Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 66




Lúc dùng điểm tâm, Hàn Anh không đói lắm, liền gắp một đũa thức ăn chậm rãi ăn, trong lòng tính toán xem đêm qua đến phiên ai trực đêm trong phòng nàng.

Sau khi tính ra là Nhuận Thu, Hàn Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang đứng một bên hầu hạ, liền lấy cớ thay quần áo, để đũa xuống đứng dậy đi ra.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu vội vàng đi theo.

Đến tịnh phòng (phòng tắm)phía sau Tây Sương phòng, Hàn Anh để Tẩy Xuân ở bên ngoài trông coi, gọi Nhuận Thu theo đi vào.

Hàn Anh trầm ngâm một chút thấp giọng hỏi: “Đêm qua là ai đưa ta trở về phòng?” Nàng mông lung nhớ rõ là Phó Tạ ôm nàng trở về.

Nhuận Thu vội nói: “Là cô gia đưa người trở về.”

Hàn Anh nghe vậy, khuôn mặt không khỏi có chút nong nóng, rũ mắt xuống lại hỏi thêm một câu: “Vậy... hắn... đặt ta lên giường luôn hay sao?”

Nhuận Thu rất mất tự nhiên xoa xoa tay, thấp giọng nói: “Cô nương, sau khi cô gia đặt người lên giường, liền bảo nô tì đi ra ngoài, nô tì... nô tì không dám chống lại...”

Hàn Anh đã hiểu rõ toàn bộ rồi, Phó Tạ ôm nàng trở về, lại giúp nàng cởi quần áo, sau đó...

Nàng chậm rãi ngồi xuống giường gấm ở Tây Sương phòng, sau nửa ngày im lặng.

Nhuận Thu có chút sợ hãi, vội nói: “Cô nương...”

Hàn Anh khoát tay, nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi, cùng Tẩy Xuân giữ cửa.”

Nhuận Thu đáp “Vâng”, quỳ gối hành lễ, lặng lẽ lui xuống.

Hàn Anh dựa vào đệm ngẩn ngơ.

Khuôn mặt của nàng nóng hổi, bờ môi dường như có chút nóng, có chút sưng, trung y bằng lụa mỏng màu trắng sát người ma sát hai điểm phía trước, có chút ngứa, có chút tê dại, lại có một chút đau đớn...

Hàn Anh cảm thấy cả người của mình tê tê...

Nàng dùng hai tay che mặt, thật lâu không lên tiếng.

Khi Hàn Anh quay về, Lâm thị nhìn nàng không giống bình thường, hỏi vội: “A Anh, con làm sao vậy? Khuôn mặt sao lại hồng như vậy?” Mắt to ngập nước, dường như bịt kín một tầng hơi nước, khuôn mặt như phủ một lớp phấn hồng.

”Tây Sương phòng nóng quá” Hàn Anh híp mắt cười cười, nói, “Buổi sáng Từ ma ma đã cho con ăn không ít sủi cảo, hiện tại con không đói bụng. Phụ thân, mẫu thân, muội muội, mọi người dùng điểm tâm trước đi, con quay về liễu viện đổi bộ y phục.”

Hàn Thầm lại cười nói: “A Anh con trở về đi, đợi Phó Tạ tới đây, ta bảo nó trực tiếp đến đó đón con.”

Hàn Anh “vâng” một tiếng, nhận áo choàng chồn tuyết mặt gấm thêu hoa hồng do Tẩy Xuân đưa tới khoác lên người.

Ra khỏi nhà chính đi trong gió rét, khuôn mặt cay nóng của Hàn Anh lúc này mới dần dần dịu xuống, trái tim nhảy rộn cũng chậm lại một tí, cuối cùng thư thái một chút.

Mặc dù nàng vẫn duy trì bước đi tao nhã xinh đẹp, thế nhưng tốc độ bước đi rõ ràng nhanh hơn, chỉ ước gì có thể lập tức bay về phòng ngủ, đi xem quyển sách kia cuối cùng có còn ở đó hay không.

Đi vào nhà chính liễu viện, Hàn Anh bảo mấy người Tẩy Xuân ở lại nhà chính, tự mình đi vào phòng ngủ.

Vừa vào phòng ngủ nàng liền xách váy áo chạy tới bên giường ngồi xuống, lập tức xốc nệm gấm đầu giường lên, bản gốc ‘Sổ ghi chép những điều điều mắt thấy tai nghe của Hồ phu nhân ở Nam Việt’ vẫn còn!

Hàn Anh thở dài một hơi, cả người mềm nhĩn ngồi phịch ở trên giường, may mắn quyển sách này không bị Phó Tạ phát hiện!

Thả lỏng xong Hàn Anh bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác, ở hành cung bên ngoài Liêu Châu, Phó Tạ thấy nàng và Thôi Kỳ nói chuyện, lúc ấy phản ứng của hắn quái dị như vậy, có phải là ghen hay không?

Nghĩ đến Phó Tạ cố ý ở trước mặt Thôi Kỳ gọi nàng “Phó Hàn thị”, khóe miệng Hàn Anh liền không tự chủ được vểnh lên, Phó Tạ ghen thật sự rất đáng yêu!

Một lát sau, Hàn Anh cởi vạt áo nới lỏng yếm đào nhìn nhìn, quả nhiên phát hiện trên hai cái vị trí trắng nõn kia có vài dấu vết đỏ tươi, suy nghĩ một lát liền đoán được là dấu hôn.

Nàng dứt khoát đứng trước gương to Tây Dương quan sát, phát hiện hai điểm này của mình không hề ngủ say lõm vào, mà trở nên đỏ tươi nhô ra...

Hàn Anh lập tức đã hiểu rõ, tay của nàng không tự chủ được nâng hai luồng nở nang trắng như tuyết, trong lòng hậm hực nghĩ: ta mới không thèm đi tìm hắn giải thích, choPhó Tạ chua chết luôn, ai bảo hắn thừa dịp ta ngủ đánh lén ta...

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói vô cùng lớn của Tẩy Xuân: “Thỉnh an cô gia, cô nương chúng ta đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi, cô gia người trước tạm đợi một lát, nô tì đi mời cô nương.”

Hàn Anh lại càng hoảng sợ, vội vàng che vạt áo lại, lại luống cuống tay chân sửa sang lại một phen, lúc này mới soi gương.

Thấy bản thân mình trong gương mắt như xuân thủy bờ môi sắc mặt oánh nhuận, khuôn mặt tròn nho nhỏ trắng hồng, Hàn Anh cũng có chút ngượng ngùng, chậm rãi đi ra ngoài.

Phó Tạ ngồi ghế cao dựa vào tường hướng tây chờ Hàn Anh.

Hắn chưa bao giờ chú trọng đến quần áo trang phục, ngoại trừ quan phục và áo giáp, còn lại chỉ cần là sạch sẽ thoải mái dễ chịu là được.

Hôm nay tuy là mùng một tết, nhưng Phó Tạ mặc vẫn vô cùng bình thường, trên đầu kim quan buộc tóc, trên người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, đai lưng ngọc màu đen buộc quanh vòng eo, làm nổi bật dáng người vai rộng eo nhỏ chân dài thật đẹp.

Thời điểm Hàn Anh đi ra Phó Tạ đang ngẩn người nhìn mành cửa, cũng không phát hiện Hàn Anh đi ra, nàng liền đứng ở đó đánh giá Phó Tạ.

Phó Tạ tu mi mắt phượng, sống mũi thẳng, bình thường đã rất tuấn tú rồi, đã thế lông mi dài và mắt phượng như ngôi sao sáng càng tôn lên mi mày như vẽ của hắn thêm vài phần.

Hắn chỉ là đơn giản ngồi ở chỗ đó, bốn phía được bài trí lịch sự tao nhã tinh xảo liền mất đi vẻ sáng rọi ban đầu...

Hàn Anh thưởng thức đã đủ rồi mới ngọt ngào cười cười: “Phó Tạ ca ca!”

Phó Tạ giống như bừng tỉnh nhìn Hàn Anh, ánh mắt đang nhìn Hàn Anh lập tức dời đi, rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Đi thôi!”

Mặt của hắn dần dần đỏ lên.

Hàn Anh vốn còn có chút chột dạ, kết quả vừa thấy Phó Tạ đỏ mặt, sức lực của nàng liền đủ, liền có ý đùa giỡn Phó Tạ.

Nàng chậm rãi đi đến trước người Phó Tạ, cười dịu dàng nói: “Phó Tạ ca ca, muội trang điểm như vậy có đẹp không?”

Khuôn mặt Phó Tạ có chút nóng, hắn cố gắng kiềm chế trái tim đang nhảy bình bịch, đánh giá Hàn Anh một phen.

Hôm nay Hàn Anh đeo một bộ trang sức vàng ròng khảm đá đỏ, mặc áo màu vàng thêu bách điệp cùng hoa hồng đỏ và váy dài trắng thuần, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, so với vẻ thanh nhã ngày thường thì hôm nay lộng lẫy hơn rất nhiều.

Hắn khẽ vuốt càm, thản nhiên nói: “Cũng được.”

Hàn Anh còn muốn lên tiếng, Phó Tạ đã kéo tay của nàng: “Đi thôi!”

Hắn nắm tay Hàn Anh đi ra ngoài.

Hàn Anh thấy hắn khẩn trương đến nỗi ngay cả áo choàng của hai người cũng quên, liền cố ý không lên tiếng, cho đến khi đi đến hành lang mới nũng nịu làm nũng nói: “Ca ca, muội lạnh quá!”

Phó Tạ: “...” Hắn quả thật có chút quá khẩn trương, phải biết rằng, đêm qua là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một quyển sách trắng trợn lộ liễu như vậy...

Nghĩ tới đây, Phó Tạ không khỏi nhìn Hàn Anh, hắn nhớ tới nội dung bên trong quyển ‘Sổ ghi chép những điều điều mắt thấy tai nghe của Hồ phu nhân ở Nam Việt’, vị Hồ phu nhân kia là vì người chồng trước nạp thiếp thất bà bà ban thưởng, bởi vậy liền rời nhà trốn theo nam nhân khác.

Hàn Anh được Nhuận Thu khoác thêm áo choàng vũ sa đỏ thẫm, khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp đáng yêu, gấm vóc bao bọc toàn thân...

Phó Tạ nhớ tới ngọc thể mềm mại linh lung thập toàn thập mỹ đêm qua...

Hắn không dám nghĩ tiếp, liền cố gắng dời suy nghĩ đến việc sau khi vào kinh thì quản thúc Trần Hi như thế nào.

Sau khi Hàn Anh khoác áo choàng đi tới, nhìn Phó Tạ tự nhiên cười nói: “Ca ca, huynh có khoẻ không?”

Khi nàng cười mắt to híp lại, trên má một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, ngọt ngào kiều diễm, xinh đẹp không gì sánh được, Phó Tạ lập tức nhớ tới lúc thiếu niên nhị ca Phó Lịch có sao chép một câu diễm thi “Một nụ cười nghìn vàng cũng mua. “

Lúc này tiểu thê tử xinh đẹp đáng yêu của hắn, không phải là “Một nụ cười nghìn vàng cũng mua” sao?

Phó Tạ nắm tay Hàn Anh đi dọc theo lan can hành lang, trong lòng lặng lẽ nghĩ: ta không thể giống như chồng trước của Hồ phu nhân, vì nạp một thiếp thất nho nhỏ, mà đẩy thê tử nhiều năm đồng cam cộng khổ của mình vào ngực một nam nhân khác…

Đến cửa thuỳ hoa bên ngoài nội viện, Hàn Anh lên kiệu mềm, Phó Tạ cưỡi ngựa dẫn trước, tùy tùng vây quanh, đi về phía từ đường Phó thị.

Không bao lâu kiệu ngừng lại, Hàn Anh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước là một hàng rào gỗ, bên trong hàng rào là năm cánh cửa lớn nối liền nhau, chính giữa cửa chính treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ“Từ đường Phó thị“.

Bên ngoài đều có trọng binh gác.

Phó Tạ cũng chẳng kiêng dè, trực tiếp nắm tay Hàn Anh dẫn nàng đi vào.

Điện phủ nguy nga cao ngất, do có hơi lâu năm, Hàn Anh cảm thấy u ám, không khỏi dựa vào người Phó Tạ, Phó Tạ dứt khoát ôm eo của nàng đi lên phía trước.

Sau khi tiến vào trong nội viện, con đường hai bên đều là cây tùng bách già xanh biếc, trên cành tuyết đọng còn chưa tan, lạnh lẽo run cả người.

Sau khi đi xuyên ba viện nhỏ, cuối cùng đã tới bên ngoài đại điện.

Hàn Anh xa xa nhìn sang, phát hiện màn gấm trong đại điện toả ra mùi nhang nhàn nhạt, không khí tràn ngập vẻ trang nghiêm.

Hàn Anh liếc thấy Phó Tùng và Phó Lịch đứng ở ngoài thanh sắt, đang muốn dừng bước lại, lại bị Phó Tạ nắm tay đi vào đại điện.

Sau khi đi vào đại điện, Hàn Anh mới phát hiện trong điện treo mấy tấm di ảnh liệt tổ Phó thị, mà An Quốc Công Phó Viễn Trình mặc quan phục Quốc Công đứng ở phía trước.

Hàn Anh cũng tuân theo lễ phép Đại Chu, dựa theo “Trái chiêu phải mục, nam đông nữ tây”, nàng phải đứng ở phía tây so với Phó Tạ, vì thế lập tức quy củ đứng ở phía tây so với Phó Tạ.

Sau khi tới giờ, nhạc công bắt đầu tấu nhạc, tế tự lúc này mới bắt đầu.

Lúc quỳ lạy Song song, Hàn Anh cảm thấy cái này rất giống phu thê bái thiên địa, không tự chủ được nhìn Phó Tạ, lại phát hiện Phó Tạ cũng đang nhìn nàng.

Hai người bốn mắt đối lập nhau, nhưng lập tức né ra, trên mặt đều có chút đỏ…

Nghi thức tế tự quá rườm rà, đến cuối cùng, Hàn Anh chỉ máy móc làm theo động tác của người chỉ huy xướng lễ.

Nàng nhìn động tác nghiêm túc của An Quốc Công Phó Viễn Trình phía trước, trong lòng nghĩ đến đêm qua phụ thân ở trong xe nói cho nàng biết “Bất kể là toàn bộ Lương Liêu, hay Phó thị nhất tộc, hay là Phó gia, Hai chữ ‘Quy củ" này chẳng khác nào An Quốc Công, không có hắn, chỉ có thể dựa vào thực lực. Phó Tạ tuy là con trai trưởng, thế nhưng nếu muốn thừa kế nghiệp cha, phải đạt được bằng thực lực của mình, cho dù là thế tử vị, hay quyền hành quân chính của phủ tướng quân.”

Nghĩ tới đây, sóng mắt Hàn Anh lưu chuyển, mang theo vô hạn thương tiếc nhìn Phó Tạ, gia đình quý tộc Đại Chu, xưa nay trọng đích không nặng thứ; nhưng Phó Tạ con trai trưởng An Quốc Công địa vị cao quý, cũng chỉ ở lúc tế tự mới cao quý hơn hai vị thứ huynh một ít...

Phó Tạ không có chú ý tới ánh mắt của Hàn Anh.

Hắn đang chăm chú nhìn di ảnh An Quốc Công đời đầu tiên ở phía trước.

Bởi vì vị tổ tiên này tắm máu sa trường, giúp thái tổ hoàng đế Đại Chu đoạt được thiên hạ, Phó thị mới được phong An Quốc Công.

Phó Tạ chỉ nguyện trăm năm sau, hắn và Hàn Anh có thể đứng ở vị trí cao quý nhất …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.