Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 44: người Mỹ






Chương 44: Người Mỹ

"Kim đồng hồ vừa vặn đuổi tới giờ ăn cơm tối, ta đem đồ ăn đi hâm lại." Sau khi trải qua đánh giá Giang Hoài Sương luôn trầm mặc, Hứa Đan Lạc xoay người tiến vào nhà bếp, ở nơi Giang Hoài Sương không nhìn thấy liền nhẹ nhõm thở phào. Tuy nói là tự mình nghĩ muốn cho Giang Hoài Sương cảm thấy mình rõ ràng thay đổi, nhưng mặc trên người trang phục như vậy, thực sự mình không muốn luôn phong cách như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút quái lạ. Hứa Đan Lạc đem đồ ăn ném vào trong lò vi sóng, nhưng có chút khó chịu mà kéo kéo chiếc váy còn chưa tới đầu gôi trên người vậy.

Chờ Hứa Đan Lạc thu dọn xong tâm tình, bưng cơm nước đã được hâm nóng phóng tới trên bàn ăn thì, Giang Hoài Sương đã tắm rửa và đổi một thân áo ngủ đơn giản ngồi ở bên cạnh bàn. Bởi vì trong lòng có quỷ, nên bữa cơm này Hứa Đan Lạc ăn trong yên tĩnh dị thường, nghĩ phải đợi Giang Hoài Sương tỏ thái độ, nhưng mà mãi đến khi ăn xong cũng không nghe được nàng nói đôi câu vài lời. Sẽ không tức giận chứ... Hứa Đan Lạc cắn đầu đũa, mắt lom lom nhìn Giang Hoài Sương đem cơm còn lại trong bát ăn hết, lấy khăn tay lau miệng một chút, đẩy ghế ra liền muốn về phòng.

Tựa hồ là cảm thấy được tầm mắt vẫn ngưng trệ ở trên người, Giang Hoài Sương trước khi rời bàn ăn đưa tay sờ sờ đầu Hứa Đan Lạc, vô hạn bình tĩnh mà mở miệng: "Ở trên đường thì mặc nhiều áo gió hơn coi chừng bị lạnh. Trong y học thường dùng rượu cồn khử trùng, trong tủ ở phòng khách cái hòm thuốc trên đỉnh, nhớ khử trùng." Dứt lời, đầu ngón tay phất qua vành tai Tiểu loli có chút sưng đỏ, để lại Tiểu loli dại ra, lấy lon cà phê tiến vào phòng ngủ.

"Đùng!" đôi đũa trong tay Hứa Đan Lạc thành vật hy sinh vô tội, bị tầng tầng vỗ vào trên bàn ăn. Lại hoàn toàn không có dự đoán mong muốn phản ứng... Giang Hoài Sương, ngươi tàn nhẫn!

Vừa nãy nói như vậy, hẳn coi như ổn đi. Đóng kỹ cửa phòng, Giang Hoài Sương cẩn thận nghĩ đến chuyện đã xảy ra một lần sau khi về nhà, xác định lời nói của mình cũng ổn, lúc này mới thanh tĩnh lại uống một hớp cà phê. Cổ áo thấp, váy ngắn, giày cao gót, bấm tai... Nếu Hứa Đan Lạc không nhanh lách vào nhà bếp chuẩn bị cơm nước, khó bảo toàn mình có thể lập tức tiến hành một lần giáo huấn nghiêm túc gia đình hay không. Cũng còn tốt giữa kẽ hở thời gian, đủ để mình bình phục tâm tình sau khi lý trí suy nghĩ một phen. Tính ra Hứa Đan Lạc cũng đến thời kỳ tuổi trẻ phản nghịch rồi, hài tử vào lúc này, đối với gia trưởng càng chống đối mọi sự tình, muốn làm gì thì sẽ càng phải làm. Nếu như mình mở miệng can thiệp quá nhiều, sẽ đẩy đứa nhỏ này càng đi càng xa hơn, còn không bằng lắng xuống ở bên cạnh nhìn, lấy bất biến ứng vạn biến. Nghĩ, Giang Hoài Sương liền lấy điện thoại di động ra bấm gọi tài xế.

Mà lúc này Hứa Đan Lạc vẫn đang ngồi ở cạnh bàn ăn chính là bởi vì cảm thấy Giang Hoài Sương không có chút căng thẳng nào, mà mình lại âm thầm mọc ra hờn dỗi. Giang Hoài Sương nửa phần căng thẳng phản ứng đều không có, mặc dù sau khi tan học mình bỏ ra nhiều ý nghĩ như vậy biến thành bộ dáng này, nhịn đau để bấm lỗ tai không nói, tháng ba thành phố "B" chưa hoàn toàn ấm lên, trên đường về tới chân cũng bị đông lại vô cùng lạnh cóng. Nhớ lại ăn mặc quần áo này đi ra khỏi cửa hàng thì rùng mình, Hứa Đan Lạc đột nhiên phát hiện lúc này trong nhà nhiệt độ cùng nhiệt độ bên ngoài khi trở về thực sự là giống như khác nhau rất nhiều. Đứng dậy hướng về phòng khách nhìn một chút, cửa sổ đóng chặt, mà điều hòa không biết lúc nào đã được người mở ra. Vốn tưởng rằng là mình sốt sắng thái quá mà quên cảm giác mát mẻ trên người, lúc này xem ra đúng là... Hứa Đan Lạc trong lòng nóng, liếc mắt một cái cửa phòng ngủ đang giam giữ chủ, như vậy là quan tâm, nhưng không đủ căng thẳng sao, xem ra tựa hồ còn phải làm đến càng nhiều chút.

Quả nhiên quần áo này đều là ở lúc sau khi tan học nàng đặt mua, cúp điện thoại Giang Hoài Sương trong lòng có chút để ý. Có điều nàng đột nhiên thay đổi như vậy, lại là vì cái gì đây? Dựa vào hiểu biết của Giang Hoài Sương đối với Hứa Đan Lạc, thực sự không cho là Hứa Đan Lạc bởi vì yêu thích cái tạo hình trang phục này mới như vậy. Vì lẽ đó, vậy là thời kỳ phản nghịch thêm mốt thời thượng sao? Hơn nữa Hứa Đan Lạc cũng sớm thành thói quen về nhà trước tiên phải rửa ráy thay quần áo, vậy mà bây giờ vẫn ăn mặc mặc quần áo này chờ mình trở về, ngược lại có chút khác thường. Chẳng lẽ còn có một chút thị uy nho nhỏ?

Còn nhớ tới mình lúc học cấp ba cũng không chênh lệch thời điểm này cho lắm, cùng trong nhà hoàn toàn làm lộn tung lên, tuy rằng không phải là bởi vì loại sự tình này, thế nhưng hoàn toàn có thể thấy được có một số việc nếu như hiện tại không xử lý không, về sau cục diện sẽ khó chỉnh sửa đến cỡ nào. Thở dài, Giang Hoài Sương quyết định bất luận mình bận rộn thế nào cũng được, nhất định phải dành thời gian đi nhà sách mua mấy quyển sách nghiên cứu tâm lý thiếu niên thời kỳ trưởng thành để xem. Rõ ràng là Tiểu loli đáng yêu lại ngoan ngoãn, đột nhiên đến thời kỳ rồi thì lại đại chuyển biến, ngược lại có chút để cho mình thân là người giám hộ, cảm giác tay chân có chút luống cuống. Hoài niệm đẹp trước đó vài ngày đều là đứa nhỏ đáng yêu thích bám lấy mình... Mãi đến tận đêm khuya, Giang Hoài Sương mới ở bên trong mình từng trận oán niệm tiến vào mộng đẹp.

Buổi sáng, bình thường trước khi Giang Hoài Sương còn chưa rời giường, Hứa Đan Lạc sẽ thu dọn xong đến trường học, hôm nay tất nhiên là cũng không ngoại lệ. Sửa lại tóc cho khỏi rối một chút bằng lược, Hứa Đan Lạc mặc trên người đương nhiên không thể là quần áo khoa trương như tối hôm qua. Gây nên căng thẳng Giang Hoài Sương là một chuyện, duy trì hình tượng ở trường học lại là một chuyện khác, huống hồ theo như tình hình tối hôm qua, kế hoạch rõ ràng là thất bại, phía dưới muốn bắt đầu kế hoạch thứ hai tạm thời cũng không dùng được những hoá trang này. Hứa Đan Lạc tâm sự nặng nề mở ngăn kéo phòng ngủ ra, từ bên lấy ra một phong thư ở sâu bên trong chút bỏ vào trong cặp xách.

Vẫn chiếc xe đó đưa Hứa Đan Lạc đến cửa trường học, không giống chính là hiện tai sau khi xe lái đi, Hứa Đan Lạc lại từ trong trường học xoay chuyển đi ra, dọc theo đường phố hướng về đèn xanh đèn đỏ xa xa đi đến...

Mãi đến tận chuông dự bị đánh lên, Hứa Đan Lạc mới ôm túi xách vội vã mà chạy về trường học. Bởi vì quá sốt ruột, ở trên lầu đi lên còn đụng vào người đang từ trên lầu đi xuống.

"Xin lỗi." Hứa Đan Lạc ôm chặt túi xách trong ngực, vội vã nói một tiếng, liền muốn tiếp tục gấp gáp đi lên, nhưng sau khi nhìn rõ người bị mình đụng phải, miễn cưỡng ngừng bước chân xông lên. Chính mình va vào lại là một nữ hài nước ngoài, một thân thuần trắng tiểu âu phục, đừng mái tóc quăn dài màu vàng kim được kẹp bằng kẹp tóc màu hồng phấn rối tung trên vai, ô lưu tròng mắt không chớp một cái nhìn mình chằm chằm. Ở trường học đụng vào một nữ sinh nước ngoài xác thực là một cái làm người ta rất giật mình, thế nhưng càng làm cho Hứa Đan Lạc bất ngờ chính là, mình va vào tựa hồ còn là một người quen cũ.

"Demi?" Tạm thời đem việc sắp đi học muộn đặt ở một bên, Hứa Đan Lạc thăm dò gọi ra một cái tên.

Thu hồi tầm mắt đánh giá Hứa Đan Lạc, nữ hài không nói một lời tiếp tục xuống lầu. Ngược lại đi theo sau nữ hài là một vị phụ nữ Trung Quốc trung niên đối với Hứa Đan Lạc cười, mới tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Ngay lúc Hứa Đan Lạc hoài nghi mình có phải là nhận lầm người, chuông dự bị vang lên. Không để ý tới việc lại đi tìm tòi nghiên cứu thân phận cô gái kia, Hứa Đan Lạc liếc mắt một cái người đi về phía dưới cầu thang, quay đầu nhanh chóng hướng về phòng học trên lầu chạy đi, rốt cục ở lớp Nhâm lão sư trước tiên lách vào phòng học.

"Làm sao muộn như vậy? Lo lắng chết ta rồi. Xảy ra chuyện gì sao?" Vương Nguyệt Di nhìn thấy Hứa Đan Lạc tiến vào phòng học, lúc này đem tim sớm treo ở giữa không trung trả lại chỗ cũ.

"Không có chuyện gì." Hứa Đan Lạc một bên bình phục hô hấp một bên đem túi xách nhét vào bên trong bàn học, làm sao nhét vào mấy lần, túi xách phình ra nên nhét vào không lọt. Vì vậy Hứa Đan Lạc đơn giản đem túi sách đặt ở trên đất ở giữa chỗ ngồi của mình cùng Vương Nguyệt Di.

"Ở bên trong?" Vương Nguyệt Di liếc một cái túi xách trên đất, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Hứa Đan Lạc đẩy Vương Nguyệt Di một chút, một mặt là ra hiệu Địa Trung Hải đã đi vào, mặt khác tất nhiên là không hy vọng Vương Nguyệt Di làm ra tiếp cử động gì làm tập trung sự chú ý của người khác lại đây. Chính mình vừa nãy suýt chút nữa đến muộn, cũng đã đủ hấp dẫn chú ý của mọi người.

Mãi đến khi Địa Trung Hải bắt đầu dạy, Vương Nguyệt Di bắt đầu xem manga, Hứa Đan Lạc mới có không gian một mình suy nghĩ. Vừa nãy gặp phải cô gái kia, đến tột cùng là không phải là mình biết Demi? Nếu như là vậy, tại sao nàng sẽ một điểm phản ứng đều không có mà rời khỏi. Nếu như không phải, thì trên thế giới này lại tại sao có thể có dáng dấp người giống người như thế. Ánh mắt xẹt qua túi xách dưới chân bàn, Hứa Đan Lạc gõ gõ cái trán để cho mình tỉnh táo chút. Bất luận cô gái kia là không phải là mình Demi mình biết, điều quan trọng chính là mình hiện tại có chuyện cần làm.

Chỉ tiếc trên thế giới này, không đi tìm việc, cũng không có nghĩa là việc sẽ không chủ động tới tìm mình.

Vương Nguyệt Di thật vất vả chịu đựng đến tiết toán học của Địa Trung Hải tan học, lúc này mới có thời gian cẩn thận hỏi Hứa Đan Lạc, tình huống tối hôm trước khi thực hiện kế hoạch. Khi biết được Hứa Đan Lạc chưa từng bị trách cứ nửa câu ngược lại sau đó được quan tâm, Vương Nguyệt Di cảm thấy người trong nhà của Hứa Đan Lạc thực sự là cực phẩm khó có được.

"Nếu như là ba mẹ ta, bọn họ sẽ tra hỏi ta một trăm lần, một trăm lần..." Vương Nguyệt Di lắc lắc đầu, biểu thị đối với chuyện này không có năng lực lý giải, lại nhìn vành tai Hứa Đan Lạc một chút an ủi: "Ngươi thực sự là cực khổ rồi."

Hứa Đan Lạc mềm oặt gục xuống bàn, hết sức ai oán nói: "Nếu như ngươi không lại kích thích ta, ta sẽ cảm thấy hơi hơi tốt hơn một chút, thật sự."

Vương Nguyệt Di đưa tay đụng vành tai Hứa Đan Lạc một cái tựa hồ còn chưa hết sưng, có chút bận tâm hỏi: "Lỗ tai của ngươi như vậy không có sao chứ? Thế nào thấy như là nhiễm trùng vậy, còn dùng chính là xỏ tai bằng plastic (cây nhỏ để giữ lổ) ."

"A.. . Không ngờ quá phô trương vì lẽ đó nhét vào một cái cây nhỏ trong suốt bằng plastic." Hứa Đan Lạc nhớ tới trước một buổi tối muốn bấm lỗ tai, mà cả đêm ngủ không ngon, cảm thấy rất là bi kịch, "Nếu như kế hoạch thứ hai cũng không thành công làm sao bây giờ?"

"Không thể nào..." Nghe qua miêu tả tình hình miểu tối hôm qua, Vương Nguyệt Di cũng không phải rất khẳng định Lạc gia (cha mẹ) cực phẩm kia của Hứa Đan Lạc liệu có vì kế hoạch thứ hai được thực hiện mà hơi có căng thẳng hơn, "Bao nhiêu?" Vương Nguyệt Di chỉ chỉ túi xách dưới chân kia.

Hứa Đan Lạc đem hai ngón tay trỏ nhanh chóng thủ thế giao nhau.

Vương Nguyệt Di sửng sốt một chút, nhìn Hứa Đan Lạc, nhìn lại túi xách dưới chân bàn một chút, chắp tay làm lễ đối với Hứa Đan Lạc: "Tin tưởng ta, kế hoạch thứ hai nhất định sẽ thành công, ngươi thực sự là..." Vương Nguyệt Di nhất thời không nghĩ ra từ gì để hình dung lúc này, mình đối với Hứa Đan Lạc khâm phục. May chính là, cũng không cần nàng tiếp tục suy nghĩ.

Buổi sáng tiết thứ 2 là môn ngữ văn của Thái lão sư. Ở trên lớp sau khi chuông đánh vang, tiến vào phòng học không chỉ có một mình Thái lão sư.

"Mọi người im lặng một chút." Cầm lấy sách vở gõ gõ bục giảng, Thái lão sư biết lúc này bên trong phòng học náo nhiệt là tất nhiên, chỉ có điều vẫn không thể làm sự ồn ào đi xuống. Mãi đến khi âm thanh trong phòng học từ từ nhỏ xuống, Thái lão sư mới tiếp tục mở miệng nói: "Vị này chính là học sinh từ Mỹ mới chuyển trường, Jessica wilson, bắt đầu từ hôm nay sẽ gia nhập vào lớp chúng ta. Jessica đến tự giới thiệu mình một chút đi."

Thái lão sư toàn bộ lúc nói chính là Trung văn, không khỏi để trong phòng học lại có tiếng thảo luận lớn lên, quá nửa là đang nói một nữ hài nước ngoài làm sao có khả năng đuổi kịp xếp lớp vào học chương trình học cấp ba ở Trung Quốc. Có điều bọn họ cũng không biết chính là, Hứa Đan Lạc cũng coi như là ở ngoại quốc lớn lên, lúc này không giống nhau chiếm cứ vị trí cao trong lớp. Vương Nguyệt Di cũng là một mặt có hứng thú cùng nữ sinh bàn trước thảo luận vấn đề Jessica có thể nghe hiểu vài câu Trung văn, chỉ có Hứa Đan Lạc lúc này chuyên chú nhìn bục giảng, trước cái kia rất giống Demi nhưng là nữ hài tên Jessica, chờ nghe nàng tự giới thiệu mình.

Không có như lúc đầu, yêu cầu mọi người im lặng, Thái lão sư trực tiếp ra hiệu Jessica có thể bắt đầu tự giới thiệu mình. Không dự liệu Thái lão sư, làm Jessica phải mở miệng nói ra câu nói đầu tiên, lớp học liền lập tức yên tĩnh lại, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người cô gái nước ngoài này.

"Chào mọi người, ta tên Jessica, người Mỹ, mười sáu tuổi, bởi vì trong nhà nguyên nhân trên phương diện làm ăn ở trước đó vài ngày chuyển tới Trung Quốc, sau đó sẽ vào học cùng các ngươi." Jessica đôi môi thật mỏng khẽ mở, nhưng nói ra là chân chính tiếng Trung, tuy rằng không chắc thuần túy cỡ nào, nhưng tuyệt đối đầy đủ lưu loát. Chỉ là nói xong câu này, Jessica liền không tiếp tục nói nữa, đang đứng bình tĩnh trước bục giảng, như cái một búp bê xinh đẹp.

Vì vậy phía dưới tất tất tác tác tiếng thảo luận lại lớn lên, chỉ bất quá lần này chủ đề thảo luận là từ Jessica có thể nghe hiểu vài câu tiếng Trung đã biến thành tại sao tiếng Trung của nàng lại lợi hại như vậy.

"Thật là lợi hại a, Jessica kia chỉ là trước đó vài ngày vừa mới đến Trung Quốc, tiếng Trung lại lợi hại như vậy. Lẽ nào nhà bọn họ biết trước, từ nhỏ đã dạy nàng tiếng Trung sao?" Vương Nguyệt Di đâm đâm cánh tay Hứa Đan Lạc, rõ ràng đã gia nhập đại quân sùng bái.

Hứa Đan Lạc mím mím miệng, không có mở miệng nói cái gì. Nếu như trước còn là hoài nghi, như vậy sau khi nghe qua Jessica tiếng Trung trôi chảy, liền có chắc chắn tám phần mười, cô bé này chính là Demi. Có một nửa dòng máu Trung Quốc, là con lai, nói được tiếng Trung, thực sự là không có gì ngạc nhiên. Đây là vì cái gì, lúc này trừ Thái lão sư và Jessica, Hứa Đan Lạc có thể trở thành là người thứ ba ở trong phòng học này được tính là bình tĩnh.

Ánh mắt Jessica ở trong phòng học đi vòng một vòng, cuối cùng ngưng lại ở trên người Hứa Đan Lạc. Đợi các bạn học thảo luận xong rồi, một lần nữa yên tĩnh lại, mới phát hiện hai người này nhìn nhau hồi lâu, tựa hồ làm cho toàn bộ bầu không khí trong phòng học bắt đầu trở nên quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.