Quân Cờ

Chương 18




“ Điện hạ, một người ngu ngốc như Như Tịnh lại có thể tồn tại đến ngày hôm nay là nhờ ngài bao dung che chở trong chốn cung cấm hiểm ác. Thật lòng cám ơn ngài!

Như Tịnh đã giết Lục Tố. Như Tịnh biết điện hạ sẽ không bao giờ tha thứ cho Như Tịnh. Nhưng Như Tịnh đã không còn lòng tơ tưởng nhưng vẫn hèn mọn xin nói ra.

Như Tịnh biết điện hạ vốn nghi ngờ thân thế này. Nhưng trải qua một cuộc tai nạn, Như Tịnh đã không còn nhớ bất cứ điều gì. Như Tịnh sẽ giúp điện hạ tìm ra bí mật đó để đổi lấy tự do cho chính mình. Đó là điều kiện của Như Tịnh. Dù điện hạ có đồng ý hay không nửa năm nữa Như Tịnh vẫn sẽ đến gặp ngài.”

***

Như Tịnh lặng lẽ băng qua những lời trêu ghẹo ong bướm giữa mấy ả kĩ nữ với những vị khách làng chơi. Cô nheo mắt nhìn đám ồn ào trước Thanh Hoa lâu. Còn nửa canh nữa mới bắt đầu bán vé mà đã đông nghịt cả con phố. Mấy gã đàn ông lúc này rôm rả chẳng khác gì đàn bà tụ tập, bàn tán sắc đẹp của vị đệ nhất kĩ nữ ở chốn kinh kỳ. Người từ xa đến khoe mình chịu chơi ra sao để đến được đây chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng, người thì bật mí món quà quý giá sẽ tặng nàng, người thì tò mò dò hỏi món ăn nàng thích, thứ mà nàng yêu. Từ những lời đồn thổi mĩ miều về nàng mà mỗi người đều hình dung ra một nữ thần trong lòng mình để rồi say đắm.

Với bản tính ham vui của mình Như Tịnh cũng muốn bon chen mua một vé để nhìn mặt mĩ nữ. Nhưng đến khi nhìn thấy quang cảnh thực tế này cô liền lắc đầu ngán ngẩm, quyết định vòng đường khác trở về nhà trọ. Khi rẽ vào con ngõ vắng nhỏ. Dưới ánh trăng mù mờ khó có thể nhận rõ những vật trên đường. Nhưng cô lại nghe rõ tiếng cò kè mặc cả ở phía trước.

- Tỷ tỷ à, tỷ nhìn con bé này đi. Đường nét trên mặt con bé đều rất sắc nét. Chẳng mấy chốc nó lớn lên sẽ là đệ nhất mĩ nữ chẳng kém cái cô gì gì đó ở kinh thành đâu.

Đây là giọng của phụ nữ trung niên. Giọng bà ta đục, ồm ồm rất khó nghe. Đáp lại người phụ nữ này là tiếng nói chua ngoa của người phụ nữ khác:

- Hứ, ngươi nói hay lắm. Con bé này còn nhỏ, nuôi nó đến khi trưởng thành rất tốn cơm. Mà nhỡ đến lúc lớn mà nó lại giống Chung Vô Diệm thì có chắc ta tìm được ngươi để mà bắt đền?!

- Tỷ tỷ, chúng ta là chỗ làm ăn thân thiết. Chẳng lẽ tỷ còn không tin tưởng ta?

- Không nói nhiều! Như giá cũ 20 lượng!

Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì nhổ một bãi nước bọt. Giọng cũng hùng hổ hơn, nói:

- Mụ nhìn xem! Mặt này, mắt này, mũi này, miệng này mà mụ đòi hai mươi lượng?! Khác nào cướp của giết người! Nếu mụ không mua thì ta đến kĩ viện khác. Dù sao khu này chẳng thiếu gì kĩ viện. Sau này tiếc thì mụ đừng có mà trách ta!

Người kia cũng chẳng kém, hất cằm nói:

- Được lắm! Có giỏi thì đi tìm chỗ nào trả 50 lượng cho cái con nhóc quê mùa hôi sữa này đi! – Rồi kết thúc vụ mua bán bằng tiếng đóng cửa cái rầm.

- Hứ, con đĩ. Lão đầu, đi thôi! Chúng ta tìm nhà khác.

- Lão bà, sao vừa nãy bà lỗ mãng thế? Đến Thanh hoa lâu còn không chịu trả giá đó thì kĩ viện nào chịu?! – Gã được gọi là lão đầu nói.

- Hừ, thế ông bảo tôi phải làm sao? Cò kè cả canh giờ, nói mỏi cả miệng, giã cả họng, nịnh nọt đủ kiểu mà nó vẫn cứ chắc như vậy. Mà tất cả cũng tại ông, không phải ông ham cờ bạc thì tôi chẳng phải xuống nước với nó đến mức độ này?! – Người phụ nữ nghe chồng bảo vậy thì nổi giận trách móc.

- Ái ui! Bà đừng bẹo tai tôi! Đau quá! Được rồi, được rồi chúng ta về làm thêm chuyến nữa rồi đưa đến đây luôn thể. Một đứa chỉ được 20, vậy hai đứa chẳng phải là 40 sao?

Rõ là bọn buôn người rồi!

Người phụ nữ xuôi giận, nói:

- Được rồi, trở về! Còn con bé này ngồi ì ra đó làm gì? Còn không mau đứng dậy!

Ba người trở về, bọn họ cũng rẽ vào con ngõ vắng chỗ Như Tịnh dừng lại. Khi bọn họ lướt qua. Dưới ánh trăng bạc, Như Tịnh nhìn rõ người phụ nữ trung niên đi gần mình. Khuôn mặt này có lẽ cả đời cô không thể nào quên được. Chính mụ đàn bà này đã lừa gạt cô và bán cô vào cung cấm!

- Vị đại thẩm này, chờ một chút!

Ba người kia nghe thấy Như Tịnh gọi thì quay lại, chần chừ lưỡng lự đứng tại chỗ, dò hỏi:

- Công tử gọi chúng tiểu dân sao?

- Đúng vậy! – Như Tịnh mỉm cười gật đầu. Cô tiến lại gần để nhìn cho kĩ hơn khuôn mặt của mụ. Đúng là mụ rồi, y hệt như trong trí nhớ của cô!

- Công tử gọi chúng tiểu dân có chuyện gì? – Mụ dè chừng hỏi, bằng chất giọng ồm ồm vịt đực.

Như Tịnh mỉm cười, liếc mắt nhìn cô bé xinh xắn chừng 3,4 tuổi đứng giữa bọn họ, nói:

- Ta đồng ý trả cô bé này 50 lượng.

Đôi vợ chồng nghe thấy vậy thì trong lòng sung sướng ngỡ ngàng, nhưng thái độ nghề nghiệp vẫn được giữ vững, họ vẫn còn nghi ngờ mà đưa mắt trao đổi với nhau.

- Công tử chúng tôi...

- Ta trả 50 lượng! Nếu không chấp nhận thì ta đi!

Như Tịnh cắt lời mụ vợ, xoay chân định đi thật.

- Công tử xin dừng bước! – Mụ vội ngăn cản, cười đon đả với Như Tịnh – Ngài chớ vội, 50 lượng thì 50 lượng.

Rồi mụ kéo cô bé lại gần, véo cằm bắt nó ngẩng lên, dùng đôi bàn tay nhăn nheo với những cái móng dài đầy cáu bẩn ngự trị trên những đầu ngón tay mà gạt những lọn tóc tơ lòa xòa trước mặt cô bé.

- Công tử nhìn xem! Ngũ quan rõ ràng, sau này lớn lên chắc chắn sẽ xinh đẹp bội phần, 50 lượng xem chừng chúng tiểu dân còn lỗ vốn ấy chứ!

Như Tịnh nhíu mày, nói:

- Chớ nói nhiều! Các ngươi có đồng ý bán không?

Lão chồng sợ Như Tịnh đổi ý liền vội vàng cất lời:

- Bán chứ, bán chứ!

Mụ vợ nghe vậy thì lườm nguýt lão chồng của mụ một cái. Trong lòng mụ còn muốn bòn rút thêm chút ít.

- Tốt lắm. Nhưng hiện tại túi tiền của ta lại do thư đồng cầm, mà gã lại ở bờ sông nhở gần Lạc Nhan cư chờ ta. Các ngươi đi theo ta tới đó. Ta sẽ đưa tiền cho các ngươi...

Đôi vợ chồng nghe thấy vậy thì nhíu mày, lại trao đổi ánh mắt với nhau thêm một lần nữa. Như Tịnh biết họ đang phán xét xem lời nói của mình là thật hay không, trong lòng chửi thầm một tiếng “đôi cẩu nam nữ” , rồi cô nhếch miệng nói:

- Thế này đi, trong người ta có miếng ngọc bội đáng giá tầm 30 lượng. Ta đưa cho các ngươi. Khi nào các ngươi lấy được tiền, ta được người thì bọn các ngươi trả lại ta.

Như Tịnh móc từ trong vạt áo ra một khối ngọc bội màu xanh biếc, dưới ánh trăng nó tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Khối ngọc bội này được đẽo gọt công phu tỉ mỉ thành hình con bướm, nhìn qua đã biết là thứ có giá trị.

Cầm khối ngọc bội trong tay, lòng tin dành cho Như Tịnh cũng theo giá trị của nó mà tăng lên. Bây giờ có lẽ bọn họ đã tin cô là người có tiền chứ không phải phường lừa gạt. Đôi vợ chồng đồng lòng gật đầu chấp nhận đi theo Như Tịnh tới bờ sông.

Như Tịnh vui vẻ dẫn trước bọn họ. Ra đến bờ sông, cô chọn nơi vắng người mà dừng lại.

- Đến nơi rồi? – Mụ đàn bà hỏi.

- Đến nơi rồi! – Như Tịnh gật đầu nói.

- Vậy thư đồng của ngài đâu? – Mụ hỏi.

- Các ngươi chờ chút! Chắc gã chưa đến. Ta đã hẹn gã đến đây chờ ta. A! Gã đến rồi kìa!

Như Tịnh chỉ vào con đường tối phía trước mà nói. Cô đứng đối diện với họ, khi cô nói vậy, họ liền theo hướng tay cô chỉ mà ngoảnh mặt lại. Lúc này Như Tịnh nhanh tay điểm vào huyệt đạo của đôi vợ chồng khiến cho họ bất động.

- Lão bà, hình như ta không quay đầu lại được! – Lão chồng nói.

- Lão công hình như ta cũng vậy!

Lúc này, đôi cẩu nam nữ mới rõ là đã bị Như Tịnh lừa, vội vàng quát:

- Tiểu tử kia, mày làm cái trò gì vậy?

- Có gì đâu! Chỉ là điểm huyệt cho các ngươi bất động chơi thôi!

Điểm huyệt!? Cái món này chẳng phải các cao thủ trong giang hồ vẫn thường dùng hay sao?! Hôm nay được tự thưởng thức thế này khiến cho đôi vợ chồng họ sợ suýt nữa vãi nước tiểu ra quần. Nhưng mụ vợ đã nhận ra điều gì đó, liền quát:

- Tiểu tử kia! Mày còn không mau giải huyệt là bọn tao la lên luôn đó!

- Ừ. La lên đi! Ở nơi “ đồng không mông quạnh” thế này chắc chỉ có muỗi tới cứu các ngươi thôi – Như Tịnh tiến lại gần, nở nụ cười âm hiểm - Nào la lên cho “gia” nghe chơi xem nào!

Nói xong hình như cô cảm thấy mình diễn rất giống bọn cường hào ác bá cưỡng bức dân nữ như ở trên phim. Trong lòng thầm nghĩ “ Nếu đôi cẩu nam nữ này là một cô nương xinh đẹp thì quá hoàn hảo rồi”. Con bé đi cùng đôi cẩu nam nữ thấy Như Tịnh diễn như vậy thì nhăn mặt, chuẩn bị khóc ré lên. Như Tịnh sợ nó khóc thật, vội vàng vuốt mặt con bé, dỗ dành:

- Bé con ngoan, ra kia ngồi chơi, để ca ca xử lí bọn xấu xong thì đưa em về nhà nhé. Đừng có đi lung tung và đừng có khóc nếu không bị ma bắt đấy!

Công phu dọa trẻ con khi xưa thường dùng cho thằng nhóc Tô Mã, mấy tháng “phủ bụi” không dùng, giờ đây có vẻ vẫn còn hiệu quả. Cô bé hức hức vài tiếng, vừa tin vừa sợ lời Như Tịnh nói, liền ngoan ngoãn ra gốc cây đằng xa ngồi chờ.

- Được rồi, Tới phiên lũ buôn người các ngươi!

- Đại hiệp khai ân! Đại hiệp tha mạng! Bọn tiểu dân hứa sẽ không bao giờ đi buôn người nữa!

Hai vợ chồng rối rít cầu khẩn nhưng Như Tịnh vẫn bỏ ngoài tai. Cô đẩy họ xuống đất, dùng chân đá lăn bọn họ xuống gần mép bờ sông.

- Ngọc bội của ngài chúng tiểu dân không cần, tiền cũng không cần nữa, người cũng giao cho ngài.

- Ngọc bội là của ta, tất nhiên ta phải lấy lại, người ta cũng lấy, tiền thì các ngươi đừng mơ tưởng. Nào, bây giờ thì khai ra! Nếu không chết không toàn mạng!

Nói rồi cô ấn đầu hai người bọn họ xuống nước.

- Nói, các ngươi còn nhớ cô gái các ngươi đã lừa ở làng Dã Nguyên gần kinh thành 5 năm về trước hay không?

Như Tịnh kéo đầu bọn họ lên để cho bọn họ nói. Đôi vợ chồng bị sặc nước, hớp lấy hớp để dưỡng khí, yếu ớt trả lời:

- Cô gái nào? Chúng tôi không biết!

- Vậy thì để ta cho các ngươi nhớ lại. – Rồi cô lại tiếp tục ấn đầu của bọn họ xuống, lần này lâu hơn một chút mới kéo lên – Lần thì nhớ ra chưa?

- Cô gái... làng Dã Nguyên.. kinh thành... Chúng tôi không không biết! – Mụ vợ thều thào nói.

Gã chồng cũng hùa theo:

- Đúng vậy! Đúng vậy!... Chúng tôi không biết thật... vì vợ chồng chúng tôi chưa từng đi kinh thành!

- Ô, vậy tại sao 5 năm về trước, ta lại nhìn thấy một người giống mụ ta ở đó! Chẳng lẽ mắt ta bị mù?

Xem chừng bọn họ vẫn uống chưa đủ no nước. Như Tịnh lại ấn đầu bọn họ xuống thêm một lần nữa. Khi được kéo lên,hai vợ chồng họ ho sặc sụa. Nước từ mắt, mũi, miệng tai chảy ra. Mặt phờ phạc không còn tí huyết sắc nào.

- Người... người giống tôi... – Mụ vợ thều thào ngày càng yếu.

- Đại hiệp... ngài nhầm rồi... Người giống lão bà... không phải lão bà đâu... – Lão chồng xem chừng tỉnh táo hơn mụ vợ chút ít ngay lập tức biện bạch.

- Không phải mụ ta, vậy thì là ai? – Cô hỏi.

- Là... là tỷ tỷ sinh đôi của ta. – Mụ vợ trả lời. – Tỷ ta hoạt động ở kinh thành... Vợ chồng chúng ta... ở đây. Có khi cung cấp người cho... tỷ tỷ.

- Các ngươi nói dối ta. Các ngươi lấy gì làm bằng chứng? – Như Tịnh mỉm cười từ từ hạ bọn họ xuống

Lão chồng cuống quýt, sợ sệt nói:

- Công tử, ngài tin chúng tôi đi... Chúng tôi không nói dối ngài đâu. Ngài có thể đi hỏi mấy kĩ viện ở trong thành này. 20 năm về trước hai nàng ấy thường đi cùng nhau. Bọn họ đều biết cả!

- Được rồi, cứ cho lời nói của các ngươi là thật, vậy nói cho ta biết chỗ ở của tỷ tỷ các ngươi hiện giờ!

Mụ vợ nghe vậy thì cười vài tiếng:

- Ha ha ha... Sợ là ngài có đi hết Xuyên quốc cũng không tìm được. Vì tỷ ta đã chết rồi!

- Chết?!

Như Tịnh thả đôi vợ chồng ra, cho họ nằm dựa vào nhau mà thở. Khi mụ vợ lấy được hơi liền nói:

- Đúng vậy! Năm năm về trước, đã chết rồi. À, tỷ ta có gửi cho ta một bức thư. Nói là... khi ta nhận được thư thì có lẽ đã chết rồi, đừng đi tìm. Ta vốn không tin. Nhưng ba năm sau không thấy liên lạc, liền nhờ người bí mật dò hỏi tin tức, quả thực tìm không ra, như thể đã biến mất chẳng còn tung tích gì.

- Trong thư chỉ báo là đã chết thôi? – Cô hỏi.

- Để ta nhớ. Còn có nhắc ta đừng bao giờ lên kinh. Còn nữa, còn cả đừng bao giờ đặt chân vào Tô châu, tốt nhất nên rời Xuyên quốc. Tỷ ấy nói có kẻ muốn giết tỷ ấy, vì tỷ ấy đã biết chuyện không nên biết.

- Mụ ta có nói kẻ muốn giết mụ ta là ai không?

Mụ vợ lắc đầu, nói:

- Không nói. Chỉ viết rằng kẻ đó rất đáng sợ thôi.

Như Tịnh nhíu mày. Năm năm về trước khi cô tỉnh dậy ở thành Loan châu với bộ dạng một kẻ ăn mày. Cô lưu lạc khắp chốn rồi đến làng Dã Nguyên, bị kẻ gian lừa bắt. Rồi chỉ trong vòng năm ấy, kẻ đó lại chết không rõ nguyên nhân. Chuyện cô bị đưa vào cung xuất hiện điểm đáng ngờ. Trách sao khi xưa Minh điện hạ lại nghi ngờ cô. Có quá nhiều bí mật xoay quanh cô.

Như Tịnh rời Trấn quốc tự cũng là vì nguyên nhân này. Cô đã giết người mà Minh điện hạ thương nhớ. Minh điện hạ vốn đã nghi ngờ cô, ngài ấy sẽ không để cho cô bình an sống cho đến khi đứa bé được sinh ra. Chỉ còn cách nhắc nhở ngài, cô còn chút giá trị, hãy để cô sống thêm một chút nữa. Đêm đó, khi cô và ngài đánh cờ cùng nhau, cô đã không nói lời nào. Cô muốn ở cùng ngài một đêm mà vô lo vô nghĩ như trước khi Lục Tố xuất hiện. Mọi lời muốn nói, cô đã viết vào bức thư nhờ Vô Minh đại sư chuyển giúp.

- Ta không muốn dẫn các ngươi đến quan phủ. Các ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây chơi, chờ hai canh nữa huyệt đạo sẽ tự động giải!

Nói rồi, Như Tịnh ra chỗ đứa bé gái ngồi. Nó ngủ gật từ lúc nào chẳng hay, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bé bỏng nom mà thương. Như Tịnh bế con bé lên, nhẹ nhàng lau mặt cho nó. Có vẻ nó rất mệt mỏi, ngủ say sưa chẳng hay biết gì. Cô đành dẫn nó về quán trọ.

Khi về đến nơi, đại sảnh quán trọ còn lác đác vài người đang ăn khuya. Lão chủ quán thì đang gà gật sau quầy, khách về cũng chẳng thèm dậy chào hỏi một tiếng. A Phúc thấy cô về thì tiến lại gần, hỏi cô có muốn thứ gì không.

- Lát nữa chuẩn bị một thùng tắm đến phòng cho tôi!

Cô dặn hắn rồi bế cô bé đi thẳng vào trong. A Phúc có vẻ ngạc nhiên lắm. Lúc trước cô ra khỏi quán là đi cùng với Công Tôn Nghị, giờ thì trở về một mình lại còn vác thêm một đứa bé gái theo cùng. Nhưng hắn cũng không dám hỏi, chuyện này nên để cho chủ hắn xử trí.

Trở về phòng, Như Tịnh không châm đèn luôn mà tiến thẳng về phía giường, đặt cô bé nằm nghỉ tại đấy. Khi kéo chăn đắp cho cô bé thì một giọng nói phát ra làm cô giật thót mình:

- Nàng đi đâu giờ này mới về?

Như Tịnh quay lại, đề phòng nhìn vào khoảng không tối om trước mắt. Kẻ này là một cao thủ. Từ khi bước vào phòng, cô không thể nhận ra khí tức của hắn hiện hữu quanh đây.

- Ai? – Cô lạnh lùng hỏi.

Có tiếng tách trà đặt xuống bàn.

“ Lại còn bình thản uống trà. Kẻ này cũng biến thái quá đi!”

Vạt mây che khuất trăng từ từ bay đi, ánh trăng chiếu xuống bậc tam cấp rồi chạy thẳng vào phòng Như Tịnh. Người kia đứng dậy, tiến lại gần vệt cắt sáng tối. Cả người hắn dần dần hiện ra. Dưới ánh trăng bạc, dáng đứng thẳng tựa trúc xanh, ngũ quan tựa như ngọc sắc nét rõ ràng. Đôi mắt dài kiên nghị dịu dàng nhìn cô. Hắn rất quen thuộc.

Nhìn thấy người này Như Tịnh thật muốn chạy trốn. Và cô đã làm thế thật. Nhưng cô làm sao mà thoát được bàn tay của hắn. Hắn chẳng tốn chút sức lực nào mà tóm chặt cổ tay cô. Nhẹ nhàng quát:

- Nàng đi đâu?

Rồi hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Cái ôm của hắn như đang bóp nghẹt trái tim cô.

- Ta rất nhớ nàng!

“ Còn tôi, tôi chỉ muốn quên anh đi.”

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, A Phúc xuất hiện trước cửa. hắn ngó đầu vào phòng thì thấy một nam nhân cao lớn đang xoay lưng lại đứng đối diện mình. Hắn giật mình hỏi:

- Ngươi là ai vậy? Lâm công tử đâu?

- Là ta! – Nam nhân kia trả lời. – Lâm công tử đang thay đồ ở trong kia!

- À thì ra là ngài. – A Phúc nhận ra vị khách ở phòng chữ Thiên tầng trên, thờ phào một hơi – Hoàng bảo tiêu. Nước mà Lâm công tử yêu cầu đã tới, mà phòng tối quá, ngài giúp tiểu nhân thắp nến để mang vào với ạ.

- Khỏi cần! Lâm công tử có nói, hiện tại hắn hơi mệt, muốn ngủ một chút. Chừng nửa canh nữa ngươi hãy mang tới.

-Ơ... Dạ... - A Phúc cúi người, rồi sai đám tiểu nhị vác thùng trở về.

Đợi đám người kia đi hắn, hắn mới mở miệng nói với Như Tịnh:

- Tại sao nàng chạy trốn?

- Xin ngài buông tiểu nữ!

- Được! Nàng thơm ta một cái ta sẽ bỏ nàng ra! Nếu không thì...– Hắn lưu manh nói. – Đừng hòng.

Như Tịnh ngước nhìn người đàn ông này. Hắn cao lớn, bờ vai vững chãi của hắn có thể bao trọn cả cô. Ánh mắt dịu dàng như ánh trăng của hắn nhìn cô đợi chờ. Vết thương năm nào do chính cô gây ra giờ đã thành vệt sẹo dài mờ mờ từ đầu lông mày cho tới gần mang tai của hắn.

Cô không biết làm sao phải đối diện với người này. Lòng cô rối bời. Khi xưa hắn là bạn của cô. Nhưng rồi hội ngắm hoa năm ấy, hắn chẳng lưu tình, bỏ ngoài tai những lời van xin mà xuyên thẳng vào trong, cướp đi sự trinh trắng của cô. Năm đó cô ngốc nghếch, vẫn mong chờ tình yêu của Minh điện hạ, muốn dâng cho ngài cả thể xác lẫn tâm hồn toàn vẹn. Khi một thứ đã mất đi, cô chẳng còn thiết sống nữa. Hắn đã ngăn cản cô rồi bị chính cô vô tình hủy hoại dung nhan. Nhìn khuôn mặt đẫm máu của hắn lúc đó, cô đã từng nghĩ hắn bị như vậy là “ Đáng lắm”.

Chu Đồ ngắm người thương nhớ trước mặt. Bao năm mong nhớ nay lại gần trong gang tấc, hắn làm sao kìm nổi lòng. Chẳng thể đợi cô tự nguyện hiến dâng, hắn đã tự chạm môi cô để thỏa mãn lòng mình. Cái hôn phớt nhẹ lên bờ môi mát lạnh của cô khiến toàn thân hắn run rẩy. Hắn tham lam mà mơn trớn mút mát, dùng đầu lưỡi khẽ cậy đôi môi mong manh này mà tiến vào trong. Đúng như hắn nghĩ, cô lại ngẩn người chẳng thèm đề phòng hắn, để hắn được nước làm tới mà quyện vào cùng với cô. Đến khi cô nhận ra thì quá muộn rồi. Kí ức khi xưa tràn về khiến cô quên mất kẻ này rất là gian tà, hắn chẳng bao giờ bỏ lỡ một cơ hội, dù là ở trên chiến trường hay tình trường.

Hắn tìm kiếm đầu lưỡi lẩn trốn của cô. Hắn quyện vào cô nhẹ nhàng như lo sợ. Hắn ôm chặt cô hơn. Hắn sợ cô chạy trốn khỏi hắn. Rồi nỗi khao khát trong lòng nói với hắn như thế chẳng thể là đủ. Nụ hôn của hắn càng ngày càng bá đạo hơn, mãnh liệt hơn khiến cô không chịu đựng được nữa, yếu ớt bấu víu lấy bờ lưng của hắn mà đứng vững.

- Không được rồi! – Chu Đồ nói.

Như Tịnh cảm nhận được qua lớp vải quần áo mỏng manh có vật nào đó cứng rắn cạ vào bụng mình. “Biết ngay mà. Tên chết tiệt này lại động dục.”

Cô thầm rủa Chu Đồ một câu, lấy chân mình dẫm mạnh vào chân hắn để trốn thoát. Nhưng chiêu này chỉ có vẻ hữu hiệu khi xỏ gót nhọn 10 tấc thời hiện đại mà thôi. Ôi, nhưng nghĩ lại, đối với tên da trâu này thì đến ngọn lao cũng chẳng xi nhê gì với hắn.

Như Tịnh định mở miệng hô hào người tới cứu nhưng Chu Đồ đã đoán trước được ý định của cô. Hắn dùng răng cắn nhẹ môi cô một cái, nhắc nhở:

- Đừng có la lên! Ta đang đi làm nghĩa vụ cho tứ đệ. Quanh đây có nhiều tai mắt, nàng không muốn chúng phát hiện ra thân phận thật sự của chúng ta chứ?!

Như Tịnh khi nghe đến người kia thì trong lòng khân trương theo bản năng, không phân tích được lời Chu Đồ nói chỗ nào đúng chỗ nào sai. Còn hắn, hắn chẳng để sót nét bối rối ấy thoáng hiện trên nét mặt cô. Trong lòng hắn có chút chua xót. Hắn không muốn để nó có thời gian xâm chiếm toàn bộ ý nghĩ của mình. Hắn nhanh chóng bế cô, ôm cô nhảy lên lầu hai về phòng mình.

- Anh định làm gì? – Như Tịnh hỏi.

- Làm điều cần làm.

Hắn bình thản trả lời rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cả người Như Tịnh chìm trong chiếc đệm êm ái và bị vây hãm bởi hắn. Khí tức dương cương của đàn ông bao quanh chóp mũi cô, mạnh mẽ đến nỗi khiến trong lòng hoảng loạng không yên. Cô cố gắng đấy hẳn ra để thoát thân nhưng không thể. Hắn cứ như một tòa thành vừng chãi bao bọc cô vậy.

Hắn tóm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.

- Xin anh, đừng!

Cô khẩn cầu. Nhưng Chu Đồ một lần nữa bỏ ngoài tai. Hắn hiểu cái tính cố chấp ngang ngạnh của cô từ thuở nhỏ. Nếu hắn không làm gì. Cô sẽ không bao giờ muốn ngoảnh mặt nhìn hắn. Tình yêu của hắn cô sẽ chẳng thèm đoái hoài. Vì ánh mắt của cô luôn hướng về vị hoàng đệ lạnh lùng kia. Cô chẳng nào hay biết luôn có một người khác nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi rồi cứ thế chết dần chết mòn.

Chu Đồ cởi vạt áo của cô. Đặt xuống cần cổ nhỏ kia một nụ hôn. Hắn dùng chân mình giữ yên đôi chân đang giãy giụa kia, đầu gối thì cạ và chỗ thầm kín nào đó. Chiếc yếm đào lộ ra ẩn hiện đường cong mềm mại bồng bềnh như làn sóng. Mặc cho cô ra sức đẩy, môi hắn đã vẽ trọn đôi gò bồng đào đó.

- Một năm không gặp. Nàng cũng có chỗ thay đổi nhỉ?!

Như Tịnh dở khóc dở cười, thầm nghĩ, người cô không yêu gặp cô lại cứ giở trò lưu manh, người cô yêu thì lại vì nhờ thuốc mà động đến cô. Tại sao cuộc đời cô lại trớ trêu đến vậy?

Khi chiếc yếm đào được thoát ra. Làn da mịn màng của Như Tịnh dưới ánh trăng lọt qua khe cửa như phủ môt lớp men sứ, điểm trên đó là đôi nhũ hoa hồng hào, run rẩy đang mời gọi Chu Đồ. Chu Đồ áp cả người mình vào để cảm nhận làn da mềm mại ấy. Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, như muốn nói cho cô biết hắn muốn cô đến mức độ nào. Hắn muốn truyền tình yêu của hắn thiêu đốt cô, để cô cùng hắn hóa thành tro bụi vĩnh viễn và khi ấy cô mới chịu yên phận mà ở bên cạnh hắn. Nhưng có lẽ hắn chìm đắm trong sự ngọt ngào của mình tạo nên mà quên nghĩ rằng tại sao cô lại im lặng từ nãy giờ.

- Hình như không chỉ chỗ đó của nàng lớn lên thì phải! – Hắn nhếch mép cười trêu trọc.

Như Tịnh cười khẩy trong lòng. “ Bây giờ mới phát hiện ra sao, nhị điện hạ ngốc nghếch!”

- Sao? Anh không thích?

- Không ta thích vậy, béo càng đáng yêu!

Cô cười nhạt vài tiếng, nói:

- Anh sẽ không thích đâu! Vì anh sẽ chẳng thể thấy nó đáng yêu khi tôi nói bên trong đang nuôi dưỡng một sinh linh bé bỏng nữa.

Câu nói bình đạm của nhẹ nhàng của Như Tịnh tựa như sét đánh bên tai Chu Đồ. Đầu hắn ong lên, chẳng thể suy nghĩ gì. Hắn cảm nhận như nơi nào đó đang từ từ tan ra.

- Của ai? – Hắn gầm lên.

Như Tịnh không nói, không phải cô không muốn nói, mà là cô không biết cha đứa bé là ai. Của người cô yêu? Hay của người cô không yêu? Giờ đối với cô không quan trọng. Cô chỉ mong muốn duy nhất bây giờ là bảo vệ đứa bé này.

Như Tịnh vốn là một cô gái đến từ hiện đại yêu tự do, thích sự tận hưởng cuộc sống. Một cô gái như vậy khó lòng thích nghi với những lề thói cũ ở thế giới cổ đại. Nhưng trớ trêu thay cô lại bị đưa đến đây. Khi bị bán vào cung là cung nữ, chứng kiến cách cư xử giữa những con người trong hoàng thành cô đã sốc hoàn toàn. Và cô đã có hành động ngốc nghếch khiêu khích cả một nền văn hóa hơn ngàn năm. Tự chuốc lấy họa diệt thân thì không thể sống. Người đã cứu cô, bao che cho cô và dạy cô học cách tồn tại ở thế giới này chính là Minh điện hạ. Thế giới này làm cô trưởng thành lên chút ít, tàn nhẫn hơn chút ít nhưng cũng không thể xóa đi bản chất vốn có trong con người cô. Vậy mà mọi thứ bị phá vỡ khi trốn chạy khỏi căn phòng nồng đượm mùi tình dục ấy. Nụ cười của Lục Tố như độc tố xâm lấn toàn bộ tâm trí. Nàng ta đã nói “ Ngươi chẳng tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu.” Lời nói và ánh mắt của nàng ta đều ánh lên sự khinh thường. Và quả đúng như lời nàng ta nói, cô nhận lọ thuốc độc đẹp đẽ mà Hoàng hậu trao và đánh đổi lương tâm cho quỷ dữ. Chỉ trong phúc chốc, mọi ảo tưởng tốt đẹp về bản thân, về lý tưởng, về tương lai bị phá vỡ. Bàng hoàng và đau khổ nhường ấy nhưng cô lại không muốn chết như lúc trước. Cô trở lại là Như Tịnh như trước khi tới nơi này, không lõi đời, không thông minh nhưng cũng chẳng thể gọi là ngốc nghếch và tự nói với lòng mình sẽ không bao giờ hối hận. Như Tịnh chẳng bao giờ quên Lục Tố và cũng chẳng cần nàng ta hay bất cứ ai tha thứ cho mình. Cô muốn tự do sống trong suốt tháng ngày còn lại, bình bình an an mà sống cho đến hết cuối đời. Nhưng cô biết, cô đã phạm vào việc tày trời, mong muốn ấy chẳng dễ dàng có được. Vì vậy cô phải lấy công chuộc tội. Cô sẽ giúp Minh điện hạ tìm ra bí mật thân thể này. Nếu cô không được sống thì ít nhất đứa bé này vẫn có thể được tồn tại.

- Tôi là một con đàn bà lăng loàn chẳng xứng với anh đâu. Động vào tôi khiến anh bẩn hơn thôi! – Cô cười khẩy nói.

- Đừng có nói những lời lẽ đó bằng vẻ mặt ấy. Nàng đúng là con đàn bà lăng loàn...

Chu Đồ tức giận đưa tay bóp chặt cổ Như Tịnh. Bàn tay mạnh mẽ dùng để cầm gươm hơn trăm kí của hắn dễ dàng chặn mọi đường sống của cô cũng như hy vọng mang đứa bé trong bụng tới thế giới này. Như Tịnh nhíu chặt mày đón nhận sự đau đớn hắn mang lại, thầm xin lỗi đứa con vẫn chưa chào đời của cô. Nhưng Chu Đồ lại dần nới lòng sức lực, đặt lên môi cô một nụ hôn. Hắn thì thào, giọng nói như uất nghẹn:

- Nàng đúng là con đàn bà lăng loàn. Nhưng lại ta yêu nàng. Ta đúng là kẻ si tình đến mức ngu ngốc rồi!

Ánh mắt hắn nhìn cô đầy nhẫn nhìn cùng đau thương. Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong phút chốc cô phải thừa nhận rằng đúng là cô chẳng xứng đáng với hắn.

- Tôi xin lỗi.

Như Tịnh nhè nhẹ nói. Hồi ức khi xưa dần dần hiện về. Chẳng còn là một gã đàn ông đầy dục vọng đè lên người cô, nặng nề luật động. Mà là một chàng trai cả ngày ở thao trường luyện gươm mua giáo, chỉ huy quân đội. Đối với cô rất gian xảo nhưng với huynh đệ bạn bè lại rất nghĩa khí. Hắn thường xuyên nói lời châm biếm cô nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn. Bóng ma hắn gây ra cho cô từ lúc nào đã dần dần xâm chiếm những kí ức tốt đẹp ấy.

- Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là chấp nhất trong thời thiếu niên của anh thôi.

- Nàng có tin nàng nói thêm lời nói nữa là ta gặm nát môi nàng không?

Chu Đồ chẳng thèm nghe cô nói thêm câu nào nữa. Hắn cúi xuống dày vò đôi môi cô. Đưa lưỡi của mình vào truy đuổi cái lưỡi nhát gan đang lẩn trốn trong khoang miệng nhỏ bé của cô. Đến khi đôi mắt cô trở lên mông lung ngấn lệ, đôi má cô hồng hào vì không theo nổi sự điêu luyện của hắn, lúc đó hắn mới dừng lại. Hắn nhếch miệng, nói:

- Mặc kệ hiện giờ nàng đang mang thai đứa con của thằng nào! Đêm nay nàng là của ta. Cái cục thịt trên người nàng, ta sẽ học cách yêu thương nó!

Hắn nói, rồi giật phắt cái thắt lưng ra, kéo tụt quần cô xuống, dễ dàng luồn vào giữa. Hắn nhấn cái phần đang trướng to của mình vào chỗ bí hiếm của cô.

- Nàng có cảm nhận được không. Chỗ này của ta đang rất nhớ nàng đấy?!

Hắn lưu manh nói những lời lẽ làm Như Tịnh đỏ mặt. Nhưng cô chẳng còn thời gian xâu hổ. Cô nhân lúc hắn đang loay hoay trên người mình liền nhanh tay điểm huyệt hắn. Rồi nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn mà thích thú:

- Đồ lưu manh! Cho anh chết vì nghẹn.

- Nàng được lắm! Đã lâu không gặp, gan cũng lớn hơn rồi?!

Chu Đồ phì cười nhìn nét tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt cô. Đã lâu lắm rồi cô không còn dành vẻ mặt này cho hắn, như khi trước mỗi lần cô trêu chọc lại được hắn. Hắn cử động vai một chút. Với công lực của mình, hắn dễ dàng giải bất cứ huyệt đạo nào trên người. hắn khẽ nhích ngón tay đang đặt trên chiếc đùi non mịn gần nơi bí hiểm của cô, động vào hột trân châu, nhẹ nhàng day.

- Ưm! – Như Tịnh bất giác rên lên một tiếng rồi ngỡ ngàng trừng mắt nhìn hắn – Anh...

- Nàng quá ngây thơ rồi! – Hắn cười nhạo nàng.

Như Tịnh biết mình lần này không xong rồi. Mắt rưng rưng nhìn hắn:

- Đừng! Tôi mới mang thai, sẽ sảy thai mất.

- Nhìn độ lớn này cũng phải 3,4 tháng rồi. Nàng yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng.

Như Tịnh vốn người nhỏ, cộng thêm vận quần áo rộng nên khó lòng nhận ra cô đã mang thai sang tháng thứ bốn. Thai kì đã ổn định hơn trước. Nhưng đối với việc quan hệ cũng không tốt chút nào.

“ Tên cầm thú này!” – Cô thầm rủa trong lòng. Giơ tay nói:

- Hay là tôi giúp anh nhé!

Đã lâu không gặp người yêu thương. Chu Đồ rất muốn gần gũi cô. Nghĩ lại thì thấy cô cũng vừa mới dần dần đối xử với mình như trước kia, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này để trái tim cô xa rời hắn thêm một lần nữa. Dù có muốn vô cùng hắn cũng đành nín nhịn, hôn cô một nụ hôn thật dài, đến lúc cô không thể thở được mới dừng lại:

- Sau này nàng phải đền cho ta. Làm đi!

Trên mặt Như Tịnh xuất hiện vài vạch hắc tuyến. Hắn cứ làm như cô mới là người có lỗi với hắn vậy. Cô chẳng thể chẩn chừ để hắn có cơ hôi thay đổi ý kiến, dưa tay ra cầm lấy vật thô to của hắn. Dường như cái vật đầy gân guốc ấy càng ngày càng to hơn, căng cứng trong tay cô. Chu Đồ phả từng hơi thở nóng hổi vào người cô. Hắn di đôi môi dày đầy quyến rũ lướt nhẹ trên da thịt cô. Đôi tay chẳng nhàn rồi mà ra sức vuốt ve hai bầu ngực. Vuốt ve chán hắn lại dùng miệng đùa dỡn hai nụ đào hồng, dùng lưỡi thành thục cuốn lấy. Tay di chuyển về phía u cốc kia, Ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập.

Như Tịnh trừng mắt nhìn hắn. Hắn nhìn cô đầy ẩn ý, nói:

- Có qua có lại!

Như Tịnh tức giận bóp chặt cái cây gây trên người hắn. Hắn rên lên một tiếng ra chiều sung sướng lắm

- Ư! Nhẹ lắm, nàng mạnh nữa lên.

“Cái tên máu S này!”

Cô chẳng thể thực hiện ý định thêm nữa thì Chu Đồ lại thêm một ngón tay vào trong u cốc. Từ nhẹ nhàng mơn trớn đến di chuyển càng ngày càng nhanh. Như Tịnh căng người kiềm chế không phát ra âm thanh. Điều này càng khiêu khích Chu Đồ hơn nữa. Cô biết mình phải giải quyết cho nhanh, không khéo hắn chẳng chịu đựng được nữa mà tiến thẳng vào trong người cô. Cô dùng hai tay ra sức lau “dưa”. Chu Đồ lại hôn cô thêm một lần nữa. Lần này sâu hơn, mãnh liệt hơn. Tay hắn cũng chuyển động nhanh hơn trong cô. Cho đến lúc hai người cùng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.