Prince Joe

Chương 4




Đã gần hai ba mươi (hai tiếng rưỡi) trong buổi sáng nay trước khi Veronica rời khỏi cuộc họp lập kế hoạch.

Tất cả những người có thế lực đều ở đó - Thượng nghị sĩ McKinley, với nụ cười triệu đô đang nhạt dần, Henri Freder, Đại sứ Ustanzian, Đô đốc Forrest, người đàn ông trong quân đội đậm người mà Veronica đã gặp cách đây vài tuần gần đại sứ quán ở Paris, khuôn mặt nghiêm nghị của Kevin Laughton, Đại diện an ninh của cơ quan Tình báo Liên bang, và bốn trợ lý thân cận của hoàng tử Tedric.

Mọi việc đã được quyết định rằng hoàng tử Tedric nên được chuyển từ khách sạn đến một căn hộ an toàn, nơi mà anh ta được bảo vệ bởi các mật vụ FlnCOM và đặc vụ Ustanzian.

Người lính Mỹ, Joe Catalanotto, sẽ đơn giản chỉ cần chuyển vào dãy phòng trên tầng 10 của Tedric, nhờ đó sẽ không khơi dậy sự tò mò từ một trong số các nhân viên khách sạn và khách hàng, hay thậm chí là những người hầu cấp thấp của hoàng tử, những người sẽ không được thông báo về sự thay đổi.

Sau khi thuyết phục hoàng tử để Veronica St. John một cơ hội làm việc với người lính, McKinley đã được chấp thuận. Hoàng tử Tedric rời đi, cứu cánh cho tất cả bọn họ.

Veronica và các nhân viên chủ chốt của hoàng tử sắp xếp lại lịch. Ý tưởng là để tốt chức một lịch trình mà sẽ yêu cầu Joe có thể tiếp xúc ít nhất với các nhà ngoại giao, những người có thể nhận ra anh không phải hoàng tử thật. Và các đặc vụ FlnCOM phát huy tốt nhất giá trị, cố gắng thiết lập thời gian và địa điểm cho Joe xuất hiện trước công chúng sẽ cung cấp cho tay sát thủ một mục tiêu rõ ràng mà không cần đặt Joe vào mức nguy hiểm không cần thiết.

"Catalanotto đâu rồi?" Đô đốc Forrest hỏi "Cậu ấy nên ở đây. Cậu ta là một phần của kế hoạch này"

"Với tất cả sự kính trọng, đô đốc" Kevin Laughton, giám đốc FlnCOM, cuối cùng cũng lên tiếng "tốt hơn là nên để việc lập kế hoạch cho các chuyên gia"

Laughton là một người đàn ông cao lớn, phục trang hoàn hảo, với những sợi tóc màu nâu sáng được đặt đúng chỗ một cách hoàn hảo. Đôi mắt mang màu xanh êm dịu và ông ta giữ cảm xúc của mình cẩn thận đằng sau khuôn mặt cứng rắn.

"Trong trường hợp đó, Mr. Laughton" Forrest gay gắt "Catalanotto nên chắc chắn có mặt ở đây. Và nếu ông chú ý hơn, thưa ông, ông có thể thậm chí học được một hai điều từ cậu ấy"

"Từ một tay Trung úy Hải quân?"

"Joe Cat là một lính hải quân SEAL, thưa ông" Forrest đáp. Nhấn mạnh một lần nữa. SEAL.

Nhưng có vẻ như Laughton không bị ấn tượng. Ông ta nhìn mệt mỏi "Tôi nên biết rằng chuyện này hơi quá suôn sẻ" ông ta nói. Ông quay sang Forrest "Tôi chắc rằng ông quen với những chuyện này. Đô đốc. Quá nhiều người sẽ làm hỏng nồi nước dùng?" (ý là Lắm thầy nhiều ma)

Đô đốc Mullen găm cái nhìn vào người đàn ông trẻ hơn một cách dứt khoát là không đồng tình "Người đàn ông này giống như mồi nhử của anh" ông nói.

"Anh có thể thành thật nói với tôi rằng nếu vai trò của anh bị đảo ngược, anh sẽ không muốn là một phần của việc lập kế hoạch không?"

"Có" Laughton nói "Tôi có thể"

"Khốn kiếp" Forrest đứng lên. Ông búng ngón tay và một trong những phụ tá của ông xuất hiện "Gọi Joe Cat đến đây" ông ra lệnh. Người đàn ông bắn ra một lời đáp rõ nét "Vâng, thưa chỉ huy". Anh ta quay đi và biến mất. Laughton như bốc khói "Ông không có quyền hạn cao hơn tôi. Tôi là FlnCOM-"

"Tin tôi đi, chàng trai" Forrest ngắt lời, ngồi lại và đủng đỉnh dựa lưng vào ghế "Xem mấy cái thứ trên trang phục của tôi xem? Nó không phải mấy cái khuy đẹp đẽ đâu. Nó có nghĩa là khi tôi nói 'dừng lại', anh sẽ dừng. Và nếu anh cần nói rõ hơn, tôi sẽ vui mừng hơn để gọi Bill tới và để cậu ta giải thích cho anh"

Veronica cắn má trong để khỏi mỉm cười. Bill, đô đốc đang đề cập đến tổng thống. Của Hoa Kỳ. Vẻ mặt Kevin Laughton trông không mấy vui vẻ. (Truyện viết trong thời Bill Clinton :D)

Viên trợ lý trẻ của đô đốc trở lại và kiên nhẫn đứng chờ sự chú ý ngay sau ghế của Forrest. Forrest nghiêng đầu nhìn lên anh ta, cho phép nói với một cái gật đầu.

"Trung úy Catalanotto không thể tham dự cuộc họp này, thưa chỉ huy" người phụ tá nói "Anh ấy đang chải răng và... làm gì đó với tóc của anh ấy, thưa chỉ huy. Tôi nghĩ"

"Cảm ơn cậu, chàng trai" Forrest nói. Ông đứng lên, đẩy ghế ra xa chiếc bàn họp "Trong trường hợp đó, Tôi đề nghị chúng ta hoãn lại và tiếp tục vào buổi sáng, khi Trung úy Catalanotto có thể tham dự"

"Nhưng - "

Đô đốc Mullen ghim Laughton với một cái nhìn "Đừng làm cho tôi phải gọi cú điện thoại đó, thưa ông" ông nói "Tôi có thể đang nói với ngôn ngữ thông thường, nhưng đề nghị của tôi dừng cuộc họp là mệnh lệnh". Ông dứng thẳng lên và cầm lấy cây ba toong. "Tôi sẽ cho anh một gợi ý nhỉ, Laughton, một gợi ý là hầu hết mọi người thường tìm hiểu trước tiên trong ngày đào tạo cơ bản. Khi một người lính được yêu cầu, câu trả lời đúng sẽ là "Vâng, thưa chỉ huy. Ngay lập tức, thưa chỉ huy"

Ông liếc quanh bàn, Veronica tặng ông một cái nháy mắt nhanh trước khi ông tiến về phía cửa.

Cô thu dọn giấy tờ và chiếc cặp của mình sau đó, bắt kịp ông trong hành lang.

"Xin thứ lỗi, Đô đốc" cô nói "Tôi không có thời gian để tìm hiểu - Tôi không có thời gian để nghĩ - và tôi hy vọng rằng ông có thể gợi ý cho tôi một SEAL chính xác là gì?"

Da mặt Forrest nhăn lại thành một nụ cười "Joe là một SEAL" ông nói. Veronica lắc đầu "Thưa ngài, đó không phải là điều tôi muốn nói"

Nụ cười của ông giờ đã đúng là một nụ cười thật sự "Tôi biết" ông nói "Cô muốn tôi nói cho cô rằng một Navy SEAL là người thông minh nhất, một chiến binh nguy hiểm nhất trong toàn quân đội Mỹ. Được rồi. Cô có nó. Một SEAL là tốt nhất của tốt nhất, và anh ta được đào tạo chuyên môn trong chương trình đào tạo đặc biệt" Nụ cười tắt dần, tạo cho khuôn mặt ông vẻ nghiêm khắc, một vẻ nguy hiểm "Để tôi cho cô một ví dụ. Trung úy Catalanotto cùng 6 người đàn ông đã đi 100 dặm ngược dòng trong đêm đầu tiên của trận Bão táp sa mạc để giải cứu Tedric Cortere - người đã cực kỳ ngu ngốc khi ở lại Baghdad khi anh ta đã được cảnh báo về sự tấn công của quân đội Mỹ. Joe Cat và Alpha Squad - họ là một phần của đội SEAL 10 của anh ta đã đi vào mà không bị phát hiện, trong khi những quả bom Mỹ được ném xuống và kéo Cortere và ba phụ tá ra mà không có ai tử vong"

Đô đốc Forrest lại mỉm cười khi nhìn biểu hiện hoài nghi của Veronica "Làm thế nào trên đời ...?" cô hỏi

"Với một sự quả cảm cực kỳ" ông nói "Và cả quá trình đào tạo và kỹ năng của quỷ. Joe Cat là một chuyên gia về chất nổ, cô biết đấy, cả trên cạn và dưới nước. Và cậu ta biết tất cả những gì cần biết về những ổ khóa và hệ thống an ninh. Cậu ta là một thợ cơ khí hàng đầu. Cậu ấy hiểu động cơ trong một cách gần như đã ăn sâu vào máu. Cậu ta cũng là một tay thiện xạ, một chuyên gia với gần như bất kỳ vậy liệu nổ chết tiệt nào trong tầm tay. Và đó chỉ là đỉnh của tảng băng trôi, thưa cô. Nếu cô muốn tôi tiếp tục, vậy chúng ta tốt hơn nên tìm một chỗ để ngồi thoải mái hơn, bởi vì nó sẽ mất một khoảng thời gian"

Veronica cố gắng hết sức để có thể kết nối tất cả mọi thứ cô vừa nghe với sự cáu bẩn, nhếch nhác, người đàn ông gần như không được giáo dục đã xuất hiện trong phòng khách sạn "Tôi thấy" cuối cùng cô nói.

"Không, không" Forrest phản đối, nụ cười làm mềm lời nói của ông "Nhưng cô sẽ. Tốt nhất là nên đi tìm Joe. Và khi cậu ta nói chuyện với cô, thực sự ấy. Cô sẽ sớm biết được đầy đủ thế nào là một SEAL"

Joe ngồi trên ghế của thợ làm tóc, nhìn mình trong gương của khách sạn. Anh nhìn... thật khác.

Một nha sĩ đã tới và chỉnh lại chiếc răng bị mẻ ba năm trước trong một nhiệm vụ và chưa bao giờ có thể hàn lại.

Joe không chú ý đến nó nữa đã một thời gian. Anh đã có những thời khắc khó khăn sau vụ tai nạn, nhưng chưa bao giờ anh có thời gian hay tâm trí để có thể chú ý một cách chết tiệt hơn.

Giờ thì răng trắng không phải là điều duy nhất khác biệt ở anh. Mái tóc đen ngắn của Joe đã dài thêm khoảng 6 inch và không còn ngắn nhờ phần tóc được nối thêm - sự thay đổi đã gần như hoàn tất.

Thật là lạ, nhìn thấy chính mình với mái tóc dài như thế này.

Tóc Joe đã dài hơn trước đó, khi anh được thông báo về hoạt động bí mật. Nhưng anh thích mái tóc ngắn. Đó không phải là yêu cầu quân đội, chỉ là một mái tóc dài vừa đủ sẽ dễ để đối phó hơn.

Với mái tóc dài thế này. Nó sẽ có cách để bay vào miệng, rơi trên mặt, bám vài mắt vào những thời điểm không thích hợp.

Và nó khiến anh trông như thằng ngu hèn nhát, Tedric Cortere. Đó chính là tại đây, bây giờ.

Chúa giúp họ, Joe tuyên bố, nếu họ trông chờ anh mặc những bộ quần áo satin với diềm xếp nếp và những cầu vai dát kim loại, và những chiếc nhẫn sặc sỡ trên tay. Không, Chúa giúp anh. Đây là một công việc, và nếu có quyền hạn để yêu cầu anh ăn mặc như một thằng ngu, anh sẽ phải mặc như một thằng ngu. Dù thích hay không.

Joe nhìn chằm chằm vào chiếc gương sang trọng trong phòng khách sạn. Nơi này khiến anh rùng mình. Anh sợ rằng mình có thể phá vỡ thứ gì đó hoặc làm đổ thứ gì hoặc chạm vào thứ anh không muốn chạm tới. Và sự căng thẳng khiến anh khó chịu. Lý do gì khiến anh nên lo lằng? Tại sao anh lại cảm thấy bị đe dọa? Chỉ là một căn phòng khách sạn tệ hại, vì lợi ích của Pete. Sự khách biệt duy nhất trong căn phòng này và những phòng trọ rẻ tiền anh thường ở khi đi du lịch là TV không bị khóa vào. Ở đây có điện thoại trong phòng tắm. Và khăn tắm dày, mềm mại. Và những tấm thảm sang trọng và sạch sẽ. Và giấy dán tường không ố màu và tất cả rèm cửa đều có thể đóng mở, và các đồ nội thất không hỏng hóc hay không phù hợp. À phải, và giá cả cho một đêm ở đây, cũng cực kỳ khác.

Khỉ thật, nơi này quá khác so với những nơi anh thường ở, Joe nhắc nhở mình.

Nhưng sự thật là, anh muốn giờ anh đang ở tại một nhà nghỉ rẻ tiền. Ít nhất là anh có thể nằm trên giường và đặt chân lên đó mà không sợ làm hỏng ga trải giường. Ít nhất anh cũng không cảm thấy chúa đang ngược đãi anh ra khỏi thế giới của mình. Nhưng anh sẽ kẹt ở đây cho đến khi vụ ám sát được thực hiện hoặc chuyến viếng thăm tại Mỹ của hoàng tử kết thúc trong 5 tuần.

5 tuần.

Năm tuần ở nơi không thuộc về mình. Của nỗi sợ hãi khi chạm vào bất cứ thứ gì. "Đừng chạm vào" Anh vẫn nghe thấy tiếng mẹ nói, khi còn là một đứa trẻ, anh đã một mình cùng mẹ trong chuyến hành trình đến Scarsdale, nơi mà bà dọn dẹp trong căn hộ gấp 10 lần căn hộ của họ nhỏ bé của họ ở thành phố Jersey. "Đừng chạm vào, hoặc con sẽ nghe từ cha mình khi ông ấy về nhà"

Ngoại trừ việc Joe không có cha. Tất cả toàn là bố dượng và "chú", nhưng không có cha. Tuy nhiên, lại là bất cứ ai tạm thời trong vai trò cha già thân yêu ở nhà có thể nhảy lên đá cái mông xấc láo của Joe ngày mai. Chúa tôi, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh đã không còn nghĩ về những kỷ niệm "hạnh phúc" trong nhiều năm rồi.

Cửa phòng khách sạn mở gần như không nghe thấy và Joe trở nên căng thẳng. Anh nhìn lên, quay đầu và làm cho mái tóc lòa xòa giật nhẹ.

Nhưng Joe còn hơn cả được đào tạo để cho ai đó vào phòng mà không cho họ thành mục tiêu. Không trong khi anh đang trông chờ nhiều hơn và nhiều hơn đó là một người đàn ông, người có thể là một mục tiêu ám sáng cho buổi sáng nay.

Đó chỉ là cố vấn truyền thông, Veronica St. John.

Cô không phải mối đe dọa.

Joe quay đầu lại, nhìn vào gương, chờ cho sự căng thẳng giảm xuống, để các cơ vai thư giãn.

Nhưng không thể. Thay vì thư giãn, anh cảm thấy như tất cả giác quan của mình đang báo động. Như thể anh đột ngột bị đánh thức. Như thể anh đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Những màu sắc hoa văn trên tường dường như sắc nét hơn, rõ ràng hơn. Những âm thanh của người thợ làm tóc phía sau có vẻ to hơn. Và cảm giác về mùi của anh được nâng cao đến độ anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa tinh tế của Veronica St. John từ mọi ngóc ngách trong phòng.

"Chúa tôi" cô hổn hển trong chất giọng Anh của mình "Anh nhìn... thật tuyệt"

"Ờ, cảm ơn, em yêu. Em cũng không xấu đâu."

Cô bước tới nơi mà anh có thể trông thấy cô qua gương, và anh nhìn lên, thoáng gặp cái nhìn của cô.

Mắt xanh. Ồ, bé yêu, một đôi mắt xanh. Xanh thẳm. Màu xanh thẳm tóe lửa.

Joe nhìn cô lần nữa và một dòng nhận thức chạy qua anh và sự thu hút ngắn ngủi chạy xoẹt từ anh sang cô, tốt thôi. Cô trông ngạc nhiên. Ngạc nhiên, không nghi ngờ gì, đó là người đàn ông có thể đứng nguyên đó và có thể bắt được ánh mắt cô.

Ngoại trừ trông anh không giống bản thân mình. Trông anh giống hoàng tử Tedric.

Thật vậy.

"Tôi thấy là anh đã tắm" cô nói, không nhìn thêm vào mắt anh "Quần áo của anh đã được mang xuống để giặt chưa?"

"Chắc rồi" anh nói "Họ đã biến mất khi tôi ra khỏi phòng tắm. Tôi thấy một chiếc áo choàng của khách sạn... Tôi sẽ đánh giá cao nếu cô có thể yêu cầu Đô đốc Forrest gửi cho tôi một bộ quân phục vào sáng mai. Và có thể vài đôi tất và quần soóc...?"

Veronica cảm thấy má mình nóng bừng. Lạy Chúa, chuyện gì vừa xảy ra với cô vậy? Từ khi nào việc đề cập đến đồ lót của đàn ông làm cho cô đỏ mặt như một cô nữ sinh? Hoặc không hẳn việc đề cập đến những thứ không nên đề cập tới khiến cô đỏ mặt. Có thể đó là do suy nghĩ rằng người đàn ông này thật to lớn, rất lôi cuốn, rất đẹp trai, và rất rất nguy hiểm đang ngồi đây hoàn toàn không có gì bên dưới chiếc áo choàng trắng đó.

Từ tia sáng lóe lên trong đôi mắt nâu đen tối của mình, rõ ràng là anh đã có thể đọc được suy nghĩ của cô.

Cô sử dụng mỗi ounce trong sự dạy dỗ bài bản của mình để giữ cho giọng nói nghe có vẻ tự nhiên và cách biệt "Không cần đâu, Thưa Điện hạ" cô nói. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ bây giờ với những thứ thích hợp cho anh. Một thợ may sẽ đến sớm thôi. Ông ấy sẽ cung cấp cho anh tất cả số quần áo anh cần cho một vài tuần tới."

"Wow" Joe nói "Wow, wow! Đợi một giây, được chứ?"

"Một thợ may" Veronica lặp lại "Chúng ta sẽ gặp ông ấy sớm thôi. Tôi nhận ra là hơi muộn rồi nhưng nếu chúng ta không bắt đầu với -"

"Không không" Joe nói "Trước đó. Có phải cô vừa gọi tôi là 'thưa Điện hạ' không?"

***

"Xong rồi" người thợ cắt tóc nói. Trong một tông giọng đều đều, ông ta nhanh chóng lên một danh sách những điều Joe có thể và không thể làm với các phần tóc nối của mình "Bơi - được. Tắm bồn và tắm vòi sen - được. Chải đầu - không. Anh phải cẩn thận chỉ được chải trên và dưới chỗ tóc nối." Ông ta quay sang Veronica "Cô đã có card của tôi nếu cần thêm gì."

"Tìm ông Laughton trên đường ra" Veronica nói với Joe vẫn đang đứng và giúp người đàn ông gấp lại chiếc ghế cầm tay của mình "Ông ấy sẽ trả tiền cho ông"

Cô quan sát, chờ cho đến khi người thợ làm tóc đóng chặt cửa phía sau. Sau đó, cô quay về phía Joe.

"Thưa Điện hạ" cô nói lại "Và thưa hoàng thân. Anh sẽ phải làm quen với nó. Đây là việc mà anh phải làm"

"Cả với cô á?" Joe đứng bất động, khoanh tay trước ngực. Như thể anh sợ không dám chạm vào bất cứ thứ gì. Nhưng thật vô lý. Từ những thông tin ít ỏi Veronica lượm lặt được từ Đô đốc Forrest, Joe Catalanotto, hoặc Joe Cat như Đô đốc gọi anh, không sợ bất cứ điều gì.

Cô băng qua phòng và ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa sổ. "Phải, ngay cả tôi" Veronica ra hiệu cho anh ngồi xuống đối diện cô "Nếu chúng ta có ý định để việc này dễ dàng - "

"Cô đúng" Joe nói, ngồi xuống "Cô hoàn toàn đúng. Chúng ta cần phải có đủ khoảng cách hoặc mấy tay săn mồi sẽ ngửi thấy có gì đó không ổn" Anh mỉm cười gượng gạo "Chỉ là, sau nhiều năm 'Này, anh kia!' hoặc 'Êu, paesan' thì 'Thưa Điện hạ' có chút bối rối."

Lông mày Veronica nhướn lên khoảng 1 inch. Điều đó khiến cô ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ anh ta không biết đến bất kỳ từ gì có trên 4 âm tiết.

Chết tiệt thật, có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta không xinh đẹp, nhưng... cùng lúc ấy, cô có. Mái tóc cô tuyệt đẹp - mái tóc mềm mại mà anh thích chạy những ngón tay của mình qua đó. Joe thấy đôi mắt anh gặp mắt cô, sự tinh tế của cánh mũi, và đôi môi xinh xắn. Và đôi mắt....

Cái nhìn của anh trượt thấp hơn, tới bộ đồ màu xanh đen che phủ vai cô, xuống đến vòng eo mảnh mai của cô. Cô mặc một chiếc váy phù hợp màu xanh hải quân kết thúc cách vài inch trên đầu gối, nhưng vẫn đứng đắn. Cái cách cô vắt chéo chân lịch sự cũng có vẻ hoàn toàn khác. Thậm chí cả đôi tất bảo thủ cô mang cũng không che giấu được thực tế là chân cô dài và duyên dáng, gợi cảm như quỷ, đôi chân mà người đàn ông luôn mơ ước. Kể cả người đàn ông này.

Joe biết rằng cô biết anh đang đánh giá mình. Nhưng cô quay đi, giả vờ tìm kiếm thứ gì đó trong chiếc cặp của mình, cố tình bỏ qua sự hấp dẫn lẫn nhau mà anh biết là nó có.

Và điện thoại reo, một tiếng ồn chói tai đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh.

"Xin vui lòng thứ lỗi" Veronica nói, duyên dáng đứng lên và quay qua phòng để trả lời.

"Hello?" cô nói, nhìn về phía Joe. Khi cô nhìn, anh nghiêng đầu ra sau và nhắm mắt.

Ơn Chúa, Anh ta sẽ không thể lột trần cô thêm nữa bằng cách khép mắt lại. Và với đôi mắt nhắm nghiền, cô không phải lo sợ sự ấm áp đang lan khắp cơ thể sẽ bị anh bóc trần. Chúa giúp cô nếu người đàn ông này biết rằng anh ta có thể khiến trái tim cô đập mạnh với chỉ một cái nhìn duy nhất. Cô đã có đủ lo lắng mà không cần phải chống lại sự ham muốn dâng trào của một gã lính thủy.

"Người thợ may đến rồi" một trong số phụ tá của Tedric nói với cô "Liệu bao lâu nữa cô sẵn sàng?"

"Chúng tôi sẽ lên ngay" Veronica trả lời "Làm ơn sắp xếp sẵn chút cafe. Và thứ gì đó để ăn. Bánh rán vòng. Socola". Trung úy Joe Catalanotto nghĩ chỗ bánh rán phủ socola. Tất cả chỗ đó đủ lượng đường để có thể giư họ tỉnh táo thêm một chút.

Cô gác điện thoại và quay về phía Joe. Đầu anh vẫn đang dựa vào ghế, và đôi mắt vẫn nhắm. Anh đã ngồi xuống ghế như thể cơ thể mình không xương.

Anh ta đã hoàn toàn, tuyệt đối đang ngủ khá ngon.

Veronica ngồi xuống đối duyện anh và ngả người về phía trước, nghiên cứu kĩ hơn gương mặt anh. Anh đã cạo râu và bằng cách nào đó rửa sạch tất cả chỗ dầu mỡ và bụi bẩn trong nhà tắm. Ngay cả bản tay cũng đã hết bẩn. Tóc anh sạch sẽ và bây giờ, khá dài. Xét một cách tổng quan, anh khá giống hoàng tử Tedric, nhưng Veronica biết rõ hơn thế.

Tedric không bao giờ - sẽ không bao giờ - giống được vẻ đẹp này.

Joe Catalanotto có một vẻ đẹp vượt trội. Vẻ đẹp sắc nét, rõ ràng, theo cách trung thực nhất là Tedric không có. Có điều gì đó ấn tượng hơn ở Joe. Anh trông sống động, nguy hiểm, như thể anh đã tận dụng từng khoảnh khắc sống của mình. Veronica chưa bao giờ gặp bất cứ một ai như anh.

Thử tưởng tượng xem nếu có một đội bảy người đàn ông như vậy nấp sau cả binh đoàn kẻ thù, cô nghĩ, với những bom rơi, cũng không thể kém hơn được. Tưởng tượng xem lòng can đảm và sự tự tin nguy hiểm không chỉ của một người, mà cả sáu người khác. Và sau đó tưởng tượng xem sự nguy hiểm đó thật kích thích ra sao.

Veronica nghĩ về những người đàn ông cô từng biết, những người đàn ông cô đã từng làm việc cùng. Họ có xu hướng để trở nên rất... cẩn trọng. Không phải cơ thể họ thường xuyên gặp nguy hiểm - tất cả bọn họ. Nhưng những rủi ro họ gặp về tài chính, tâm lý, chứ không bao giờ là về thể chất. Không có bất kì ai trong số họ sẽ đặt bản thân vào tình huống thực sự nguy hiểm nào. Một nhát cắt của tờ giấy là những gì tồi tệ nhất mà họ mong đợi, và thường họ sẽ đòi hỏi rất nhiều sự giúp đỡ.

Hầu hết đàn ông nhìn sẽ dịu dàng hơn, ít gay gắt hơn khi ngủ, nhưng không phải Joe. Cơ thể anh có thể thả lỏng, nhưng hàm anh lại đang nghiến chặt, môi anh phát ra những tiếng gần như tiếng gàm gừ. Bên dưới hàng mi, đôi mắt anh hơi giật trong giấc ngủ (REM sleep: giấc ngủ mà não vẫn hoạt động tích cực).

Anh ngủ trọn vẹn, như thể chỉ có 5 phút nghỉ ngơi tốt nhất trong vài ngày tới. Thật kỳ lạ. Rất lạ. Và con người kì lạ đó vẫn luôn khiến Veronica thở dài.

Không phải là tiếng thở dài đặc biệt, chỉ một chút thôi, thật sự. Không quá lớn.

Tuy nhiên, Joe mở mắt và ngồi thẳng dậy. Anh ngay lập tức cảnh giác mà không có chút mệt mỏi nào trên gương mặt cứng rắn.

Anh nhấp một ngụm từ lon nước ngọt vẫn được đặt cuối chiếc bàn kính và nhìn thẳng vào Veronica, như thể anh chưa từng ngủ say trước đó. "Đến lúc gặp thợ may?" anh hỏi.

Cô như bị thôi miên "Làm sao anh làm được như vậy?" cô hỏi, nghiêng người về phía trước, tìm kiếm trong mắt anh bất kỳ dấu hiệu nào của sự thiếu tỉnh táo "Thức dậy một cách nhanh chóng, ý tôi là vậy"

Joe chớp mắt và sau đó mỉm cười, sự ngạc nhiên tăng cao. Nụ cười của anh là thật, nó lên được đến mắt và làm nụ cười trở nên sống động hơn. Lạy Chúa, anh thậm chí còn hấp dẫn hơn khi anh mỉm cười như vậy, Veronica thấy mình mỉm cười đáp lại, bị thôi miên bởi sự ấm áp trong mắt anh.

"Đào tạo" Anh ngả người trên ghế và nhìn cô "SEAL tham gia các lớp tập huấn mô hình giấc ngủ. Chúng tôi học cách ngủ những giấc ngắn bất cứ khi nào có thể"

"Thật sao?" Joe có thể nhìn thấy sự thích thú nhảy múa trong mắt cô, tiếng cười chỉ ở mức uốn cong khuôn miệng. Cô tự nhiên đã luôn mỉm cười, anh nhận ra. Nhưng cô tự học cách để khiến nụ cười của mình trở nên dè dặt, nụ cười của doanh nhân giống như cô hầu hết thời gian "Có lớp học cách ngủ và cách tỉnh dậy sao?" cô hỏi, tự cho phép một nụ cười trượt ra.

Cô đang cười anh hay cười cùng anh? Anh thật sự không biết, và anh nhận thấy nụ cười của mình đang mờ dần. Chết tiệt, điều gì đặc biệt ở cô gái này mà khiến anh sợ hãi chứ? Với bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh sẽ chia sẻ sự vui thích, và anh sẽ rất vui mừng vì khiến cô ta cười. Nhưng điều này...

Có sức hấp dẫn trong đôi mắt cô, tất cả. Thu hút anh như động vật thật sự. Anh thấy nó mỗi khi cô liếc về phía anh. Nhưng đó có thể là sự cảnh giác. Thậm chí là lo sợ. Cô không muốn bị anh chú ý.

Cô có lẽ không nghĩ rằng anh đủ tốt cho cô.

Chết tiệt, anh là một lính hải quân SEAL. Không ai tốt hơn anh. Nếu cô muốn chối bỏ ngọn lửa đã sẵn sàng bùng lên giữa họ. Thì đó là mất mát của cô.

Anh sẽ tìm thấy rất nhiều phu nữ có thể khiến anh xao lãng trong hoạt động hết sức đơn giản này, và với tiếng sột xoạt của lụa, cô đứng thẳng trên đôi chân dài của mình. Joe bất lực hướng cái nhìn của mình ra xa.

Mất mát của cô ta. Đó là sự mất mát của cô ta. Ngoại trừ mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đang gào lên rằng đó là sự mất mát của chính anh.

Thôi được. Vậy thì anh sẽ quyến rũ cô. Anh sẽ xoay quanh cô với rượu vang - không, thứ gì đó đắt như sâm panh - và anh sẽ đợi cho đến khi anh thấy được sự khao khát trong mắt cô cháy lên không thể kiếm soát. Sẽ rất dễ dàng. Và sau đó... Oh, bé yêu. Sẽ không mất nhiều sự tưởng tượng khi tay anh luồn trong mái tóc đỏ mềm mại của cô, sau đó sẽ trượt bên dưới lớp lụa tinh tế của chiếc áo cánh, tìm kiếm sự mềm mại, đầy ngọt ngào của bộ ngực. Anh có thể hình dung ra bức tranh của đôi chân gợi cảm đó quấn quanh chân mình, khi cô ép chặt vào anh, những ngón tay khóa lấy thắt lưng anh khi miệng anh cướp lấy khuôn miệng xinh xắn của cô với lưỡi mình và... Chắc chắn, sẽ rất dễ dàng.

Nhưng rồi thì, có lẽ sẽ không.

Anh không có bất kỳ ý tưởng nào trên đời này để tin rằng một người phụ nữ như cô lại muốn bất cứ thứ gì để làm với anh. Từ cách ăn mặc và hành động, Joe sẵn sàng đặt cược cả một số tiền lớn rằng cô sẽ không muốn bất cứ thứ gì lâu dài với một người như anh.

Veronica St. John—"Sinjin," cô phát âm nó với một chất giọng phong phú hơn nhiều chất giọng của những người theo đạo thiên chúa thuần huyết từ thời Henri VIII. Và Joe, anh thậm chí còn không biết ai là ông bố quỷ sứ của mình. Và sẽ không chỉ làm cho cuộc trò chuyện trong bữa ăn tối gặp đầy rủi ro. "Catalanotto... Một cái tên Ý, phải không? Chính xác là cha anh từ đâu tới, Trung úy?"

"Phải, ờm, Tôi không biết, Ronnie" Anh tự hỏi liệu đã từng ai gọi cô là Ronnie, có lẽ là không. "Mẹ tôi nói rằng ông từng là thủy thủ ở bến cảng trong khoảng 1, 2 ngày. Catalanotto là tên bà. Và bà đến từ đâu cũng chỉ là sự suy đoán của mọi người. Vậy là luôn có sự thắc mắc về việc mẹ tôi liệu đã đủ say hay chưa?"

Phải, đó quả là sự kết thúc tốt đẹp.

Nhưng anh đang không nói về hôn nhân.

Anh không gì khác hơn là đang nói để dập tắc cơn khát cồn cào anh đang cảm thấy bất cứ khi nào anh nhìn vào mặt Veronica St John. Anh đang nói về một đêm, có thể hai hoặc ba hoặc bốn, tùy thuộc vào việc này sẽ kéo dài bao lâu. Anh đang nói về những mẩu chuyện ngắn, những vấn đề đang thu hút - không gì hơn là kéo dài cuộc nói chuyện.

Thật vậy, anh không có nhiều kinh nghiệm với những cô gái nghiêm túc, nhưng quỷ thật, tiền và quyền lực của cô ta ở ngay sờ sờ ngay đó. Bỏ qua những thứ bề nổi, và Veronica St. John vẫn là một người phụ nữ. Và Joe hiểu phụ nữ. Anh biết họ thích gì, làm sao để bắt được ánh mắt họ, làm sao để khiến họ mỉm cười.

Thường thì phụ nữ sẽ đến với anh. Đã rất lâu rôi kể từ khi anh tích cực theo đuổi ai đó. Điều này thật buồn cười.

"Chúng tôi được đào tạo để vẫn quan sát bằng chuyển động mắt ngay cả khi ngủ" Joe nói, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm của Veronica "Nó có lợi trong chiến đấu, hay hoạt động bí mật mà vẫn có một sự nghỉ ngơi ngắn đủ an toàn. Điều đó đã giữ lại tính mạng cho một SEAL nhiều hơn một lần"

"SEALs còn học làm gì khác nữa?" Veronica hỏi. Oh, bé yêu, điều mà em không biết...

"Thử nói xem, em yêu" Joe nói "Chúng ta có thể làm nó"

"Tên của tôi" cô tuyên bố trong chất trọng anh mượt mà của mình, ngồi thẳng lại trên ghế và nhìn chằm chằm vào anh "là Veronica St. John. Không phải 'em yêu'. Không phải 'bé yêu'. Veronica St. John. Làm ơn thôi sử dụng những cụm từ thân mật. Tôi không quan tâm đâu."

Cô cố gắng để tìm chất giọng lạnh lùng của mình, nhưng Joe thấy sức nóng ở đó khi nhìn vào mắt cô. Cô đã cố gắng để che giấu nó, nhưng nó vẫn ở đó. Anh biết, với một sự chắc chắn kỳ lạ đột ngột, khi họ làm tình, nó sẽ trở thành một trải nghiệm cực kỳ đáng nhớ. Không phải nếu họ làm tình, Khi... Nó sẽ phải đến.

"Đó là một thói quen khó bỏ" anh nói.

Veronica đứng dậy, xách cặp trong tay "Tôi chắc chắn rằng anh có một số thói quen sẽ phải bỏ" cô đáp. "Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta không nên để người thiết kế chờ thêm phút nào nữa. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm trước khi có thể đi ngủ"

Nhưng Joe không di chuyển "Vậy tôi được cho là sẽ đến với cô?" anh hỏi. "Ronnie?" (ở đây Joe dùng 'call' vừa mang nghĩa gọi đến, vừa mang nghĩa viếng thăm, đòi hỏi...)

Veronica nhìn lên và bắt gặp sự tinh nghịch trong đôi mắt đen. Anh biết rõ rằng gọi cô là 'Ronnie' là không phù hợp. ANh mỉm cười và cô bị ấn tượng bởi hàm răng trắng. Anh có thể từng bị mẻ một chiếc răng trong một tai nạn, nhưng những cái khác thì rất đều và được chăm sóc tốt.

"Tôi nghĩ cô St. John là tốt nhất, cảm ơn anh" cô nói "Đó là cách hoàng tử gọi tôi"

"Tôi có thấy" Joe thì thầm, rõ ràng là đang thích thú.

"Ta đi chứ?" cô nhắc.

"À, phải, xin mời" Joe nói với một vẻ hơi quá nhiệt tình, sau đó cố gắng để trông có vẻ thất vọng "Oh... ý cô là chúng ta sẽ đi sao? Tôi đã nghĩ rằng ý cô là..." Nhưng anh chỉ đang giả vờ rằng mình hiểu lầm. Anh không thể nén nổi một nụ cười. Veronica bực tức lắc đầu "Hai ngày, Trung úy" cô nói "Chúng ta có hai ngày để tạo ra phép màu, và anh đang lãng phí thời gian với sự hài hước của mấy tay non choẹt"

Joe đứng dậy, kéo căng tay trên đầu. Chân anh để trần bên dưới áo choàng. Cũng như phần còn lại của anh, nhưng Veronica đã quyết tâm không nghĩ đến điều đó "Tôi cứ tưởng cô sẽ gọi tôi là 'Điện hạ'"

"Hai ngày, thưa Điện hạ" Veronica lặp lại

"Hai ngày là thừa rồi, Ronnie" anh nói"Và tôi quyết định nếu tôi là hoàng tử thì tôi sẽ gọi cô bằng bất cứ tên gì tôi muốn, và tôi muốn gọi cô là Ronnie"

"Không, chắc chắn là không"

"Cái quỷ gì mà không được? Tôi là hoàng tử" Joe nói "Đó là lựa chọn của cô - Ronnie hoặc Honey. Tôi không quan tâm"

"Chúa tôi, anh gần như không thể sửa chữa được như Tedric" Veronica lắp bắp.

"Chúa tôi" (My Lord) Joe trầm ngâm "Phải, cô có thể gọi tôi như thế. Mặc dù tôi thích 'Your All-Powerful Mightiness.' Này, trong khi tôi đang làm theo sắc lệnh của hoàng gia, tại sao cô không tiến lên và có một ngày nghỉ ngơi nhỉ"

Anh đang cười cô. Anh đang trêu chọc cô, và thưởng thức sự không thoải mái của cô.

"Cô biết đấy, đây sẽ là một kỳ nghỉ của tôi, Ron" anh thêm "Hai ngày để chuẩn bị sôi nổi"

Veronica mỉm cười hoài nghi. Làm thế nào mà anh ta dám...? "Hai ngày" cô nói "Anh sẽ phải hoàn toàn học lại cách đi đứng và nói năng và cả cách đứng và ngồi ăn. Không đề cập đến việc phải ghi nhớ những cái tên và những khuôn mặt của các trợ lý và các đại sức và cả các quan chức chính phủ mà Hoàng tử đã quen. Và không được quên tất cả các quy tắc và giao thức mà anh sẽ phải học, tất cả các phong tục tập quán của Ustanzia..."

Joe giơ tay lên và nhún vai "Khó thế sao? Cho tôi xem một video của Tedric và nửa giờ, và cô sẽ nghĩ hai chúng tôi là một" anh nói "Tôi đã làm những nhiệm vụ còn khó hơn và ít thời gian chuẩn bị hơn. Hai ngày - bốn mươi tám tiếng - là xa xỉ rồi, em yêu"

Làm sao mà anh ta có thể nghĩ vậy? Veronica thì căng thẳng bởi thời hạn quá ngắn khiến cô không thể thở.

"Chưa đầy bốn mươi tám giờ" cô nhấn mạnh "Trong thời gian đó anh còn phải ngủ nữa"

"Ngủ à?" Joe mỉm cười "Tôi ngủ rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.