Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 21 - Chương 3




Tin Trường Liễu công chúa qua đời khiến cho không khí trong Đồng An viện càng trở nên nặng nề bất ổn.

Mọi người đều không còn tâm tình để chuyện trò.

Dung Hổ không khỏi lộ ra vẻ mặt bi thương, phân phó hạ nhân dựa theo quy định về cấp bậc của vương tộc Đồng Quốc, giúp Trường Liễu công chúa thay tang phục, tang hài và những thứ phù hợp.

Trong lúc cấp bách, tuy rằng những món đồ trân quý chỉ cần một ít, thế nhưng lại mất rất nhiều thời gian chuẩn bị, không thể dễ dàng tìm thấy được. Vì lẽ đó, mọi người chỉ có thể tận lực chọn lựa những thứ tốt nhất trong Đồng An viện, để an bài chu toàn di thể của Trường Liễu, xem như bày tỏ sự tôn trọng đối với vị vương tử phi này.

Sư Mẫn sau khi trải qua thống khổ, lại lộ ra một sự kiên cường khiến người ta phải kinh ngạc. Nàng không lãng phí thời gian để dằn vặt trong phòng, trái lại, nén nước mắt mà đứng lên, dùng thân phận đại tỳ nữ bên người vương tử phi, chỉ huy chúng thị nữ mở rương bới hòm, tìm kiếm vật phẩm thích hợp để bồi táng cho Trường Liễu.

Bởi vì Sư Mẫn biết rất rõ sở thích cũng như những đồ dùng tùy thân của Trường Liễu, cho nên tất cả đều được nhanh chóng lo liệu đâu vào đấy.

Thân làm phu quân của Trường Liễu, thi thể Khánh Ly cũng được đưa đến, đặt nằm sóng vai bên cạnh nàng. Một đôi phu thê và cốt nhục còn nằm trong bụng, lại trong cùng một ngày mà bước trên con đường không có lối về, thật sự khiến người ta nhịn không được thở dài một tiếng.

“Minh vương, thuộc hạ có một việc muốn hỏi ý người.” Khi Phượng Minh đang đứng ở giữa khoảng sân nhỏ, cố nén bi thương nhìn bọn thị nữ mang theo những thứ Trường Liễu từng dùng đi ra đi vào, Thượng Tái Tư lại bất ngờ xuất hiện ở phía sau lưng.

Đi cùng với hắn, còn có Dung Hổ và vài thị vệ Tây Lôi.

Vẻ mặt bọn họ phi thường nghiêm túc, tựa hồ trước khi tìm đến Phượng Minh, đã bí mật thảo luận một phen, hơn nữa kết quả rút ra còn khá xấu.

Khúc Mại và đám cao thủ Tiêu gia vẫn luôn rải rác xung quanh Phượng Minh, vừa thấy bọn Dung Hổ tới, cũng liền sôi nổi tụ tập về đây.

Từ sau khi Khúc Mại vì Phượng Minh mà rút kiếm chống lại vương lệnh của Dung Điềm, cao thủ Tiêu gia đều như có như không mà bảo hộ xung quanh thiếu chủ nhà mình, dường như muốn cảnh cáo thị vệ Tây Lôi không được coi Phượng Minh như con rối mà an bài sắp đặt.

Hai phe đều muốn bảo hộ Phượng Minh, song hiện tại lại hình thành một thế cục vừa hợp tác vừa đối kháng thập phần vi diệu.

Quan hệ giữa mấy người bọn họ bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này, Phượng Minh thật sự rất ngoài ý muốn.

Hắn chỉ có thể hy vọng, chính mình có khả năng khống chế tốt cả hai nhóm người này.

“Bên người Trang Bộc có một tâm phúc, tên là Hà Yến, Minh vương biết chứ?”

Phượng Minh gật đầu.

Hà Yến là tâm phúc của Trang Bộc, thường xuyên đi theo bên cạnh hắn ta. Lần đầu Phượng Minh chạm mặt Khánh Chương và Trang Bộc là ở bến tàu Phương Địch, sau đó mọi người cùng nhau đi tới Đồng Trạch. Trên đường, Phượng Minh còn mời hai người bọn họ lên thuyền lớn của Tiêu gia uống rượu và chuyện trò.

Lúc ấy, Hà Yến đã từng hộ tống Trang Bộc lên thuyền, cho nên Phượng Minh đối với hắn cũng có chút ấn tượng.

“Ân?” Phượng Minh nói: “Ngươi nhắc tới việc này, ta lại nghĩ đến, thời điểm ta và Trường Liễu công chúa ra ngoài đối mặt với đại quân Đồng Quốc, hình như không nhìn thấy người mày.”

“Đó chính là vấn đề.” Thượng Tái Tư tiếp lời: ”Khi thuộc hạ thay mặt Minh vương đi gặp Trang Bộc lần đầu tiên, có một binh sĩ Đồng Quốc đến bẩm báo sự tình với hắn, trong đó có đề cập đến chuyện Hà Yến ở lại Vương phủ của Khánh Chương để xử lý và điều tra sau khi Vương thúc bị giết. Lúc đó thuộc hạ đang tập trung toàn bộ tinh thần, đề cao cảnh giác đồng thời nghĩ cách ứng phó với Trang Bộc, cho nên cũng không để tâm lắm. Sau khi trở về, thuộc hạ mới mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, song lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Chính là, thời điểm nhìn thấy Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu kia…”

“Uy uy! Nhìn thấy chúng ta thì làm sao? Chúng ta cũng không biết vấn đề nằm ở đâu!” Liệt Trung Thạch đang đứng phía sau Phượng Minh ngó ngó nghiêng nghiêng, vừa nghe người nọ nhắc đến tên mình, nhất thời nhảy dựng, trưng ra vẻ mặt vô tội như muốn nói ‘Khánh Chương tuyệt đối không phải là do ta giết’.

Liệt Đấu đứng bên cạnh Liệt Trung Thạch cũng nhún vai lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không làm chuyện xấu.

Song, trái tim Phượng Minh lại nhảy dựng lên.

Hắn đã đoán được Thượng Tái Tư đang lo lắng chuyện gì.

Quả nhiên, Thượng Tái Tư nói: “Điều mà thuộc hạ e ngại chính là, Khánh Chương bị ám sát tại đại môn vương phủ, Hà Yến được Trang Bộc phái đi lo liệu việc điều tra, nhất định sẽ thăm dò tất cả ngóc ngách xung quanh hiện trường để tìm kiếm nhân chứng và vật chứng. Vậy thì liệu Hà Yến có thể…”

“Phái người tỉ mỉ lục soát khắp trong ngoài vương phủ!”

Phượng Minh hô to một tiếng, bỗng nhiên quay đầu, tóm lấy Liệt Đấu, “Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi để thủ cấp của Đồng Quốc Đại vương ở chỗ nào?”

“Trên một cành cây lớn.”

“Cây ở chỗ nào?”

“…” Liệt Đấu chột dạ, liếc mắt nhìn Phượng Minh một cái, ”Cái cây ở ngoài cửa Vương phủ…”

Liệt Trung Thạch hừ hừ, ”Ta biết, nhất định là ngươi làm chuyện xấu.”

Tinh thần Phượng Minh chấn động, không rảnh nghe hai người bọn họ dây dưa làm loạn, vội vã quay sang đám người Thượng Tái Tư và Dung Hổ, trầm giọng hỏi: ”Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Nếu Trường Liễu công chúa đã đích thân đi gặp Trang Bộc một chuyến, hẳn là tâm tư của hắn sẽ tạm thời được xoa dịu. Chờ tối đến, chúng ta lợi dụng bóng đêm mà công phá vòng vây, như vậy phần thắng sẽ tương đối nhiều hơn.”

“Trang Bộc hiện tại, nhất định đang ở trong trạng thái tâm lý phức tạp, một bên là vương thúc, một bên là đại vương tử, cả hai đều là nhân vật trung tâm của Vương tộc. Một thần tử như hắn, nếu muốn giết người này để báo thù cho người kia, thật sự khó mà quyết định, cho nên hắn vẫn chỉ bao vây chúng ta chứ không hề công kích.”

Sống chết của mọi người ở trong Đồng An viện, phụ thuộc vào chuyện tâm tư Trang Bộc hướng về ai. Sợi dây cung này đã kéo đến cực hạn rồi, phải nói là vạn phần căng thẳng.

Lúc này, chỉ một chút kích thích cũng đủ khiến cho bao thuốc nổ Trang Bộc bạo phát.

Nếu Hà Yến phát hiện thủ cấp của Đồng Quốc Đại vương bị coi như một vật trang trí sống động, phô trương mà treo lủng lẳng trên cành cây ngay trước đại môn vương phủ, vậy thì không phải chỉ là một chút kích thích thôi đâu.

Tin tức này, tuyệt đối là một sự đả kích cực kỳ mạnh mẽ.

Lúc ấy, cho dù trong Đồng An viện có mười Khánh Ly, với mười tám cái vương tôn, Trang Bộc cũng sẽ không hề do dự mà hạ lệnh tấn công.

Bởi vì cái thủ cấp kia, chính là chứng cứ rõ ràng, chứng minh Khánh Ly mang đại tội với phụ vương của hắn!

Không thể trùng hợp như vậy, ngay sau đêm Vương thúc bị giết, cái thủ cấp có thể khiến cho Đồng quốc trời long đất lở lại xuất hiện ngay trên cành cây ở gần Vương phủ?

Nhất định là Khánh Ly trước giết chết phụ vương, sau lại thủ tiêu thân thúc, nhằm trừ bỏ hết trở ngại, tiến thêm một bước – đó là đăng cơ xưng đế!

Thời khắc này, Phượng Minh cơ hồ hối hận đến đứt gan đứt ruột. Thật sự không nên ở trước mặt Trang Bộc, thừa nhận Khánh Chương là do hắn và Khánh Ly hợp mưu ám sát.

Ai mà ngờ được cái chết của Khánh Chương, lại khiến cho người Đồng quốc tìm được chứng cứ liên quan trực tiếp đến cái chết của Đại vương đâu?

Trời ạ, hiện tại hắn muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa rồi, Trang Bộc nhất định càng thêm tin tưởng hắn chính là hung thủ.

Rõ ràng chuyện này không phải do hắn gây ra. ”Thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.” Phượng Minh nghĩ đến bung đầu, lẩm bẩm nói, ”Nếu Hà Yến phát hiện thủ cấp của Khánh Đỉnh, nhất định sẽ đến bẩm báo cho Trang Bộc. Khi ấy, Trang Bộc sẽ lập tức hạ lệnh tấn công.”

Trang Bộc bị thủ cấp của Đồng quốc Đại vương đả kích, không có khả năng bảo trì được sự cố kỵ đối với bất kì ai ở trong Đồng An viện.

Liệt Trung Thạch nghe thế thì tò mò hỏi: “Hoàng Hà là sông gì? Ở nước nào? Vì sao chưa nghe nói tới?”

Đáng tiếc, mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ làm sao đối mặt với nguy cơ, cho nên không một ai để ý đến hắn.

Lúc này, ngay cả thời gian để trách cứ Liệt Đấu vứt cái thủ cấp kia lên cây cũng không còn nữa.

“Minh Vương, hay là thừa dịp Trang Bộc đang do dự, chúng ta lao ra trước?”

Phượng Minh suy nghĩ một chút, cắn răng gật đầu, ”Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (*). Chờ hắn biết chuyện về cái thủ cấp kia, rồi hạ lệnh tấn công, không bằng chúng ta chủ động xông ra trước.”

(*) Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: Ra tay trước chiếm được lợi thế, hạ thủ sau dễ bị thiệt thòi

Có điều, chỉ cần bọn họ nhìn ra cảnh tượng chung quanh Đồng An viện lúc này, những lời ấy e rằng không còn đủ uy lực.—

Cao thủ Tiêu gia cùng những thị vệ Tây Lôi mà Dung Điềm để lại bên người Phượng Minh quả thật đều là tinh anh, thế nhưng ai nấy cũng đều làm bằng da bằng thịt. Bảo ba, bốn trăm người này chống lại năm, sáu ngàn binh sĩ được huấn luyện kỹ càng của Đồng quốc ở ngoài kia, đúng là chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh hồn tang đảm.

“Trừ bỏ đám cao thủ có thể công phá vòng vây, trong Đồng An viện có không ít thị nữ, gia đinh và ngự y không biết võ công, không có khả năng tự bảo hộ chính mình. Tạm thời đưa những người này xuống hầm, để tránh ngộ thương giữa lúc binh đao loạn lạc. Đúng rồi, dùng dây thừng buộc qua loa trên tay bọn họ, để Trang Bộc biết bọn họ không phải người của chúng ta, thoát được hiểu lầm và thảm trạng sau này.”

Trước hết, Phượng Minh đem những người không thể xuất chiến trong Đồng An viện an bài một chút, lại bảo vài thị vệ giúp Sư Mẫn chuyển thi thể của Trường Liễu và Khánh Ly vào nội đường, căn dặn: “Nhớ rõ, ở trên cánh cửa nội đường phải viết một hàng chữ to với màu sắc bắt mắt khiến người chú ý, nội dung là: ‘di thể phu thê Khánh Ly ở chỗ này’, để tránh cho sau này, khi binh sĩ Đồng quốc tiến vào lại không biết mà làm tổn hại tới họ.”

Dù sao Khánh Ly và Trường Liễu cũng có thân phận đặc biệt, nếu biết di thể bọn họ ở đây, binh lính Đồng quốc hẳn là sẽ kính cẩn mà đối đãi.

Sau khi xử lý xong hết thảy sự tình bên trong Đồng An viện, kế tiếp chính là vấn đề đối ngoại cực đau đầu.

“Mặc dù chủ động xông ra, thế nhưng cũng không thể chủ động công kích được. Hiện nay Trang Bộc đang do dự, hoàn toàn không hay biết sự tình trong Đồng An viện, đó là sinh cơ duy nhất của chúng ta.” Chính mắt chứng kiến Trường Liễu hương tiêu ngọc tổn, bên trong Phượng Minh bỗng chốc xuất hiện một tia dũng cảm sẵn sàng đối mặt với nguy nan mà người ngoài khó lòng thấy được.

Tại thời thế loạn lạc này, mỗi người đều phải chấp nhận sự bất hạnh của chính mình.

Muốn đột phá bứt ra khỏi khốn cùng?

Chỉ có vứt bỏ tất cả, không màng sinh tử, vì chính mình và ái nhân của mình mà lao vào một hồi rồi lại một hồi huyết chiến!

Sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, Phượng Minh quyết định đưa ra sách lược chủ động vừa thăm dò lại vừa lừa gạt.

Thương lượng với Dung Hổ xong, hắn liền gọi vài thị vệ tới, ghé tai dặn dò một phen, lệnh cho bọn chúng nhanh chóng đi thực hiện chỉ thị của mình.—

“Minh vương có cân nhắc tới hướng đi của chúng ta sau thoát khỏi vòng vây này không?” Thượng Tái Tư lấy Phượng Minh làm trung tâm cuộc thảo luận, càng ngày càng có kích động muốn lên tiếng tham dự vào.

Ở bên cạnh Minh vương, vĩnh viễn không phải băn khoăn chuyện thuộc hạ có tư cách mở miệng phát biểu hay là không.

Bất kể như thế nào, chỉ cần là việc khiến hắn suy nghĩ và lo lắng thì đều có thể thẳng thắn nói ra.

Chẳng những có khả năng thoải mái đề xuất ý kiến, còn có thể trực tiếp làm theo thói quen, hùa theo Minh vương rồi đặt ra câu hỏi của mình.

Mặc dù giữa lúc binh biến hết sức hung hiểm, song hắn vẫn thấy loại cảm giác này thật sự không tồi.

“Nếu có thể thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp này, chúng ta liền chạy thẳng tới ngoại ô Đồng Trạch, đoàn thuyền của Tiêu gia do La Đăng chỉ huy đang thả neo ở bờ sông. Chỉ cần chúng ta có khả năng sống sót chạy tới đó, sau khi lên thuyền lập tức giăng buồm bỏ đi, vậy thì đại quân của Đồng Quốc làm sao có thể giữ chân chúng ta được nữa.”

Trả lời xong câu hỏi của Thượng Tái Tư. Phượng Minh bỗng chốc ngẩn người.

Trong đầu mơ hồ có một cái gì đó loáng thoáng xẹt qua, thế nhưng dường như không cách nào níu lại được.

Lần đầu tiên hắn bị đại binh hùng mạnh vây khốn, muốn chủ động dẫn mọi người phá trận xông ra, lại muốn giữ được phong thái ung dung trấn định như Dung Điềm, thực sự không phải một chuyện dễ dàng.

Mỗi lần nguy hiểm cận kề, Phượng Minh lại nhớ tới Dung Điềm.

Ở trong lòng hắn, dù có gặp phải khó khắn trắc trở tới đâu, chỉ cần có Dung Điềm ở bên, nhất định sẽ có khả năng giải quyết tốt đẹp.

Dung Điềm của hắn, chính là một nam nhân đáng tin như vậy.

Nhưng là hiện tại, hắn nhất định phải giống như Dung Điềm, bộc lộ phong thái trầm tĩnh nhất ra ngoài, để đối mặt với đạo quân đằng đằng sát khí của Đồng quốc.

“A! May mà nhớ ra, Khúc Mại,” Phượng Minh rốt cuộc cũng nhớ ra chính mình đã sơ suất bỏ qua cái gì. Hắn lấy một ống pháo nho nhỏ vẫn luôn cất trong ngực ra, đưa cho Khúc Mại: “Nếu Lạc Vân đã đến chỗ đoàn thuyền, hiển nhiên sẽ đem sự tình ở Đồng An viện nói cho La Đăng biết, đồng thời yêu cầu La Đăng tập hợp nhân thủ Tiêu gia, chuẩn bị tiếp ứng cho ta.”

Ban đầu muốn Lạc Vân thông báo La Đăng tập hợp mọi người, chính là để ứng phó với Khánh Chương.

Ai ngờ Khánh Chương mất mạng, lại kéo tới một đạo quân Đồng Quốc hùng mạnh hơn rất nhiều.

Không biết ở Đồng Trạch này, trong một khoảng thời gian ngắn, Tiêu gia có thể điều động bao nhiêu nhân lực đây.

Có điều, vấn đề này nếu nói ra bây giờ, sẽ làm ảnh hưởng tới tinh thần chiến đấu của mọi người. Bởi vì trải qua rất nhiều đại sự, cuối cùng Phượng Minh cũng có chút tiến bộ, bày ra bộ dáng như thể đã nắm vững mọi thứ trong tay, bảo Khúc Mại đem ống pháo cất kỹ, rồi phân phó, “Đây là pháo hiệu đại diện cho thân phận thiếu chủ Tiêu gia, ngươi phải cất giữ thật kỹ. Nếu chúng ta chính thức khai chiến với đại quân Đồng Quốc, ngươi sẽ chịu trách nhiệm phóng pháo hiệu, triệu tập nhân thủ Tiêu gia tới đây hỗ trợ. Tuy rằng sự việc chuyển biến quá nhanh, đám người La Đăng không nắm rõ được tình hình, thế nhưng hy vọng bọn họ đủ thông minh, thấy chúng ta bị vây khốn trong trận chiến, biết cách dùng mất phương thức hỗ trợ linh tinh như là ‘vây Nguỵ cứu Triệu’, hoặc là ‘điệu hổ ly sơn’ gì gì đó.”

Cái câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ này, người của Tiêu gia căn bản chưa từng nghe qua, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết Phượng Minh đang nói gì.

Song ý tứ của cụm ‘điệu hổ ly sơn’ thì có thể đoán biết được.

Nhắc tới pháo hiệu của Tiêu gia thiếu chủ, Phượng Minh lại mãnh liệt vò đầu.

A! Thiếu chút nữa quên mất lão chủ nhân của Tiêu gia… Người cha này chưa hề quan tâm đến mình, thế nhưng, nếu Trang Bộc nói hắn xuất hiện ở ngoài cửa vương phủ, lại còn cứu Lạc Vân đi, vậy thì hẳn là hiện tại hắn vẫn đang ở chỗ nương ngay vùng ngoại ô Đồng Trạch?

Chẳng biết hắn có chịu ra tay giúp đỡ hay không?

Không đúng, nếu ngay cả Lạc Vân hắn còn cứu, vậy thì Tiêu Túng, kiếm thánh nhất đại tông sư, hẳn là cũng sẽ ra tay cứu giúp nhi tử của mình đi.

Dù gì cũng là phụ - tử, không thể thất đức đến nỗi thấy chết mà không cứu như vậy được.

Nhi tử bị người lập mưu hãm hại, kẻ làm phụ thân cũng rất mất mặt nha.

“Liệt Đấu, Liệt Trung Thạch.”

“Có!”

Hai người nọ đang bị phớt lờ ở một bên, bỗng chốc nghe thấy Phượng Minh gọi mình, lập tức hăng hái hẳn, một trước một sau nhảy tới trước mặt đối phương, giương hai cặp mắt to như tròn đầy vẻ chờ mong nhìn hắn, nói, “Có việc gì muốn giao phó cho chúng ta phải không?”

“Đúng, hơn nữa còn là việc rất quan trọng…”

“Tuyệt a tuyệt a! Việc quan trọng đó!”

“Không được làm ồn! Im miệng nghe ta nói, còn ầm ỹ nữa ta sẽ không giao việc cho các ngươi!” Giọng nói của Phượng Minh hiện tại hoàn toàn khác biệt so với thái độ ôn hoà lúc trước. Hắn bởi vì gánh vác sự an nguy của tất cả mọi người mà nhất thời trầm mặt, nghiêm nghị ngăn chặn tiếng reo hò sung sướng của hai người kia.

Hiện tại, hắn phải tranh thủ từng giây từng phút, không có thời gian để mà chậm rãi đán áp hai tên này.

Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu sợ không còn việc quan trọng để làm, ngay lập tức biến thành hai con cừu ngoan ngoãn, còn khoa trương mà bịt chặt cái miệng đang há hốc của mình.

“Khi khai chiến, các ngươi không được phép giao chiến với địch nhân….”

“Hả? Không được phép giao chiến?” Liệt Trung Thạch đã sớm ngứa ngáy chân tay nóng lòng được đánh đấm, vừa nghe được lời ấy, liền nhịn không nổi mà thất thanh kêu lên. Ngay sau đó hắn bị Liệt Đấu ở bên cạnh đá cho một cước, người nọ còn đặc biệt dùng ánh mắt cảnh cáo không cho hắn cắt lời Phượng Minh.

“Nhiệm vụ của các ngươi chính là dốc toàn lực, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới sơn cốc ở ngoại ô Đồng Trạch nơi mà nương ta đang ở, báo cho cha nương tin tức ta bị vây đánh, cầu bọn họ ngàn vạn lần nhanh chóng tới đây ứng cứu. Đây là nhiệm vụ trọng yếu nhất.”

Hiện tại Đồng Trạch bị bao vây chặt chẽ tới mức một con kiến cũng không cách nào chui lọt, cho dù với bản lĩnh của bọn Liệt Đấu, cũng khó có khả năng trốn thoát trước mặt mấy ngàn binh sĩ ngoài kia.

Do đó, chỉ có thể chờ lúc khai chiến, lợi dụng cảnh tượng hỗn loạn để rời đi.

Sơn cốc ấy, bọn Liệt Đấu đã từng đến một lần, khi giúp Phượng Minh đưa tin cho Diêu Duệ phu nhân, chọn bọn họ để thực thi nhiệm vụ này đúng là phi thường thích hợp.

Không biết Lạc Vân hiện tại ra sao rồi.

Nếu Trang Bộc nói không sai, vậy thì Lạc Vân đã được lão cha tiêu Túng cứu đi, như thế ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng.

Còn sống là được rồi.

Phượng Minh thật sự sợ nhìn thấy những người bên cạnh lâm nạn mà chết.

Chờ sau khi gặp lại, hắn nhất định hỏi người kia có phải muốn chết hay không mà lại đi ám sát Khánh Chương, còn làm cho hắn gặp phiền toái lớn như vậy…

Có điều, hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ đến nữa, mấu chốt là làm sao ứng phó được với Trang Bộc đây.

Liệt Trung Thạch và Liệt Đấu vốn dĩ vì chuyện chôn đầu người thất bại mà hơi thiếu tự tin, hiện tại lại nhận được nhiệm vụ ‘trọng yếu nhất’, mới cảm thấy chính mình được trọng dụng, vì thế trên mặt như toả ánh hào quang, tựa hồ ngay cả vóc dáng cũng uy phong hơn một chút. Bọn họ liên tục vỗ ngực cam đoan với Phượng Minh: “Nhất định sẽ làm tốt đến không thể tốt hơn được nữa!”

Dứt lời, hai người bọn họ mang theo vẻ mặt đắc ý hả hê mà chạy đi chuẩn bị.

Phượng Minh vừa định tiếp tục an bài mọi sự, lại chợt thấy Sư Mẫn vội vàng chạy tới, hỏi: “Minh vương phải lập tức rời khỏi Đông Quốc sao?”

Phượng Minh gật đầu: “Thời gian không còn nhiều, theo phỏng đoán của chúng ta, Trang Bộc có thể sẽ phát động tấn công bất cứ lúc nào.” Hắn buồn rầu mà thở dài một tiếng.

Sư Mẫn gật đầu tỏ vẻ đã thông suốt, đưa món đồ gì đó đang nắm chặt trong tay cho Phượng Minh, dùng giọng điệu khản đặc vì khóc than mà nói: “Đây là kim tiễn Đại vương ban thưởng cho Khánh Ly điện hạ lúc trước, cũng là bằng chứng xác nhận điện hạ là thái tử kế nhiệm quốc gia này. Trong tư tưởng người dân Đồng quốc, kim tiễn này đại biểu cho uy phong tối thượng của vương tộc, Khánh Ly điện hạ vẫn luôn đặt nó ở trên hương án trong hậu điện mà thờ phụng. Nếu Minh vương thật sự phải rời đi, có thể dùng thứ này để lừa gạt Trang Bộc một phen, nói không chừng hắn sẽ không dám làm xằng làm bậy…”

Nàng tựa hồ không mấy tin tưởng vào những lời nói của mình, do dự một chút, lại lắc lắc đầu: “Ai nha, ta chỉ là một thị nữ, suy đoán lung tung bừa bãi mà thôi, thế nhưng hy vọng Trang Bộc thật sự xem thứ này là một vật linh thiêng.”

Sau đó nàng liền đưa kim tiễn cho Phượng Minh.

Phượng Minh không biết thứ này có tác dụng hay không, có điều đối đầu với tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, lại là địch mạnh ta yếu, chỉ đành vớ được cái gì thì hắn liền dùng cái đó. Vì thế, hắn cảm kích nhận lấy kim tiễn, cất vào trong ngực: “Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến. Vậy còn ngươi? Sau này ngươi định trở về Chiêu Bắc hay là ở lại Đồng quốc này?”

Sư Mẫn sắc mặt ảm đạm, chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có ý tưởng gì. Đột nhiên, nàng mở miệng hỏi: “Nữ nhân kia, Minh vương định xử lý như thế nào?”

“Thường Y?” Phượng Minh khẽ biến sắc: “Ngươi sẽ không yêu cầu ta giết nàng đấy chứ?”

Tuy rằng Khánh Ly bị hạ độc, nhưng sau khi truy hỏi căn nguyên, rõ ràng không phải do Thường Y cố tình làm hại.

Nàng đúng ra đã chiếu theo thỏa thuận, đưa dược để giải cứu Khánh Ly.

Phương Minh có chút bất an mà nhìn Sư Mẫn.

Dưới tình huống như vậy, nếu Sư Mẫn thật sự đề xuất muốn lấy mạng Thường Y, hắn sẽ khó lòng cự tuyệt, chính là, làm sao hắn có thể nhẫn tâm mà xuống tay đây?

Thường Y mặc dù sai trái, thế nhưng cũng là một nữ nhân bất hạnh, bị Khánh Chương lợi dụng, bị Khánh Ly đùa bỡn, kết cục cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì. Huống hồ hắn đã đáp ứng sẽ tha mạng cho nàng.

Sư Mẫn nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt xẹt qua một tia giằng co day dứt, cuối cùng mở mắt, cảm thán một câu: “Công chúa đã mất rồi, giết ả cũng có thay đổi được gì đâu? Thôi, Minh vương muốn xử trí thế nào thì cứ làm như vậy đi. Nếu Minh vương gặp ả, thỉnh người thay ta hỏi một câu,” Nàng trầm mặc một lát, mới chậm rãi hé mở đôi môi: “Hỏi ả rằng, sau khi ả biết Khánh Ly điện hạ và công chúa qua đời trong cùng một ngày, tư vị ả cảm nhận được là gì? Có thấy chút cao hứng nào hay không?”

Dứt lời, nàng quay đầu tỏ vẻ không bận tâm nữa mà rời đi.

Phượng Minh nhìn theo bóng lưng dứt khoát của nữ nhân nọ, trong lòng cảm thấy phức tạp vô cùng.

Tư vị đó, khó mà miêu tả được.

Song tình hình hiện nay không cho phép Phượng Minh dành quá nhiều thời gian để cảm thán. Sư Mẫn đi rồi, Đông Lý được hắn phái đi cũng gấp rút trở về, bẩm báo: “Đại mộc cung mà Minh vương muốn chúng ta khẩn cấp chế tạo đã hoàn thành rồi.”

Phượng Minh có chút sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

Đối mặt với Phượng Minh rõ ràng thoái mái hơn đối mặt với Dung Điềm nhiều, Đông Lý tươi cười nói: “Vốn dĩ lúc làm loại vũ khí này, nguyên liệu không được dễ kiếm cho lắm, thế nhưng chúng thuộc hạ tìm được một đám dây thừng vừa dai vừa thô, và rất nhiều gậy gỗ cứng chắc ở hậu viện, vô cùng thích hợp để chế tạo đại cung. Càng tuyệt vời hơn nữa chính là, những thứ này được tìm thấy ngay khi chúng thuộc hạ đang tìm kiếm nguyên liệu, cứ như thể lão thiên gia cố ý chôn sẵn ở đó để làm tặng phẩm ban thưởng cho Minh vương vậy.”

Dung Hổ nhịn không được vừa cười vừa vỗ vào gáy Đông Lý: “Ngươi thì biết cái gì? Đó là nơi ở của đám thích khách mà Khánh Ly đã bí mật dùng một số tiền lớn để mời về nhằm ám sát Minh vương. Gậy gỗ, dây thừng, binh khí, xem ra tất cả đều dùng để nhắm vào Minh vương. Có điều, hiện tại chúng được dùng để đối phó với Trang Bộc rồi.”

“Này là cái gì với cái gì a? Thực là lộn xộn.” Phượng Minh lắc đầu lẩm bẩm.

Đông Lý bấy giờ mới hiểu ra, song vẫn tươi cười, nói: “Dù sao cũng đã chuẩn bị xong đại mộc cung rồi, căn cứ vào những gì Minh vương nói, lắp tiễn vào kéo căng dây cung, dùng giá gỗ chống đỡ, sau đó nhắm tới vòng vây bên ngoài kia mà bắn.” Nói đoạn, hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhắc nhở Phượng Minh: “Có điều, Minh vương, cái đại mộc cung này làm quá vội vàng, còn chưa qua thử nghiệm, hơn nữa dùng giá gỗ chống đỡ, độ chính xác cùng lực đạo sẽ không thể sánh bằng nhân thủ được, cho dù thật sự có thể phóng tiễn ra, chỉ sợ cũng không thương tổn được mấy người.

Phượng Minh vẻ mặt không hề gì mà nhún nhún vai: “Dù sao ta cũng không hy vọng nó sẽ đả thương người khác, chỉ cần dọa cho đại quân Đồng Quốc một trận là được rồi. Chờ chúng ta đưa người của Đồng An viện xuống hầm rồi khóa trái lại, sau đó sẽ cho cao thủ lui hết về phía sau. Đồng An viện lúc ấy tương đương với một cái thành trống, việc bắn ra vài mũi tên, sẽ khiến cho bọn họ tưởng rằng bên trong vẫn có người, phải cẩn thận dè dặt mà tiến vào. Như thế vừa khiến bọn họ phải điều động bớt một phần binh lực, vừa giúp chúng ta tranh thủ được thời gian.”

“Thì ra là thế, Minh vương suy nghĩ thực chu toàn. Thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ nến đốt, dùng dây thừng bằng vải bông quấn dưới chân những cây nến này, chờ khi lửa cháy tới, dây thừng vải bông sẽ đứt, có thể khởi động đại mộc cung, đem mũi tên bắn ra bên ngoài, dọa cho đại quân Đồng quốc nhảy dựng.” Nghe Phượng Minh chậm rãi nói xong, Đông Lý lại càng thêm tin tưởng, xắn tay áo lên hỏi: “Thời gian nến cháy càng lâu, mũi tên bắn ra sẽ càng chậm, nếu cắt ngắn mấy cây nến này đi một chút, mũi tên sẽ được bắn ra sớm hơn. Thuộc hạ sẽ căn cứ theo chiều dài mà Minh vương ước lượng để cắt bớt nến, đảm bảo mũi tên được bắn ra vào thời điểm thích hợp nhất. Đúng rồi, Minh vương định bắn tên khi nào?

“Ngươi xem rồi lo liệu đi.”

“A?”

Phượng Minh thấy Đông Lý nghẹn họng không nói nên lời, cười khổ một tiếng: “Ta chỉ chuẩn bị cái để hù dọa đại quân Đồng Quốc ở bên ngoài bức tường kia thôi, ngươi sẽ không xem ta trở thành Dung Điềm tính toán chi li không bỏ sót dù chỉ một chút kia đấy chứ?”

Sau khi biết rõ tình huống xác thực hiện giờ, lại cẩn thận hỏi qua Phượng Minh về toàn bộ sách lược chủ động xuất kích, Đông Lý bắt đầu học theo bộ dáng của người kia, liều mạng vò đầu, cân nhắc thời điểm bắn tên mà hắn phải tự mình ‘xem rồi lo liệu’ kia.

Bọn thị vệ không ngừng đi qua đi lại báo cáo tình hình đại quân Đồng Quốc ở phía bên ngoài, vừa hồi đáp các chỉ thị của Phượng Minh, lại vừa xin hắn ra mệnh lệnh mới, khiến cho hắn đến nước cũng không kịp uống lấy một hơi.

Không thể tưởng tượng được việc chỉ huy lại khó khăn đến như vậy.

Từng vấn đề đều có thể liên quan tới tính mạng của đám người bọn họ, mà hắn ngay cả thời gian để gãi đầu suy nghĩ cũng không hề có.

Mội thị vệ trở về báo cáo, hầu hết những người tại Đồng An viện đã được đưa xuống dưới hầm, lúc ấy Phượng Minh mới bắt đầu suy nghĩ đến Thường Y mà Sư Mẫn vừa đề cập tới.

Nàng ta vẫn đang bị giam giữ ở căn phòng lúc trước.

Vốn dĩ Phượng Minh định tự mình qua đó xem xét, thuận tiện thay Sư Mẫn hỏi về vấn đề kia, nhưng hiện tại lại không có thời gian rảnh rỗi.

Chuyện này để sau hãy nói đi.

Phượng Minh tùy tiện gọi một thị vệ, phân phó hắn thả Thường Y ra, đưa luôn xuống hầm.

“Nàng ta cùng tâm phúc của Trường Liễu công chúa có cừu hận, cho nên cứ để nàng đợi ở một xó xỉnh nào đó. Ân, đưa cho nàng mấy khối vàng, nếu đại quân Đồng quốc tiến vào, với tính tình của Trang Bộc, hẳn là gây khó dễ đám thị thiếp, có lẽ sẽ thả toàn bộ đi, như vậy sau này nàng ta cũng có chút tiền bạc trên người, cũng không đến mức quá thảm hại.”

Đây là suy nghĩ lạc quan của Phượng Minh.

Song điều kiện tiên quyết cho ý tưởng này, đương nhiên phải là Trang Bộc không biết Thường Y là nội gián được phái tới bên cạnh Khánh Ly.

Hy vọng là hắn không biết đi.

Chuyện đến nước này, đây là biện pháp xử lý Thường Y tốt nhất mà Phượng Minh có thể nghĩ ra, giết chết nàng ta thì quá tàn nhẫn, mang theo nàng xông ra giao đấu với đại quân của Đồng Quốc, càng không có khả năng.

Thị vệ nọ nhận được chỉ thị của Phượng Minh, lập tức chạy đi thi hành nhiệm vụ.

Mọi người đều biết cuộc chiến lớn sắp sửa diễn ra, bởi thế hoạt động so với bình thường cũng gấp gáp hơn hai, ba lần.

Sau khi tiến hành những công tác chuẩn bị vừa khẩn trương vừa vội vã, Phượng Minh đem những chỉ thị nên nghĩ, không nên nghĩ, được nghĩ và không được nghĩ, đồng loạt nói ra.

Ai nha, hắn cảm thấy chính mình thật không có năng lực làm tướng soái.

‘Bất đắc dĩ’ có lẽ chính là cảm giác này đây.

Khẩn trương mà chạy qua chạy lại một hồi, bọn thị vệ Tây Lôi và đám cao thủ Tiêu gia cũng dần dần hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại tụ tập bên người Phượng Minh.

“Minh vương,” Cuối cùng, sau khi an bài thỏa đáng mọi sự, Dung Hổ đi tới trước mặt Phượng Minh, trầm giọng nói: “Chúng thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Trong phút chốc, một khí thế hào hùng, tựa hồ có thể làm tê liệt cả trái tim, bỗng chốc lan tràn ra khắp tứ chi, xâm nhập vào từng tế bào trên cơ thể hắn.

“Ta cũng chuẩn bị xong rồi.” Phượng Minh hít vào một hơi thật sâu, hăng hái vươn tay, nắm chặt chuôi kiếm đeo bên hông mình.

Nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy trước mắt đều là những gương mặt trẻ tuổi đầy khí thế, dũng cảm và bất khuất, Tây Lôi Minh vương ưỡn ngực, cổ họng bật ra một tiếng đầy uy lực, quát lên: “Mở cửa, chúng ta đi!”

“Két—”

Cửa lớn Đồng An viện vốn đang bị đại quân Đồng Quốc bao vây, lúc này, ngay trước vô số ánh mắt chằm chằm như hổ đói, nặng nề mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.