Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 35




Mỗi ngày Kiều Siêu Phong vẫn như vậy, nghĩ xài tiền thế nào, nghĩ ăn mặc thế nào, theo lời Lý Hiểu Nhạc mà nói: “Ngươi là một rương tiền di động, không đợi người ta đến trộm cũng đợi người ta đến cướp. Nếu xui xẻo một chút, chính là bị lừa.”

Kiều Siêu Phong vẫn tính xấu không đổi, mỗi ngày ăn mặc xa hoa, lý do của Kiều Siêu Phong là: “Ta có tiền, vì sao ta không thể ăn mặc, không thể hưởng thụ. Như ngươi, có tiền cũng không biết xài thế nào! Có người muốn khoe khoang giống ta mà không thể.”

“Ngươi là đốt tiền, kêu gọi bọn trộm đến!” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Đúng vậy, hơn ngươi cả ngày chỉ khăng khăng giữ tiền, ngươi không biết ngoài kiếm tiền còn phải dùng tiền sao. Ta là xúc tiến kinh tế quốc gia phát triển, ngươi hiểu không.” Kiều Siêu Phong vô cùng xem thường Lý Hiểu Nhạc, đúng là tính cách thần giữ của, ngay cả Ôn mỹ nhân cũng càng ngày càng giống hắn, thật sự lấy chồng theo chồng a. Gần son thì đỏ, gần tiền thì tham.

“Đúng vậy, thuận tiện mở rộng ngành trộm cắp cướp bóc. Nếu khắp phố toàn người như người, làm kẻ trộm cực kỳ có tiền đồ uất.” Lý Hiểu Nhạc rất không quen nhìn Kiều Siêu Phong sĩ diện, khoe khoang.

“Ngươi mồm chó nhả không ra răng ngà, như ngươi nói, làm bộ đầu cũng rất tiền đồ nhỉ?”

“Tranh cãi với ngươi làm gì cho mất thời gian, ngươi cứ trưng ra a, dù sao ngươi có tiền, không sợ trộm hết.”

Lý Hiểu Nhạc cảm giác y là đàn gảy tai trâu, hừ hừ hai tiếng, định khuyên Kiều Siêu Phong thu liễm một chút, thế mà biểu hiện của y còn không bằng trâu.

Kiều Siêu Phong lại bị cướp, lần này Lý Hiểu Nhạc không tới cứu y. Khi đó Kiều Siêu Phong nghĩ, quỷ tiền, vì sao không đến cứu ta, tuy ngươi thu phí, nhưng tổn thất còn nhỏ hơn.

“Ai nha, ta nhìn thấy cái gì đây? Có người cướp bóc a!” Một thanh âm vang lên đầu hẻm, bọn cướp cùng Kiều Siêu Phong nhìn lại, một người đứng ngược ánh sáng, khiến người ta cảm thấy hào quang đang vây quanh hắn. Tâm Kiều Siêu Phong đột nhiên nhảy lên, y quên, mình bị cướp mà không phải là cướp.

“Ngươi đừng chõ mõm vào, tránh rước họa vào thân.” Bọn cướp lắc lắc dao nhỏ trong tay.

“Nếu ta cứu ngươi, ta được lợi gì. Đại hiệp cũng phải sống.” Người kia cười như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, chói mắt Kiều Siêu Phong. Nhưng lời này nghe rất quen tai, tựa hồ là trộm của Lý Hiểu Nhạc?

“Đại hiệp, ngài và Lý Hiểu Nhạc là thân thích sao?” Kiều Siêu Phong hỏi.

“Lý Hiểu Nhạc là ai?”

Hiển nhiên đại hiệp không biết cLý Hiểu Nhạc, thật tốt quá, bọn họ không phải thân thích.

“Ta cho ngươi bạc, chỉ cần ngươi cứu ta.”

Đại hiệp ra tay rất lưu loát, bọn cướp nhanh chóng hôn mê. Kiều Siêu giống chó con đi theo đại hiệp, đại hiệp thật xinh đẹp. Đại hiệp không giống mỹ nhân y từng gặp, vẻ đẹp của hắn là tinh khiết, đứng bên cạnh hắn, ngươi sẽ cảm thấy rất thoải mái.

“Cám ơn ân cứu mạng của đại hiệp, ngươi cần gì, ta muốn trả ân.”

“Một đồng tiền, ngươi chỉ cần cho ta một đồng tiền là được.”

“Vì sao chỉ cần một đồng tiền?”

“Vậy ngươi cảm thấy mạng của ngươi giá trị bao nhiêu tiền?”

“Mạng của ta là vô giá, vì sao ngươi chỉ cần một đồng?”

“Loại người như ngươi trong mắt ta, trị đáng giá một đồng tiền.”

“Vì sao ngươi nói ta như vậy!”

“Kẻ có tiền như các ngươi, giàu có bất nhân, thấy lợi quên nghĩa, lãnh khốc vô tình, đầy ý nghĩ xấu xa, còn ra vẻ đạo mạo, ngươi nói, ngươi trị giá bao nhiêu tiền?”

Bị giáo huấn, bị xem thường. Nhưng khi nhìn đại hiệp rất nghèo, quần áo còn bị vá, điển hình của nghèo rớt mồng tơi. Có tiền không tốt lắm sao, có tiền có thể hưởng thụ cuộc sống, không tốt ư?

“Được rồi, cho ta một đồng tiền là tốt, chả lẽ ngươi không có một đồng tiền.”

“Kiều gia xuất môn không mang tiền lẻ, chỉ mang bạc. Ta không có một đồng tiền, ta cho ngươi mười lượng bạc làm tạ lễ.” Kiều Siêu Phong lấy bạch cho đại hiệp, đại hiệp nhìn bạc, không nhận.

“Ta từ bỏ, ngươi không có thì thôi.” Đại hiệp nói.

“Không được. Ngươi không lấy, ta đây không đáng một đồng!” Kiều Siêu Phong cảm giác đại hiệp đang chửi xéo mình.

Đại hiệp nở nụ cười, Kiều Siêu Phong lại ngây dại, “Đây là ngươi nói, ta không nói đâu nhé.”

Kiều Siêu Phong thật muốn cho mình một cái tát, miệng thúi. “Đại hiệp, chúng ta tương kiến coi như có duyên, xin hỏi họ gì?”

“Ta không có họ.”

“Không thế nào!”

“Ta là cô nhi.”

“Vậy tên ngươi.”

“Ta và ngươi bình thủy tương phùng, vì sao muốn biết tên ta?”

“Vì ta ngưỡng mộ ngươi.”

“Ta, một kẻ nghèo kiết xác, hôm nay qua, ngày mai không biết sống thế nào, sao có thể được người ngưỡng mộ, ngươi nói đùa gì vậy?”

“Ta không nói đùa, ta thật sự rất muốn cùng ngươi làm bằng hữu, ta thật sự ngưỡng mộ ngươi.”

“Ta là Chiết Vân, ta nhớ trước kia có người gọi ta như vậy.”

“Ta là Kiều Siêu Phong, Chiết Vân, bây giờ chúng ta là bằng hữu đúng không.”

Chiết Vân nở nụ cười, lần này là nụ cười thiệt tình.

Lý Hiểu Nhạc phát hiện, đầu năm nay kẻ trộm cũng đẹp, thật sự là ngành gì cũng có người đẹp. Nhìn kẻ trộm xinh đẹp kia kìa, đang móc túi tiền mấy người.

“Tướng công, ngươi đang nhìn kẻ trộm kia sao, khuôn mặt thật xinh đẹp, thủ pháp trộm của hắn vô cùng tinh thông.”

“Đúng vậy đúng vậy, giống như Thiên Thủ Quan Âm.”

Kiều Siêu Phong không biết Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đang nhìn cái gì, hiếu kỳ đi qua, cũng nhìn theo: “Các ngươi nhìn cái gì đấy?”

“Xem Thiên Thủ Quan Âm a.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Trên đường có Thiên Thủ Quan Âm?” Kiều Siêu Phong nhìn hồi lâu, lại Thiên Thủ Quan Âm?

“Ngươi xem Thiên Thủ Quan Âm kia, thủ pháp điêu luyện của hắn, nhất định luyện tập không ít năm.” Lý Hiểu Nhạc chỉ vào kẻ trộm.

Kiều Siêu Phong tập trung nhìn, quả thật có kẻ trộm, thủ pháp phi thường xảo diệu, mở túi tiền người ta trộm đi đồ vật bên trong. Tốc độ thật nhanh, không ai có thể cảm giác được. Hóa ra kẻ trộm chính là Thiên Thủ Quan Âm…… Kẻ trộm, sao quen mắt như vậy?

Chiết Vân, hóa ra ngươi không phải đại hiệp, ngươi là kẻ trộm!

Chiết Vân đi về nhà, luôn cảm giác có người đi theo. Rất chán ghét!

“Ta nói, lão huynh còn muốn theo ta tới khi nào, ngươi có mệt hay không!”

Kiều Siêu Phong biết rõ Chiết Vân phát hiện y, cũng không trốn nữa, đi đến trước mặt Chiết Vân. Đối với xuất hiện của Kiều Siêu Phong, Chiết Vân không kinh ngạc như Kiều Siêu Phong tưởng tượng, tựa hồ rất quen.

“Ngươi là kẻ trộm.”

“Đúng vậy.”

“Ngươi còn nói ta không đáng một đồng, ngươi so với ta thì sao, ngươi là một kẻ trộm, dựa vào ăn cắp mà sống, ngươi cảm giác mình rất ngay thẳng sao. Ngươi còn chê cười ta, ít nhất ta không ăn cắp a.”

“Trước đó không lâu có người gọi ta đại hiệp, còn nói ngưỡng mộ ta, hôm nay ta trong mắt ngươi, là kẻ đê tiện nhất. Các ngươi a, quá dễ thay đổi. Kẻ trộm thì sao, kẻ trộm cũng hữu dụng, ta không vô dụng như ngươi, ngươi có quyền lợi gì chỉ trích ta?”

“Ta đại biểu những người bị ngươi ăn cắp nói, ngươi là kẻ không làm mà hưởng. Ngươi biết người mất tiền sốt ruột thế nào không, thậm chí có người bị bệnh luôn.”

“Không đến mức thế, ta không trộm lão bà của bọn hắn, không trộm con của bọn hắn, cần gì mà bệnh? Ngươi thực khoa trương, ngươi thành sứ giả chính nghĩa khi nào vậy? Ngày đó ngươi theo ta, đơn giản là muốn đến gần ta, muốn chiếm tiện nghi ta, ngươi cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi. Giờ ngươi hóa thân chính nghĩa, thực nhanh a.”

“Ngươi cưỡng từ đoạt lý!”

“Từ nay về sau đừng đi theo ta, chúng ta không phải người đi chung đường.”

Chiết Vân không quay đầu, cứ như vậy rời đi. Kiều Siêu Phong choáng váng, thật ra y muốn hỏi Chiết Vân, vì sao làm kẻ trộm. Y chỉ muốn giúp hắn thôi, giờ lại biến thành như vậy?

Chiết Vân không còn xuất hiện trước mặt Kiều Siêu Phong, mỗi ngày Kiều Siêu Phong đều tìm kiếm kẻ trộm trên đường, y hy vọng có thể gặp mặt Chiết Vân, mỗi lần hy vọng đều thất bại. Chiết Vân, vì sao không xuất hiện nữa?

“Kiều lão gia, lại thất tình hả, đến ca ca giúp ngươi.” Lý Hiểu Nhạc chê cười Kiều Siêu Phong, danh sách thất tình của người này có thể kéo dài đến con số hàng trăm.

“Lý Hiểu Nhạc, lần này ngươi phải giúp ta.” Kiều Siêu Phong cầu cạnh Lý Hiểu Nhạc, khuôn mặt tươi cười rất hòa khí.

“Ta thu phí theo trình độ khó dễ.”

“Ta muốn biết về tên trộm Chiết Vân, hắn ở đâu?”

“Ai nha, không dễ dàng a, Kiều lão gia, hiếm khi ngươi thật tình, ta giúp ngươi.”

Kiều Siêu Phong theo chỉ dẫn của Lý Hiểu Nhạc, tìm được tiểu viện cũ kỹ ở ngoại thành của Chiết Vân. Tiểu viện không tu sửa nhiều năm, hình như bên trong có người ở, y nghe tiếng bọn nhỏ chơi đùa. Đẩy cửa, Kiều Siêu Phong vào trong. Mấy hài tử trông thấy Kiều Siêu Phong, đều chạy vào phòng: “Gia gia, có người tìm!”

Kiều Siêu Phong chưa biết chuyện gì xảy ra thì một lão nhân chống gậy bước tới, lão nhân có vẻ ốm yếu bệnh tật.

“Xin hỏi, công tử đến hàn xá có chuyện gì không?”

“Ta nghe nói Chiết Vân ở đây, ta tới gặp hắn.”

“Hắn không ở nhà, công tử mất công rồi. Mấy hôm nay cũng không biết hắn đi đâu, ta có chút lo lắng.”

“Xin hỏi lão bá, ngài là gì của Chiết Vân?”

“Ta là phụ thân của Chiết Vân.”

Phụ thân của Chiết Vân? Chiết Vân nói hắn là cô nhi, tại sao có phụ thân? Rốt cuộc hắn nói câu nào là thật, Kiều Siêu Phong cảm thấy Chiết Vân luôn lừa gạt mình.

Lão nhân tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Kiều Siêu Phong: “Ta là dưỡng phụ của Chiết Vân.”

Kiều Siêu Phong thở phào một cái, Chiết Vân không lừa ta.

“Những hài tử này là Chiết Vân nhận nuôi, rất đáng yêu a.” Lão nhân vuốt tóc hài tử đang ôm chân mình, thập phần từ ái.

Kiều Siêu Phong rất xúc động, y cười nói: “Lão bá, kỳ thật, ta là bằng hữu của Chiết Vân, mấy ngày nay không gặp hắn, có chút bận tâm, nên tới xem.”

“Như vậy a, mời công tử vào trong.” Lão nhân để Kiều Siêu Phong vào, Kiều Siêu Phong chủ động đỡ lão nhân vào nhà.

Lúc Kiều Siêu Phong thấy Chiết Vân, đó là buổi tối , Chiết Vân bị thương trở về, vào cửa liền hôn mê, bởi vì mất máu quá nhiều.

“Ta đã nói đừng nhận giao dịch này, quá nguy hiểm, nó vẫn không nghe.” Lão nhân thở dài, vuốt khuôn mặt trắng bệch của Chiết Vân. “Phụ thân liên lụy ngươi.”

“Lão bá, ta chăm sóc hắn, ngài đi nghỉ ngơi một chút.” Kiều Siêu Phong nói.

“Được rồi, nếu Chiết Vân có chuyện gì, bảo ta một tiếng.” Lão nhân nói.

Làm một kẻ trộm, thất thủ, sẽ có kết cục tốt ư? Dựa vào vết thương của Chiết Vân, có thể thấy được hắn liều mạng mới chạy thoát, Chiết Vân, vì sao vẫn muốn làm kẻ trộm?

Chiết Vân tỉnh lại thì thấy Kiều Siêu Phong bên cạnh, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt cũ.

“Cám ơn ngươi chăm sóc ta.”

“Chúng ta là bằng hữu, ta nói rồi, ta ngưỡng mộ ngươi, ta chăm sóc ngươi là chuyện nên làm.”

“Sao ngươi tìm được nhà ta?”

Nhắc tới cái này, Kiều Siêu Phong lại nghiến răng, bị Lý Hiểu Nhạc lấy không ít tiền. Chiết Vân nhìn biểu tình của y liền biết: “Ngươi dùng tiền mua tin tức?”

“Đúng vậy.”

“Bị mất kha khá.”

“Sao ngươi biết?”

“Ngươi viết toàn bộ trên mặt.”

“Thật sao? Hắc hắc hắc hắc……” Kiều Siêu Phong xấu hổ cười.

Kiều Siêu Phong cứ như vậy trở thành khách quen trong nhà Chiết Vân, lão nhân và bọn nhỏ rất yêu mến y, bởi vì lúc y đến đều mang thức ăn ngon, Chiết Vân trông thấy y đến, luôn cười nhẹ nhàng ôn nhu , Kiều Siêu Phong rất thích nhìn Chiết Vân cười.

Ngày đó Kiều Siêu Phong đến, không gặp Chiết Vân.

“Kiều công tử, Chiết Vân nhận một giao dịch, đi trộm dạ minh châu của Bạch Hổ Vương, ta bảo nó không đi, nhưng vì chữa bệnh cho ta, nó nhận giao dịch đó. Ngươi biết Bạch Hổ vương phủ có bao nhiêu nguy hiểm, ta không muốn nó đi chịu chết.” Lão nhân nói. “Năm đó, ta ở thanh lâu, trông thấy Chiết Vân vừa bị bán vào, cảm thấy nó là hài tử sạch sẽ, không nên ở đó. Ta mua lại nó, xem nó như nhi tử. Nhưng ta đã quên, ta là một kẻ trộm, khi ta phát hiện Chiết Vân biến thành kẻ trộm như ta, ta cảm thấy trân châu đã bị ta nhiễm bẩn. Ta là kẻ trộm, sao để nhi tử của mình cũng biến thành kẻ trộm, ta vô cùng hối hận. Chiết Vân là hài tử tốt, ta không muốn nó chết, ngươi cứu nó. Kiều công tử, nếu ngươi thật tâm yêu mến nó, cứu nó a.”

Kiều Siêu Phong chạy như điên tới Kỳ Lân vương phủ.

“Lý Hiểu Nhạc, ta bỏ rất nhiều tiền, ngươi phải giúp ta. Cứu Chiết Vân!” Kiều Siêu Phong bổ nhào vào người Lý Hiểu Nhạc, nắm chặt hắn, thở phì phò nói.

Kiều Siêu Phong khiến Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đều sợ hãi: “Sao vậy, có việc từ từ nói.”

“Chiết Vân muốn đi trộm dạ minh châu ở Bạch Hổ vương phủ, ngươi cứu hắn, thay ta đi ngăn cản hắn.” Kiều Siêu Phong vội vàng nói.

“Chuyện lần này, không dễ làm nha.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Nghe đồn Bạch Hổ Vương rất lãnh khốc, không có nhân tính như Kỳ Lân Vương.” Ôn Lương Ngọc ngẫm nghĩ.

“Các ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta có thể cho các ngươi, chỉ cần cứu Chiết Vân.”

Lúc đầu nhóm người Chiết Vân ăn cắp dạ minh châu phi thường thuận lợi, nhưng sau đó bị phát hiện. Nhóm người Chiết Vân bị thị vệ của Bạch Hổ Vương vây quanh, Chiết Vân liều mạng chém giết, muốn chạy trốn, nhưng thị vệ càng ngày càng nhiều, hơn nữa võ công cũng rất cao. Đồng bọn của hắn nhanh chóng bị giết chết.

“Được rồi, dừng tay, không được làm Chiết Vân bị thương.” Bạch Hổ vương đứng phía sau lên tiếng, thị vệ lập tức dừng tay.

Chiết Vân minh bạch, đó là một cái bẫy. Bạch Hổ Vương đi tới trước mặt Chiết Vân: “Chiết Vân, mẫu thân của ngươi muốn gặp ngươi, nàng sắp không chống đỡ được nữa. Ta không còn cách nào, mới bố trí cái bẫy này.”

“Ngài nói cái gì, ta có mẫu thân ư? Sao ta không biết, ta là cô nhi, không cha không mẹ.” Chiết Vân lạnh lùng nhìn Bạch Hổ Vương.

“Mẫu thân của ngươi rất hối hận, mỗi ngày nàng niệm phật sám hối, ngươi đến gặp nàng một lần a.”

“Không gặp, ta nói rồi, ta không cha không mẹ, là cô nhi.”

“Kỳ thật, lần này ta bố trí muốn bắt ngươi, là vì muốn ngươi trở về, tiếp nhận vị trí của ta, ngồi lên vị trí Bạch Hổ Vương.”

“Ngươi có thế tử, không cần ta tiếp nhận a.”

“Ta muốn mang thế tử đi, cho nên, ngươi phải tiếp nhận vị trí của ta.”

“Ta sẽ không nhận vị trí của ngươi, ngươi chớ quên, ta bị ngươi bán vào thanh lâu, mà bây giờ ta là kẻ trộm. Ngươi có thấy tên trộm nào là Vương gia không?”

“Nếu không vì mẫu thân ngươi gạt ta, nói ngươi là nàng và người yêu vụng trộm sinh ra, ta đâu vì giận dữ mà bán ngươi!”

“Đúng vậy, nàng lừa ngươi, còn ngươi thì sao, ngươi đã yêu đứa con mới đúng là do nàng vụng trộm sinh ra, lập hắn làm thế tử. Hắn và ngươi không có quan hệ huyết thống, ngươi lại cưng chiều hắn. Ta là con ngươi, bị bán rồi phải làm kẻ trộm. Ngươi cần hay không cần thì chà đạp sao. Ngươi và vương phi của ngươi, còn có thế tử của ngươi, một lũ ma quỷ!”

Bạch Hổ Vương bị chọc giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. “Phải giam giữ ngươi cũng không cho ngươi rời đi.”

“Thật sao, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng mọi việc đều bị ngươi khống chế sao.”

“Ngươi thật sự không đi gặp nàng , nàng là mẫu thân của ngươi, hơn nữa nàng rất muốn gặp ngươi.”

“Ta nói rồi, ta là cô nhi.”

“Người tới, mang thế tử đi gặp Vương phi!”

Bạch Hổ Vương thấy khuyên bảo không có hiệu quả, dứt khoát hạ lệnh. Thị vệ xông lên bắt Chiết Vân, Chiết Vân liều chết phản kháng, nhưng khó mà thoát.

“Một hai ba ngược lại!”

Vừa dứt lời, mọi người trong sân đều ngã xuống đất, không nhúc nhích được. Hai hắc y nhân xuất hiện, còn bắt Bạch Hổ Vương uống một viên dược: “Chiết Vân, ta vừa cho Bạch Hổ Vương độc dược, ta đem giải dược cho ngươi, nửa tháng cho hắn uống một lần, xem hắn còn dám làm vậy với ngươi không.”

Hắc y nhân giao một lọ giải dược cho Chiết Vân.

“Bạch Hổ Vương, ta cho ngươi biết, nửa tháng độc tái phát một lần, mỗi lần độc phát, toàn thân ngươi sẽ khó chịu, nhưng nếu ngươi giơ cao hai tay thì có thể giảm bớt, sau đó đến Chiết Vân lấy giải dược.” Hắc y nhân cười xấu xa.

Chiết Vân được hắc y nhân đưa đến chỗ Kiều Siêu Phong, sau đó hắc y nhân rời đi.

“Cám ơn ngươi, đã cứu ta.” Chiết Vân nói.

“Ta thấy lúc này ngươi rất khó chịu, muốn khóc sao? Ta cho ngươi mượn bả vai, được không?” Kiều Siêu Phong nhẹ nhàng ôm lấy Chiết Vân, Chiết Vân tựa vào lòng y mà khóc.

Chiết Vân gả cho Kiều Siêu Phong, không làm kẻ trộm nữa. Nhưng mỗi lần ngứa tay cũng thích lấy trộm túi tiền người ta, Kiều Siêu Phong rất bất đắc dĩ, Chiết Vân xấu hổ cười cười: “Thói quen nghề nghiệp, nhất thời không đổi được.”

“Ngươi không cần thay đổi, thiên hạ có rất nhiều kẻ trộm, thiếu ngươi cũng không kém.” Kiều Siêu Phong cảm thán một tiếng, “Ai bảo ta bước xuống thuyền của kẻ trộm chứ.”

Mỗi lần Bạch Hổ Vương độc phát, giơ hai tay lên mới cảm giác tốt một chút. Đến lúc thật sự chịu không được, đến Chiết Vân lấy giải dược. Hạ nhân đều thầm nói Bạch Hổ Vương như một con hầu tử.

“Thân thân lão bà, ngươi cho Bạch Hổ Vương dùng độc dược gì, sao hắn biến thành như vậy?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Đâu phải độc, dược hoàn làm từ bột mì bình thường, giải dược cũng vậy.” Ôn Lương Ngọc nói.

“Tại sao Bạch Hổ Vương hành động như thế?”

“Tác dụng tâm lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.