Phượng Tù Hoàng

Chương 32: Thiên kim công tử Tiêu




“Khanh bản giai nhân”, bốn chữ phía sau mặt dù thanh niên kia không nói ra, nhưng Sở Ngọc có thể đọc tiếp mà không cần suy nghĩ “nại hà tòng tặc” (*)

(*) Khanh bản giai nhân, nại hà tòng tặc: ngươi vốn là người tốt, cớ sao lại theo giặc?

Như vậy, hoàn toàn có thể khẳng định.

Thanh niên áo xanh đã biết Sơn Âm công chúa từ trước, thậm chí đã có khúc mắc gì đó.

Nhìn theo bóng lưng người thanh niên, Sở Ngọc thầm nghĩ: giữa hắn và Sơn Âm công chúa rút cục có chuyện xấu gì?

Bùi Thuật gọi thanh niên áo xanh mấy lần không được, vẻ mặt khó xử đến chỗ Sở Ngọc nói: “Tử Sở huynh, Tiêu huynh tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng không phải người không biết đạo lý. Trước nay ngươi có đắc tội với hắn không?”

Sở Ngọc nhún nhún vai cười: “Ai mà biết được? Có lẽ có, có lẽ không, chắc ta quên rồi”.

Hỏi Sở Ngọc không thấy manh mối gì, Bùi Thuật lại đi về phía những người khác để xin lỗi. Không có người gảy đàn, hội thơ thiếu một nửa phong nhã. Nhiều người tới nói chuyện với Hoàn Viễn một lát rồi rời đi.

Người thanh niên áo xanh mặc dù có vẻ lạnh lùng xa cách tất cả mọi người, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn với hội thơ. Ngoài dự liệu của Sở Ngọc, những người này tuy quý mến tài văn của Hoàn Viễn, nhưng hình như e ngại điều gì đó, không dám nói chuyện nhiều, cũng không ngỏ ý kết bạn, tất cả cáo từ về sớm.

Mọi người lục tục rời đi, đỉnh núi đang náo nhiệt lập tức trở nên trống trải, chỉ còn lại vài người. Vương Ý Chi chậm rãi đứng lên, đến chỗ Hoàn Viễn, nhìn kỹ một lát, khe khẽ mỉm cười rồi mới quay sang Sở Ngọc, cười nhẹ: “Được đấy!”

Sở Ngọc nhướn mày: “Được đấy cái gì?”

Vương Ý Chi bật cười ha ha: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Hắn bỗng nhiên xoay người, xuống núi.

Người cuối cùng rời đi là Bùi Thuật. Hắn nhìn Sở Ngọc, do dự rất lâu mới nói: “Tử Sở huynh, ta cũng xin cáo từ”.

Sở Ngọc cười nhợt nhạt: “Xin cứ tự nhiên” Bỗng nhiên nàng nghĩ ra một chuyện, hỏi hắn: “Lần trước ngươi nhắc đến thiên kim công tử, sao ta không thấy? Đó là người nào?”

Bùi Thuật kinh ngạc mở to hai mắt, rồi thở dài: “Bây giờ ta tin đúng là ngươi không nhớ thật. Người vừa mới vì ngươi mà đi là Tiêu huynh, thiên kim công tử Tiêu Biệt” Cảm thán xong, hắn cũng rời đi.

Việt Tiệp Phi lúc này nhẹ nhàng thở ra khoan khoái, tháo hai miếng vải nút lỗ tai: may quá, cuối cùng cũng được giải thoát.

------------------

Gió thổi hiu hiu.

Trên bàn cờ, Dung Chỉ đã hoàn thành nước cuối cùng, đứng dậy: “Cũng đến lúc rồi”.

------------------

Bởi vì mọi người rời đi vội vàng, bàn trà nệm gấm vẫn chưa dọn đi. Sở Ngọc sai Việt Tiệp Phi bê chiếc bàn cạnh chỗ mình, bao gồm cả đồ ăn ở trên vào trong đình.

Ngồi trong đình, nàng hít thở không khí mát lành trên đỉnh núi, Nhìn từ trên cao, cả thành Kiến Khang nhà cửa nhấp nhô, thật đúng là đô thị phồn hoa mỹ lệ.

Sở Ngọc đang cảm thấy lâng lâng, bỗng tay áo bị kéo nhẹ. Không cần quay lại nàng cũng biết là Lưu Tang. Ở nơi đây, cũng chỉ Lưu Tang mới có cách này để thu hút sự chú ý của nàng.

“Ọc ọc” âm thanh từ phía sau truyền tới, Sở Ngọc kinh ngạc quay đầu. Nàng phát hiện âm thanh này truyền từ bụng Lưu Tang ra, mới nghĩ đến mình chỉ biết “ăn mảnh” mà những người khác chưa được ăn gì.

Trong tiềm thức, nàng nghĩ Lưu Tang và mọi người thấy đói thì ăn thôi, bây giờ mới nhớ ra quan hệ giữa mình và những người này. Nàng chưa cho phép, thì không một ai dám động vào thứ gì.

Bật cười đẩy đồ ăn về phía Lưu Tang, Sở Ngọc nói: “Đói thì lấy đồ ăn đi”. Tuy ngữ điệu ôn hòa, nhưng trong thanh âm lộ ra vẻ suy tư.

Lưu Tang cảm nhận được điều này, cậu bé không lấy đồ ăn mà chỉ chăm chú nhìn Sở Ngọc: “Công chúa không vui vẻ sao? Nếu đã không vui, thì chúng ta về đi!” Cậu bé như chợt nhớ ra: “Có phải lời nói của những người vừa rồi làm công chúa không vui?”

Sở Ngọc mỉm cười, xoa đầu Lưu Tang: “Bọn họ chẳng liên quan gì đến ta, sao có thể làm ta không vui được?” Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xôi.

Nàng hiện tại là Sơn Âm công chúa, thì đã làm sao?

Bọn họ khen chê, thì liên quan gì đến nàng?

Hoàn Viễn ở bên cạnh nghe thấy, quay lại nhìn Sở Ngọc. Ánh mắt nàng thản nhiên thanh nhã, hình như hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Sở Ngọc đang định nói thêm, bỗng cả người bị kéo mạnh, đẩy sang một phía, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của Lưu Tang: “Cẩn thận”.

Binh khí giao nhau, phát ra thanh âm chói tai.

Sở Ngọc lảo đảo mấy bước, lao vào góc đình bên cạnh Hoàn Viễn. Nàng bám lấy lan can nhìn ra, thấy bỗng xuất hiện mấy người, thân hình cao lớn, đội mũ khoác áo tơi, động tác mạnh mẽ đang tiến đến.

Quan trọng là, trên tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm.

Mấy người này, nhất định là thích khách.

Thích khách có tất cả năm người, phối hợp ăn ý. Ba người tấn công Việt Tiệp Phi, hai người còn lại lướt qua hắn, hướng về phía Sở Ngọc trong đình.

Kiếm lóe sáng lao tới, không khí bỗng trở nên âm lãnh, tiêu sát.

Sở Ngọc cảm thấy hoa mắt, bỗng Lưu Tang nhảy đến chắn trước mặt nàng, nhanh chóng rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm để ngăn cản bọn người kia. Vừa rồi cũng chính là Lưu Tang đẩy nàng vào trong góc đình.

Đối phương thấy Lưu Tang nhỏ tuổi, không thèm để ý, chỉ tùy ý vung kiếm lên. Hai kiếm chạm nhau, cổ tay Lưu Tang run lên, sắc bén chuẩn xác vung tay chém ngang, bức kẻ kia phải lui một bước. Tên này may có bạn đỡ ột đường kiếm, nếu không hẳn đã có đổ máu.

Hai tên thích khách tỏ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn nhau, cùng xông lên không dám khinh địch nữa.

Sở Ngọc cũng kinh ngạc vô cùng. Nàng vốn chỉ coi Lưu Tang là một em nhỏ hồn nhiên ngây thơ, lúc này nhìn thấy cậu quay mặt lại, khuôn mặt non nớt tỏa ra khí thế quả quyết kiên nghị.

Kiếm thuật của Lưu Tang cũng rất khá, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn chưa nhiều, sau vài hiệp liền lộ ra chỗ sơ hở. Một tên thích khách lao qua phòng tuyến, hướng thẳng đến chỗ Hoàn Viễn và Sở Ngọc.

-----------------------

“Cũng đến lúc gì vậy, công tử?” Mặc Hương thấy thái độ kì lạ, vặn hỏi Dung Chỉ

Dung Chỉ khóe miệng mỉm cười, đôi mắ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.