Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 22




Trình Vân Long là một tiêu sư thâm niên, đứng đầu Long Hổ tiêu cục nổi danh kinh thành. Cái này nói rõ, võ công của hắn nhất lưu. Nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thường đi bên bờ sông, nào có hài không ẩm ướt. Không phải tiêu cục của hắn chưa từng bị cướp, nhưng mỗi lần đều thất thủ đúng một nơi, điều này khiến Trình Vân Long rất căm tức. Người cướp tiêu cục hắn, chính là đại đương gia của Thanh Phong trại, Phong Thanh Ảnh.

Nhắc tới Phong Thanh Ảnh, với Trình Vân Long, đó là hận cao hơn trời, cừu sâu hơn biển. Từ nhỏ hai người học cùng môn sư môn, lễ mừng năm mới, Phong Thanh Ảnh trộm thịt khô nhà người ta, lại đổ Trình Vân Long trộm, nhổ cây nhà người ta lại đổTrình Vân Long làm, hất váy nữ hài tử, cũng đổ cho Trình Vân Long…… Tóm lại vô số chuyện xấu, đại đa số đổ cho Trình Vân Long, khiến Trình Vân Long bị sư phụ đánh không ít. Mỗi lần bị đánh, Phong Thanh Ảnh đứng một bên cười trộm. Từ nhỏ xấu tính, trưởng thành là thổ phỉ.

Theo Trình Vân Long lên làm tiêu sư, Phong Thanh Ảnh liền làm thổ phỉ, giống như đối địch với Trình Vân Long.

Lần trước Kỳ Lân vương phủ có một chuyến hàng bán buôn quan trọng muốn đưa đến biên quan, hiển nhiên do quân đội áp giải, nhưng bị Thanh Phong trại cướp. Vậy lần này phải làm sao bây giờ? Kỳ Lân vương ngẫm nghĩ, nghe nói Trình Vân Long và Phong Thanh Ảnh là sư huynh đệ đồng môn, giao tình hẳn rất sâu. Tìm Trình Vân Long, bảo hắn dẫn quân đội áp tải hàng đến biên quan, lúc đầu Trình Vân Long không đáp ứng, cái này là bọn họ tự giết lẫn nhau. Nhưng bị Phong Thanh Ảnh cướp lâu dài, khó tránh khỏi cừu hận quấy nhiễu, vì vậy Trình Vân Long đáp ứng. Kỳ Lân Vương lo lắng, còn bảo Lý Hiểu Nhạc đi theo.

Lý Hiểu Nhạc nói: “Vương gia, ta là quản gia, không phải tiêu sư, tiền công……”

“Biết rồi, thực tham tiền, tăng lương cho ngươi.” Kỳ Lân Vương vô cùng bất đắc dĩ nói.

“Ta muốn dẫn lão bà của ta đi cùng, ngài cấp cho hai phần tiền lương.”

“Ta nói ngươi thật quá phận, xuất môn làm việc còn mang lão bà! Ngươi cho là phí du lịch sao!”

Kỳ Lân Vương hét lên với Lý Hiểu Nhạc, Lý Hiểu Nhạc lập tức che tai.

“Vương gia khi dễ người, ta nói với Vương phi, giảm địa vị của ngươi trong lòng hắn!” Lý Hiểu Nhạc cười xấu xa.

“Lý Hiểu Nhạc, ngươi có biết đây vương phủ, quản gia mà dám uy hiếp vương gia.” Kỳ Lân Vương trầm giọng.

“Đúng vậy, đó là vì quản gia khác không dám uy hiếp vương gia.” Lý Hiểu Nhạc nói xong, mắt thấy Vương gia đánh tới, nghiêng đầu tránh, lẩn mất.

“Lý Hiểu Nhạc, hôm nay ta không chỉnh ngươi, ngươi không biết Mã vương gia có ba con mắt!”

“Vương gia, ngài là Kỳ Lân vương, chỉ có hai mắt.”

Kỳ Lân Vương đánh, Lý Hiểu Nhạc trốn, hai người gây náo nhiệt. Trình Vân Long được Kỳ Lân Vương gọi tới nghị sự, vừa vào cửa, một đấm của Kỳ Lân Vương thẳng tiến mặt Trình Vân Long.

“Vương gia, ngươi tìm tiêu sư này được không?” Lý Hiểu Nhạc ngồi xổm nhìn Trình Vân Long bị đánh ngất xỉu.

“Cái này nói rõ nắm đấm của bổn vương rất có lực.” Kỳ Lân Vương thờ ơ nói.

Ôn Lương Ngọc chưa từng xem áp tiêu, cho nên lần này cùng đi chung với Lý Hiểu Nhạc, thuận tiện du lịch.

“Trình tiêu sư, ngươi nói một chút, thổ phỉ là dạng gì?” Ôn Lương Ngọc hiếu kỳ hỏi.

“Còn có thể dạng gì, hai mắt, một mũi, một quá.” Trình Vân Long nói.

“Thanh Phong trại có tiền không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.

“Cái này không rõ lắm.” Trình Vân Long không vui vẻ trả lời.

“Ngươi và Phong Thanh Ảnh là đồng môn, sao lại không rõ, ngay cả trong nhà y có bao nhiêu tiền cũng không biết.” Lý Hiểu Nhạc nói.

“Lý quản gia, chả nhẽ ta phải hỏi, Phong Thanh Ảnh, trong nhà ngươi có bao nhiêu tiền sao? Ta không phải loại người rỗi hơi.” Trình Vân Long nói.

“Trình tiêu sư, rốt cuộc ngươi bị y cướp bao nhiêu lần?” Ôn Lương Ngọc hỏi.

“Ta nói, hai người các ngươi sao cứ hỏi vào chỗ đau của ta a, chúng ta có thể đổi chủ đề hay không.” Trình Vân Long nóng nảy.

“Ngươi gấp cái gì, xem ra Phong Thanh Ảnh có rất nhiều tiền.”

“Đúng vậy, xem phản ứng của Trình tiêu sư là biết, nhất định bị cướp không ít lần. May mắn chúng ta mang theo Vượng Tài, Đại Lang, Nguyên Bảo và Bạch Ngân, chuẩn bị đầy đủ hết, bằng không, nếu chúng ta cũng bị cướp, Kỳ Lân Vương sẽ cười đến chết.”

“Đâu thể cho hắn cơ hội này.”

“Chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Trong đêm, mọi người thay phiên thủ vệ, Trình Vân Long canh giữ hơn nửa đêm, kết quả quá đau bụng, phải đi tiểu. Tìm một rừng cây, có tảng đá lớn cao quá đầu, Trình Vân Long đứng trên tảng đá, bắt đầu tiểu.

“Mẹ ngươi, ai đái lên người lão tử.” Dưới tảng đá truyền đến thanh âm vô cùng bất mãn.

Có người! Trình Vân Long lập tức cảnh giác, không đợi hắn thắt dây quần, đã bị người đánh hôn mê. Vượng Tài, Đại Lang là trung khuyển làm việc tận tâm. Vừa nghe động tĩnh, lập tức chạy ra ngoài, lẻn vào bụi cây, một hồi người cẩu hỗn chiến. Vượng Tài, Đại Lang buông sơn tặc bị cắn thất điên bát đảo, đến trước mặt Lý Hiểu Nhạc tranh thưởng.

“Làm tốt lắm, Vượng Tài, Đại Lang, lão gia có phần thưởng, cho các ngươi thịt ăn.” Lý Hiểu Nhạc vỗ vỗ đầu chúng.

Binh sĩ khiêng tên cướp không may đến, thẩm vấn.

“Di, sao không thấy Trình tiêu sư?” Ôn Lương Ngọc phát hiện thiếu người, nghe hắn nhắc nhở, mọi người cũng phát hiện, Trình Vân Long đi đâu rồi? “Nghe nói hắn đi tiểu, nửa ngày vẫn chưa về.”

“Uông uông!” Vượng Tài kêu, cắn quần Lý Hiểu Nhạc.

“Vượng Tài, ngươi biết Trình tiêu sư ở đâu sao?” Ôn Lương Ngọc hỏi.

“Uông!”

Vượng Tài dẫn mọi người đi vào trong bụi cây, trên tảng đá lớn, Trình Vân Long, quần không nịt, cởi bỏ hạ thân, hôn mê chưa tỉnh.

Ôn Lương Ngọc, Lý Hiểu Nhạc, cùng các binh lính vây quanh Trình Vân Long nghiên cứu nửa ngày. Trình Vân Long mơ mơ màng màng trông thấy có người vây quanh hắn, hắn chợt nhớ tới, có sơn tặc.

“Có sơn tặc!” Trình Vân Long lập tức nhảy lên, quần toàn bộ rớt xuống. Không tốt, Trình Vân Long lập tức xách quần. Mọi người cười ha ha.

“Trình tiêu sư, ta có vấn đề luôn muốn hỏi.” Lý Hiểu Nhạc ấp a ấp úng.

“Có vấn đề gì, hỏi thì hỏi, ấp a ấp úng, không giống tác phong đại trượng phu.” Trình Vân Long hào sảng nói.

“Ta đây hỏi.”

“Ngươi nói.”

“Trình tiêu sư, vì sao bộ dáng ngươi hùng tráng uy vũ, mà tiểu đệ đệ của ngươi lại nhỏ như vậy?” Lý Hiểu Nhạc nhìn thoáng qua đũng quần Trình Vân Long, nhỏ giọng nói. “Kém xa a.”

“…… Lý Hiểu Nhạc, không vạch trần khuyết điểm người khác ngươi sẽ chết sao!” Trình Vân Long tím tái mặt , hiển nhiên tức giận không nhẹ. “Nếu lão tử không có năng lực, Nữu Nữu sinh ra thế nào!”

“Đúng vậy, tiểu đệ đệ nhỏ chút, nhưng năng lực không kém, Trình tiêu sư, ta kính nể ngươi.” Lý Hiểu Nhạc rất trịnh trọng nói.

“Ngươi ngươi ngươi……” Trình Vân Long tức giận, nói không ra lời.

Đi đường xa, mọi người đều khát, phía trước có bán trà, mọi người liền qua đó.

“Không thể uống, phía trước không có thôn cũng không có nhà trọ, nào ai tự dưng đến đây bán trà.” Trình Vân Long cảnh giác, từng bị lừa không ít.

Ôn Lương Ngọc quá khát, đi qua, đem bát trà uống hết.

“Không được uống!” Trình Vân Long vội vàng đoạt bát trà.

“Gấp làm gì a!” Ôn Lương Ngọc uống cạn sạch, chậm rì rì nói, “Hương vị mê dược không tốt lắm, tướng công, ngươi nếm thử.”

Lý Hiểu Nhạc bưng bát lên, uống một ngụm: “Xác thực không tốt lắm, kém xa mê dược của chúng ta.”

“Ta nói, lão bản, ngươi tới, ta cho ngươi dược tốt nhất, mê dược của sư môn chúng ta là vậy.” Ôn Lương Ngọc ném dược qua, lão bản trà quán bắt đầu nhảy nhót như con khỉ.

“Đến, mọi người uống trà, thuận tiện xem khỉ đùa giỡn.”

Hai lần đánh lén không thành, Thanh Phong trại quyết định trực tiếp cướp.

Cuộc chiến thực rất náo nhiệt, đả đả sát sát, Phong Thanh Ảnh là một nam nhân gầy gò, rất hoạt bát, võ công không tệ, cùng Trình Vân Long khó phân thắng bại. Mà có vẻ kĩ thuật của Phong Thanh Ảnh cao hơn Trình Vân Long một bậc, nhưng lại hạ thủ lưu tình. Hóa ra kinh thành đệ nhất tiêu sư, đánh không lại thổ phỉ.

“Xem ra, ta phải tham gia.” Lý Hiểu Nhạc hởn hở cầm đại chuỳ, thúc Nguyên Bảo vọt tới, hướng Phong Thanh Ảnh. Quái lực trời sinh, tăng thêm nhiều năm bồi dưỡng võ công, Phong Thanh Ảnh không phải đối thủ.

Phong Thanh Ảnh lập tức hô ngừng.

“Vị anh hùng này, chúng ta có thể thương lượng chút không .” Phong Thanh Ảnh ôm quyền.

“Có thể.” Lý Hiểu Nhạc thúc mã, cùng Phong Thanh Ảnh đi sang một bên thương lượng.

Một hồi chỉ thấy hai người nắm tay cười to, xưng huynh gọi đệ, di, sao quan và phỉ lại cùng một nhà!

Phong Thanh Ảnh thập phần thống khoái, đem hàng lần trước cướp của Kỳ Lân vương phủ trả lại Lý Hiểu Nhạc, còn đưa cho Lý Hiểu Nhạc rất nhiều tài bảo, thả bọn họ qua. Đây là tình huống gì?

Buổi tối, đến khách điếm, mọi người có thể nghỉ ngơi. Trình Vân Long tắm rửa, uống một bát trà, cảm thấy rất mệt mỏi, lên giường ngủ.

“Nhìn xem, mê dược này thực sự hữu hiệu.” Lý Hiểu Nhạc Ôn Lương Ngọc và Phong Thanh Ảnh xuất hiện trong phòng Trình Vân Long.

“Cám ơn Lý huynh, Ôn huynh thành toàn chúng ta.” Phong Thanh Ảnh hướng Lý Hiểu Nhạc tỏ vẻ cảm tạ.

“Ta đây có Kim Thương Bất Đảo hoàn, cùng Vạn Thụ Vô Cương tán. Ngươi xem rồi dùng a.” Ôn Lương Ngọc đưa cho Phong Thanh Ảnh hai cái bình sứ.

“Cám ơn Ôn huynh.”

Phong Thanh Ảnh ôm lấy Trình Vân Long, ly khai. Lý Hiểu Nhạc, Ôn Lương Ngọc cười đến ngọt ngào.

“Tướng công, ngươi nói nếu Trình tiêu sư biết rõ, chúng ta bán hắn cho y, hắn có tìm chúng ta báo thù không?”

“Khi đó hắn còn khí lực sao?”

“Phong Thanh Ảnh vừa ý hắn điểm nào?”

“Cây cải cũng có chỗ đáng yêu.”

“Trách không được Phong Thanh Ảnh muốn làm cướp, là bởi vì Trình Vân Long làm tiêu sư. Vì khiến người trong lòng chú ý, thường xuyên khi dễ hắn, đoạt hàng của hắn, Phong Thanh Ảnh cũng quá ngây thơ.”

“Nếu không có chúng ta, bọn họ cả đời cũng không thể, chúng ta đúng là bà mai. Ha ha ha.”

Thanh Phong trại, Phong Thanh Ảnh muốn bế quan luyện công. Chợt nghe trong phòng bế quan động tĩnh rất kinh người, sau đó truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Lý Hiểu Nhạc, vương bát đản, Nữu Nữu nhà ta chết cũng không gả cho con trai ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.