Có ai nói cho ngươi biết, nghề nghiệp nào cực kỳ có tiền đồ? Không có sao? Lý Hiểu Nhạc sẽ nói cho ngươi biết, hắn sẽ dùng chính mình chứng
minh, quản gia là một nghề nghiệp phi thường có tiền đồ. Đương nhiên,
quản gia có rất nhiều loại. Có quản gia của tiểu địa chủ, cũng có tổng
quản trong hoàng cung. Nhưng, Lý Hiểu Nhạc cảm thấy, quản gia của vương
phủ là nghề nghiệp có lợi nhất, đặc biệt là quản gia của vương phủ có
quyền lực, thu nhập không tồi.
Đồng nghiệp là oan gia, điểm này, từ lúc Lý Hiểu Nhạc làm quản gia
thì bắt đầu hiểu rõ. Ngươi nghĩ, trong nhà Vương gia đều có quản gia,
Vương gia nhiều, tự nhiên có Vương gia này chướng mắt Vương gia kia, ai
không có oan gia đối đầu, nhất là Kỳ Lân vương quyền cao chức trọng,
càng nhiều oan gia hơn. Nhưng dám trực tiếp đối đầu với hắn, chỉ có tứ
đại vương gia, Thanh Long vương, Chu Tước vương, Bạch Hổ vương, Huyền Vũ vương. Kỳ Lân vương nhà ngươi có quản gia, bốn vị vương gia nhà người
ta cũng có quản gia xuất sắc. Nhưng, Lý Hiểu Nhạc kiên trì cho rằng mình là quả gia xuất sắc nhất.
Lý Hiểu Nhạc quản lý hạ nhân, trong vương phủ gọn gàng ngăn nắp, ai
cũng không dám trộm, lại càng không dám lười biếng. Lý Hiểu Nhạc là ai
chứ, hắn đem tính cách thần giữ của phát huy một cách tối đa. Cái mũi
thính như Vượng Tài, con mắt có thể nhìn xuyên thấu, lỗ tai nghe âm xa
ngàn dặm, nhất là độ mẫn cảm đối với tiền. Mà ngay cả hướng đi của Vương phi – lão bà của Kỳ Lân vương, Lý Hiểu Nhạc cho rằng, chỉ cần mình
không nói, Vương gia có lật cả vương triều lên cũng tìm không thấy.
Nhưng Lý Hiểu Nhạc cực chán ghét bốn quản gia của vương phủ khác, nhắc
tới bọn họ chính là cừu nhân không đội trời chung, cừu cao hơn núi, hận
sâu hơn biển.
Chuyện kể rằng, sinh thần Vương gia, bốn vị Vương gia tặng thọ lễ,
đều phái quản gia đến. Lý Hiểu Nhạc may mắn gặp được đồng nghiệp, đương
nhiên, lúc mới gặp hắn còn chưa chán ghét. Nhưng, có người muốn làm
chuyện ngươi chán ghét, ngươi không muốn hận cũng khó.
Thanh Long quản gia thấy Lý Hiểu Nhạc, đưa lên hạ lễ, hỏi một câu:
“Vị tiểu ca này, bộ dáng thực đẹp đẽ, hẳn là tiểu công tử của Lý quản
gia thay phụ thân ngươi tới đón tiếp chúng ta, chẳng lẽ thân thể Lý quản gia không khỏe, đuổi theo bạc tới đau thắt lưng?”
Lý Hiểu Nhạc: ngươi nói ai nhỏ! Ta đây là nam tử hán, ngươi nói ai
đuổi theo bạc tới đau thắt lưng, ngươi rõ ràng là chê cười ta tham tiền!
Lý Hiểu Nhạc vừa định phát tác, Chu Tước quản gia cũng nói một câu:
“Không phải đuổi theo bạc tới đau thắt lưng, mà chắc chắc là vì cuộc
sống quá cần kiệm, dinh dưỡng không đủ, mệt mỏi, không rời nổi giường.”
Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, lửa giận càng bốc lên, rất muốn đánh người.
“Không đúng không đúng, nhất định là vì quá tính toán tỉ mỉ, buổi tối ngủ không yên, hôm nay dậy không nổi.” Bạch Hổ quản gia nói như thế.
“Ta thấy là vì mới cưới phu nhân xinh đẹp, mệt nhọc quá độ a, ha ha ha……” Huyền Vũ quản gia cũng nói ra.
“Ta cho rằng, ta nói vô cùng có đạo lý.”
“Ta cảm thấy ta nói đúng!”
“Sao tin tức của các ngươi có thể chính xác, của ta chính xác nhất!”
Bốn vị quản gia tranh chấp không ngừng, Lý Hiểu Nhạc nghe tới tím mặt.
“Ta nói, Lý công tử. Vì sao phụ thân Lý Hiểu Nhạc của ngươi phái ngươi ra tiếp đón chúng ta?” Thanh Long quản gia hỏi.
“Các vị, tại hạ chính là Lý Hiểu Nhạc.” Lý Hiểu Nhạc nghiến răng
nghiến lợi nói, “Thứ nhất, ta không đuổi theo bạc mà đau thắt lưng. Thứ
hai, dinh dưỡng của ta rất đầy đủ. Thứ ba, ta chỉ tính sổ ban ngày [vì
tiết kiệm dầu thắp]. Thứ tư, ta trên giường có sinh long hoạt hổ hay
không, ngươi quản được sao. Ngươi kém cỏi thì có! Còn nữa, con ta mới 4
tuổi.”
Bốn vị quản gia kinh hãi lui về phía sau, mở mắt thật to, trăm miệng một lời: “Không thể nào!”
“Thất kính thất kính, chúng ta có mắt như mù.”
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ, diện mạo của Lý huynh thực trẻ a.”
Hừ, đố kỵ, chắc chắn là đố kỵ, đố kỵ ta tài năng hơn, trẻ tuổi hơn, có lão bà xinh đẹp hơn.
“Tướng công, các ngươi đang làm gì đó, Vương gia gọi ngươi qua kìa.”
Ôn Lương Ngọc xinh đẹp như lan nhẹ nhàng đi đến, khung nền là một vườn
hoa bách hợp nở rộ, khiến bốn vị quản gia chói mắt, choáng váng. Mỹ mỹ
mỹ…… Mỹ nhân a! Tiểu tử thúi này, thực sự quá phúc khí. Bốn vị quản gia
cảm thán.
Lý Hiểu Nhạc chắp tay: “Các vị, thứ lỗi không tiếp được.” Sau đó rời đi.
Ôn Lương Ngọc xoay người phải đi, tay áo lại bị người kéo, ngẩng đầu
nhìn, là Thanh Long quản gia. Thanh Long quản gia diện mạo nhã nhặn,
nghe nói là văn nhân, rất có học vấn. “Vị công tử này, cần gì phải đi
gấp gáp, tại hạ có lời muốn nói.”
“Nói chuyện, sao lại kéo tay áo của ta?” Ôn Lương Ngọc không nóng không lạnh nói. Thanh Long quản gia ngượng ngùng buông tay ra.
“Tại hạ thấy công tử có vẻ là văn nhân tử tôn, gia đình quan lại, vì
sao phải đành gả cho một kẻ phố chợ? Là hắn áp bức ngươi, hay là có ẩn
tình, nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi.” Thanh Long quản gia nói.
“Ngươi thật buồn cười, ta tự nguyện gả cho Lý Hiểu Nhạc, hắn chưa
từng ép buộc ta. Hơn nữa, hắn còn cứu ta. Ta cam tâm tình nguyện, các vị đừng đoán mò.” Ôn Lương Ngọc cảm thấy buồn cười.
“Nhưng các ngươi không tương xứng.” Thanh Long quản gia nói.
“Có tương xứng hay không, tự ta biết rõ, cái đó và ngươi quan hệ gì?” Ôn Lương Ngọc nói, “Ta rất ghét người khác nói xấu Lý Hiểu Nhạc nhà
ta.”
“Tại hạ không ác ý, chỉ muốn tốt cho công tử.”
“Ta thấy lòng ngươi bất lương, muốn chia rẽ chúng ta.” Ngữ khí của Ôn Lương Ngọc trở nên thập phần không khách khí. Xoay người rời đi .
Bốn vị quản gia mới ra cửa Kỳ Lân phủ, đột nhiên quỳ rạp trên đất,
học chó sủa, vừa chạy vừa sủa. Vượng Tài và đại chó săn đang đi cùng
nhau, hiếu kỳ ngửi ngửi, mấy người này không giống mùi, còn dám giả mạo
đồng loại của ta, vung nước tiểu, khinh bỉ.
“Hừ, khi dễ phụ thân và tiểu phụ thân của chúng ta, cho các ngươi học chó sủa là còn tiện nghi các ngươi.”
“Lần sau không may mắn như vậy đâu.” Song thai nhà Lý Hiểu Nhạc cười
tủm tỉm nói. Đồ đệ thân truyền của đại ôn thần, tiểu ôn thần ra đời.
Nghề nghiệp. Đương nhiên, quản gia có rất nhiều loại, bao gồm quản gia
tiểu nhân.
Bốn vị tổng quản thất thố trước cửa Kỳ Lân vương phủ, khiến bốn vị
Vương gia không còn mặt mũi, Kỳ Lân vương thượng triều, cười nhạo bọn họ một phen. Vì thế, Kỳ Lân vương cảm thấy một nhà Lý Hiểu Nhạc cũng có
chỗ tốt, ít nhất ở phương diện này, ra tay đủ hung ác.
Phu thê thỉnh thoảng cùng nhau dạo phố, tăng thêm tình thú, màu sắc
cho cuộc sống bình thản, Lý Hiểu Nhạc quyết định, hôm nay cùng Ôn Lương
Ngọc đi dạo, so đấu một canh giờ, xem ai nhặt được nhiều tiền đồng nhất. bởi vì người thắng, buổi tối sẽ được ở mặt trên. Cho nên, vì gia tăng
tình thú giữa phu thê, hai người vừa lên phố liền bắt đầu nhặt tiền.
Kỳ thật tiền đồng nào dễ nhặt như vậy, không phải ai cũng làm rơi
tiền, với Lý Hiểu Nhạc mà nói, nhặt thật lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng
tiền đồng. Hôm nay không có người rơi tiền, sao buổi tối ta thể hiện
được oai hùng! Đột nhiên, hắn nghe có tiếng tiền rơi xuống đất, chuyển
thân đuổi theo, chết tiệt, tiền đồng lăn lông lốc trên phố, Lý Hiểu Nhạc đuổi nửa ngày, con bà nó, tiền đồng cũng biết khinh công ư. Lý Hiểu
Nhạc vừa định một cước giẫm lên, phát hiện có người nhanh hơn hắn, tiền
đồng bị nhặt, ô……
Lý Hiểu Nhạc ngẩng đầu nhìn, người nhặt tiền đồng là Thanh Long quản
gia. Chỉ thấy gã vô cùng cao hứng cầm tiền đồng, hỏi Lý Hiểu Nhạc:
“Ngươi đuổi nửa ngày, tiền đồng bị ta nhặt được, muốn không?”
Lý Hiểu Nhạc gật đầu, nhưng lập tức nói: “Ngươi hảo tâm cho ta như vậy?”
“Ngươi muốn, ta không cho.” Thanh Long quản gia nói ra, đắc ý cầm
tiền đồng quơ quơ trước mắt Lý Hiểu Nhạc, mắt Lý Hiểu Nhạc đảo qua đảo
lại. “Bây giờ nó là của ta.”
“Ai thèm, ta sẽ nhặt được tiền đồng!” Lý Hiểu Nhạc không cho là đúng. Lỗ mũi hếch lên trời.
“Ta thật sự không rõ, thần giữ của như ngươi chẳng có cái gì tốt, sao Ôn công tử lại vừa ý ngươi.” Thanh Long quản gia ê ẩm nói.
“Đó là ta cường hơn ngươi, ta thiệt tình với hắn, không giống các ngươi chỉ nhìn bề ngoài xinh đẹp.”
“Sớm muộn có một ngày, Ôn công tử sẽ vừa ý người khác, không cần ngươi.”
“Ăn không được nho, nói quả nho chua.”
“Ta ăn không ăn được nho? Ta có điểm nào không bằng ngươi, học vấn
hơn ngươi, có giáo dưỡng, có tiền đồ, có của cải hơn ngươi, nếu ta muốn
theo đuổi Ôn công tử, chắc chắn hắn không do dự mà chọn ta.”
“Lại cóc muốn ăn thịt thiên nga, ngươi ra chỗ khác mà nghỉ ngơi, tính toán lão bà người khác, chẳng có gì vui!” Lý Hiểu Nhạc nói ra.
“Thế thì sao, Ôn công tử là người, không phải vật phẩm, hắn có thể chọn người tốt hơn.” Thanh Long quản gia nói.
“Ngu ngốc!” Lý Hiểu Nhạc mắng, “Tính toán lão bà của ta, ngươi xem ta chỉnh chết ngươi thế nào.”
Lý Hiểu Nhạc buồn bực về nhà, rất xa trông thấy Ôn Lương Ngọc cầm một đồng tiền, cười xấu xa, tựa như một ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành:
“Tướng công, hôm nay nhân gia ở phía trên.” Lý Hiểu Nhạc hắc tuyến, tên
đồng nghiệp thiếu đạo đức, trong lòng càng căm phẫn.
Qua không lâu, nghe nói quản gia của Thanh Long vương phủ thượng một
tên giết heo, bộ dáng tên giết heo thực là lỗi lớn a, so với heo hắn
giết không đẹp hơn bao nhiêu, nhưng vị tổng quản tự cho là thanh cao lại dễ dàng thượng người ta. Có người nói tình cảnh, tư thế ngày đó như củi khô bốc lửa, thiêu trọn ba ngày, tên giết heo rên rỉ gọi, cuống họng
đều khàn.
“Tướng công, ngươi có thấy Kim Thương Không Ngã ta mới phối không?
Còn Vạn Thọ Vô Cương Tán nữa? Ta tìm không thấy, ta định hôm nay thử
trên Vượng Tài và đại chó săn, xem dược hiệu thế nào.” Ôn Lương Ngọc
cười đến ngọt ngào, Vượng Tài và đại chó săn toàn thân phát run, cuộn
tròn một chỗ.
“Không cần thử, ta đã thay ngươi thử qua.” Vừa nghe lời này, lưỡng
cẩu nhẹ nhàng thở ra, nhưng mặt Ôn Lương Ngọc lập tức đen lại: “Ngươi
giỏi, ngươi lén tìm ai sau lưng ta, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Thân thân lão bà, không nên tức giận, là ta cho quản gia của Thanh
Long vương phủ dùng. Ai bảo hắn muốn tìm bất mãn, suốt ngày nhớ thương
lão bà của ta. Ta rất thiện lương, giúp hắn tìm một người thân mật, thỏa mãn tâm hồn cô độc của hắn.” Lý Hiểu Nhạc nói ra, “Ai bảo chúng ta là
đồng nghiệp.”