Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 41




Người thích đẹp, mỗi ngày đều để ý dung mạo của mình, làm rất nhiều chuyện giữ gìn làn da. Bảo dưỡng nó, tỉ mỉ chăm sóc nó, để nó luôn luôn xinh đẹp như vậy. Nhưng nào có người vĩnh viễn không già, bắt đầu từ lúc sinh ra, con người nhất định lớn lên, già yếu tử vong. Ngươi nói mỗi ngày giữ gìn diện mạo, cho mình xem, hay cho người khác xem, hay là vì khác cái gì.

Một nhà Lý Hiểu Nhạc rất tiết kiệm tiền ở phương diện này, bởi vì trong nhà là triệt để dương thịnh âm suy, vật phẩm của nữ nhân, cơ bản không có, chớ nói chi là mỹ dung, son phấn.

Theo lời Ôn Lương Ngọc: “Tâm trạng thoải mái diện mạo sẽ đẹp, cho nên chúng ta cứ ăn ngon, ngủ ngon, chính là mỹ dung tốt nhất.” Lý Hiểu Nhạc rất tán thành cách nói của Ôn Lương Ngọc, đúng vậy, tiết kiệm tiền chỗ nào cũng có, nhưng kiếm tiền không phải nơi nào cũng được!

Ôn Lương Ngọc mới làm ra mỹ dung dưỡng nhan, bán rất khá. Lý Hiểu Nhạc nhìn tiền vào cửa hàng rắc…rắc… , vui sướng trong lòng tăng lên theo cấp lũy thừa. Ai nói nữ tử và hài tử khó nuôi, trông thấy không, nữ nhân vì xinh đẹp mà điên cuồng mua sắm, gia đình vì hài tử mà liều mạng xuất tiền, đúng là nhân lực hùng hậu phát triển kinh tế xã hội, Lý Hiểu Nhạc tổng kết, nữ tử và hài tử dễ kiếm tiền. Chúng ta có thể xây trường học, thu tiền dạy dỗ hài tử, hắc hắc hắc…… Làm quản gia được bao nhiêu, phải dùng quyền mưu mới có lợi nhuận.

Lý Hiểu Nhạc là một quỷ tiền, nhưng nếu quỷ tiền chạm mặt ma quỷ, ngươi nói có náo nhiệt không?

Hôm nay, Ôn Lương Ngọc không có việc gì, đi ra ngoài tản bộ. Lý Hiểu Nhạc nói hắn đi làm việc cho Vương gia, ngày mai mới trở về. Ôn Lương Ngọc vào cửa hàng này nhìn một cái, vào cửa hàng kia nhìn một cái. Di, phía trước không phải là Lý Hiểu Nhạc ư, hắn không làm việc cho Kỳ Lân Vương, sao xuất hiện ở đây? Ôn Lương Ngọc theo đuôi hắn, trông thấy Lý Hiểu Nhạc cùng một nam nhân vô cùng anh tuấn cao lớn đứng cạnh nhau, khanh khanh ta ta. Lý Hiểu Nhạc, ngươi ở sau lưng ta bò tường! Ôn Lương Ngọc cảm thấy toàn thân đều lạnh băng, giận tới phát run.

Buổi tối, Lý Hiểu Nhạc vô cùng cao hứng về nhà: “Lão bà, thân thân tướng công đã trở lại.”

Ôn Lương Ngọc không để ý tới hắn, vẫn ngồi chỗ kia, vẫn không nhúc nhích. Lý Hiểu Nhạc cảm thấy kỳ quái, Ôn Lương Ngọc làm sao vậy? Y không thoải mái ư, sao không nhúc nhích, đã xảy ra chuyện gì.

“Lão bà, ngươi làm sao vậy?” Lý Hiểu Nhạc vươn tay sờ sờ trán Ôn Lương Ngọc, không phát sốt.

“Lý Hiểu Nhạc, ngươi giả vờ cái gì chứ, ngươi tên vương bát đản phụ lòng!” Ôn Lương Ngọc bạo phát, như một Bá Vương Long, thi triển tam muội chân hỏa, chết cháy ngươi!

“Ta phụ lòng?” Lý Hiểu Nhạc không hiểu chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp đột nhiên mình biến thành kẻ phụ lòng. Oan chết ta, ta chỉ có một lão bà là Ôn Lương Ngọc, không hề hái hoa ngắt cỏ, sao ta lại thành kẻ phụ lòng!

“Ngươi còn giả vờ với ta!” Ôn Lương Ngọc ủy khuất khóc, “Ngươi hôm nay cùng một nam nhân rất tuấn mỹ thân mật, ngươi ở sau lưng ta bò tường, về nhà còn giả vờ vô tội!”

“Nào có việc này, oan chết ta, hôm này ta và Vương gia giải quyết việc vận chuyển quân lương, sao có thể cùng nam nhân khanh khanh ta ta! Ta chạy khắp hộ bộ binh bộ, mệt chết đi được. Làm sao có thời giờ đi cùng nam nhân tuấn mỹ nào đó khanh khanh ta ta.”

“Ta trông thấy trên đường, sao có thể nhầm, cũng là bộ quần áo này, cũng là dung mạo này.” Ôn Lương Ngọc nhìn Lý Hiểu Nhạc, nói.

“Ta không có a, ta oan chết, ngươi đi hỏi Vương gia, có phải hôm nay ta làm việc cùng hắn không!” Lý Hiểu Nhạc tức giận đến mức chạy tới thư phòng Kỳ Lân Vương, khiêng Kỳ Lân Vương đến, Kỳ Lân Vương mơ mơ hồ hồ.

“Lý quản gia, ngươi khiêng bổn vương vào nhà ngươi làm cái gì?”

“Vương gia, ngươi nói, hôm nay ta cùng ngươi giải quyết công việc phải không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi Kỳ Lân Vương.

“Đúng vậy, hôm nay ngươi cùng ta giải quyết công việc, nếu không có ngươi, bổn vương phải đau đầu dài dài, ngươi ngại bổn vương không có phần thưởng cho ngươi sao?” Kỳ Lân Vương hỏi.

“Không phải, Vương gia, hôm nay Tiểu Ngọc nói ta bò tường sau lưng hắn, nói ta cùng mỹ nam tử thân thiết.” Lý Hiểu Nhạc thở phào một cái, “Ta oan chết!”

“Như vậy a, Ôn huynh, ngươi yên tâm đi, xác thực Lý Hiểu Nhạc cùng bổn vương giải quyết công việc, không gặp mỹ nhân nào. Chúng ta vừa trở về.” Kỳ Lân Vương hảo tâm giải thích.

Ôn Lương Ngọc vừa nghe, trong lòng thoải mái nhiều hơn, xem ra mình nhìn lầm người.

“Ôn huynh, thiên hạ người giống người nhiều vô số, ngươi hẳn nhìn nhầm.”

“Có lẽ.” Ôn Lương Ngọc từ khủng long biến thành thục nam, lập tức cười tủm tỉm, “Tướng công, nhân gia oan uổng ngươi, thực xin lỗi sao, đừng tức giận.”

“Thân thân lão bà, nếu mỗi ngày ngươi đều thế này, ta có mấy cái mạng cũng bị ngươi dọa a.”

“Nhân gia không phải thật tâm yêu ngươi sao, không thương ngươi, sao ta có thể ghen tuông.”

“Biểu hiện tình yêu của lão bà, có điểm kinh người.”

“Ta nói, quản gia, ngươi nên đem ta về thư phòng , ngươi khiêng ta tới là vì xem phu thê các ngươi thật mật sao?” Kỳ Lân Vương hảo tâm nhắc nhở. Lý Hiểu Nhạc cười đẩy Kỳ Lân Vương ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Ở bên trong nói: “Hôm nay trăng sáng, Vương gia có thể đạp trăng mà đi, thong thả không tiễn.”

“…… Lý Hiểu Nhạc, ngươi là tiểu tử gặp sắc quên nghĩa!”

Phu thê Lý Hiểu Nhạc cũng không đem chuyện này để trong lòng, cuộc sống an bình như trước. Ngày đó bọn họ tới thăm Huyền Cơ tiên sinh, Huyền Cơ tiên sinh đang sống cùng Bạch Lộ, Bạch Lộ không làm tú bà thanh lâu nữa, cũng không vẽ loạn son phấn lên mặt, khuôn mặt thật tuy có dấu vết năm tháng, nhưng rất xinh đẹp, trách không được Huyền Cơ si mê hắn, xem hắn như bảo bối. Bạch Lộ vừa thấy Lý Hiểu Nhạc, khó hiểu hỏi: “Tiểu Nhạc, hôm qua ngươi đã tới mà, cùng một đệ tử của Huyền Cơ tới thăm, sao hôm này lại đến nữa?”

“Xem ra ta rất được Tiểu Nhạc hoan nghênh!” Huyền Cơ cười nói.

Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc nhìn nhau, đây là chuyện gì, ngày hôm qua hai người tới thăm ca ca của Lý Hiểu Nhạc mà, sao có thể tới thăm Huyền Cơ tiên sinh? Xem ra có người giả dạng Lý Hiểu Nhạc, đi khắp nơi gạt người! Ta nhất định phải bắt được ngươi! Lý Hiểu Nhạc âm thầm thề!

Chờ Lý Hiểu Nhạc về đến nhà, có một tuấn mỹ nam nhân tìm tới cửa, nói Lý Hiểu Nhạc lừa gạt tình cảm của hắn! Cái gì chứ! Ôn Lương Ngọc giải thích: “Có người giả mạo tướng công nhà ta, khắp nơi gạt người, ngươi bị kẻ giả mạo kia lừa!”

“Cái gì, không thể nào, rõ ràng chính là ngươi!”

“Nhưng mấy ngày nay ta đều ở cùng lão bà, nào có gặp qua ngươi. Xin hỏi ngươi họ gì?” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Ta không tin, chính là ngươi, không sai!” Tuấn mỹ nam nhân tức giận. Ôn Lương Ngọc vung dược phấn qua, tuấn mỹ nam tử ngồi phịch trên đất.

“Thật sự là ồn chết, xem ra phải bắt được kẻ giả mạo kia.” Lý Hiểu Nhạc quyết tâm vận dụng tình báo của Lý U Lam, bóp chết kẻ kia.

Rất nhanh có tin tức, Lý Hiểu Nhạc quyết định bắt thỏ. Trong đêm, tại làng chơi. Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc trông thấy kẻ giả mạo kia cầm tay tuấn mỹ công tử, khanh khanh ta ta.

“Mẹ ôi, y hệt ta.”

“Trông thấy không. Ngay cả tật xấu nhặt tiền cũng học ngươi.”

“Mẹ kiếp, giúp người thu phí cũng học ta.”

“Tướng công, ngươi xem, chúng ta nên thu thập hắn thế nào?”

“Đương nhiên hung hăng đánh hắn tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra!”

Lý Hiểu Nhạc nhảy tới trước mặt kẻ giả mạo, nổi giận đùng đùng, phun mấy chữ từ kẽ răng: “Ngươi học ta rất giống, ngươi, kẻ giả mạo!”

Tuấn mỹ công tử choáng váng, nhìn kẻ giả mạo, nhìn Lý Hiểu Nhạc, hôn mê. Ôn Lương Ngọc nhìn tuấn mỹ công tử đã hôn mê, thật vô dụng, ngày đó còn tìm đến nhà ta náo loạn, bản lĩnh của ngươi đây sao!

“Chúng ta tính sổ a, ngươi nói một chút, ngươi định bồi thường cho ta thế nào!”

Kẻ giả mạo vừa thấy Lý Hiểu Nhạc liền bỏ chạy, Lý Hiểu Nhạc đuổi theo đằng sau, hôm nay phải bắt được hắn, đập bẹp hắn, tiết hận! Mẹ kiếp, kẻ giả mạo chạy rất nhanh, tốc độ của Lý Hiểu Nhạc cũng không kém, một mực đuổi ra ngoài thành. Kẻ giả mạo đột nhiên dừng lại, kéo tầng da trên mặt xuống, mặt nạ là một bức tranh rất đẹp. Kẻ giả mạo vừa quay đầu, lộ ra mặt quỷ. Mặt xanh nanh vàng, đầy máu, rống rống kêu.

“Nhìn ngươi, nghĩ làm ta sợ, ta sợ ngươi a.” Lý Hiểu Nhạc giơ đại chuỳ lên, đập xuống, lúc đầu con quỷ và Lý Hiểu Nhạc đánh ngang tay, sau đó dần dần không địch lại. Đầu quỷ bị Lý Hiểu Nhạc đánh rơi, lăn đến một bên, tay vung vẩy sờ loạn. Lý Hiểu xách đầu quỷ lên, hỏi: “Ngươi nói, tại sao ngươi giả dạng ta!”

Con quỷ cũng sợ hãi: “Ta muốn ngươi chú ý, mới làm như vậy.”

“Vì cái gì?”

“Ta muốn ngươi giúp ta một việc.”

“Giúp, đến nhà của ta tìm là được, ngươi giả dạng ta, hại chết ta!”

“Môn thần (thần giữ cửa) nhà ngươi không cho ta vào nhà.”

Ôn Lương Ngọc đuổi tới, trông thấy Lý Hiểu Nhạc đang nói chuyện cùng một cái đầu quỷ, sợ tới mức ngất đi.

“Lão bà!” Lý Hiểu Nhạc ném đầu quỷ, ngay lập tức chạy tới ôm lão bà của mình. Con quỷ sờ sờ, đem đầu mình gắn lại.

“Ta nói, ngươi không thể biến mình xinh đẹp một chút sao.”

“A.” Quỷ quái lên tiếng, nhặt mặt nạ, phủ lên, lại biến thành Lý Hiểu Nhạc.

“Ngươi có thể đổi mặt nạ không!” Lý Hiểu Nhạc vừa thấy con quỷ biến thành bộ dáng của mình, trong lòng không thoải mái.

“Ta chỉ có mặt nạ này, không đổi. Mặt nạ này ta lấy được từ người khác.” Con quỷ nói.

“Là ai có bức họa của ta?” Lý Hiểu Nhạc kỳ quái hỏi.

“Cửu công chúa. Cửu công chúa có rất nhiều bức họa xinh đẹp, có lão bà của ngươi và bằng hữu của ngươi.”

“Nữ nhân điên chết tiệt!”

“Ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Con quỷ nói.

“Giúp đỡ?” Lý Hiểu Nhạc sờ sờ cằm. “Ta dựa vào độ khó dễ, thu phí.”

“Ta có tiền .” Con quỷ lấy ra rất nhiều ngân phiếu, giao cho Lý Hiểu Nhạc. “Đây là ta lấy được từ tuấn mỹ công tử, ngươi xem đủ chưa.”

“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Hiểu Nhạc là điển hình của thấy tiền sáng mắt.

“Ta vốn là sơn quỷ, về sau được một tiên nhân dạy dỗ, tu luyện thành tinh. Năm đó ta gặp được một thư sinh nghèo, hắn rất yêu thích ta, lúc ấy bộ dáng của ta không như thế này, ta rất đẹp. Hắn yêu ta, chúng ta thành thân, rồi hắn lên kinh thành cầu công danh, sinh bệnh nặng. Ta không muốn thấy hắn chết, ta đem nội đan của mình cho hắn, cứu sống hắn, ai ngờ hắn trông thấy ta không có nội đan, trở nên xấu xí thì bỏ ta, mời đạo sĩ đánh ta trở lại nguyên hình!” Vừa kể con quỷ vừa khóc lên.

“Ngươi cũng thật đáng thương, ta bớt cho ngươi một phần.” Lý Hiểu Nhạc hiếm khi thiện tâm, đưa cho con quỷ một tờ ngân phiếu, nhưng con quỷ vẫn khóc. Chẳng lẽ chê ít ? Không thể cho thêm, một phần là cực hạn rồi!

“Ta là muốn nhờ ngươi đưa kẻ phụ lòng kia tới trước mặt ta, ta muốn lấy lại nội đan.” Con quỷ nói.

“Cái này dễ thôi, ta thu bạc của ngươi, ngươi cứ yên tâm.” Lý Hiểu Nhạc cười nói.

Muốn Lý Hiểu Nhạc đưa một người ra khỏi nhà, hết sức dễ dàng. Lý Hiểu Nhạc mặt đầy hắc tuyến đứng trước nhà kẻ phụ lòng kia, khắp nơi dán phù chú, kháo, đúng là đồ cặn bã! Người ta cứu ngươi, ngươi dám ghét bỏ, quỷ thì sao, quỷ cũng có tình có nghĩa hơn ngươi.

Lý Hiểu Nhạc khiêng kẻ phụ lòng kia đến nơi hẹn, quỷ quái đã chờ ở đó. Vừa thấy Lý Hiểu Nhạc ném gã xuống liền cao hứng, vội vàng thi triển pháp thuật, thu hồi nội đan, cởi bỏ mặt nạ của Lý Hiểu Nhạc, lộ ra diện mạo thật sự. Lý Hiểu Nhạc nhìn, đúng là thật xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng lão bà của mình.

“Cám ơn ngươi, Lý Hiểu Nhạc, ta gọi là Liễu Như Họa, từ nay về sau ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi.” Con quỷ nói.

“Được rồi, ngươi ít gây họa cho ta là tốt.” Lý Hiểu Nhạc nói.

Kẻ phụ lòng chậm rãi tỉnh, gã nhìn thấy Liễu Như Họa khôi phục khuôn mặt xinh đẹp vốn có. “Như Họa, ngươi biến trở về!”

“Đúng vậy, ta cầm lại nội đan của ta, đương nhiên biến trở về.” Liễu Như Họa nói.

“Nội đan, ngươi cầm lại nội đan! Ta làm sao bây giờ! Như Họa, ngươi không thể tuyệt tình như vậy!”

“Ta tuyệt tình, cũng không tuyệt tình bằng ngươi.”

“Như Họa, ta trước kia không đúng, ta sai rồi, ngươi tha thứ ta được không.”

“Không được.”

“Không có nội đan ta sẽ chết, ngươi có thể nào thấy chết mà không cứu.”

“Ta cứu ngươi, lại một lần nữa chờ ngươi đến hại chết ta sao?”

“Sẽ không, Như Họa, ta sẽ không hại ngươi!”

“Ta không tin ngươi. Ngươi bình thường giả vờ quân tử, lại không tình nghĩa bằng thần giữ của. Ta với ngươi không có liên quan, gặp lại sau a.” Liễu Như Họa biến mất không thấy, kẻ phụ lòng muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng toàn thân mất hết khí lực, bệnh trước kia đã trở lại, lúc này ngồi dưới đất rên hừ hừ.

“Ai tới đưa ta về nhà, có ai không!” Kẻ phụ lòng hô, “Cứu mạng a…”

“Ngươi hô cái gì! Ta không phải người sao.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Ngươi là đồng lõa của Liễu Như Họa, không phải người tốt!” Kẻ phụ lòng nói.

“Đúng, ta làm việc cho quỷ lấy tiền, ta không phải gười tốt! Ta có thể nói cho ngươi biết, mười dặm quanh đây chỉ có một mình ta, ngươi thử nói xem nên làm gì bây giờ?” Lý Hiểu Nhạc ôm tay, xem kịch vui.

“Ta cầu ngươi, đưa ta về nhà a.” Kẻ phụ lòng nói.

“Không thành vấn đề, chỉ cần giá tiền hợp lý, cái gì cũng dễ thương lượng.”

Lý Hiểu Nhạc vui vẻ về nhà, vừa tới cửa, Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm: “Tướng công, ngươi trợ giúp con quỷ kia, tiền đâu, sao chưa nộp lên?”

“Nào có tiền a, ta thương cảm nên giúp đỡ.” Lý Hiểu Nhạc rất chính nghĩa nói.

“Ta đều nghe được, ngươi bớt cho hắn một phần.”

“Không phải ngươi bất tỉnh sao!”

“Nói nhảm, ta không giả vờ bất tỉnh, sao có thể nghe thấy ngươi đem tiền công làm tiền riêng.”

“Đây không phải là tiền riêng, ta đang chuẩn bị nộp lên cho ngươi.” Lý Hiểu Nhạc nhịn đau ngoan ngoãn đem ngân phiếu nộp lên. Ôn Lương Ngọc cầm ngân phiếu, vui vẻ hôn Lý Hiểu Nhạc, “Tướng công thực ngoan.”

“Hiển nhiên, ta là thập toàn đại bổ hoàn.” Lý Hiểu Nhạc cười nói. Ôn Lương Ngọc xoay người đi cất ngân phiếu, Lý Hiểu Nhạc thở phào một cái, khá tốt, bạc của gã kia không bị phát hiện, Lý Hiểu Nhạc cười sờ sờ bạc trong ngực.

“Sao ta cảm thấy ngươi vẫn tồn tiền riêng, tướng công, ngươi tới, để lão bà của ngươi cởi áo cho ngươi xem sao?”

“A!” Toàn diện điều tra! Lý Hiểu Nhạc vừa nghe, cũng thiếu chút nhân ngồi phịch trên mặt đất!

Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đi trên đường, xa xa trông thấy Lý Hiểu Nhạc giả đang dọa dẫm một kẻ lưu manh. Lý Hiểu Nhạc nổi giận, Liễu Như Họa, ngươi lại khoác mặt nạ của ta, quỵt tiền của người khác!

Liễu Như Họa dọa dẫm xong, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lý Hiểu Nhạc chính thức đứng phía sau hắn, trợn mắt nhìn. Liễu Như Họa cười nói: “Lý ca ca, tiểu nhân đang muốn đem bạc kính dâng ngài, ngài đứng sau ta lúc nào, sao ta không phát hiện.”

Lý Hiểu Nhạc rất không khách khí cầm bạc trong tay Liễu Như Họa: “Nếu lại để ta trông thấy ngươi giả mạo ta, ta sẽ thu thập chết ngươi.”

“Lý ca ca, người ta vốn đã chết một ngàn năm rồi.” Liễu Như Họa nhắc nhở.

“Vậy lại cho ngươi chết thêm một ngàn năm!”

Lý Hiểu Nhạc xoay người cầm bạc đi, nhìn thấy Ôn Lương Ngọc đứng phía sau, lập tức đưa bạc, cười nói: “Lão bà, tiền lương tiền thưởng cùng nhau nộp lên, ta thật biết điều a.”

“Xét thấy biểu hiện của ngươi khiến ta hài lòng, bạc này cho ngươi tiêu vặt.” Ôn Lương Ngọc nói.

Sau đó, Lý Hiểu Nhạc rút ra kết luận, kỳ thật trên đời này, người còn đáng sợ hơn quỷ, nhất là nhà ai mà có người luôn ngồi trước gương trang điểm, còn hỏi ngươi, tướng công, hôm nay ta có xinh đẹp không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.