Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 20: Nhu tình như nước




Edit: gau5555

Beta: linhxu

Phó Vân Ngọc buồn bực trở về phòng, nghĩ đến thái độ xa cách của A Căn ca đêm nay đối với nàng, trong lòng cảm giác khó chịu, cho nên không có tâm tình nhìn thương thế của Mộ Dung Vân Đình, ấm ức ngồi ở trước cửa sổ, nhìn mặt trăng đang chiếu sáng, bỗng nhiên có chút nhớ nhung viện trưởng cùng với đám anh chị em trong cô nhi viện của nàng. Mặc dù nàng ở thế kỷ hai mươi mốt, diện mạo bình thường, không có nam nhân, nhưng vẫn sống rất vui vẻ, còn hiện tại, mình lại vì tình mà khổ sở, nửa đêm ngủ không yên.

Nàng giương mắt nhìn mình trong gương, đăm chiêu ủ rột, mày liễu nhíu lại, bộ dáng quái dị này nhìn như thế nào cũng thấy quen mắt.

Chợt, nàng rốt cục cũng hiểu được, Lâm muội muội! Phốc! Thật sự là giống như thiên lôi bổ xuống đầu, mình bây giờ lại có cái bộ dạng thướt tha có bệnh mỹ nhân kia của Lâm muội muội. Thật sự là bắt chước bừa, Phó Vân Ngọc ở trong lòng không khỏi ghê tởm mình một chút. Nghĩ đến A Căn ca ca tối nay khác thường, bỗng nhiên cảm thấy hiểu được.

Lâm muội muội là Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng

Phó Vân Ngọc a, đầu cô chẳng lẽ là bị cửa đập vào hay là hai mắt bị cứt che mất? Tiểu hòa thượng A Căn đây là đang ghen a, ngu xuẩn! Sống đã mấy thập niên, mà ngay cả nam nhân ghen cũng không biết! Trong lòng nàng hung hăng khinh bỉ mình một phen, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều. Sung sướng, bò lên giường, hai chân đạp một cái, mắt nhắm lại, đi hẹn hò với Chu công.

Gần đây thời tiết sáng sủa khí trong lành, độ ấm cũng dần dần lên cao , Phó Vân Ngọc rời giường rửa mặt chải đầu một chút, thay đổi quần áo mỏng, không cần ăn điểm tâm mà thẳng tắp chạy đến Tây sương phòng. Ở cửa gặp được tiểu nha hoàn đang bưng thuốc cho tiểu hòa thượng A Căn, nàng nhận lấy, ý bảo nha hoàn kia lui ra. Đứng ở cửa trấn tĩnh một chút, nàng vẫn không dằn xuống được nội tâm kích động của mình, suy nghĩ một chút, sợ gõ cửa sẽ quấy rầy đến hắn, nên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Vốn tưởng rằng A Căn ca ca còn đang ở trên giường nghỉ ngơi, thì mình nhân cơ hội này có thể ngắm dung nhan của hắn khi ngủ, thuận tiện ăn trộm đậu hũ…, nhưng mà, vào cửa liền đập vào ánh mắt là “Pho tượng” lại làm cho trái tim Phó Vân Ngọc run lên, thuốc trong chén thiếu chút nữa sánh ra ngoài.

“A, A Căn ca ca… Huynh, huynh sớm như vậy đã dậy a?” Nàng nói có chút ấp úng, bưng thuốc lên đến trước mặt hắn.

Đôi mắt bình tĩnh như nước của A Căn ca theo bước chân của nàng tới gần dần dần có một gợn sóng, hắn yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên cười cười, mở miệng nói: “Sáng sớm chỉ có chim chóc dậy để ăn côn trùng! Ngươi sao cũng dậy sớm như vậy?”

Nụ cười bất thình lình làm cho Phó Vân Ngọc được sủng ái mà lo sợ, làm đầu óc nàng mê man choáng váng, đầu cũng giống như bị chập vào, thình lình nói ra một câu: “Sáng sớm côn trùng bị chim chóc ăn!”

Vào lúc này, có thể nói ra những lời như thế, A Căn ca nhắm mắt lại cũng có thể đoán được là ai, nhưng mà, khi nàng nhìn mình nói ra, thì trái tim bình tĩnh này của mình vẫn bị co rút lại, hắn nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Phó Vân Ngọc, trong lòng giống như có một dòng điện chạy qua, liền xoay người, ngồi xếp bằng ở trên giường vận hành chân khí. Hiện tại hắn đã buông tha cho đọc thanh tâm chú, bởi vì chuyện này đối với tình kiếp mà nói, căn bản không làm nên chuyện gì.

“A Căn ca ca, uống thuốc đi. Lạnh hiệu quả sẽ không tốt.”

A Căn ca sửng sốt, đưa tay tiếp nhận bát thuốc, vừa vặn chạm vào đầu ngón tay của nàng, trái tim chợt nhảy lên, người trước mắt lông mi thật dài, trong đôi mắt long lanh như nước, môi anh đào hé mở, không trang điểm nhưng da thịt trắng như tuyết, mùi hương ngọt ngào như có như không làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức đỏ lên, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Hắn không nói hai lời, bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Đây là thuốc Đông y a, uống một hơi hết chén thuốc có thể làm cho người chết sống lại sao? Huống hồ trong thuốc này còn được tăng thêm mấy vị thuốc đắng nhất trong Đông y, A Căn ca thế nhưng lại bỏ qua điểm này, cảm giác vừa đắng lại vừa chát ở khoang miệng chảy vào trong bụng, hắn cảm giác được mình sắp nôn ra, thật sự là so với hoàng liên còn đắng hơn, nhưng mà Phó Vân Ngọc đang ở trước mặt nhìn mình, vì thế, trên mặt liền giả bộ vị đắng này là không sao. Giờ phút này hắn thật sự giống như là câm điếc ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà nói không lên lời a.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đông y khó chịu, Phó Vân Ngọc nhịn không được lấy khăn lụa che mũi lại, nhìn A Căn ca một ngụm uống hết chén thuốc kia, mày chưa nhăn lại, loại tình cảm sùng bái trong lòng đối với hắn lại tăng thêm vài phần, vội vàng lấy ra một bọc giấy, mở ra, bên trong là rất nhiều mứt hoa quả.

“A Căn ca ca, ăn một quả mơ đi, rất ngọt .” Phó Vân Ngọc cười hì hì cầm một quả mơ, đưa đến bên miệng của hắn.

“Này…” Động tác vô cùng thân thiết như vậy, làm cho A Căn ca có chút khó xử, mình dù sao cũng là đệ tử của Thiếu Lâm, cho dù là tình kiếp, thì cùng một nữ tử có hành động không trang trọng như vậy, cũng là cực kỳ không ổn đi? Nhưng mà, Phó Vân Ngọc nở một nù cười ngây thơ, đôi má lúm đồng tiền thật sâu, mùi hương nhàn nhạt trên người cùng với đôi mắt trong suốt đang nhìn mình chằm chằm kia làm cho hắn không thể tự giữ. Rốt cục, hắn nhẹ nhàng mở miệng, ngậm quả mơ kia vào bên trong miệng

Nếu là hiện tại ở thế kỷ hai mốt một bé con xinh đẹp đứng ở cửa nhìn thấy một màn như vậy, khẳng định sẽ kích động chảy máy choáng váng mà ngã xuống đất. Nhưng mà, Phó Vân Ngọc của chúng ta, hiện tại lại là say mê nhìn ngắm tiểu hòa thượng, nhìn thấy hắn dịu dàng ngoan ngoãn phối hợp với mình như vậy, lúc này song dâng trào trong lòng đã lâu liền oành một cái đổ xuống, giống như bị nổ tung . Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, lông mày hàm xuân, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng ngượng ngùng nhìn hắn.

Đầu hè không khí tươi mát cỡ nào, mang theo hương vị ngọt ngào, không khí trong phòng là thân mật cỡ nào, tràn ngập gian tình không thể cho ai biết, tiểu hòa thượng A Căn thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ tử tuyệt sắc trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, vẫn như cũ mang theo vị ngọt của mơ. Giống như có một loại dụ hoặc vô hình vô động, làm cho hắn có một loại dục vọng muốn gần tới nàng.

Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng vội làm ra chuyện không đúng, A Căn ca liều mạng ở trong lòng nhắc nhở mình, bắt buộc mình phải duy trì ý nghĩ thanh tĩnh

“A Căn ca ca? Làm sao vậy? Trên mặt Ngọc nhi có gì a?” Phó Vân Ngọc thấy hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt mình, có chút mất tự nhiên, bỗng nhiên, nàng vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng chạm nhẹ qua bờ môi của hắn, “A Căn ca ca, trên môi huynh có thuốc.” Giọng nói ôn nhu nhè nhẹ, mang theo mùi thơm của hoa lan.

Trong đôi mắt đen kia phát ra ánh sáng làm mê hoặc lòng người, A Căn ca giống như gặp ma, không tự giác vươn tay đến, nhẹ nhàng chạm nhẹ trên khuôn mặt của nàng

Trong phút chốc, trong không khí xuất hiện vô số tia lửa, tê tê tê ~ dòng điện lên cao tới 2800W, điện làm cho hai người trẻ tuổi hai mắt đăm đăm, khóe miệng run rẩy. Chỉ một chút, tay của A Căn ca nhanh chóng rút ra khỏi mặt của nàng. Cái này, hai quả hồng quen thuộc, mặt đối mặt, quả hồng nhìn quả hồng, tất nhiên ở đâu cũng chớp mắt

“Thực xin lỗi, bần tăng thất lễ, mạo phạm Phó tiểu thư, xin tùy Phó tiểu thư xử phạt.” A Căn ca cúi đầu, không dám nhìn nàng, trong giọng nói có một chút áy náy.

Phốc ~ Phó Vân Ngọc nghe thấy hắn nói lời này, nhịn không được muốn phun nước ga vào mặt hắn, làm cũng đã làm, còn muốn đấu tranh với nội tâm của mình, chuyện này không phải hai hành động một lúc sao! Song, Hành động vừa rồi của A Căn ca, nàng mặc dù có bị dọa đến một chút, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp, vì thế, nàng dùng vẻ mặt thâm tình mà nhìn hắn, nói: “A Căn ca ca, huynh nói gì thế, Ngọc nhi vốn là là vị hôn thê của huynh, làm sao có thể nói là mạo phạm. Chẳng lẽ là A Căn ca ca không thích Ngọc nhi?” Vừa nói chuyện, vừa đi đến cầm tay của hắn, bàn tay kia lạnh lẽo, nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

A Căn ca giương mắt nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay bị cầm, không nói được một lời.

“Ta, ta là đệ tử Thiếu Lâm, tóm lại là phải trở về.” Hắn cúi đầu thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.

Hắn nói như thế, vậy mình cũng có một chút hi vọng. Phó Vân Ngọc lập tức dũng cảm, nàng không tin, nàng một người chịu sự giáo dục văn hóa tiên tiến của thế kỉ hai mươi mốt lại không đấu được lão hòa thượng của Huyền thanh tự này! Vì thế, còn thật sự nói: “A Căn ca ca, nếu nguyện ý ở cùng một chỗ với Ngọc nhi, thì sẽ có biện pháp xử lý, huynh phải tin tưởng Ngọc nhi.”

Trong không khí này, giọng nói của nữ tử tuy rằng mềm mại, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng kiên định. Làm cho tiểu hòa thượng A Căn có một loại ảo giác, muốn tin tưởng nàng, cảm thấy nàng nói đúng.

Còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị thanh âm cao vút của Phó Chính cắt đứt.

“Tiểu hòa thượng A Căn!” Thanh âm vang dội khác thường của ông xuất hiện ở cửa, mang theo cảm giác khẩn trương, “Ta đã phái người điều tra được nguồn gốc của đám áo đen hôm qua. A? Ngọc nhi cũng ở đây!”

“Phụ thân, người nói nhanh lên, là ai muốn hại nhà chúng ta.”

Phó Chính nhíu mi, vẻ mặt ngưng trọng, hít thật sâu một hơi nói: “Đám người kia là ở thành Bố Thập, nghe nói, nghe nói là sát thủ của Giang gia bồi dưỡng.”

Giang gia? Trong đầu Phó Vân Ngọc xuất hiện khuôn mặt kinh động tâm phách kia, chợt hít một hơi lạnh, nói: “Phụ thân, là lần trước chúng ta từ chối nên đến nhà chúng ta gây sự?”

Phó Chính gật gật đầu, cảm kích nhìn thoáng qua A Căn ca có chút mất tự nhiên, nói: “Tối hôm qua may nhờ có A Căn, bằng không, cái giếng kia của chúng ta sợ đã sớm bị người đầu độc, Ngọc nhi, người Giang gia kia trước giờ lòng dạ độc ác, nhà chúng ta chỉ sợ về sau sẽ không thể an bình.”

“Phụ thân, Ngọc nhi không sợ, Giang gia kia ỷ vào có người trong triều, hoành hành ngang ngược, Phó gia chúng ta không thể trêu vào, chẳng lẽ còn trốn không nổi sao? Cùng lắm thì chúng ta đổi một nơi khác bắt đầu một lần nữa.”

Phó Chính nhìn nữ nhi có hiểu biết, vui mừng gật gật đầu, nói với tiểu hòa thượng A Căn : “A Căn, đa tạ ngươi đêm qua đã liều mình cứu giúp, ngươi hãy dưỡng thương thạt tốt, lão phu đi trước.” Nói chuyện, nhắc tới dưỡng thương, liền đi đến một phòng khách khác —— nơi ở của Mộ Dung Vân Đình.

Nói, sau khi A Canh ca cáo biệt cùng sư đệ, chạy đi suốt đêm, rốt cục vào buổi trưa đã về tới Huyền Thanh tự. Hắn cùng với các sư huynh đệ gặp mặt hàn huyên một chút, sau đó không kịp thay quần áo, liền đi đến thiện phòng, ngồi ở ngoài cửa chờ phương trượng đọc kinh xong từ bên trong đi ra. Hôm đó hắn để Phó Vân Ngọc vào cửa, từ lúc vở diễn kia của nàng bắt đầu, hắn cũng đã quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải thay sư đệ tranh thủ một chút. Giờ phút này, hắn vẻ mặt ngưng trọng, hai tay nắm chặt thành quyền, trên trán lấm tấm ít mồ hôi.

Đông ~ đông ~ theo tiếng chuông lớn vang lên, phương trượng cùng những người khác đã kết thúc thời gian ngồi thiền.

“Ha ha ha ~ A Canh đã trở lại!” Trong đại điện truyền tới thanh âm hùng hậu của Phương trượng Huyền Thanh, “Kinh nghiệm xuống núi lần này như thế nào a? Có thấy được trăm sắc thái của cuộc sống? Có thể lĩnh hội được tâm đắc gì a!”

“Sư phụ tốt a.” A Canh ca cực kỳ tôn kính cúi thân xuống.

“Vào trong nói đi.” Phương trượng Huyền thanh toàn thân mặc tăng bào màu vàng, khoác áo cà sa, thân thể có chút mập ra, nhưng mà bước chân vững vàng, hoàn toàn không giống như là người đã bảy mươi tuổi, “Đúng rồi, sao sư đệ con lại không cùng trở về?” ông không nhìn thấy đệ tử đắc ý nhất của mình, đôi lông mày thô thô kia cau lại, hỏi.

A Canh ca lau mồ hôi trên trán, trấn định nói: “Sư đệ còn đang trải qua kinh nghiệm xuống núi, đệ ấy thế gian này còn quá nhiều thứ gì đó, bần cùng, thất vọng, dâm / dục đáng ghê tởm, làm cho đệ ấy nhận thức thật sâu, cho nên, đệ ấy còn muốn ở lại một thời gian.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.