Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 52




"Mẫu thân, con không phải là đứa trẻ ba tuổi, con đã sáu tuổi rồi. Con có thể dựa vào sức của chính mình để khế ước với huyền thú, con không cần khế thú phù."

"Quân nhi!"

Thẩm Lan giơ tay lên, nhưng tay bà cứng đờ ở giữa không trung, không hề đánh xuống. Cuối cùng bà chỉ lắc tay, tức giận nói: "Con xé năm trăm vạn rồi đấy! Cho dù con muốn dựa vào sức của bản thân để khế ước với huyền thú, nhưng con không nhất thiết phải xé nó! Để dành dự phòng cũng tốt, đây đều là tâm huyết của đại tỷ con!"

Tuy bánh bao còn nhỏ tuổi, nhưng khuôn mặt non nớt của cậu lại đầy vẻ kiên định: "Nếu con không có bản lĩnh để khế ước, con đây cũng không cần dùng đến khế thú phù!"

"Con.." Thẩm Lan chĩa ngón tay về phía Tần Quân: "Là ai dạy con làm như thế?"

"Con không phải con nít, không cần ai dạy cả."

Tần Quân hừ một tiếng, đi qua trước mặt Thẩm Lan, cậu không thèm nhìn cái khế thú phù bị vứt trên mặt đất một lần nào.

Cho đến khi ra ngoài, trong mắt cậu mới hiện ra nước mắt, đau lòng đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

Năm trăm vạn lượng, hu hu..

Sớm biết thứ đó trị giá năm trăm vạn lượng, cậu nên bán lấy tiền rồi cho nhị tỷ tỷ. Nhị tỷ tỷ nhìn trên mặt tiền bạc có lẽ sẽ thích cậu..

Bên trong chính viện, Thẩm Lan tức giận đến mức run rẩy cả người, sắc mặt xanh mét. Đây là lần đầu tiên bà tức giận với Tần Quân.

Lúc trước, đứa nhỏ này còn ngoan ngoan, tại sao bây giờ lại trở nên không hiểu chuyện như thế?

"Mẫu thân.."

Một giọng nói dịu dàng vang lên từ đằng sau, từ từ đi vào: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Lan đen mặt, bà nhìn khế thú phù bị xé trên mặt đất và tức giận nói: "Còn không phải đệ đệ của con, con tốt bụng mua khế thú phù cho nó, nó lại xé bỏ!"

Tần Ngọc Nhu ngẩn người. Nàng rũ mắt nhìn khế thú phù trên mặt đất, mày hơi chau lại: "Tầm nhi cũng thật là, muốn khế thú phù thì cứ nói với con là được, hà tất phải làm như thế?"

Cơ thể Thẩm Lan hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Ngọc Nhu, gằn từng chữ một: "Con nói Phượng Tầm bảo thằng bé làm vậy ư?"

Tần Ngọc Nhu bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Tầm nhi vẫn luôn muốn ký khế ước với con mèo nhỏ của muội ấy. Nhưng muội ấy không thể trộm khế thú phù, nếu không tất nhiên sẽ bị phát hiện. Con không ngờ muội ấy lại như thế, bản thân không chiếm được thì cũng không để Quân nhi có được nó."

"Quân nhi là đệ đệ của nó!" Thẩm Lan tức giận vô cùng, đến cả nắm tay cũng đang run rẩy: "Sao nó có thể làm như thế?"

Tần Ngọc Nhu cười khổ nói: "Mẫu thân, đây là do người không phải. Người đối xử cực kỳ tốt với con và Quân nhi, duy nhất chỉ có đối xử với muội ấy không nóng không lạnh. Nếu đổi lại con là Tầm nhi, con cũng sẽ thấy không công bằng, nhưng con không vì ghen ghét mà lại làm tổn thương người thân của mình."

"Ngọc Nhu, con đừng biện minh cho nó!" Sắc mặt Thẩm Lan càng thêm tối lại, đôi mắt u ám: "Ta tự nhận là đối xử với Phượng Tầm không tệ, chưa từng khắt khe với nó. Bởi vì ta cưng chiều Quân nhi, mà nó liền có thể như thế? Mấy năm này, Phượng Vân dạy dỗ con gái như thế nào, tại sao lại dạy ra một cái tai họa như thế! Không được, ta cần phải đến tìm nó tính sổ!"

"Mẫu thân!" Tần Ngọc Nhu luống cuống, nắm chặt Thẩm Lan: "Người không có bất kỳ chứng cứ gì, Tầm nhi sẽ không thừa nhận. Hiện giờ Quân nhi gần gũi với muội ấy như vậy, đệ ấy còn nghe lời muội muội, người làm như thế chẳng khác nào làm cho Quân nhi cũng trách người hay sao?"

Sắc mặt Thẩm Lan đen tối. Bà là mẫu thân vì con trai của mình, kết quả con trai lại muốn trách cứ bà hay sao?

"Mẫu thân, còn hai tháng nữa.. là đến ngày Quân nhi thử nghiệm. Cho dù là việc gì đi chăng nữa, cứ đợi đến ngày đó rồi tính. Người yên tâm, có con ở đây, sẽ không ai có thể làm cho Quân nhi thất bại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.