Quả Hồng Nhũn

Chương 6





Ngày hôm sau là thứ hai, buổi sáng tám giờ, Thịnh Kỳ Phương tỉnh lại, Bái Chính còn ngủ bên cạnh anh, hiếm thấy không đi làm bữa sáng.
Đại khái cậu cực kỳ mệt mỏi, cuộn mình trong người Thịnh Kỳ Phương, lông mi dài khẽ động, miệng khẽ mím, ngủ rất say.
Thịnh Kỳ Phương quay đầu nhìn cửa sổ, mặt trời đã sớm lên cao, tối hôm qua làm quá gấp, hai người đều không giữ được lý trí, cửa không đóng, cửa sổ không khóa, rèm cửa cũng không kéo. Nửa đêm đổ mưa, nước mua tạt vào trong chậu hoa trên ban công, bùn đất xám đen dính tung tóe trên rèm cửa màu trắng.
Kỳ thực khi trời vừa mưa Thịnh Kỳ Phương đã dậy, nhưng Bái Chính gắt gao quấn lấy anh, tay chân không thể động, trong chăn lại ấm, nên anh cũng không đứng dậy.
Anh dời mắt, bị Bái Chính hấp dẫn lực chú ý. Bái Chính không biết nằm mơ cái gì, lẩm bẩm vài tiếng, lại cọ cọ lên người anh. Thịnh Kỳ Phương cúi đầu nhìn một lúc, kéo tay mình ra khỏi người Bái Chính, rửa mặt mặc quần áo. Sau khi anh ra khỏi phòng tắm, Bái Chính tỉnh, đang ôm lấy chăn dụi mắt.
" Lão công. . . "
Miệng Bái Chính rất sưng, Thịnh Kỳ Phương sửng sốt một chút, anh không biết đã mình dùng lực lớn đến vậy để hôn cậu.
"  Buồn ngủ quá. . .Phải đi làm sao? " Bái Chính vịn eo xuống giường, muốn đi tắm, thời điểm đi ngang Thịnh Kỳ Phương, rất không muốn xa rời sờ tay Thịnh Kỳ Phương, " Em sẽ xong nhanh, sau đó làm cơm. "
Thịnh Kỳ Phương nói: " Không ăn, sẽ trễ. "
Bái Chính buông anh ra, " Vậy em chỉ đánh răng, làm cơm trước. "
Tên của Bái Chính quả không sai, cậu quá có ý đồ, Thịnh Kỳ Phương biết, nếu hôm nay anh không ăn bữa cơm này, Bái Chính có thể sẽ cho toàn bộ công ty nghỉ làm cũng nên.
Mặc dù chỉ là một công ty nhỏ không ra hồn của Bái gia, nhưng vì anh nên mới xảy ra loại tình huống này, Thịnh Kỳ Phương vẫn rất đau đầu.
Anh không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Tư thể di chuyển của Bái Chính có chút kỳ quái, lúc đứng chiên trứng cũng luôn vịn eo. Ban đầu Thịnh Kỳ Phương ngồi ở bàn đối diện nhà bếp, nhưng Bái Chính cứ lắc lư ở trước mặt anh, qua một lát, anh đổi vị trí.
Làm cơm xong, Bái Chính vẫn chưa ăn, cậu dọn chén đũa cho Thịnh Kỳ Phương , ngồi ở bên cạnh, cằm chống lên mu bàn tay, tựa như nhìn thấy đồ tốt quan sát Thịnh Kỳ Phương.
" Lão công. " Bái Chính đột nhiên mở miệng, " Mấy ngày trước gặp thầy Lưu sao? "
Thịnh Kỳ Phương không lấy làm lạ, mắt cũng không nhấc, chỉ " ừ " một tiếng.
" . . . "
" Thầy hỏi anh vì sao ở trong nước. . .Anh trả lời thế nào? "
Vẻ mặt Bái Chính có hơi xấu hổ, Thịnh Kỳ Phương buông đũa, lạnh lùng nhìn cậu, " Mới có tám tháng, chuyện để nói không nhiều lắm. Chỉ nói bị em trói ở nhà 2 tuần, tự sát không thành, thiếu chút nữa bị đưa vào viện tâm thần, em trai trong tù bị lấy ra uy hiếp, không còn cách nào khác, cuối cùng khuất phục, nghe lời. Ông ấy hỏi tôi hiện tại đang làm gì, tôi nói tạm nghỉ học, hiện tại mỗi ngày làm tình cùng em. "
Mỗi một câu nói của Thịnh Kỳ Phương, mặt Bái Chính sẽ càng thêm trắng, đợi đến khi Thịnh Kỳ Phương nói ra hai từ " tự sát ", trên mặt Bái Chính cũng chỉ còn sót lại đôi môi sưng đỏ dính máu.
Ngón tay cậu vịn bàn ăn, bả vai nhỏ không ngừng run rẫy, " Không phải. . .Không phải như vậy. . . "
Thịnh Kỳ Phương cong môi cười, " Hửm? Vậy là cái dạng gì? "
Bái Chính cúi đầu không nói, hai người giằng co một lúc, cậu đột nhiên ngẩng đầu, cong môi trừng Thịnh Kỳ Phương, " Là anh gạt em! Anh gạt em yêu anh, sau đó lại không nói một câu liền muốn đi một câu liền muốn đi! "
" Anh cũng giống như bọn họ, chán ghét em như vậy! Nhưng anh còn xấu hơn bọn họ, trước giả vờ đối xử tốt với em, đến khi em yêu anh, không có anh thì không sống được, anh lại một cước đá em đi! "
" Anh còn khiến bản thân bị thương, bởi vì biết em sẽ khổ sở, sẽ nổi điên, đúng không? "
Bái Chính đi đến bên người Thịnh Kỳ Phương, không thèm nói đạo lý quấn lên người anh, đôi mắt ươn ướt, ủy khuất nhăn cái mũi đẹp đẽ, dạng chân ngồi trên người Thịnh Kỳ Phương, ôm anh thật chặt, mặt dán mặt với anh, tiếng khóc nồng nặc lên án: " Lão công xấu, lão công xấu. . . "
Thịnh Kỳ Phương không thể làm gì , đẩy cậu, " Em lại điên rồi. "
" Lão công. . . " môi Bái Chính dán bên gáy Thịnh Kỳ Phương, Thịnh Kỳ Phương cảm giác được sự run rẫy dữ dội của cậu, vô lực không thể ngồi dậy, tạm thời không đẩy ra, " Tôi muốn đi làm, em đừng có nổi điên. "
" Không cho đi làm! " Bái Chính không thèm nghe anh, cánh tay đưa xuống dò xét, vuốt ve dương vật Thịnh Kỳ Phương, nước mắt cậu chảy xuống môi anh, giống như chú chó nhỏ cắn Thịnh Kỳ Phương, hôn vài lần, trong miệng cả hai đều nếm được hương vị máu tươi.
Thịnh Kỳ Phương một mặt dùng lực chế trụ Bái Chính, một mặt bị trêu chọc cứng lên.
Cả hai cùng lôi kéo, tóc vừa mới chải xong cũng hơi ngổn ngang, một vài sợi phủ xuống, che lại phân nửa đôi mắt
Bái Chính dựa vào rất gần, mắt đối mắt với Thịnh Kỳ Phương, cậu hít hít cái mũi, không khóc, nhưng sắc mặt vẫn rất trắng, ăn nói khép nép cầu anh: " Em biết. . .Lão công, anh đừng như vậy, em nhớ rõ, chúng ta đã nói, đợi khi Thịnh Kỳ Viên được thả, cuối cùng anh không cần nhìn thấy em nữa. . .Anh bây giờ, anh bây giờ đừng như vậy. . . "
Thịnh Kỳ Phương tức giận đến nổi lồng ngực cũng phập phồng, " Em luôn nói bốn chữ mình biết sai rồi, nhưng căn bản vẫn không nhận ra được mình sai ở đâu. "
" Em biết sai! Biết sai rồi! " Bái Chính cởi bỏ từng nút áo sơ mi của Thịnh Kỳ Phương, mi mắt buông xuống, thè lưỡi liếm khe hở giữa hai khối cơ ngực của anh. Khóa quần Thịnh Kỳ Phương cũng bị kéo xuống, dương vật cách một lớp quần lớp bị người thuần thục xoa nắn, trong thời gian ngắn nhất nhận được khoái cảm kịch liệt.
Bái Chính tự cởi quần mình, không khuếch trương, liền nâng người nắm dương vật Thịnh Kỳ Phương nhét vào. Quy đầu vừa vào, cậu đã đau nhức đến nhũn ra, Bái Chính ôm cổ Thịnh Kỳ Phương hít thở, tiến thoái lưỡng nan, Thịnh Kỳ Phương không còn cách nào, đen mặt vói hai ngón tay vói vào bên trong miệng Bái Chính làm ướt nó, đồng thời thăm dò bên dưới, vân vê cửa huyệt co rút, nhờ vậy mà cuối cùng Bái Chính cũng có thể nuốt hết tính khí của Thịnh Kỳ Phương .
Hai người giống như đánh trận làm một lần, Bái Chính bị Thịnh Kỳ Phương kích thích nói " muốn hỏng ", tựa như đồng cỏ và nguồn nước quấn lấy Thịnh Kỳ Phương, cổ họng chít chít gọi, mơ hồ lại nói " biết sai rồi ", khiến Thịnh Kỳ Phương không phân rõ được cuối cùng là cậu còn tỉnh táo hay là không.
Đến lúc Thịnh Kỳ Phương muốn bắn, Bái Chính run eo trốn đi, bị Thịnh Kỳ Phương gắt gao đè eo, không để ý Bái Chính dãy dụa xin tha, đâm vào nơi mẫn cảm nhất trong thân thể cậu,  bắn ra.
Làm xong trận này, nhìn lại thời gian đã triệt để trễ, không cần đi làm chi nữa.
Thịnh Kỳ Phương cắn răng, đứng dậy đưa Bái Chính đã mềm nhũn về phòng ngủ.
Bái Chính bị anh ném, cả người rơi xuống giường, vùi mình vào đống chăn gối ngỗn ngang, mặt cúi xuống, chỉ có cái ót đen nhánh và cánh mông phủ đầy dấu vết quay về phía Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương đi tới giường, nhéo eo Bái Chính, dương vật sau khi bắn xong vẫn không mềm xuống, cọ xát ở cửa huyệt loạn thất bát tao, tiến quân thần tốc, lần thứ hai nhét vào nơi mẫn cảm co rúm.
Bái Chính đại khái tưởng rằng đã xong, bất thình lình bị chọc vào liền khóc lên, hai cánh tay vặn chặt ga giường, nói không ra một câu nguyên vẹn. " Lão, lão công. . .Ah ah ah! Ah. . .Đi làm. . .Ân ah ah. . .Lão công. . . "
Mông thịt màu hồng bị Thịnh Kỳ Phương đánh,  lúc kéo căng lúc buông lỏng, tới tới lui lui, kẹp chặt khiến Thịnh Kỳ Phương cau mày. Anh thẳng lưng đâm vài cái, tiếng nói khàn khàn dọa người: " Đi làm cái gì? Thao em "
Tối hôm qua anh làm không chút lưu tình, đằng sau Bái Chính vẫn còn sưng tấy, vừa rồi làm một lần đã không chịu được, nói chi là dư vị cao trào vẫn chưa qua lại phải nghênh đón làm thêm một lần.
" Lão công. . .Ô ô ô. . . " Bái Chính run rẫy như con cá sắp chết, không kêu đau, chỉ khóc, " Ô ô. . .Lão công. . .Ôm em một cái. . .Ah! Ah! Ah! Xin anh. . .Muốn ôm. . . "
Thịnh Kỳ Phương dùng sức cắm vào, xương hông đánh lên mông thịt phát ra tiếng vang " bộp bộp ". " Có đau không? "
Bái Chính lung tung lắc đầu: " Không đau. . . "
Thịnh Kỳ Phương híp mắt, vươn tay đánh loạn lên cánh mông run rẩy của cậu, " Đau không? "
Bái Chính liên tục nói: " Đau! Lão công. . .Đau, đừng đánh. . .Ô ô ô. . . "
Thịnh Kỳ Phương chọc vào cực nhanh:
" Có biết sai hay không? "
" Sai chỗ nào? "
" Để tôi đi làm hay lại tiếp tục chơi em? "
Bái Chính không trả lời, eo cũng không run lên, mềm oặt nằm sấp xuống, ngược lại trong lúc vô tình nhếch cai bờ mông hơn.
Thịnh Kỳ Phương nắm gáy đưa mặt cậu lại sát mình, nhìn thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, lông mi dày đậm cũng bị nước mắt dán thành một nhúm, trông đặc biệt đáng thương.
Cảm giác Thịnh Kỳ Phương đến gần, cậu hơi mở mắt, chớp mắt vài cái nước mắt liền chảy, âm mũi rất nặng hàm hồ nói: " Hỏng mất. . .Lão công. . .Muốn hỏng rồi. . . "
Thịnh Kỳ Phương buông tay,  rút ra, lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau sạch mặt, kéo chăn phủ lên, xuống giường đến phòng tắm.
Chính mình dùng tay tuốt một hồi vẫn không hề thích thú chút nào, bắn cũng không ra, Thịnh Kỳ Phương không làm tiếp, dội nước nóng cho xong liền ra ngoài, nam căn dưới khố vẫn trong tình trạng bán cương.
Bái Chính đã ngủ, bị anh lắc vài cái bày ra tư thế kỳ quặc nhưng không tỉnh dậy.
Thịnh Kỳ Phương gọi điện cho quản lí xin nghỉ, đồng thời dùng điện thoại của Bái Chính gửi tin nhắn cho thư kí của cậu, ngồi ở phòng khách một lát, vẫn trở về phòng ngủ, đặt bái Bái Chính đang nằm ở giữa giường lên gối.
Thịnh Kỳ Phương ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, anh mặc một bộ đồ ngủ, là Bái Chính tự tay mua, cùng màu cùng kiểu dáng.
Anh ngọt ngào cầm lấy, lớn hơn cơ thể anh hai số, nhưng Thịnh Kỳ Phương mặc vào vẫn có chút nhỏ, tay áo che không được cánh tay.
Trước khi ngủ, Thịnh Kỳ Phương cởi đồng hồ, cúi đầu là có thể nhìn thấy dấu đỏ ngổn ngang do còng tay ma sát vào buổi chiều hôm đó, tình trạng lúc đó sâu đến nổi thấy được xương, hiện giờ đã qua tám tháng, lúc nhìn lại vẫn khiến người ta cảm thấy giật mình.
Hết chương 6.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.