Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 215-2




Thời điểm Từ Thuận Hòa dùng nước thuốc rửa miệng vết thương, Phó Dư Sâm đau đến đôi tay nắm chặt, môi cắn gắt gao, lại trước sau không có kêu ra tiếng.

Sau khi rửa qua miệng vết thương, Từ Thuận Hòa dùng đũa ngọc chấm thuốc mỡ bôi ở trên miệng vết thương của Phó Dư Sâm, lại rẩy thuốc bột lên, lúc này mới bắt đầu băng bó.

Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình cùng Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán lúc này mới hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Dư Sâm vốn dĩ lười kể lể, nhưng xem ánh mắt Từ Xán Xán trông mong nhìn mình, đành trầm tư nhớ lại, nói: “Sau khi ra cung ta liền đi hạnh hoa doanh xem đèn phòng gió có thể dùng trên biển thợ thủ công mới chế ra, lúc trở về ở rừng đền Ngụy công ngoài thành tây thì bị ám sát. Nhìn thích khách giống như có cả người Tháp Khắc khắc, nhưng làm sao nhiều người Tháp Khắc khắc có thể trà trộn vào Đại Lương mà mật thám của ta lại không hề biết được chứ? Ta cho rằng hẳn là có mưu đồ khác.” hắn là bị ám sát ở bìa rừng đền Ngụy công, mặc dù số lượng thích khách hơn đội thị vệ năm sáu lần, nhưng thị vệ của Phó Dư Sâm đều là các tay súng Tiêu Hạ huấn luyện riêng, đã dùng súng kíp ngụy tranh thành thương dài giết chết không ít địch nhân, tranh thủ thời gian đợi được đám Tiêu Hạ đến hỗ trợ.

Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm như suy tư gì, vội hỏi: “Chàng có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không?”

Phó Dư Sâm đúng là đói bụng. Vốn là hắn tính toán trở về bồi Từ Xán Xán cùng nhau dùng bữa tối, nên đến giờ đã ăn uống gì đâu!

Từ Xán Xán phân phó người đi chuẩn bị bữa khuya cho Thái Tử điện hạ, còn Phó Dư Sâm ngồi ở trên giường nệm lẳng lặng nghĩ tâm sự.

Lần bị ám sát này, mặc kệ có phải do người nọ làm hay không, Phó Dư Sâm đều phải ấn ở trên người hắn, làm hắn rốt cuộc không trở được mình.

Đồng thời nhất tiễn song điêu, đem cái kia thế lực cũng kéo xuống nước, từng bước thực hiện kế hoạch của Phó Dư Sâm.

Mà sau khi chân chính làm hoàng đế, hắn nhất định sẽ điều tra ra.

Hầu hạ Phó Dư Sâm dùng xong bữa, Từ Xán Xán lại tự mình giúp Phó Dư Sâm rửa mặt, sau khi xong xuôi hết mọi việc mới nói: “A Sâm, chàng ngủ đi!”

Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, mi mắt rũ xuống, hàng mi dài che khuất sóng mắt: “Phó Thụy ngủ rồi?” Cả một ngày không gặp con trai, hắn rất muốn nhìn xem nhi tử, chính là nói ra rồi lại cảm thấy có gì đó ngượng ngùng.

Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, chớp chớp mắt to ngập nước: “A Sâm, chàng muốn nhìn Phó Thụy một chút đúng không?”

Phó Dư Sâm ngồi ở mép giường “Ừ” một tiếng, vì che dấu việc mình nôn nóng muốn gặp con trai, hắn tùy tay cầm lấy một cuốn sách đang để bên gối lụa thêu hoa lên đọc đọc.

Từ Xán Xán: “……” Phó Dư Sâm, cái chàng đang xem chính là sách《 khuê các từ 》 mà bình thường chàng không bao giờ thèm liếc mắt đấy, chàng biết không?

(haha, anh Sâm đáng yêu ghê ~)

Tôn Khải gia dỗ hoàng thái tôn ngủ rồi, nhưng Từ Xán Xán vẫn bảo Chu Nhan đem Phó Thụy quấn chặt chẽ ôm tới, tự mình bế Phó Thụy vào phòng ngủ.

Phó Dư Sâm tiếp nhận Phó Thụy ôm vào trong ngực, tỉ mỉ mà ngắm con. Thấy con trai lớn lên đẹp như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy vinh dự chung với Từ Xán Xán.

hắn nhìn con trai trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán: “Nàng cũng không nên tùy tiện hứa hôn với nhà nào đấy!” Từ Xán Xán hay gặp mấy bà cô nhiều chuyện, chỉ hy vọng nàng ấy đừng bị ai khích mà tùy tiện định chung thân cả đời của con trai.

Từ Xán Xán: “……”

Phó Dư Sâm lại cúi đầu nhìn con trai: “Tương lai cứ để nó tự chọn người nào mà nó thích làm vợ đi.”

Từ Xán Xán: “…… Ách, hiện tại nói cái này có phải quá sớm hay không?” Giả dụ con trai chàng lớn lên lại là cái dạng đàn ông ngựa giống thì sao? Lỡ đâu sau này nó chỉ quan tâm đến lợi ích không chú ý tới tình yêu thì sao? Phó Dư Sâm, người làm cha chàng nghĩ đến quá xa xôi rồi!

Bởi vì Từ Xán Xán đã gần như hết hẳn sữa nên ban đêm Phó Thụy vẫn được bà vú ôm về để cho bú.

Phó Dư Sâm trên lưng bị thương, chỉ có thể gian nan mà nằm sấp trên giường ngủ.

một đêm này sự tình phát sinh quá nhiều, Từ Xán Xán cũng không thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt lại nằm ở trên giường bồi Phó Dư Sâm.

Cảm giác được Phó Dư Sâm giật giật, Từ Xán Xán thấp giọng cười đùa hắn: “A Sâm, có muốn thiếp đỡ hộ chàng chỗ đó để đi tiểu không?”

Phó Dư Sâm: “…… Cảm ơn, nhưng tay ta vẫn còn dùng được!”

Hai vợ chồng son vốn muốn ngủ nướng thêm một chút, kết quả sáng sớm Thính Vũ liền cách cửa sổ hồi báo: “Bẩm Thái Tử điện hạ, chư vị tướng quân đến xem ngài!”

Phó Dư Sâm: “Bảo bọn họ chờ!”

một lát sau, Thính Vũ lại tới: “Bẩm Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi nương nương, quốc công gia tới!”

Phó Dư Sâm: “Đem hoàng thái tôn quấn cẩn thận ôm ra ngoài bồi Định Quốc Công đi!”

Phó Dư Sâm chịu đựng đau đớn, trên lưng gian nan mà động đậy thân thể, đổi thành tư thế nằm nghiêng dán vào sau lưng Từ Xán Xán, tay vói vào trung y, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn dùng sự hưởng thụ để giảm bớt đau đớn.

Kết quả không bao lâu, lại có tiếng của Thính Vũ: Bẩm Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi nương nương, thánh thượng tới!”

Phó Dư Sâm: “Lại đưa hoàng thái tôn đi tiếp khách đi!”

(haha, khổ thân Phó Thụy!)

Từ Xán Xán rốt cuộc không ngủ nổi nữa, cười nói: “Chúng ta cũng rời giường đi!”

Phó Vân Chương buổi sáng biết được tin tức Phó Dư Sâm bị ám sát, cơm sáng cũng chưa ăn liền vội vàng phi ngựa đến, đang ở thư phòng chờ đến lòng nóng như lửa đốt, Thính Vũ lại mang theo mấy nha hoàn ma ma lại đây cùng vây quanh một vú em ngực phình phình đang ôm một bọc tã lót.

Nén lại tâm tình kích động, Định Quốc Công tiếp nhận Phó Thụy từ trong tay vú em, vui mừng mà cùng Phó Thụy nói chuyện: “Phó Thụy, có nhớ ông nội không, ông nội nhớ con lắm!”

Phó Thụy vừa mới ăn no, lúc này tâm tình rất là vui sướng, tròng mắt đổi tới đổi lui theo tổ phụ, Định Quốc Công vui mừng đến đem nhi tử hoàn toàn ném ra sau đầu —— A Sâm ôm vợ ngủ nướng, để con trai mới hơn một tháng tới bồi lão tử, này chứng tỏ nó bị thương không nặng!

Vĩnh An Đế mấy ngày nay bị Phó Dư Sâm trách móc rất nhiều lần, liền đem một chút bệnh của mình còn lại kia phát tác nốt, ngày ngày muốn Phó Dư Sâm hầu bệnh.

Nhưng mà vừa nghe chuyện Phó Dư Sâm bị ám sát, lão nhân gia ông cũng không noi theo phủng tâm tây tử, lập tức chuẩn bị đơn giản một chút liền ngồi xe liễn đến cung Thái Tử.

Đương nhiên, ông cũng chưa thấy được Phó Dư Sâm, mà là bị dẫn vào thư phòng, để hoàng thái tôn Phó Thụy bồi.

(oahahaahaha)

Vĩnh An Đế Phó Vân Văn cùng Định Quốc Công một đôi lão huynh đệ liền bình chân như vại ở thư phòng bồi hoàng thái tôn, đồng thời cũng sớm quên luôn Phó Dư Sâm.

Đợi đến lúc Phó Dư Sâm đi đến, không thể không thừa nhận mình đã bị thất sủng.

Vĩnh An Đế ôm Phó Thụy, nhìn thấy Phó Dư Sâm liền nói 2 câu, câu đầu tiên là “Chuyện này không đơn giản như vậy”, câu thứ hai là “Khâm Thiên Giám đã xem trọng ngày tốt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.