Quân Giáo Sinh

Quyển 2 - Chương 46: Bữa ăn




Sau khi trở thành chủ nhân của Chu Tước, Lâm Viễn vẫn bị vây trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, nằm ở trên giường mà hoàn toàn không hề buồn ngủ chút nào.

Lúc này đã là đêm khuya, Caesar ở giường bên cạnh hô hấp đều đều, hiển nhiên đã tiến vào mộng đẹp, Lâm Viễn vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy dây chuyền màu đỏ, đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe thấy trong công tắc không gian dường như truyền đến thanh âm của Chu Tước…

Thanh âm nhu hòa của cơ giáp cũng không phải truyền qua sóng âm tới bên tai, mà là trực tiếp vang lên trong đầu…

Căn phòng vẫn như trước vô cùng yên tĩnh, trong đầu lại đột nhiên lại vang lên thanh âm của Chu Tước, Lâm Viễn lúc đầu còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, cho đến khi âm thanh trong đầu càng lúc càng trở nên rõ ràng: “Chủ nhân, ngươi có nghe ta nói không?”

Lâm Viễn sửng sốt một chút, vừa muốn trả lời, lại nghe Chu Tước ôn nhu nói: “Ngươi không cần nói, ý thức của chúng ta hiện tại đang trong trạng thái liên thông, ta có thể cảm ứng được ý nghĩ trong đầu ngươi.”

Lâm Viễn nhất thời khiếp sợ mở to hai mắt — chẳng lẽ đây chính là trao đổi bằng tinh thần trong truyền thuyết?

Giữa cơ giáp cấp S cùng chủ nhân, không cần nói chuyện cũng có thể đạt đến trình độ trao đổi bằng tinh thần “Người – máy kết hợp”?

Ngay lúc Lâm Viễn còn đang khiếp sợ đến không nói nên lời, Chu Tước giống như cảm nhận được ý nghĩ của cậu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, chủ nhân, bởi vì trước đó lúc chúng ta ở trong viện bảo tàng đã tiến hành kết hợp tinh thần, độ phù hợp vượt quá một trăm phần trăm, cho nên, giữa chúng ta không cần nói chuyện, vẫn có thể trực tiếp trao đổi qua tinh thần.”

Lâm Viễn: “…”

Có được một người bạn cơ giáp đọc hiểu tâm tư của mình, loại cảm giác này thật kỳ diệu, mình còn chưa kịp hỏi, nó đã nói ra đáp án!

Lâm Viễn hưng phấn mà nắm chặt dây chuyền màu đỏ trong tay, trong lòng nói: “Chu Tước, ngươi thật sự có thể đọc được suy nghĩ hiện giờ của ta sao? Chúng ta trao đổi như vậy, những người khác căn bản cũng không biết đúng không?”

Chu Tước nói: “Đúng vậy, chủ nhân.”

Lâm Viễn hai mắt sáng ngời, bản thân không chỉ lấy được một người bạn có thể nói chuyện trong im lặng, hơn thế nữa, mình vĩnh viễn cũng không phải lo lắng nó sẽ tiết lộ bí mật, bởi vì nó là cơ giáp của mình, cơ giáp cùng chủ nhân một khi đã thỏa thuận thì sẽ tuyệt đối trung thành với chủ nhân!

Lâm Viễn kích động nói: “Thật tốt quá, Chu Tước, ta vẫn luôn muốn hỏi người một vấn đề, có được không?”

Chu Tước nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ hỏi đi, những điều ta biết ta sẽ nói hết cho ngươi.”

Lâm Viễn điều chỉnh suy nghĩ một chút, mới nói trong lòng: “Kỳ thực, trước đây ta vẫn rất nghi ngờ, khi ta với ngươi tiến hành phối hợp tinh thần, trong đầu ta có lưu lại một chút ký ức của ngươi, trong trí nhớ của ngươi, hình như có một vị tướng quân, âm thanh của người đó vô cùng quen thuộc, rất giống ba ba trong ký ức lúc nhỏ của ta… Ngươi có thể giải thích một chút cho ta biết đây là chuyện gì không?”

Chu Tước trầm mặc một lát, mới hỏi: “Chủ nhân, ngươi nhớ bao nhiêu về ba ba của mình?”

Lâm Viễn nói: “Trí nhớ trước năm bốn tuổi của ta rất mơ hồ, ta chỉ nhớ chúng ta từng sống cạnh bờ biển, ba ba nói với ta, phải làm một Beta bình thường hạnh phúc.” Lâm Viễn dừng một chút, “Trước đây ta vẫn không hiểu hết ý nghĩa của mấy lời này, cho đến tối hôm qua mới hiểu được, hóa ra ta là một Omega, ba ba bảo ta làm một Beta, chắc là có ý muốn ta tiêm thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega để tiến hành thí nghiệm cải tạo đặc tính cơ thể..”

Nói đến đây, Lâm Viễn không khỏi cảm thấy mất mát.

— Dưới tình huống không mong muốn, mình rốt cục vẫn không thể trở thành một Beta, không thể hoàn thành nguyện vọng của cha.

Tuy rằng có sự hỗ trợ của Caesar và sự trợ giúp của bệ hạ, có thể tiếp tục giả làm Beta để đến trường, nhưng về bản chất, mình vẫn là một Omega, vĩnh viễn đều là Omega, cuộc sống sau này cũng chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế mà sống, vạn nhất thuốc ức chế xảy ra vấn đề thì làm sao đây? Vạn nhất thân phận thật của mình bị người khác phát hiện thì làm sao đây?

Tuy rằng Lâm Viễn ở bên ngoài thoạt nhìn không hề để ý gì cả, nhưng trên thực tế, trong lòng cậu vẫn có chút khổ sở. Thân phận Beta suốt mười tám năm trời cứ thế mà hoàn toàn sụp đổ, trong một buổi tối lại đột ngột biến thành Omega, cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không chấp nhận được…

Mỗi khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, nhớ tới những Omega bị nuôi nhốt ở nhà kia, không thể đi ra ngoài làm việc, không thể kết giao bằng hữu, hàng năm còn có kỳ phát tình thời gian không cố định, thời điểm tiến vào kỳ phát tình lại tựa như dã thú khát cầu Alpha ôm cùng chiếm giữ, sau đó mang thai, sinh con… ngày qua ngày đều nhàm chán đơn điệu, cuộc sống tầm thường, chính là tình cảnh mà 5% đám người Omega phải đối mặt.

…Bọn họ thực sự rất đáng thương.

Cảm nhận được tâm trạng khổ sở của chủ nhân, đọc được ý nghĩ của cậu, Chu Tước không nhịn được đau lòng.

Tiểu chủ nhân nhìn qua rất lạc quan, thế nhưng đột nhiên biết mình là Omega, trong lòng kỳ thật rất khó chịu đi? Dù sao trong xã hội này, tình cảnh của Omega thậm chí so với một số sủng vật còn không bằng, đặc biệt là đối với những Omega có chủ kiến như thế này, bị giam trong nhà để sinh con thì quả thực là sống không bằng chết.

Chu Tước trầm mặc một hồi, mới ôn nhu nói: “Chủ nhân, đừng quả đau buồn, ta vẫn sẽ ở bên ngươi.”

Trong lòng Lâm Viễn bỗng cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi Chu Tước… Cũng may là có Caesar và bệ hạ giúp ta, ta còn có thể tiếp tục đi học, so với rất nhiều Omega mà nói, kỳ thực ta rất may mắn…”

Lâm Viễn dừng một chút, lại nói sang chuyện khác: “Được rồi, Chu Tước, ta luôn cảm thấy, ba ba trong trí nhớ của ta, với vị tướng quân trong ký ức của ngươi là cùng một người, thanh âm của bọn họ rất giống nhau, thói quen nói chuyện củng đặc biệt giống… Vị tướng quân kia rốt cục là ai? Thực sự đã hy sinh ở chiến trường sao?”

Chu Tước: “…”

Lâm Viễn nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Không tiện nói ra sao?”

Chu Tước: “…”

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Lâm Viễn cơ hồ có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của Caesar trên giường bên cạnh.

Tưởng rằng Chu Tước không cảm ứng được ý nghĩ của mình, Lâm Viễn nhịn không được hỏi lại lần nữa: “Chu Tước? Vị tướng quân kia rốt cuộc là ai?”

Chu Tước trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “… Ông ấy là Lăng Vũ.”

Lâm Viễn ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại.

Thẳng cho đến khi trong đầu vang lên thanh âm tựa hồ mang theo nghẹn ngào của Chu Tước. “Chủ nhân trước đây của tôi, quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ… Cũng là ba ba trong trí nhớ của ngươi… Ông ấy chính là Lăng Vũ…”

Lâm Viễn nằm cứng ngắc ở chỗ đó, nói không nên lời.

***

Đêm hôm ấy, Lâm Viễn cùng Chu Tước tiến hành kết hợp tinh thần, trao đổi tất cả ký ức cho nhau.

Những ấn tượng về baba khi còn thơ ấu trong trí óc Lâm Viễn, cùng hình ảnh tướng quân Lăng Vũ trong đầu Chu Tước, dần dần, từ hai bóng dáng mơ hồ, dung hợp thành một lập thể rõ ràng và rực rỡ.

Người kia có một đôi mắt trong suốt đen láy, ánh nhìn lãnh đạm tựa hồ không mang theo bất kỳ biểu cảm gì, bộ dáng mặc quân phục sống lưng thẳng tắp kiêu ngạo đến cực điểm, thanh âm khi ra lệnh luôn là bình tĩnh vững vàng, trong âm sắc trong trẻo mang theo sự quyết đoán không thể cự tuyệt!

Ba ba trong trí nhớ, cũng là dung mạo đó, chỉ là thiếu đi một thân quân trang nặng nề, mặc trang phục giản dị ở nhà, lúc ôm mình, khóe môi sẽ không tự chủ được mang theo một tia mỉm cười, thanh âm trong trẻo cũng nhiều thêm vài phần ôn nhu.

— Đó chính là Lăng Vũ, thiếu tướng của quân đoàn Ám Dạ, cha ruột của mình!

Lâm Viễn từ ký ức ban sơ của Chu Tước, thấy được rõ ràng tình cảnh ba ba và Chu Tước lần đầu gặp nhau.

Rất nhiều năm về trước, sau khi tiên sinh Aston chế tạo ra cơ giáp cấp S màu đỏ này, rất nhiều vị tướng lĩnh Quân bộ đều muốn giảnh được quyền điều khiển nó, phạm vi tinh thần của các đại tướng quân này tất nhiên cũng không thấp, có thể đạt được trên một trăm phần trăm về độ phối hợp với Chu Tước, thế nhưng, sau khi thiếu tướng Lăng Vũ lúc đó đang giữ quân hàm thấp nhất bước vào khoang điều khiển của Chu Tước, một màn khiến kẻ khác khiếp sợ đã phát sinh —

Lần đầu tiên cùng Chu Tước phối hợp tinh thần, độ xứng đôi của Lăng Vũ với cơ giáp cư nhiên đã trực tiếp đạt đến 300%! Điều này cũng có nghĩa là, lực tinh thần của Lăng Vũ so với giá trị mà Chu Tước thiết lập cao hơn gấp ba lần!

Aston tiên sinh lập tức tuyên bố chủ nhân của đài cơ giáp này là Lăng Vũ, cơ giáp là do Lăng Vũ tự mình đặt tên.

Cơ giáp cấp S màu đỏ tại một khắc khi độ phối hợp vượt qua 300% cũng lập tức thừa nhận chủ nhân Lăng Vũ này, Lăng Vũ đặt tên cho nó là Chu Tước, các cán bộ cao cấp của Quân bộ chứng kiến Lăng Vũ và Chu Tước xác nhận quan hệ lẫn nhau, sau đó còn yêu cầu Lăng Vũ lưu lại thể phục chế của Chu Tước.

Lăng Vũ mỉm cười một chút, nhàn nhạt nói: “Không cần, Chu Tước đối với tôi là duy nhất.”

Sau đó, ông liền điều khiển Chu Tước, trong ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc ghen ghét của mọi người, giương cánh bay vút lên vạn dặm trên không.

Bắt đầu từ ngày đó, Chu Tước liền bầu bạn với Lăng Vũ đi đến quân đoàn Ám Dạ.

Quân phục và quân hàm của quân đoàn Ám Dạ đều là màu lam đậm gần với màu đen, trên quân hạm còn ấn một vầng trăng khuyết tỏa sáng làm ký hiệu cho quân đoàn, toàn bộ quân đoàn đều mang sắc thái u ám — giống như thợ săn luôn đi trong đêm tối, đây cũng là ý nghĩa tên gọi của quân đoàn Ám Dạ. ( Ám dạ là tiếng Hán Việt của đêm tối)

Sau khi Chu Tước màu hỏa hồng đến quân đoàn, nhất thời trở thành sắc thái rực rỡ nhất trong quân đoàn! Ban đầu khi Lăng Vũ mang Chu Tước trở về quân đoàn Ám Dạ, bởi vì tướng quân có được cơ giáp cấp S, toàn quân đoàn thậm chí còn tổ chức một trận náo loạn ăn mừng!

Không lâu sau, Lăng Vũ liền dẫn dắt quân đoàn Ám Dạ lao ra tiền tuyến, cùng quân liên bang trực tiếp giằng co.

Tại nơi chiến hỏa hiểm nguy kia suốt nhiều năm trời, quân hạm màu lam sẫm gần với màu bóng đêm, thêm một đài cơ giáp cấp S đỏ tươi như tắm mình trong hỏa diễm, đã trở thành vũ khí trí mạng khiến quân liên bang vừa nghe tin đã sợ mất mật! Lăng Vũ dựa vào tài năng chỉ huy ưu tú đã liên tục lập được chiến công, tin thắng trận truyền đi, danh tiếng của quân đoàn Ám Dạ càng lúc càng lớn, thẳng đến ngày đó, khi Lăng Vũ dẫn dắt quân tiên phong đánh lén thiên hà Isville, hết thảy vinh quang mới đột nhiên kết thúc…

Lâm Viễn giống như người đứng xem, dùng một đêm này, chứng kiến toàn bộ khoảng thời gian ngắn ngủi mà huy hoàng trong Quân bộ của sinh phụ mình.

Giấc mộng đẹp lúc còn trẻ, ý chí bừng bừng khi thống lĩnh quân đoàn xung phong giết địch, hạnh phúc lúc thắng lợi, bi thương khi chiến hữu hi sinh, cùng với bất lực và tuyệt vọng khi thân phận Omega bị phát hiện vì thuốc ức chế mất đi tác dụng…

Những ký ức hoàn chỉnh kia được lưu giữ trong đầu mối trí năng của Chu Tước, lại thông qua kết nối tinh thần giữa Chu Tước và Lâm Viễn truyền đạt rõ ràng đến trí óc của Lâm Viễn.

Lâm Viễn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng hết thảy tâm tình mà ông đã trải qua!

Trái tim giống như bị một bàn tay dùng sức siết chặt lấy, khó chịu đến gần như không thể hô hấp.

Hóa ra, baba của mình đã từng trải qua nhiều khó khăn và đau khổ như vậy.

Hóa ra, baba chính là vị tướng quân mang đặc tính Omega kia trong lịch sử đế quốc, đối với Quân bộ đế quốc trung thành và tận tâm, ở tiền tuyến liên tiếp lập chiến công, cuối cùng lại bị Quân bộ vô tình khai trừ quân tịch, thậm chí còn bị xử phạt giam cầm chung thân…

Đợi đến khi hồi ức của Chu Tước kết thúc, Lâm Viễn phát hiện hốc mắt mình sớm đã bất tri bất giác đỏ lên.

Bàn tay cầm mặt dây chuyền mang công tắc không gian đột nhiên dùng lực siết chặt, Lâm Viễn nhịn không được thề dưới đáy lòng —

Baba, hết thảy khổ sở người phải chịu đựng, một ngày nào đó, nhi tử nhất định sẽ đòi lại cho người.

***

Hậu quả sau khi thức trắng đêm là, ngày hôm sau Lâm Viễn ngủ thằng đến ba giờ chiều mới rời giường.

Đội của trường phải ở thủ đô chờ đến sau ngày lễ kỷ niệm sáu trăm năm của đế quốc kết thúc, đại lễ duyệt binh diễn ra vào ngày 9 tháng 3 hôm đó, đại diện của ba đội đạt giải tại trận thi đấu cơ giáp đều được tới xem trực tiếp, bởi vậy, các phòng trong khách sạn vẫn được đặt đến buổi sáng ngày mùng 10, đồ ăn chỗ ở mỗi ngày đều là nhà trường thống nhất an bài.

Lâm Viễn sau khi rời giường rửa mặt xong, liền cùng Caesar tùy tiện lên mạng đi dạo một lúc, thời gian hẹn ăn cơm rất nhanh đã đến, Caesar đem Bạch Vũ biến thành một chiếc xe huyền phù thông thường, chở hai người đi đến nhà hàng đã đặt trước.

Rawson sớm đã ngồi chờ trong phòng VIP.

Nhà hàng này có tên là Huỳnh Hỏa (aka Đom đóm), là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thủ đô. Nhà hàng áp dụng chế độ hội viên VIP, chỉ có những người sở hữu thẻ hội viên mới vào được, các phòng ăn độc lập với nhau, từng phòng đều có lối đi riêng, dùng cơm ở trong này căn bản không cần lo lắng sẽ gặp phải những người không muốn gặp, bởi vậy, nhà hàng Huỳnh Hỏa cũng trở thành địa đểm rất nhiều cán bộ cấp cao của Quân bộ lén gặp gỡ bằng hữu quan trọng.

Đặc trưng lớn nhất của nhà hàng này không chỉ ở tính bí ẩn cùng sắc thái chủng loại của nó, mà quan trọng hơn là, bên trong vách tường thủy tinh mỗi phòng có nuôi dưỡng rất nhiều đom đóm lửa, khi nóc nhà hàng mở ra, có thể xuyên qua cửa sổ mạn tàu thấy cả một bầu trời đêm mênh mông. Buổi tối lúc dùng cơm, xung quanh là đom đóm phát sáng, trên đầu là ánh sao đêm lấp lánh, ngồi trong phòng ăn liền tựa như đặt mình vào thiên nhiên.

Đây chính là nhà hàng lãng mạn nhất thủ đô.

Đương nhiên, việc Rawson chọn nhà hàng này hoàn toàn không liên quan gì đến khung cảnh lãng mạn của nó, mà là bởi vì sự bảo mật của nó.

— Ông bí mật gặp Lâm Viễn, chuyện này không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết.

Lâm Viễn vừa đi vào nhà hàng, liền khiếp sợ mở to hai mắt.

Bên trong vách tường trong suốt hai bên lối đi tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt của đom đóm, Lâm Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua nhiều đom đóm như vậy, đi giữa một con đường dài được thật nhiều đom đóm vây quanh, nghe tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, tâm tình kích động lúc đầu càng trở nên hưng phấn!

Nhà hàng này thật đặc biệt, rất xinh đẹp!

Lâm Viễn nhịn không được cảm thán trong lòng.

Dưới sự chỉ dẫn của người máy trí năng, Lâm Viễn cùng Caesar thông qua cửa kiểm tra, đi thẳng đến căn phòng cuối lối đi.

Khẩn trương đẩy cửa ra, câu “Xin chào học trưởng” vừa chuẩn bị tốt còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lâm Viễn liền trực tiếp đứng ngốc tại chỗ!

— Ngồi ở bàn ăn đối diện là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, ngũ quan nam tính khắc sâu, phía dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng nhàn nhạt mà khiêu gợi, chiếc cằm góc cạnh làm cho hình dáng gương mặt ông có vẻ vô cùng cương nghị, ánh mắt thâm thúy băng lãnh tựa như mặt hồ mùa đông bị đóng băng.

Nam nhân nhìn thấy hai người, cư nhiên khó có được mỉm cười một chút, nói : “Lại đây ngồi đi.”

Trong đầu Lâm Viễn nhất thời trống rỗng.

— Rawson Bessemer, vị nguyên soái trẻ tuổi nhất lịch sử đế quốc, giờ đang ngồi ở trước mặt mình mỉm cưởi nhìn mình.

Để thi được vào trường quân đội cậu đã phải dùng suốt một tháng để học thuộc lịch sử quân sự cận đại của đế quốc, Lâm Viễn tin tưởng mình tuyệt đối không nhận sai người trước mặt này! Huống hồ, ảnh chụp của nguyên soái Rawson còn được lưu truyền đầy rẫy ngoài các cửa hàng trên internet, lần trước phi thuyền Trân Châu bị quân liên bang bắt cóc, cũng là do nguyên soái Rawson cứu bọn họ, Lâm Viễn từng nhìn thấy mặt của người đàn ông này trong màn ảnh phi thuyền, còn chính tai nghe âm thanh của ông…

Trách không được lúc ấy mình lại cảm thấy thanh âm của vị cao thủ đó có chút quen tai…

Thì ra thật sự là nguyên soái!

Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm mơ!

Rawson là thần tượng mà cậu sùng bái nhất từ nhỏ đến lớn, là người mà cậu tôn kính nhất từ tận đáy lòng, lúc trước vị tiền bối hướng dẫn mình cư nhiên chính là nguyên soái Rawson? Đây quả thực là làm cho người ta không dám tin…

Lâm Viễn đối diện với ánh mắt mỉm cười của nam nhân trước mặt, tay chân nhất thời trở nên luống cuống.

Đối mặt với nguyên soái, mình có phải là nên hành một quân lễ tiêu chuẩn với ông ấy hay không? Thế nhưng ông ấy hôm nay không có mang quân trang, mà mặc một bộ quần áo hằng ngày, còn ngồi ở chỗ đó mỉm cười… Nguyên soái mặc quần áo thường ngày có cần phải kính lễ không a?

Thấy thiếu niên trước mắt vẻ mặt mê mang bộ dạng khẩn trương, tươi cười trên khóe môi Rawson nhịn không được càng mở rộng hơn, thấp giọng nói: “Lại đây ngồi đi, hôm nay mời các cậu ăn cơm, tủy tiện tán gẫu, không cần để ý mấy cái lễ nghi Quân bộ kia.”

“… Vâng! Nguyên soái!” Lâm Viễn thụ sủng nhược kinh đi tới cạnh bàn ăn.

Caesar lập tức thay cậu kéo ghế, để cậu ngồi xuống, lúc này mới tự mình ngồi vào bên cạnh.

Rawson chọn một gian phòng dành cho bốn người, bàn ăn không lớn, mặt đối mặt ngồi ăn cơm cũng không có cảm giác xa cách.

Thấy thiếu niên trước mặt thần sắc khẩn trương cúi đầu, Rawson trong lòng mềm nhũn, đưa thực đơn điện tử đến trước mặt Lâm Viễn, ôn nhu nói: “Không biết khẩu vị của cậu thế nào, ta tạm thời chưa gọi món, cậu chọn đi, thấy thích cái gì thì cứ trực tiếp chọn là được.”

Lâm Viễn vội vàng đưa hai tay nhận thực đơn, khẩn trương nói: “Cảm ơn, cảm ơn nguyên soái!”

Lâm Viễn bây giờ mới phục hồi được tinh thần từ trong khiếp sợ khi nhìn thấy thần tượng của mình…

Cầm lấy thực đơn điện tử nhìn thoáng qua, bên trong quả nhiên liệt kê rất nhiều loại đồ ăn có khẩu vị khác nhau, mỗi một loại đều có hình ảnh minh họa vô cùng sống động, bên cạnh còn có chú thích rõ ràng tỉ mỉ, rất nhiều thứ Lâm Viễn chưa từng được ăn, thậm chí còn chưa nghe qua.

Lâm Viễn chuyển màn hình, lật xem từng tờ từng tờ, nhìn thấy hình ảnh mấy món ngon mỹ vị kia thì nhịn không được vụng trộm nuốt nước bọt. Thế nhưng, nguyên soái của Quân bộ đế quốc đang ngồi ở đối diện mình, Lâm Viễn thật sự không dám động tay động chân lung tung.

Lâm Viễn đem thực đơn điện tử trả lại, ngượng ngùng cười nói: “Nguyên soái, cháu không hiểu lắm, hay là ngài chọn đi.”

Rawson nhìn về phía Caesar, thản nhiên hỏi: “Caesar, cậu biết rõ khẩu vị của Lâm Viễn chứ?”

“…… Biết ạ, để cháu chọn cho.” Caesar đành phải cung kính không bằng tuân mệnh, cầm lấy thực đơn, rất nhanh dựa vào thói quen ăn uống bình thường của Lâm Viễn, lựa chọn rất nhiều mỹ thực đặc sắc.

Đồ ăn được lựa chọn trong thực đơn điện tử sẽ được truyền trực tiếp đến phòng bếp, chưa tới năm phút đồng hồ, người máy phục vụ liền đẩy đồ ăn nóng hôi hổi đi vào.

Điểm tâm tạo hình tinh xảo, chân gà, thịt nướng, cá hấp, sườn lợn…….

Nhìn một bàn bày đầy mỹ thực, bụng Lâm Viễn đột nhiên không nhịn được kêu lên ọt ọt.

“…” Lâm Viễn nhất thời xấu hổ muốn chết, gục đầu xuống, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng lên.

Rawson thấy dáng vẻ đỏ mặt của thiếu niên trước mắt, đáy lòng đột nhiên nổi lên một tia cảm xúc mềm mại — đứa nhỏ này chắc là đói bụng lắm đi? Biết được mình là nguyên soái, trong lòng nhất định rất khẩn trương, rất sợ hãi, chân tay luống cuống ngồi cúi đầu ở chỗ kia, không dám nói lung tung, cũng không dám ăn cái gì, thế nhưng thấy một bàn mỹ thực như này, bụng trái lại rất thành thực ùng ục kêu lên.

Nghe âm thanh réo gọi từ bụng cậu, Rawson nhịn không được khẽ cười cười, chủ động gắp lên một viên điểm tâm hình cầu rất nhỏ đặt vào bát của Lâm Viễn. “Nếm thử cái này đi, đây là đặc sản của thủ đô, là quả của một loài cây sinh trưởng dưới mặt đất, chưng cùng lá bạc hà.”

— Nguyên, nguyên soái tự tay gắp thức ăn cho mình?!

Lâm Viễn lập tức thụ sủng nhược kinh gắp viên điểm tâm màu trắng tinh kia lên, bỏ vào trong miệng…

Món ăn vừa vào trong miệng liền tan ra, giống như được làm từ tuyết, đầu lưỡi nếm được một chút vị ngọt nhàn nhạt, còn kèm theo hương bạc hà mát lạnh…

Ăn ngon vô cùng!

Ăn được thức ăn ngon, Lâm Viễn nhịn không được hai mắt sáng lên: “Cái này… Ăn ngon thật!”

Đối diện với đôi mắt sáng ngời trong suốt của thiếu niên, Rawson liền mềm lòng, lại gắp thêm một khối thịt nướng bỏ vào bát của Lâm Viễn: “Nếm thử cái này xem.”

Lâm Viễn đỏ mặt nói: “Cảm ơn, cảm ơn nguyên soái, cháu tự mình gắp là được rồi…”

Rawson mỉm cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, cứ coi ta như một trưởng bối mời cậu ăn cơm là được, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”

Rawson vừa nói như vậy, Lâm Viễn mới dần dần buông lỏng tâm tình khẩn trương.

Rawson quay đầu về phía Caesar, nói: “Biểu hiện của các cậu ở cuộc thi đấu toàn quốc không tồi, ngày thi đấu đầu tiên ta có đi xem.”

Caesar mỉm cười nói: “Vâng, Lâm Viễn tiến bộ rất nhiều.”

Lâm Viễn vội vàng nói: “Cháu hoàn toàn không nghĩ tới, vị cao thủ hướng dẫn cho cháu, cư nhiên lại là nguyên soái…”

Rawson giải thích: “Lúc ấy ta vừa vặn đi trên đường trong trường các cậu, nghe Caesar nói trình độ điều khiển cơ giáp của cậu không tệ, nên muốn gặp cậu một lần.”

Lâm Viễn ngượng ngùng gãi đầu, nghiêm túc mà cảm kích nói: “Trình độ của cháu vốn rất nghiệp dư, nhờ có ngài chỉ dạy, cháu mới có thể tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong một tháng …”

Vốn chỉ đơn giản là lời khách sáo, nhưng từ trong miệng của thiếu niên này nói ra, âm thanh trong sáng, ánh mắt nghiêm túc, hành động ngượng ngùng gãi đầu đáng yêu, xem ở trong mắt Rawson lại cảm thấy vô cùng động lòng người. (sao ta lại thấy có mùi phụ tử đâu đây =.,=)

Không biết vì sao, khi nhìn thiếu niên này, đáy lòng liền nhịn không được dâng lên một tia ấm áp…

Nụ cười chân thành trên mặt thiếu niên, tựa như ánh mặt trời nóng ấm nhẹ nhàng cắt qua đám mây mùa đông chiếu lên tinh cầu.

Chính mình nhiều năm như vậy, vẫn luôn lẻ loi một mình, không có con cháu, không biết có nên nhận cậu ấy làm con nuôi không? Cậu ấy lần trước cũng nói, cha của mình đã qua đời nhiều năm, hiển nhiên đứa trẻ này từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của cha… Nếu như mình trờ thành cha của cậu ấy….

Trong đầu đột nhiên lóe lên ý niệm điên cuồng này, lại rất nhanh đã bị Rawson dùng lý trí ngăn chặn.

Các vị đại tướng trong Quân bộ đang lục đục với nhau, tình thế vô cùng ác liệt, nếu như mình nhận Lâm Viễn làm con nuôi, nhất định sẽ khiến Lâm Viễn trở thành đối tượng trọng điểm chú ý của các đại tướng quân này.

— Cứ âm thầm bảo vệ cậu là được rồi.

Chờ cậu tốt nghiệp, trưởng thành, rồi đem cậu đến bên cạnh mình, để cho con đường của cậu sau này bớt đi chút gian nan.

Rawson sau khi quyết định chủ ý, cũng không nói gì nữa, chăm chú nhìn Lâm Viễn đang vùi đầu ăn.

Đứa trẻ này lúc ăn cơm giống hệt như một con sóc nhỏ… rất đáng yêu…

Hơn nữa cậu còn là con mèo tham ăn, sức ăn thật lớn, miệng vẫn không ngừng vận động, ăn nhiều như vậy mà chưa no sao?

Lâm Viễn mải miết vùi đầu vào các loại mỹ thực chưa từng nếm qua, hoàn toàn không hề cảm nhận được ánh mắt ấm áp trên đỉnh đầu.

Sau khi ăn xong, Lâm Viễn ngẩng đầu lên lau lau miệng, liền nghe Rawson nói: “Ăn đủ chưa? Không đủ thì gọi thêm?”

… Sức ăn của mình quả nhiên đã làm nguyên soái kinh hãi sao?

Lâm Viễn đỏ mặt nói: “Không, không cần, cháu, cháu đã rất no rồi.”

Rawson ấn một cái nút trên bàn, người máy phụ trách tính tiền lập tức đi đến, thanh âm nhu hòa được cơ giới hóa vang lên: “Xin chào, tổng chi phí cho lần dùng cơm này được ghi ở đây, mời ngài kiểm tra sau khi quét thẻ…”

Lâm Viễn vốn muốn nói để cậu mời khách, nhưng nguyên soái đã lấy thẻ pha lê ra, Lâm Viễn đành phải bỏ đi ý nghĩ này.

Ở trước mặt nguyên soái mà giành tính tiền hình như không được tốt lắm?

Kết thúc bữa ăn, Lâm Viễn lại lễ phép hướng Rawson nói lời cảm ơn: “Nguyên soái, cảm ơn ngài…”

Rawson mỉm cười nói: “Đừng khách sáo, ta không có nhiều thời gian, để Caesar dẫn cậu đi dạo ở thủ đô đi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”

Lâm Viễn lập tức hưng phấn gật đầu: “Vâng! Hẹn gặp lại, nguyên soái!”

Lâm Viễn và Caesar cùng nhau quay người rời đi, Rawson nhìn bóng lưng của thiếu niên, trong một khắc Lâm Viễn xoay người cúi đầu, ánh mắt đột nhiên biến đổi —

Chỉ thấy phía dưới cổ của thiếu niên, vị trí bị áo sơ mi che khuất, thoáng lộ ra hình dạng của một ấn ký, theo động tác cúi đầu xuống của cậu, ấn ký kia càng ngày càng rõ ràng trước mắt…

Rawson sầm mặt mở miệng nói: “Lâm Viễn, cậu qua đây.”

Lâm Viễn sửng sốt một chút, nghi hoặc xoay người đi đến trước mặt Rawson, “Nguyên soái?”

Rawson quay người cậu sang chỗ khác, đưa tay kéo cổ áo của cậu xuống, quả nhiên thấy ở vị trí tuyến thể Omega sau xương cổ của thiếu niên lưu lại một dấu hiệu rõ ràng! Theo Lâm Viễn tới gần cùng với dấu hiệu hiện ra ở trước mặt, mùi vị chất dẫn dụ khác thưởng trên người cậu rốt cục cũng bị Rawson phát hiện!

— Ngửi qua tuy rằng giống Beta, nhưng lại bị pha trộn một chút khí tức rất mỏng tựa như chất dẫn dụ của Alpha và Omega!

— Rõ ràng, Lâm Viễn là một Omega, còn là một Omega vừa bị đánh dấu qua!

Sắc mặt Rawson chợt biến đổi, ánh mắt lợi hại lập tức quét về phía Caesar thần sắc khẩn trương bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Caesar, đây là chuyện gì?”

Hết chương 46.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.