Phượng Thiên Đế Thần

Quyển 1 - Chương 5: Phong ba mua vũ khí. Hàn Nguyệt kiếm




Sau khi đồng ý với Phong Ngân, Liên Y liền ra ngoài. Nàng cần mua một ít đồ ăn, dược liệu để chuẩn bị cho chuyến đi tuy rằng mọi sự chuẩn bi đều không đủ.. Tuy không thể luyện đan nhưng nàng hiện tại có thể làm một ít độc phấn phòng thân

Lần này ra ngoài nàng không thay nam trang, nên khi vừa ở trên phố liền tạo ra oanh động. Đã mấy ngày liền nàng không có xuất hiện cũng không có đuổi theo Mộ Dung Lãnh nên bây giờ thấy nàng, người ta liền chỉ trỏ. Liên Y bỏ ngoài tai mọi lời châm chọc, đơn giản vì ai nói mặc họ, chẳng liên quan đến nàng a. Liên Y một mạch tới luyện dược phường.

Ông quản sự không làm khó nàng. Dù biết nàng là " phế vật nổi tiếng " nhưng mà nàng có tiền a. Với nàng chỉ mua dược liệu chứ cũng chẳng gây ảnh hưởng gì cho dược quán cả. Liên Y mua một đống lớn dược liệu, tốn mất 15 kim tệ. Số tiền này đủ cho nhà bình thường sống một năm a.

Sau khi mua xong dược liệu, Liên Y tìm nơi không người rồi đưa hết dược liệu vào không gian. Nàng không thể để người ta biết sự tồn tại của Thiên huyền giới chỉ nếu không nhất định mang họa. Liên Y mua một ít lương khô, thịt tươi, mấy thứ này nàng cầm trên tay về nhà nhờ Lâm thẩm làm thịt kho, thịt rang muối, thịt xé trộn dấm ớt,... Lâm thẩm làm mấy thứ này cực ngon. Lâm thẩm thấy nàng mang thịt về thì cười lắc đầu. Nàng nghĩ tiểu thư đi dạo thôi không ngờ là đi mua thịt lại mua nhiều nữa, cho này phải 10 cân a (1 cân = 0.5kg hiện đại ).

Liên Y mặc Lâm thẩm cầm thịt, nàng chạy về phòng, đóng cửa. Nàng phải luyện bột phấn. Có phấn ngứa là phấn làm người ta dính phải sẽ nhanh chóng nổi bóng nước càng gái càng lan, càng gãi càng ngứa gãi tới huyết nhục mơ hồ, đau đớn mà chết. Phấn xua côn trùng a, nàng không muốn muỗi rừng đốt nhất là muỗi ở đại lục này chứa cả nọc độc. Phấn dụ động vật, phấn hủy dung, phấn gây mê, kim sang dược. . .

Liên Y ở trong không gian Thiên huyền giới chỉ chế hết thứ này thứ khác. Tổng cộng hơn 20 loại phấn cùng 8 loại dược và độc dược. Phong Ngân cứ chăm chú nhìn nàng làm. Thỉnh thoảng lại hỏi nàng tác dụng lọa phấn nàng chế. Cuối cùng hắn kết luận không thể đắc tội nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân biết chế dược, ngươi sẽ chẳng biết thứ ngươi hít vào là cái gì a.

Chế dược xong, Liên Y liền ngồi luôn trong không gian nghiên cứu công pháp và vĩ kĩ cha nàng để lại. Cha nói khi nương nàng vừa sinh nàng ra, nương đã dùng bí pháp để nhận biết nguyên tố tu luyện của nàng nên cha nương đều biết nàng là thất hệ.

Cha đã tụ tập công pháp cùng vũ kĩ phù hợp từng loại nguyên tố cho nàng. Và tất cả đều là thiên giai công pháp. Cha không nói nhưng nàng biết cha mất rất nhiều công sức mới tìm được. Mấy gia tộc Thanh Vân thành này có một cuốn địa giai thôi đã là vật trấn gia rồi chứ không nói tới thiên giai.

Liên Y đang chăm chú xem thì giọng nói trầm trầm của Phong Ngân vang lên " vũ khí của ngươi trong những ngày tới là gì ?" "Vũ khí ? Ta dùng ngân châm a " Liên Y ngẩng đầu khỏi đóng công pháp. " ngân châm? Vậy ngươi xẻ thịt thú bằng ngân châm.? ngươi cho là khi ngươi hết thức ăn ta sẽ cho ngươi về lấy thịt ?" Phong Ngân lạnh lẽo nói. A, nàng đúng là không nghĩ tới điều này a. Vậy nàng phải đi mua vũ khí rồi, nếu mua không được thì lại phải nhờ La đại sư vậy. Nghĩ thế Liên Y liền ra khỏi không gian.

Liên Y tới Vạn khí các, đây là nơi bán nhiều vũ khí nhất Thanh Vân thành a. Liên Y đang muốn

đi dạo một vòng thì giọng nói của Phong Ngân vang lên " thanh chủy thủ thứ hai ở dãy thứ năm hàng thứ tư từ trái sang có linh khí nồng đậm nhất ". T

heo lời Phong Ngân, Liên Y liền thấy một thanh chủy thủ cũ kĩ nhung mang phong cách cổ xưa a nhưng mà rất cũ kĩ. Liên Y rất tin tưởng Phong Ngân nên trông bề ngoài nó xấu xí thì nàng vẫn mua. Đem thanh chủy thủ lấy xuống, Liên Y thấy một luồng khí lạnh lẽo tràn vào từng ngõ ngách trên cơ thể.

Theo bản năng Liên Y thúc dục huyền khí chống lại. " đừng mạnh mẽ chống cự, dẫn nó dọc kinh mạch đi." Phong Ngân nói. Liên Y khẽ ổn định lại, nhẹ nhàng dùng huyền khí chải chuốt luồng khí kia rồi dẫn nó tới đan điền.

Nửa khắc trôi qua mà Liên Y thấy như một tháng vậy. Cuối cùng luồng khí kia cũng quy thuận. Liếc nhìn xung quanh, may mắn không có người chú ý nàng. Liên Y cầm thanh chủy thủ mang đến quầy thanh toán. Thanh chủy thủ hết 1 kim tệ. Đang muốn lấy tiền thì một giọng nói trào phúng vang lên " ai yêu, xem đây là ai , phế vật cũng đến vạn khí các, có phải heo nái sắp leo cây rồi không ?" Người đi cùng cười ha ha.

Liên Y chẳng nhìn cũng biết là ai. Nàng chẳng buồn để . Thanh toán xong , Liên Y cầm chủy thủ muốn nhấc chân ra ngoài thì có người chặn đường nàng. " bản tiểu thư nói chuyện với ngươi, ngươi dám không đáp ?" Vương Nhược Nhược - 12 tuổi đại tiểu thư Vương gia một trong ba gia tộc lớn nhất Thanh Vân thành. Là kẻ ngày ngày bám theo Mộ Dung Lãnh lấy lòng hắn. Là một trong tứ đại mĩ nhân Thanh Vân thành, trước đây luôn bắt nạt Liên Y.

Hừ, Liên Y nhích người nàng không thích phiền toái nhưng phiền toái tìm nàng a. " ngươi nói với ta ?" Liên Y chớp chớp mắt hỏi. Lúc này cả Vương Nhược Nhược, Mộ Dung Lãnh cùng mấy tên công tử ca đi cùng đều chú ý tới Liên Y.

Nàng một thân bạch y đứng đó, mái tóc dài buộc bằng dải lụa xanh nhạt, không trang điểm, cả người phát ra khí chất không liên quan đến tuổi hay cấp bậc. Ngũ quan xinh đẹp, tuy còn nhỏ nhưng nhất định sau này sẽ là mĩ nhân.

Đám công tử ca cùng Mộ Dung Lãnh trong mắt hiện lên kinh diễm, mới mấy ngày không thấy mà nàng đã thay đổi như vậy. Vương Nhược Nhược oán hận nhìn Liên Y. Tất cả là tại ả đoạt hết sự chú ý của mọi người. " là ta nói với ngươi, ngươi dám không trả lời ta " trong mắt Vương Nhược Nhược thì Liên Y chỉ là con nhà bình thường thôi, vì ở tiểu viện nhỏ như vậy mà. Thanh Vân thành lại chẳng có cái Lăng gia nào cả. " ồ thì ta là ngươi nói với ta, xin lỗi, ta lại cứ tưởng con cẩu nhà ai xổng ra sủa loạn, phun một mồm toàn phân. Ngượng ngùng, ta không biết ngươi nói a ".Liên Y cười cười đáp. " ngươi, ngươi . . . "

Vương Nhược Nhược chỉ vào mặt Liên Y nửa ngày không nói nên lời. Cùng lúc này ở tửu lâu đối diện có hai đôi mát đang nhìn sang. " Thần, tiểu cô nương bạch y ấy mắng thật hay ha ha ha " Hoa Thiên Diễm cười ha ha nói với người đối diện. Hắn lần đầu thấy người có thể mắng chửi người mà khuôn mặt vẫn vân đạm phong khinh, thiên chân vô tà như thế. Hắn có lẽ phải tìm nàng thỉnh giáo a. Trong khi Hoa Thiên Diễm đang hưng trí bừng bừng thì người đối diện đang thâm thúy nhìn Liên Y, đây chẳng phải tiểu hồ ly sao. Lần trước nàng mặc nam trang nhưng hắn có thể nhận ra nàng là nữ vì nàng dịch dung tốt nhưng lại không che dấu giọng nói.

" hừ, đồ phế vật không cha không mẹ không có giáo dưỡng, ngươi dám mắng ta " Vương Nhược Nhược tức giận mắng Liên Y. " ngươi nói gì, lặp lại lần nữa" Liên Y giọng lạnh lẽo vang lên. Vương Nhược Nhược rùng mình một cái. " lặp lại thì lặp lại, ta nói ngươi là đồ phế vật cha mẹ chết hết nên không có giáo dưỡng, sao hả " Vương Nhược Nhược nàng mới không sợ, nàng thế nhưng là thất cấp sơ kì, đối phó một phế vật dư sức. Vả lại trước đây phế vật này bị nói thế nhất định khóc lóc a.

Một cái bóng lóe lên người ta hoa mắt không kịp thấy gì thì đã thấy Liên Y đang dùng một tay bóp chặt yết hầu Vương Nhược Nhược, sát khí ngùn ngụt " có tin ta bóp chết ngươi không? " Lúc này khí thế nàng tỏa ra khiến không ai dám nói gì, Mộ Dung Lãnh liền nói " ngươi đừng nháo nữa, buông Nhược Nhược ra " . " Mộ Dung Lãn

Mộ Dung Lãnh, ngươi là người biết rõ nhất vì sao ta đuổi theo ngươi, ngươi lấy ngọc bội nương ta để cho ta rồi đem ném đi nhưng lại ngày ngày để ta đuổi theo đòi ngọc, làm trò cười cho thiên hạ, món nợ này ta nhớ kĩ. "

Liên Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Lãnh. Mộ Dung Lãnh thấy nàng nói thế thì mặt đỏ lên thẹn quá thành giận, lại liếc thấy Vương Nhược Nhược không thể hít thở, mặt đang dần tím tái. " Lăng Liên Y ngươi trước buông Nhược Nhược " đến bay giờ không ai nghĩ cũng chẳng ai dám nói nàng là phế vật. Phế vật mà bóp cổ thất cấp sơ kì vậy tất cả họ không bằng phế vật.

Mộ Dung Lãnh là tiên thiên trung kì nhưng hắn vừa bị nàng nói với lại hắn không thích Vương Nhược Nhược nên không ra tay. Hơn nữa hắn không thấy huyền khí của nàng dao động, không nhìn ra cấp bậc, nên kết luận nàng mạnh hơn hắn.

Hắn mới không ngu mà tìm đánh. Nhưng không thể để người ta nói gì nên hắn cũng khuyên hai câu. ( tg: ngươi không ngu vì quá ngu ). " hừ" Liên Y biết nàng hiện tại chưa rời Thanh Vân thành được nên nàng cũng không định giết Vương Nhược Nhược. Nhưng giáo huấn thì nhất định phải có. Nghĩ vậy Liên Y liền đá bay Vương Nhược Nhược ra khỏi cửa Vạn khí các.

Chậm rãi cất chủy thủ, lấy khăn tay lau bàn tay vừa bóp cổ Vương Nhược Nhược sau đó ném lên người nàng ta. " Vương Nhược Nhược, ngươi tốt nhất nhớ kĩ cho ta, nếu ta còn nghe một lời vũ nhục cha mẹ ta thì ta nhất định để ngươi sống không bằng chết " Liên Y lãnh lẽo gằn từng tiếng. Lúc này nàng như nữ thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Liếc mắt nhìn đám người Mộ Dung Lãnh như cảnh cáo. Liên Y tiêu sái rời đi. Cha mẹ là nghịch lân của nàng, trên đời này không ai có thể vũ nhục cha mẹ nàng cùng người nàng quan tâm.

Vương Nhược Nhược ngoan độc nhìn theo bóng lưng Liên Y. Mộ Dung Lãnh thất thần, có thứ gì đó nhẹ nhàng run lên trong lòng hắn. Mọi người sợ hãi trước khí thế của nàng. Hoa Thiên Diễm ngạc nhiên há hốc miệng " Thần, khí thế kia của nàng thật giống ngươi a " chăm chú nhìn bóng lưng Liên Y rời xa Hoa Thiên Diễm cảm thán. Hàn Hạo Thần nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng khẽ nhếch, hắn thì thầm " Lăng Liên Y " . " hả, Thần, ngươi nói gì a ?" Hoa Thiên Diễm quay lại.

Dù là bạn thân thiết với tên này mười mấy năm nay nhưng hắn cũng không biết tên này nghĩ gì. Chỉ biết 2 điều : Hàn Hạo Thần tùy ý, bá đạo và Hàn Hạo Thần tức giận thì chính là sẽ biến thành Ma Vương. ( tg: nhà ngươi thật thất bại mà. HTD: mi muốn chết ? . tg: * xách dép * ô ô ta thật khổ, ai cũng dọa ta). "Không có gì, chúng ta đi thôi" Hàn Hạo Thần không thèm nhìn Hoa Thiên Diễm đứng lên ròi đi. "Thần, chờ ta, ngươi thấy cấp bậc cô nương kia không, ta nhưng là không nhìn ra nha " Hoa Thiên Diễm bước nhanh theo. "Lục cấp đỉnh phong ". "

Lục cấp thôi, vậy mà khí thế kia ngang với một tên huyền thiên, thật sự là yêu nghiệt " Hoa Thiên Diễm cảm thán. Trong gia tộc bọn họ cũng không có ai ở tuổi này mà có khí thế như vậy. À, trừ Hàn Hạo Thần ra. Hắn là yêu nghiệt trong yêu nghiệt nha. Đúng là yêu nghiệt, Hàn Hạo Thần trong lòng cảm thán. Lần trước thấy nàng hắn khẳng định nàng chưa có huyền khí. Chỉ hai ba ngày nàng đã là lục cấp. Tốc độ này đến hắn cũng không bằng.

Nếu Liên Y ở đây nhất định ngạc nhiên vì Phong Ngân đã giúp nàng che dấu huyền khí vậy mà tên này vẫn biiets được như vậy thực lực của hắn đã tới mức nào.

Liên Y về nhà, liền vào phòng, đóng cửa, lắc mình vào không gian. " Phong Ngân, chủy thủ này sao lại có thể lạnh như vậy ?" Liên Y tò mò hỏi. " ngươi trước hãy để nó nhận chủ đi " Phong Ngân nói. " Được " Liên Y dùng đầu nhọn của chủy thủ đâm vào ngón tay.

Cả thanh chủy thủ rỉ sét, chỉ có chỗ này sắc bén. Thanh chủy thủ nhanh chóng hấp thu giọt máu, Liên Y đang muốn rút tay lại thì thanh chủy thủ như có linh tính, bám chặt lấy ngón tay nàng, điên cuồng hấp thu huyền khí trong cơ thể nàng mà nàng thì không thể chống lại. Đến khi Liên Y khuôn mặt tái nhợt, sắp không thở được thì thanh chủy thủ buông nàng ra, xoay tròn trong không gian, một luồng kim quang tỏa ra thanh chủy thủ bắt đầu biến hóa dài ra thành một thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén, chuôi kiếm khảm ngọc hoa văn tinh xảo. Thanh kiếm bay về phía Liên Y, đưa tay đón nhận thanh kiếm, vừa chạm vào thì đầu nàng ong lên, một cảnh tượng xa lạ đập vào mắt.

Nàng thấy mình đang đứng trước thiên quân vạn mã, bên cạnh là thanh kiếm. Nhưng nàng như vô hình vói những người này vì Liên Y thấy hộ đang nhìn về một vị tướng quân toàn thân đẫm máu, tay cầm kiếm, ngồi trên lưng ngựa. Nhìn thanh kiếm trong tay vị tướng quân, lại nhìn thanh kiếm bên cạnh Liên Y hỏi " đây là chủ nhân trước của ngươi ?" Thanh kiếm run lên như trả lời nàng.

Bỗng gió nổi lên, sát khí ngùn ngụt, vị tướng quân thúc ngựa xông vào giữa thiên quân vạn mã, chém giết như tử thần thu hái sinh mạng. Bị biết bao vết thương không làm người đó chùn bước. Bị dồn đến bờ vực sâu vạn trượng, người đó nhoẻn miệng cười " ta thà làm quỷ cũng sẽ không đầu hàng " cả người và kiếm cứ thế rơi xuống vực.

Chưa kịp cảm thán, cảnh tượng lại thay đổi, một chàng trai đang quỳ một gối tay cầm kiếm tay ôm một cô gái đang hấp hối nhìn về phía đám người truy đuổi họ. Cô gái phun một ngụm máu lớn, chưa kịp gọi hết tên chàng trai thì gục đầu, buông tay.

Ôm cô gái, nước mắt thay bằng huyết lệ, tận cùng bi thương, nhẹ nhàng đặt cô gái xuống, chàng trai cầm kiếm lao vào chém giết kẻ thù như tu la địa ngục. Khi tên cuối cùng gục xuống chàng trai giắt kiếm sau lưng, nhẹ nhàng ôm cô gái nhảy xuống vực thẳm, trên môi nở nụ cười. Cảnh tượng lại thay đổi thanh kiếm trôi nổi trong biển băng, cả mấy trăm năm, hấp thu huyền khí, hàn khí, sát khí bị mài mòn. Một hôm trôi dạt đến bờ biển nọ, được một cậu bé nhặt được

. Mười năm sau, cậu bé ấy thành một chàng trai uy vũ, đã dùng kiếm chém giết hải tặc, cứu toàn bộ dân làng. Cảnh tượng biến đổi, thanh kiếm tồn tại cả ngàn năm nó tự phong ấn đợi ngày tìm được chủ nhân thích hợp. Nó hấp thu linh khí cùng huyền khí. Tự có linh tính. Mãi đến hôm nay sau hơn ngàn năm chờ đợi nó chờ được chủ nhân mới.

Liên Y ra khỏi kí ức của thanh kiếm lảo đảo ngồi xuống. Huyền khí bị thanh kiếm hút gần như không còn. Liên Y vội vàng điều tức, hấp thu huyền khí. Nàng phát hiện có thể ở đây tu luyện a. Phong Ngân thối không nói cho nàng. Ở đây một tháng bên ngoài mới có một ngày, đây không phải máy gia tốc tu luyện thì là gì.

Liên Y đang tu luyện thì phát hiện ngoài bảy dải huyền khí nàng có thì xuất hiện một dải huyền khí màu lam như thủy nguyên tố nhưng nhạt hơn nhiều. "Phong Ngân, dải huyền khí màu lam nhạt này là có chuyện gì a "

Mở mắt, Liên Y liền hỏi Phong Ngân. "Đây là do Thứ Nguyệt kiếm hấp thu hàn khí, khi nhận ngươi thì sẽ truyền hàn khí cho ngươi. Hàn khí chính là biến dị thủy nguyên tố hay gọi là Băng nguyên tố.

Nhưng vì là nguyên tố cưỡng ép vào nên ngươi phải trải qua tiến hóa huyền khí mới có thể đưa băng nguyên tố bằng các nguyên tố khác. Còn nếu không muốn, ngươi có thể đánh nát nó. " Phong Ngân giải thích. "Tiến hóa huyền khí ? Ta phải làm sao để tiến hóa a, có thể mấy lần tiến hóa ?" Liên Y hỏi . "Ngươi cho tiến hóa huyền khí dễ như ăn cháo hả.

Nếu không phải ngươi có Hàn Nguyệt kiếm mang hàn khí dẫn dắt vào cơ thể thì ngươi có thể có hàn khí sao. Hừ " Phong Ngân dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Liên Y. "Vậy ta phải làm sao a? " Liên Y ngượng ngùng hỏi. Nàng cho là nếu tiến hóa được thì nàng sẽ có nhiều nguyên tố hơn a. "Ngươi tốt nhất nên tiến hóa nguyên tố trước khi tới tiên thiên vì bây giờ chênh lệch nguyên tố không lớn sẽ dễ dàng cân bằng. Tốt nhất tới hàn băng động đi ". "Được ". "Sau khi tiến hóa ngươi sẽ huấn luyện.

Lúc đó tàn khố hơn nhiều. " Phong Ngân nói. Liên Y gật gật đầu, cầm lên thanh kiếm, liến thấy thân kiếm có hai chữ Hàn Nguyệt uốn lượn xinh đẹp. Hàn Nguyệt, cảm ơn ngươi. Thấy Liên Y định mang Hàn Nguyện kiếm ra ngoài thì Phong Ngân liền nói " ngươi nghĩ mình có thể giữ được kiếm chứ không mang họa sát thân ?" A, nàng quên mất điều này. Kẻ mang ngọc không có tội nhưng ngọc có tội a. Đanh định bỏ kiếm trong không gian thì Liên Y thấy thanh kiếm lóe lên, sau đó trên tay nàng là một thanh chủy thủ tầm thường như những thanh chủy thủ khác.

Liên Y vui vẻ vuốt ve thanh chủy thủ, nó liền run lên như lấy long nàng. Liếc Phong Ngân cười đắc ý. Liên Y lắc mình ra ngoài, mặc con hổ nào đó vẽ vòng tròn lầm bầm " kiếm thối, nha đầu ngu ngốc thối " nếu đám Ngân bạch phi hổ nhìn vương của chúng như thế này nhất định cách xa ba thước xua tay "ta không biết hắn "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.