyện, đã hôn đến ngực nàng rồi.
Trước ngực mềm mại bị trêu đùa, Tô Mộc Nghiên lắc lắc đầu chịu đựng, mái tóc đen xoăn đong đưa trên mặt, khiến cho vẻ mặt nàng nhìn qua mê hoặc mà yếu đuối.
Trong mấy năm nay, Cảnh Phong đã rất thông thạo, Tô Mộc Nghiên có chỗ nào mẫn cảm cô cũng đã thuộc, tùy ý một vài động tác chìu theo nàng là đã hoàn hoàn toàn toàn làm cho nàng run rẫy điên cuồng.
Lúc ngón tay lần mò đến khu vực phía trên đùi Tô Mộc Nghiên, nơi ấy đã ẩm ướt lan tràn không thành bộ dáng, đầu ngón tay vừa chạm đến vùng ranh giới, lập tức rơi vào một mảnh ướt át đầy khao khát. Da thịt non mềm mẫn cảm bị người ta tùy ý đụng vào, Tô Mộc Nghiên chịu không nổi cúi đầu thở dốc, hai chân mất hết sức lực, từ bên hông Cảnh Phong trượt xuống dưới, yếu đuối rơi vào trên giường.
Cảnh Phong vươn ngón trỏ xoa giữa nơi mẫn cảm, cảm giác mỗi một cái tiếp xúc của mình đều làm cho nơi đó liên tiếp run rẫy không ngừng, mãi đến khi nó sưng tấy căng lên, cô mới thỏa mãn lấy tay ra.
Vừa mới chấm dứt, Tô Mộc Nghiên còn không kịp thở, liền cảm giác được tay Cảnh Phong theo dòng chất lỏng trắng mịn đi xuống thăm dò, lần tìm đến nơi trơn ướt hơn. Nàng hít sâu một hơi, thân thể giống như đang lênh đênh giữa biển, nàng theo bản năng ôm sát chặt lấy Cảnh Phong, cứ như ôm lấy miếng gỗ giữa đại dương mênh mông.
Ban đầu Cảnh Phong chỉ nhẹ nhàng thăm dò đi vào, thân dưới bên ngoài trơn ướt cảm giác được cô tiến vào mà co rút lại, vách tường bên trong nhả ra nuốt vào hút lấy ngón tay của cô, giúp cô thoáng chốc lập tức đi vào chốn sâu nhất.
Tô Mộc Nghiên phát ra giọng mũi nồng đậm, không biết là thở dài hay là thỏa mãn.
Cảm giác được Tô Mộc Nghiên không có cảm giác khó chịu, ngón tay Cảnh Phong bắt đầu động, mỗi cái va chạm của cô đều rất nặng cũng rất sâu, mỗi lần đều vừa đúng lúc đâm vào nơi thoải mái nhất của Tô Mộc Nghiên, chưa đầy một phút nỗ lực, Tô Mộc Nghiên liền thở dốc, đôi tay níu chặt lấy áo tắm Cảnh Phong, làm lộ ra bờ vai trắng như tuyết của Cảnh Phong.
“A, Cảnh Phong…” Cảm thụ sung sướng tột cùng khiến Tô Mộc Nghiên ngửa đầu kêu lên, làn da của nàng căng ra, hiện ra sắc hồng nhàn nhạt. Thân thể cũng không kiềm chế được theo mỗi một lần tiến vào của Cảnh Phong mà nảy lên. “Chậm… Chậm một chút."
Thời điểm dục vọng lên tới cao nhất, miệng Tô Mộc Nghiên một hơi còn không kịp bật thốt lên, liền cảm giác được ngón tay vẫn ra vào trong cơ thể mình đột nhiên dừng lại, nàng khó hiểu ngẩng đầu, nửa bất mãn nửa tức giận nhìn kẻ đầu sỏ gây tội.
Tất nhiên không ai ở ngay lúc khoái cảm đạt tới cao nhất bị cắt ngang còn có thể vui mừng, huống chi là người từ trước đến nay tính tình không tốt lắm như Tô Mộc Nghiên, nàng trừng mắt liếc Cảnh Phong một cái, miệng oán hận muốn nói còn chưa nói ra lời.
Đã thấy Cảnh Phong dùng ánh mắt tối tăm nhìn nàng, trong ánh mắt cất giấu cảm xúc, nhưng mà nàng đang đắm chìm trong cảm thụ sung sướng trước đó, ánh mắt mông lung, căn bản không kịp thấy rõ đó là cái gì.
“Cảnh Phong…?” Dục vọng giữa đường bị cắt ngang, Tô Mộc Nghiên lại hiếm có lúc không giận, nàng chỉ nhìn chăm chú ánh mắt Cảnh Phong, thử kêu một tiếng.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, đôi môi lúc nãy vừa bị hôn đến sưng đỏ lại bị người ta mút lấy hôn sâu, quấn lấy lưỡi của nàng không biết mệt mỏi. Dục vọng Tô Mộc Nghiên vừa thoáng ngừng lại một lần bị khơi mào, nàng thỏa thích hôn lại, hai tay xoa lưng Cảnh Phong, tay theo đường cong sống lưng, một đường xoa đến mông.
Nhẹ tay nắm lấy mông Cảnh Phong, nàng cảm thấy thỏa mãn cười rộ lên, sau đó tay vòng đến phía trước chạm đến bắp đùi trắng mịn của cô. Đang muốn lần tìm đến chỗ sâu kín, lại cảm giác được ở chỗ sâu kín của chính mình, ngón tay tạm ngừng trong giây lát lại lần nữa ra vào, nàng hô hấp rối loạn, tay cũng quên nhúc nhích.
Chỉ trong nháy mắt động tác Cảnh Phong từ chậm đến nhanh, lực đạo va chạm sâu chưa từng có, dường như muốn làm cho Tô Mộc Nghiên điên cuồng.
Cuồng loạn va chạm, ngón tay Cảnh Phong nhanh chóng bị hút, dường như không thể động đậy. Cô ngẩng đầu, không để ý ngón tay căng trướng mỏi nhừ, tiếp tục va chạm vào chỗ sâu kín của Tô Mộc Nghiên. Cảm thụ sung sướng vô cùng, Tô Mộc Nghiên chỉ có thể vô lực lắc đầu, thân thể vặn vẹo thành một loại tư thế không được tự nhiên, nở rộ dưới tiến công của Cảnh Phong.
Cao trào qua đi, Tô Mộc Nghiên kịch liệt thở dốc, bộ ngực trắng như tuyết phập phồng lên xuống, một lớp mồ hôi phủ trên làn da ửng hồng rực rỡ.
Tay Cảnh Phong vẫn còn ở trong cơ thể Tô Mộc Nghiên, cô phủ môi hôn khắp gương mặt Tô Mộc Nghiên, chờ nàng bình tĩnh trở lại.
Thở dốc một hồi, Tô Mộc Nghiên mở to mắt, nhìn Cảnh Phong khẽ hôn mình. Trong mắt Cảnh Phong chợt hiện lên sự dịu dàng, vẻ mặt Tô Mộc Nghiên phai nhạt vài phần khí thế, ngửa mặt, mặc cho Cảnh Phong hôn khắp hai má của nàng.
Sức lực từ từ quay về cơ thể, Tô Mộc Nghiên chuyển động tứ chi, xác định sức lực đã quay về, nàng cắn răng một cái xoay người, đã đem vị trí hai người đảo ngược lại, ngồi cưỡi trên người Cảnh Phong.
Nắm cổ áo Cảnh Phong, làm cô không thể không ngẩng đầu lên, Tô Mộc Nghiên kề sát xuống, chóp mũi dán vào chóp mũi cô, nheo nheo mắt, cười gian xảo.
“Về dự án thu mua mảnh đất kia, ngày mai tôi sẽ ký tên đồng ý.”
“Ừ” Ánh mắt Cảnh Phong tối sầm buồn bã, quay đầu đi, hờ hững đáp lại một câu.
Tô Mộc Nghiên không thèm nhắc lại, nàng xoay người nằm ngủ thẳng bên cạnh Cảnh Phong, nghiêng mặt chăm chú nhìn bộ dáng Cảnh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết vì cái gì, thế nhưng ngay khoảnh khắc này nàng rất muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô, tự tay chạm đến ngũ quan xinh xắn kia. Nhưng nàng chỉ lay động ngón tay, rồi cũng nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Nằm ở bên người Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên không chút nào buồn ngủ, nàng mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu, miên man nghĩ ngợi chuyện không đâu.
“Cảnh Phong.” Khẽ gọi người bên cạnh một tiếng, ánh mắt Tô Mộc Nghiên vẫn nhìn chằm chằm đèn treo vàng óng ánh. “Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.