Quả Nhân Có Bệnh

Chương 45




Tiểu Lộ Tử, ngươi đang nhìn gì vậy?” Trước khi ra ngoài, ta nhìn thấy Tiểu Lộ Tử thập thà thập thò bên cạnh cửa.

Tiểu Lộ Tử cứng người, lập tức xoay người đối diện ta, ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì …”

Ta nhíu mi, hừ hừ hai tiếng lạnh giọng nói: “Ngươi đây là định khi quân hả?”

Tiểu Lộ Tử bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, khóe mắt đỏ hoe, tủi thân nghẹn ngào nói: "Tiểu Lộ Tử không dám, chỉ là Tiểu Lộ Tử thật không nhìn gì cả ...."

Ta nhìn về phía ánh mắt hắn lúc trước, không ngoài dự liệu , là hướng mà Tô Quân và Dị Đạo Lâm mới rời đi.

“Ngươi đang nhìn Tô ngự sử và Dị đại nhân sao?” Ta hoài nghi nhìn hắn, “Nhìn cái gì? Nhìn được những gì?”

Nhìn bộ dạng õng a õng ẹo của Tiểu Lộ Tử mà ta không nhịn được cười, đá nhẹ lên vai hắn, cười nói: “Không phải là ngươi thích người nào rồi chứ?”

Cứ như là bị ta nói trúng, mặt Tiểu Lộ Tử nhất thời đỏ bừng lên, miệng lại nói: "Bệ hạ đừng lấy Tiểu Lộ Tử ra đùa nữa, Tiểu Lộ Tử cũng không phải nữ nhân …”

“Có thích cũng cần phân rõ giới tính, thân phận ..." Nói đến đây, ta cũng không nén nổi mà lắc đầu thở dài. Nói thật dễ, làm sao có thể không phân rõ … Một năm trước, hay mới đây thôi, ta cũng không thể nào nghĩ nổi mình sẽ đi tới bước đường này. Ta vốn tưởng rằng, người đứng bên cạnh ta, sẽ là Tô Quân ...

Chung quy là khói hoa rồi cũng tàn, chuyện đời khó liệu ...

Ta vừa muốn rời đi, Tiểu Lộ Tử đột nhiên dập đầu, giữ chặt vạt áo ta, nước mắt lã chã rơi trên nền đất.

Ta cúi đầu nhìn hắn, nghi hoặc nhăn mày.

“Tiểu Lộ Tử, ngươi làm gì vậy?

Tiểu Lộ Tử lại lắc đầu không nói câu nào, mặt đỏ bừng, nước mắt cứ thế mà tuôn, khóc nghẹn không thành tiếng.

“Đứng lên mà nói.” Ta quát lớn.

Hắn sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng cũng không chịu đứng lên, ta nói với cung nhân hai bên: “Dìu hắn đứng lên!"

Hắn như là đứng không vững, hai chân run rẩy. Ta nghi hoặc trừng mắt hắn, “Tiểu Lộ Tử, không phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với quả nhân rồi chứ?”

Hắn lắc đầu.

“Vậy ngươi khóc cái gì?”

Hắn thút thít, nói: “Tiểu Lộ Tử không nỡ rời xa bệ hạ ...”

Ta nở nụ cười, “Qủa nhân vẫn là hoàng đế, ngươi vẫn là tổng quản, sau này vẫn như thế thôi. Ngươi không nỡ cái gì?”

Tiểu Lộ Tử vẫn khóc thút thít. "Về sau, bệ hạ thành của Phượng quân rồi."

Ta khoanh tay cười nói: “Lúc trước quả nhân cũng không phải của ngươi!” Lắc đầu cười khẽ, trêu chọc hắn nói: “Thật là cẩu nô tài ...” nhưng mà trung thành tận tâm, không uổng quả nhân tin hắn.

Ta thấy hắn khóc thành như vậy rồi, bèn để hắn ở lại tẩm cung thu xếp, rồi dẫn theo mấy cung nhân xuất hành.

Đúng là lúc thắp đèn, đêm nay đèn đuốc đầy trời so với những đêm trước lại càng lộng lẫy lóa mắt hơn. Ánh đèn đỏ quanh co theo từng bước chân, trăng sáng trên đầu, ánh trăng và ánh đèn như hòa vào nhau, tia sáng cuối ngày biến mất nơi chân trời, như đốm lửa rơi vào lòng đất, nhóm lên ngọn đèn trong vạn nhà ở đế đô.

Màn đêm bị đám đèn đuốc này ánh thành một màu đỏ lửa, hai màu đỏ đen hòa quyện, như màu trang phục của ta và Bùi Tranh.

Đám bàn thấp trong ngự hoa viên được bố trí ở hai bên, chỉ có quan trên tứ phẩm hoặc hoàng thân quốc thích mới có thể dự tiệc. Múa hát bắt đầu, tiếng đàn nổi lên. Mỹ nhân quyến rũ muôn hình vạn trạng, điệu múa Nghê thường vũ y (1) nhẹ nhàng lả lướt, mở màn bằng một khúc Phượng cầu hoàng. (Chim phượng trống tìm chim phượng mái)

Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.

Thời vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

(Phượng quay về chốn cố hương

Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng

Bóng chim tăm cá, lỡ làng

Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này) (2)

Ta nghe mà mặt nóng lên, khóe mắt liếc về phía Bùi Tranh, thấy hắn hình như có vẻ tâm trí để đâu đâu, bèn hỏi: "Khanh cũng mệt rồi sao?”

Bùi Tranh hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn ta, cười khẽ lắc đầu: “Không mệt.”

Ta ngần ngừ một chút, lại hỏi: “ Khanh không trách quả nhân phá rối buổi hôn lễ này chứ.” Ngày vui đang êm đẹp như thế này, lại biến thành mưa máu gió tanh ngập thành.

Bùi Tranh lãnh đạm nói: “Ta sẽ không để ý chuyện nhỏ này đâu.”

Ta khẽ thở phào, cười nói: “Vậy tại sao trông khanh vẫn như kẻ mất hồn vậy?”

Dưới gầm bàn, Bùi Tranh cầm tay ta, ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay ta, ta có thể cảm thấy hắn dùng sức mà nắm, lại sợ xiết đau ta, cuối cùng vẫn chừa lại chút khoảng cách. Bùi Tranh rủ mí mắt, thản nhiên cười nói: “Đợi nhiều năm như vậy, mà trong một khoảnh khắc lại có được rồi, lại lo được lo mất, có lẽ chính là tâm trạng như vậy.”

Hắn nói: “giống như buông lỏng tay một chút sẽ bay đi, sợ chớp mắt một cái sẽ biến mất."

Quần thần nhìn chằm chằm, ta cũng không dám quá thân mật với hắn, chỉ cười nói: “Khanh cũng bị chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?”

Hắn cười gật đầu: “Chắc gì là không phải đâu.”

Nam Hoài Vương ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải ta, trong đám chư hầu, địa vị của ông ta là cao nhất. Cả một buổi tối lão có thể tươi cười không dứt, ngồi vững vàng yên ổn, một chút bối rối, hành động bất thường cũng không có, cứ như một trận vây sát ở Tây thành kia chưa từng tồn tại. Ta vốn đã cho binh mai phục bốn phía, nếu lão ta không động thủ, tối nay ta lại không thể chủ động làm khó dễ mà bắt lão lại được.

Ta cũng không muốn làm hỏng ngày quan trọng nhất đời mình, tuy là ngậm ngùi vì sự khôn ngoan, bình tĩnh của lão hồ ly, nhưng cũng coi như nhẹ thở phào một hơi. Đợi ngày mai ra tay lần nữa, có lẽ cũng không muộn, dù sao tất cả lũ tay chân của lão đều đã nằm trong sự khống chế của ta. Ngày mai phải yết kiến, lão vẫn không thể rời khỏi kinh thành, mà sớm ngày mai, ta có thể lấy tội danh hành thích vua ở tây thành mà bắt Nam Hoài Vương lại.

Lưu Tương Tư à Lưu Tương Tư ...

Ta bất đắc dĩ lắc đầu tự giễu, quả nhiên vẫn là lòng dạ nữ nhi, dựa vào cảm tính mà hành sự. Vốn định bỏ Bùi Tranh, lại động tâm, không đành lòng. Vốn định giết Nam Hoài Vương, lại sợ làm loạn chuyện vui, không nỡ.

“Bệ hạ muốn dừng tay sao?” Bùi Tranh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nếu không, nên ra tay đi."

“Chỉ tạm hoãn mà thôi.” Ta thấp giọng nói, “Cho lão ta sống thêm một đêm.” Khóe mắt liếc qua Nam Hoài Vương, lại nói, "Tên này quả nhiên to gan lớn mật, khôn ngoan sắc sảo, dám trắng trợn cho người vây giết ta, mà còn có thể nhàn nhã ngồi đây uống rượu, không coi ta ra gì. Ta nhíu mi, “Chẳng lẽ lão còn con bài chưa lật? Là gì?”

“Ông ta đoán được, đêm nay nếu hắn bất động, nàng cũng sẽ không ra tay.” Bùi Tranh thản nhiên nói, “Chẳng qua là kiên nhẫn hơn bất cứ kẻ nào thôi.”

Ta lại vẫn cảm thấy, hình như không chỉ là như vậy …

Dị Đạo Lâm và Tô Quân sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, ta không ra ám hiệu, bọn họ cũng không ra tay, tùy cơ ứng biến, việc này ta cũng chẳng cần phải nói nhiều với họ.

“So về độ kiên nhẫn, quả nhân chưa bao giờ thua người khác.” Ta hừ nhẹ một tiếng.

Bùi Tranh nhếch khóe môi, như cười như không liếc ta, lại nói: “Vi thần cảm thấy mình cũng không thua người khác.”

Ta khụ khụ hai tiếng, cảm thấy hắn nói cũng rất có lý. Chẳng qua là hắn chờ ta 10 năm, ta chờ Tô Quân 10 năm, nhưng ván này ta thua hắn, vì hắn đợi được rồi còn ta thì không.

Ta mặt đỏ tai nóng, sờ sờ mũi che giấu, nói: “Thực ra quả nhân không thích xem pháo hoa … vẫn cảm thấy quá là u buồn, thứ từng lộng lẫy như vậy, lại chỉ tồn tại trong giây lát mà thôi.”

Tay Bùi Tranh đang nắm ta bỗng dưng hơi hơi chặt lại, ta nghe hắn nói: "Sẽ không ..."

Cũng không biết câu “sẽ không” này của hắn là chỉ sẽ không làm gì …

Khổ sở lắm mới chịu đựng được tới khi dạ tiệc kết thúc, đi lên thành lầu xem pháo hoa, chia vui cùng dân chúng. Cung nhân ôm cái sọt cao đến nửa người, trong chứa đầy tiền đồng, chỉ chờ lúc châm pháo hoa là rắc xuống dưới thành. Đúng lúc dân chúng hô “ngô hoàng vạn tuế" to nhất, lại bị mấy đồng tiền kia đáp vào thì thật đau, nhưng cũng lại mừng rơn.

Đợi đốt xong 10 vạn pháo hoa, cũng là lúc đưa vào động phòng.

Cũng không biết đến lúc đó chúng ta còn sức lực không mà … khụ khụ… Ít nhất là bây giờ ta đã mệt đến mức không muốn động đậy gì rồi.

Ta nhìn lén Bùi Tranh, lại vừa vặn bị hắn bắt gặp, nhất thời bối rối, cuống cuồng quay mặt đi, như là làm chuyện gì xấu hổ lắm không bằng. Bùi Tranh lắc đầu bật cười, dưới chân hơi động, gần như là kéo ta dựa quá nửa vào ngực hắn. Ta âm thầm cấu hắn, nghiến răng nói: “Bên dưới bao nhiêu người nhìn lên đấy!"

Bùi Tranh nhẹ giọng nói: “ Thật ra bọn họ chẳng nhìn thấy gì đâu.”

Ta giận dữ nói: “Làm sao khanh biết được!”

“Bởi vì ta cũng từng ở dưới đấy ngước lên nhìn nàng như vậy." Hắn nói.

Ta im lặng một lúc, cầm lại tay hắn nói: “Sau này, khanh sẽ đứng bên cạnh ta.”

Bùi Tranh cười nhẹ “Được …” Sau đó hắn còn loáng thoáng nói gì đó, lại bị chìm giữa tiếng lửa đạn, đinh tai nhức óc, dường như muốn vén lên màn đêm hòa quyện hai màu đen đỏ này.

Ta vốn nghĩ tối nay tha cho Nam Hoài Vương, lại không liệu được, lão có thể chọn thời điểm này mà ra tay.

Biến chuyển vô cùng căng thẳng.

Trên thành lầu, không gian di chuyển rất hẹp, không thể bố trí quân mai phục, dễ thủ khó công, khi tên mặc áo đen đầu tiên theo tiếng pháo và màn đêm phi ra đánh lén, đám phục binh của ta tất cả đều ở dưới thành.

Thanh trường kiếm kia xé màn đêm vun vút nhằm thẳng trước mặt ta, Bùi Tranh đỡ lưng ta chuyển người, tránh mũi kiếm, tay áo vung lên, hất trường kiếm ra, cổ tay áo cũng bị cắt đứt. Động tác này đã kinh động cả hai bên, lập tức có người hô lớn:"Có thích khách!"

Ta nghe được, kẻ hô lên chính là Nam Hoài Vương!

Trên thành lầu vốn đã chật ních mấy chục vị quan viên, vừa nghe thấy tiếng này nhất thời náo loạn, kích động chạy trối chết, cảm tạ trời đất, vẫn có người không quên hô: “Cứu giá! Cứu giá!”

Đám quan lại dúm dó chen chúc lại thành một đống, cản đường cứu binh xông lên, lại có vài tên mặc áo đen sớm đã có chuẩn bị, xông tới giết những kẻ quanh ta và Bùi Tranh. Bùi Tranh tay trái thì che cho ta, tay phải rút lấy thanh trường đao của lính giữ thành ngăn cản những nhát chém tới. Trường kiếm của đối phương vô cùng sắc bén, loảng xoảng va chạm mấy lần đã chặt đứt trường đao.

Nhưng đây cũng chỉ để trì hoãn, ám vệ đã lên kịp thời, bảo vệ ta và Bùi Tranh ở phía sau, lòng bàn tay ta đẫm mồ hôi cầm lấy cánh tay Bùi Tranh hỏi: "Khanh không bị thương chứ?”

Vẻ mặt Bùi Tranh nghiêm lại, lắc lắc đầu: "Không sao." Lập tức tìm kiếm bóng dáng Nam Hoài Vương trong đám người.

Sớm có ám vệ theo dõi hắn, bởi vậy chỉ trong nháy mắt, đã có ám vệ áp giải Nam Hoài Vương đến trước mặt ta.

Bùi Tranh vừa cúi đầu nhìn, nhất thời mặt biến sắc, tiến lên nắm chặt vạt áo Nam Hoài Vương, tay trái kéo một cái trên mặt Nam Hoài Vương, lộ ra mặt nạ nắm trong tay.

“Là giả!" Ta kinh hãi nhìn người đang nằm trong tay Bùi Tranh, "Ngươi là ai!"

Tên kia khuôn mặt đờ đẫn, không trả lời ta mà mắt nhìn chằm chằm Bùi Tranh. “Vương gia bảo ta chuyển tới các hạ một câu, không ai có thể tính thấu mọi chuyện, cho dù ngươi bắt được ta, thì cũng đâu có lợi lộc gì để có thể trao đổi với Nam Hoài Vương.”

Lại một vòng pháo hoa bắn lên không trung, tiếng pháo rền vang.

Thân mình Bùi Tranh chấn động, buông lỏng tay, quay đầu nhìn về phía đám người.

Đao của ám vệ đặt ngang cổ tên kia, nhưng tên này trợn mắt, khóe miệng tràn máu tươi, đúng là uống thuốc độc tự sát rồi.

“Phế vật …” Cả người ta phát run, trừng mắt nhìn tên ám vệ kia, “Không phải sai ngươi trông chừng Nam Hoài Vương sao, đổi người lúc nào mà các ngươi cũng không biết!"

Ám vệ nhất loạt quỳ xuống, không nói một lời.

Giọng Bùi Tranh bỗng nhiên trở nên khàn khàn, "Đừng trách bọn họ ... bởi vì ngay từ đầu, trước lúc nàng hạ lệnh, Nam Hoài Vương này đã là giả rồi.”

Ta ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh: “Có ý gì? Chẳng lẽ lão vốn không hề vào kinh? Từ đầu tới đuôi đều do tên này giả mạo?”

“Không, Nam Hoài Vương đã vào kinh. Nhưng ngay từ đầu kẻ lấy thân phận Nam Hoài Vương xuất đầu lộ diện đều là tên này. Nam Hoài Vương thật sự, luôn ẩn náu từ một nơi bí mật gần đó.”

Ta cười: “Qủa nhân thật sự đã xem thường lão rồi.”

Bùi Tranh rủ mi mắt, cười khổ: “Ta chẳng phải cũng thế sao …”

“Nhưng giờ thì tính sao? Tay chân của lão đều bị ta khống chế rồi, cho dù chạy thoát mình lão ta, cũng có khả năng làm gì?” Ta quay đầu hạ lệnh với ám vệ, "giữ nguyên kế hoạch mà hành động, một tên cũng không tha!"

Dưới thành, tất cả dân chúng đang tranh giành tiền đồng, màn lửa đạn bị pháo hoa che đi, cũng không biết trên thành đã xảy ra chuyện gì. Ta sa sầm giọng nói: “Phong tỏa tất cả cửa thành, cửa cung, giới nghiêm toàn thành!”

Đây là con bài chưa lật của Nam Hoài Vương sao? Vậy lão cũng quá đề cao mình rồi đấy!

“Bệ hạ, phải chăng bây giờ nên hồi cung?" Người hầu xin chỉ thị.

Ta day day mi tâm, nghĩ là dù sao dân chúng bên dưới cũng không nhìn thấy người đứng trên thành là ai, ở lại nơi này cũng chẳng có gì cần thiết, tùy tiện nói: " Hai người các ngươi thay quả nhân và Phượng quân xem pháo hoa cùng dân chúng, quả nhân về cung trước chờ tin tức. Bắt sống người phụ nữ của Nam Hoài Vương, quả nhân nhất định sẽ trọng thưởng!”

Ta nói xong, xoay người giữ tay Bùi Tranh lại, bàn tay hắn hơi lạnh, nắm chặt tay ta.

Ta nghiến răng nói: “Phụ lòng quả nhân còn muốn cho lão một con đường sống, Nam Hoài Vương đáng chết, quả nhân muốn diệt cửu tộc nhà lão ta!”

Bùi Tranh vẫn giữ im lặng , không nói gì.

Một tên ám vệ đừng trước mặt ta cản đường.

“Thuộc hạ có việc bẩm báo.”

“Việc gì!” Ta cau mày nhìn hắn.

“Tô ngự sử và Dị đại nhân."

Ta sửng sốt, buông lỏng tay Bùi Tranh, quay đầu nói với hắn: “Khanh về cung trước, quả nhân còn có việc phải xử lý.”

Bùi Tranh chăm chú nhìn ta, đôi mắt phượng sâu thẳm như mất đi ánh lấp lánh mọi ngày, đáy mắt hiện lên chút ưu tư khó hiểu, cuối cùng biến thành nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên: “Vi thần cáo lui trước.”

Ta nhìn bóng lưng hắn đang dần rời xa, lại có cảm giác phức tạp nổi lên trong lòng.

Ám vệ mở miệng nói: "Theo như cuộc nói chuyện giữa hai người, Tô ngự sử vẫn chưa theo lệnh của bệ hạ mà để lộ tin mình đã quy thuận bệ hạ cho Nam Hoài Vương, ngược lại, Tô ngự sử đã hoàn toàn hợp tác với Nam Hoài Vương …”

“Cái gì!” Ta hít một hơi khí lạnh, “Tô Quân hợp tác với Nam Hoài Vương?”

“Không phải ” Ám vệ nói, “Tô ngự sử lấy lý do đánh đổ Bùi tướng, phế truất nữ đế, phù trợ ấu đế, giả vờ hợp tác với Nam Hoài Vương, nội ứng ngoại hợp, được ăn cả, ngã về không.”

Tim ta đập thình thịch, sa sầm giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại cho ta."

------------------------------

Dị Đạo Lâm: “Ngài làm như vậy, không theo như lệnh của bệ hạ.”

Tô Quân: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích, làm thế nào thì có gì khác biệt? So với bức phản, dụ phản không phải càng dễ dàng nắm trong tay hơn sao? Ít nhất là như vậy, hành động của Nam Hoài Vương sẽ trong tầm khống chế của chúng ta ."

Dị Đạo Lâm: "Hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng ngài? Còn ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngài?”

Tô Quân: “Chuyện trước ngài không cần biết, chuyện sau cũng thế. Bởi vì ngài tin rồi, mà hắn cũng tin rồi.”

Dị Đạo Lâm im lặng một lúc, lại nói: “Ngài vẫn biết bệ hạ muốn vực vương đảng dậy, diệt Bùi Tô, cũng biết ta là người của bệ hạ, vì sao còn tiến cử ta?”

Tô Quân cười: “Cho dù ta không tiến cử ngài, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách đề bạt ngài thôi.”

“Là ngài tự đem manh mối vụ Hồng Lư tự phóng hỏa tiết lộ cho ta, ta không rõ, vì sao ngài lại muốn tự phế một tay của mình làm gì."

“Ngài cũng không cần hiểu.” Tô Quân cười nói, “Có một số việc, làm là được rồi, nghĩ cũng không hiểu, thì cần gì phải nghĩ. Hiểu rồi, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Dị đại nhân không nói thật trước mặt bệ hạ, Tô mỗ cảm kích. Chỉ mong rằng về sau Dị đại nhân đừng lại lừa người thêm nữa ... Người không thích có người lừa mình.”

Dị Đạo Lâm cười nhạo : “Chính ngài lừa người sâu như vậy, có tư cách gì nói ta? Ta không nói, chẳng qua cũng bởi vì thấy không cần thiết.”

“Phải” Tô Quân cười khổ, “Không cần thiết phải nói.”

Không cần phải nói cái gì?

Còn lừa ta chuyện gì nữa?

Vì sao biết rõ ta muốn lợi dụng Dị Đạo Lâm phế Tô gia lại còn tiến cử hắn?

Vì sao lại tự giao chứng cứ phạm tội của mình cho Dị Đạo Lâm?

Vì sao lại dụ Nam Hoài Vương làm phản?

Tô Quân, chàng rốt cuộc giấu ta bao nhiêu chuyện?

“Tô ngự sử ở đâu?”

“Cách thành mười dặm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.