Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 29




Tiểu sư đệ của Ôn Lương Ngọc là tiểu mỹ nhân, tuổi nho nhỏ, cái đầu nho nhỏ, luôn cho người ta cảm giác đáng yêu hoạt bát. Tuy được các sư huynh, sư phụ cưng chiều, nhưng tiểu sư đệ không hề được sủng mà kiêu, tâm nguyện lớn nhất của tiểu sư đệ —- làm một mỹ nhân nhu nhược. Đây là có nguyên nhân , bởi vì khi tiểu sư đệ còn bé từng thấy sư phụ thất tình, người sư phụ yêu bị một mỹ nhân ốm yếu nhu nhược đoạt đi. Sư phụ thương tâm, thiếu chút nữa bán đồ đệ, đổi thành tiền, phục vụ bản tính mua sắm cuồng do thất tình. Lúc ấy tiểu sư đệ hiểu ra, cạnh tranh trong tình yêu, mỹ nhân nhu nhược mới là kẻ chiến thắng cuối cùng. Sau đó bọn họ cổ vũ đại sư huynh theo đuổi sư phụ, mỹ nhân thất tình thực buồn, thực thương cảm, thực nhu nhược, tiểu sư đệ cảm thấy sư phụ thất tình còn đẹp hơn bình thường. Nhưng vì sư môn gần như phá sản, bọn họ vẫn cho rằng, sư phụ ít phần xinh đẹp này tốt hơn. Dù sao sư phụ đã rất đẹp, mất chút cũng chẳng kém bao nhiêu.

“Ôn Tiểu Nhu, ngươi ở đây làm gì, trời lạnh mà mặc ít áo như vậy!” Sư phụ cảm thấy tiểu hài tử hiện tại càng ngày càng không dễ trông nom, trời đã lạnh còn mặc ít áo, làm dáng sao. Xinh đẹp khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

“Sư phụ, ta muốn làm một mỹ nhân nhu nhược, cho nên ta muốn sinh bệnh!” Ôn Tiểu Nhu rất nghiêm túc nói.

“Sinh bệnh?” Ôn Vô Hạ cảm giác mình khó mà hiểu nổi suy nghĩ của tiểu hài tử.

“Mỹ nhân nhu nhược, không phải đều ốm đau bệnh tật sao? Ngươi xem ta, khỏe mạnh như vậy, cách nhu nhược còn kém cách xa vạn dặm, ta muốn thu hẹp khoảng cách.”

“Nhưng thân thể trọng yếu a, Tiểu Nhu khỏe mạnh, không phải rất tốt ư.”

“Không tốt, ta muốn làm mỹ nhân nhu nhược!”

Ôn Tiểu Nhu khỏe mạnh thần kỳ, ăn đói mặc rách, tắm nước lạnh vẫn không sinh bệnh! Ôn Tiểu Nhu tức chết. Ta muốn sinh bệnh a!

Mùa đông, Ôn Tiểu Nhu kiên trì tắm nước lạnh, hắn vẫn không sinh bệnh. Ôn Lương Ngọc thấy hắn huyên náo quá, dẫn hắn ra ngoài giải sầu, kết quả đi dạo hội chùa, Ôn Tiểu Nhu ăn từ đầu phố tới cuối phố, rốt cục hạnh phúc vì bị bệnh. Ăn quá nhiều tiêu hóa không được!

Ôn Lương Ngọc thấy tiểu sư đệ bị bệnh, cơ hội tốt thi triển tài hoa cứu người của mình. Mỗi ngày Ôn Tiểu Nhu bị các loại dược vây quanh, hương vị thật kỳ quái, nhưng vì kế hoạch mỹ nhân nhu nhược của mình, đành chịu thiệt thòi. Chờ Ôn Tiểu Nhu hết bệnh, hắn phát hiện mình bách độc bất xâm, thân thể càng thêm khỏe mạnh!

“Ta muốn làm mỹ nhân ốm yếu, ta không cần thân thể kim cương!”

————————————

Thanh Long vương là một nam tử anh tuấn, nghe nói năm đó, những người theo đuổi y có thể xếp từ kinh thành tới biên quan. Nhưng bây giờ không có ai theo đuổi y, bởi vì mặt Thanh Long luôn đằng đằng sát khí. Tiểu hài tử trong kinh thành không nghe lời, mẫu thân nói: “Ngươi không nghe lời, lát nữa Thanh Long vương đến, ăn tươi ngươi.” Tiểu hài tử lập tức ngoan ngoãn.

Nghe được mụ mụ hù dọa hài tử ven đường, Thanh Long vương hắc tuyến. Sờ sờ mặt của mình, rất tốt, chỉ có hai vết sẹo đối xứng, chẳng lẽ dọa người như vậy. Vết sẹo là chiến tích của nam nhân, tuy mỗi ngày đều treo trên mặt, dọa vị hôn thê của Thanh Long vương, dọa nhiều người không dám gần y, nhưng rất có vị nam nhân mà? Thực tế, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, càng uy nghiêm. Rất có khí khái!

Mọi người thích ảo tưởng, nhất là các vương gia, thích nghe lời xu nịnh. Lần đầu Thanh Long vương tham gia yến hội, trên tiệc mọi người đàm luận, thịt người có hương vị gì.

“Hương vị thịt người, không được tốt lắm.” Thanh Long vương vốn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người ngồi đó hoảng sợ, thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn.

“Chắc vương gia từng nếm qua.”

“Đúng vậy, chiến dịch lần trước không có lương thảo, binh lính chúng ta giết tù binh, ăn thịt.” Thanh Long vương mặt không biểu tình nói.

Nương a, quan khách chạy ra ngoài, ôm đại thụ, không ngừng nhảy như điên. Từ đó về sau, mọi người đều nói Thanh Long vương ăn thịt người. Trời đất chứng giám, đầu bếp vương phủ có thể làm chứng, vương gia nhà họ ăn chay mà. Nhưng hiểu lầm càng giải thích, trong mắt người khác biến thành che dấu. Cuối cùng Thanh Long vương cũng không giải thích, tùy các ngươi suy đoán.

——————————

Ôn Tiểu Nhu đến kinh thành tìm Ôn Lương Ngọc, được Lý Hiểu Nhạc nhiệt liệt hoan nghênh. Bởi vì, rốt cuộc Lý Hiểu Nhạc đã thấy, hóa ra có người đầu nhỏ hơn hắn…… Thấp hơn hắn. Trong lòng đầy thỏa mãn, hiển nhiên Lý Hiểu Nhạc nhiệt tình tiếp đón Ôn Tiểu Nhu, ước gì hắn ở lâu mấy ngày, Ôn Lương Ngọc ghen, Lý Hiểu Nhạc bị chỉnh không ít.

Ngày đó, Thanh Long vương đến Kỳ Lân vương phủ bái phỏng, Ôn Tiểu Nhu thấy được, lúc ấy Ôn Tiểu Nhu như bị điện giật.

“Quá quá quá quá suất, quá phù hợp hình tượng bạn lữ trong lòng ta. Trông thấy không, một thân anh hùng khí khái, hai vết sẹo nổi bật, cực kỳ uy nghiêm. Ta sắp không được, ta cảm thấy y là sứ giả bảo vệ mỹ nhân nhu nhược ta.” Ôn Tiểu Nhu vừa nói vừa đỡ tường, thiếu chút nữa té ngã.

Ôn Tiểu Nhu vọt tới trước mặt Thanh Long vương, ngửa đầu, thập phần đáng yêu cười nói: “Ta là Ôn Tiểu Nhu, là sư đệ của Ôn Lương Ngọc. Ta thích ăn cá, thích màu hồng phấn, am hiểu kiếm thuật, giỏi tỳ bà, thích nam nhân lãnh khốc. Thanh Long vương, ta cảm thấy, ta yêu ngươi!” Ôn Tiểu Nhu nói xong, ngượng ngùng cười, bưng kín mặt, “Người ta cũng thẹn thùng.”

“Ngươi yêu ta?” Thanh Long vương bị dọa không nhẹ, khó khăn phục hồi tinh thần.

“Đúng vậy.” Ôn Tiểu Nhu đáng yêu gật đầu.

Thật đáng yêu a, thật xinh đẹp a. Thanh Long vương rất muốn ôm Ôn Tiểu Nhu vào lung, hung hăng xoa tóc hắn: “Ngươi thích ta điểm nào?”

“Thích ngươi có khí khái nam tử, thích vết sẹo của ngươi, thích hương vị nam nhân của ngươi. Ta cảm thấy ngươi có thể bảo vệ ta. Ta là mỹ nhân nhu nhược, rất cần người khác bảo vệ.”

“Mỹ nhân nhu nhược?” Thanh Long vương thấy thế nào thì Ôn Tiểu Nhu cũng chẳng nhu nhược, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói chuyện hào hứng, chạy nhảy nhanh nhẹn, nhu nhược đâu? Nhưng hắn cần người khác bảo vệ, vừa ý ta, ta thích là người bảo vệ hoa. Thanh Long vương nở nụ cười, vết sẹo lệch vị trí, nhìn khuôn mặt càng thêm dọa người. “Gần đây bổn vương thích làm sứ giả bảo vệ hoa.”

“Vậy là ngươi đáp ứng rồi!”

“Đúng.”

“Chúng ta có thể hẹn hò.”

“Được.”

“Ta đến ở nhà ngươi.”

“Tốt.”

“Ngươi có thể trả lời bằng hai chữ không.”

“Đã biết.”

Rầm, mọi người trong Kỳ Lân vương phủ ngã xuống đất!

Làm mỹ nhân nhu nhược, ăn cơm phải ít, nhưng ăn cơm thiếu, Ôn Tiểu Nhu đâu chịu được. Mỗi ngày đói bụng đến sợ, cảm giác thật không dễ chịu, nhất là Thanh Long vương không ngừng gắp thức ăn cho hắn, thân là mỹ nhân nhu nhược, Ôn Tiểu Nhu sao có thể lang thôn hổ yết, phải ưu nhã ăn cơm. Thấy mỹ thực không thể tùy tiện ăn, Ôn Tiểu Nhu càng thêm khó chịu, vẻ mặt càng đặc sắc. Thanh Long vương ngắm nhìn, càng cảm thấy Ôn Tiểu Nhu đáng yêu.

Buổi tối Ôn Tiểu Nhu đói, ngủ không yên. Làm sao bây giờ, không thể ăn, không thể ăn, phải chịu đựng.

“Kì quái, gần đây phòng bếp luôn mất đồ, chúng ta hoài nghi có chồn ăn vụng.” Quản gia Thanh Long vương phủ nói.

“Đã biết.” Thanh Long vương gật đầu.

Buối tối Thanh Long vương canh giữ đường tới phòng bếp, nửa đêm, nhìn thấy Ôn Tiểu Nhu mặc áo ngủ, đi đến.

“Tiểu Nhu, ngươi làm sao vậy?” Thanh Long vương lo lắng hỏi, nhưng Ôn Tiểu Nhu không để ý tới y, nhắm mắt đi về phía trước.

“Tiểu Nhu, sao ngươi nhắm mắt bước đi, ngươi mộng du ư.” Thanh Long vương hỏi, Ôn Tiểu Nhu vẫn không để ý đến y.

Thanh Long vương đành phải đi theo Ôn Tiểu Nhu, đi đến phòng bếp, Ôn Tiểu Nhu nhắm mắt lại, chuẩn xác lấy thức ăn. Gà quay, một hồi ăn hết, xôi thập cẩm, một hồi hết. Chè trân châu, mấy ngụm sạch sẽ …… Thanh Long vương nhìn phòng bếp bị cướp sạch, không nói được gì. Cơm nước xong, Ôn Tiểu Nhu nhắm mắt lại, trở về phòng của mình, nằm xuống giường, ngủ say.

“Rõ ràng có thể ăn, không nên làm mỹ nhân nhu nhược.” Thanh Long vương cảm thán, “Bất quá Tiểu Nhu như vậy thật đáng yêu a.” o[∩_∩]o

Mọi người đều nói Thanh Long vương có phúc khí, có mỹ nhân yêu y, không chê y, cùng y bên nhau, đó là một mỹ nhân nhu nhược. Nghe đồn, mỹ nhân nhu nhược vào tay y, bị tra tấn càng thêm ốm yếu. Nhưng sự thật là, Ôn Tiểu Nhu rất khỏe mạnh, ngươi có thấy mỹ nhân nhu nhược nào sắc mặt hồng nhuận, nói chuyện hào hứng không.

“Vương gia, ta khó chịu, đau đầu, ngươi xoa xoa cho ta.”

“Hảo.” Thanh Long vương vô cùng kiên nhẫn chăm sóc hắn.

“Vương gia, ta đau bụng, ngươi xoa xoa cho ta.”

“Hảo.” Thanh Long vương nhu bụng cho hắn.

Quản gia ở ngoài cửa nói: “Vương gia, đã mời ngự y tới, xem bệnh cho Ôn công tử.”

“Được, cho vào.”

Ngự y chẩn đoán bệnh nửa ngày, ra một kết luận: “Ôn công tử không có bệnh, khỏe mạnh cực kỳ.”

“Cái gì, ngươi nói ta không có bệnh! Sao ta không có bệnh, ta có bệnh a, ta toàn thân không thoải mái, ta là mỹ nhân nhu nhược, sao có thể khỏe mạnh !” Ôn Tiểu Nhu nổi giận, hướng ngự y lớn tiếng kêu.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, Tiểu Nhu.” Thanh Long vương xoay mặt uy hiếp ngự y, “Tiểu Nhu của ta là mỹ nhân nhu nhược, chắc chắn sinh bệnh.”

Ngự y dưới sự uy hiếp của Thanh Long vương, cả người đổ mồ hôi, “Nếu không, ta xem lại lần nữa, vừa rồi chẩn nhầm, chắc chắn Ôn công tử có bệnh, chắc chắn có bệnh.”

Ngự y xem mạch xong, “Ôn công dạ dày không tốt, ăn quá nhiều, ta cho ít thuốc trợ tiêu hóa.”

“Thật sao, ta cảm thấy rất không thoải mái, ta chắc chắn sinh bệnh, Vương gia, ngươi phải bảo vệ ta, chăm sóc ta tốt hơn a.” Ôn Tiểu Nhu làm nũng, nói với Thanh Long vương.

“Ta sẽ chắm sóc ngươi cả đời.” Quá đáng yêu, Thanh Long vương thầm nghĩ.

Thanh Long vương đỡ mỹ nhân nhu nhược Ôn Tiểu Nhu sắc mặt hồng hào, hai người cùng đi chơi ngoại thành, bồi dưỡng tình cảm. Ngươi nói ai là nhân vật phản diện trong thiên hạ, đó là Chu Tước Vương, hắn lại phái thích khách đến. Thích khách lần này tới bắt người, bọn họ bắt được Ôn Tiểu Nhu, mỹ nhân nhu nhược, sao có thể phản kháng a! Ôn Tiểu Nhu rất phối hợp, bị bắt. Thanh Long vương thấy Ôn Tiểu Nhu bị bắt, lo lắng. Một người lo lắng, sẽ phạm sai lầm, mắt thấy Thanh Long vương bị thương càng ngày càng nhiều, bị thích khách đánh ngã trên mặt đất: “Thanh Long vương, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

“Các ngươi muốn làm gì!” Ôn Tiểu Nhu nổi giận, hậu quả thật nghiêm trọng, “Các ngươi dám động đến y thử xem, ta bắt các ngươi chết không chỗ chôn!”

Bọn thích khách vô cùng giật mình, không phải mỹ nhân nhu nhược sao, nương a, quá quá quá…… Lợi hại, quá quá…… dũng mãnh. Đinh cạch đinh cạch, chỉ chốc lát, toàn bộ thích khách ngã lộn ngược, Ôn Tiểu Nhu nhét dược hoàn vào miệng bọn họ, “Ta không phối dược kì quái như sư huynh ta, ta chỉ phối một loại dược, siêu cấp giảm béo hoàn, cam đoan các ngươi ăn xong có thể gầy 30 cân. Mọi người cùng nhau làm mỹ nhân nhu nhược a.”o[∩_∩]o

“Tiểu Nhu, ngươi không sao chứ.” Thanh Long vương chạy tới đỡ Ôn Tiểu Nhu, Ôn Tiểu Nhu lại khôi phục bộ dáng yếu đuối.

“Ta không sao, có sao chính là bọn họ.”

“Cám ơn Tiểu Nhu đã cứu ta.”

“Vương gia, ngươi là người ta thích nhất, hơn nữa về sau ta còn cần ngươi bảo vệ, làm một mỹ nhân nhu nhược, sao có thể để ngươi gặp chuyện không may.”

Thật sự quá đáng yêu, Thanh Long vương hôn nhẹ Ôn Tiểu Nhu, “Tiểu Nhu, chúng ta thành thân, về sau ngươi là mỹ nhân nhu nhược của ta, ta bảo vệ ngươi.”

“Hảo!” Ôn Tiểu Nhu cao hứng nhảy dựng lên. Xong rồi, ta đã quên, ta là mỹ nhân yếu đuối, sao có thể nhảy như vậy!

Nói, Thanh Long vương cưới Ôn Tiểu Nhu, bọn hạ nhân trong vương phủ cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi ngày Vương gia mang rất nhiều bữa khuya vào phòng, sáng hôm sau lại cực kỳ sạch sẽ! Hóa ra từ lúc Vương gia kết hôn liền tăng sức ăn a, nhưng đâu thấy Vương gia béo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.