Phương Nam Có Cây Cao

Chương 5: Phụ nữ say rượu




Một cô gái nồng nặc mùi phấn son lảo đảo đi tới.

Tuy đã cố mở to mắt, nhan sắc cũng đã trưởng thành, váy áo xuyên thấu cũng cực kỳ gợi cảm, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra được vẻ trẻ con trên khuôn mặt.

“Ôi mẹ ơi, anh Thời, món nợ kiếp trước của anh lại tới nữa rồi”.

Khích Hạo nói, vừa cười vừa lùi về phía sau hai bước, rung vai xem kịch vui.

Thời Việt liếc mắt nhìn, hơn mười mấy thước quanh ghế sô pha và quầy rượu, tất cả đều cúi đầu xuống như bị ai đánh không bằng.

Cô gái hai mắt mơ màng, chân bước lộn xộn, ngã nhào vào Thời Việt.

“Thời Việt, Thời Việt, em uống hơi nhiều…”

Thời Việt khẽ cười, để mặc cô gái tùy ý: “Trái Trái, lấy thẻ căn cước ra đây xem nào, đủ mười tám tuổi chưa mà dám đến đây?”

“Đủ rồi!” Cô gái giơ lên một cái túi màu tím, “Không tin anh xem đi!”

Trên thẻ căn cước, hình chụp một cô gái xinh đẹp, bên cạnh đề một cái tên, Thời Việt không cần nhìn cũng biết, Nhiễm Nhiễm.

Cô bé này thật sự là một nữ lưu manh, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu lăn lộn ở mấy quán bar. Hai năm trước lần đầu tiên đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh đã bị anh lấy nguyên nhân chưa đủ mười tám tuổi đuổi ra ngoài, từ đó bị anh gạch hẳn tên, nhưng sau đó lại tìm cách cải trang giả dạng, đổi thẻ căn cước trà trộn đi vào.

Thời Việt cầm thẻ căn cước của cô, vừa vô tình vừa như cố ý trêu chọc cô: “Tái Tái à?”

Nữ lưu manh bị hai người mang kính râm khống chế, vô cùng khí thế hét to sửa lại: “Nhiễm Nhiễm!”

Thời Việt “À” một tiếng, như bừng tỉnh đại ngộ: “Là vậy sao, anh đây đọc ít sách, còn tưởng rằng là Tái Tái (1)”.

(1) Tái Tái (再再) và Nhiễm Nhiễm (冉苒) có cách viết gần giống nhau.

Nữ lưu manh quát: “Anh nói đúng rồi đấy, em đây chính là món nợ kiếp trước của anh!”

Vì vậy cái tên “Trái Trái” (2) này được lan truyền từ Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, Thời Việt về sau cũng dứt khoát gọi như vậy luôn.

(2) Trái có nghĩa là nợ.

Nhưng mà cũng chỉ có thể cản đến thế mà thôi, chớp mắt trôi qua, nữ lưu manh này đã tròn mười tám tuổi, đã là sinh viên năm thứ nhất đại học rồi.

Trái Trái hiếm khi thấy Thời Việt đối với mình bằng vẻ mặt ôn hòa vui vẻ, không đẩy cô ra, thầm nghĩ có lẽ vì bản thân mình đã trưởng thành rồi, có lẽ Thời Việt đã cảm thấy có thể xuống tay, trong lòng không khỏi vui mừng, lại thầm nghĩ theo đuổi đã hai năm, cuối cùng người cũng đã lọt vào được tay mình.

Cô nghĩ như vậy, nghiễm nhiên cảm giác như Thời Việt đã là người đàn ông của mình. Cánh tay đang ôm Thời Việt lúc này lần mò xuống dưới âu phục, sờ soạng hai cái trên lưng anh.

Trái Trái nhướng môi, người đàn ông này mặc đồ vào là khí chất đầy người, cởi đồ ra là khắp nơi đều múi, dưới quần áo đều là cơ bắp cứng rắn. Cô hướng về phía đám bạn trừng mắt, tỏ ý đắc thủ.

Lúc này cô liền nghe Thời Việt cười ha hả hai tiếng: “Trái Trái, em tóm cái gì của anh đây thế?”

Trái Trái ngang tàng, Thời Việt đối với cô cũng chả lễ độ, nhưng Trái Trái lại thích vẻ dung tục này của anh, trong trường toàn là mọt sách, nhìn mà chướng con mắt.

Trái Trái ngọt ngào nói: “Em tóm anh về làm bạn trai”. Cô lại sờ soạng thêm hai cái, ngước đầu nói: “Em thích ông chú, loại như anh vậy, đẹp trai, có tiền, từng trải, còn có thể chăm sóc phụ nữ”.

Thời Việt nói: “Mẹ em không nói cho em biết tất cả đều là lừa người sao?”

Trái Trái hừ một tiếng, nói: “Em không có mẹ, chỉ có mẹ nhỏ!”

Thời Việt nói: “Anh đây làm bạn trai em, trái lại còn phải gọi bà ta một tiếng mẹ?”

Trái Trái cười ha hả không ngớt: “Bố em lớn hơn anh là được mà”.

Thời Việt nói: “Thôi đi, đến lúc đó anh đây lừa mẹ nhỏ của em, em còn phải gọi anh đây một tiếng bố đó!”

Trái Trái thầm nghĩ theo bối phận thì chính là như thế, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Đang lúc suy nghĩ, lưng bỗng bị siết chặt, hai tay bị trói lại khiến cơ thể không cách nào động đậy. Vừa nghiêng đầu, Thời Việt đã thò tay vào trong túi xách cô lấy ra một chiếc điện thoại mỏng tang, lướt đến nhật ký trò chuyện, lại lướt đến cái tên “Đại Ma vương ụ thịt”

“Thời! Việt! Con mẹ anh!”

Mặc cho Trái Trái giãy dụa, Thời Việt cũng không chút nhúc nhích, đắc ý cười, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Xem ra chính là số này”.

“Nhiễm tiên sinh?”

“A! Thời Việt! Cái tên khốn vô liêm sỉ nhà anh!”

“Nhiễm tiên sinh, đây là quán bar Tam Lý Truân Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, con gái ngài uống say rồi”.

“Thằng cháu khốn nhà anh! Dám gọi điện thoại tới bố tôi, con mẹ nó tôi giết chết anh!”

“À, đúng vậy, đang mắng người… không sao. Được, vậy ngài đến đón em ấy. Được, tạm biệt”.

Vừa cúp điện thoại, Thời Việt dường như biến thành một người khác vậy, lạnh lùng, bất cận nhân tình, bẻ quặp hai tay Trái Trái sau lưng ném cho hai người đeo kính râm, phân phó: “Đưa vào bên trong nghỉ ngơi, chăm sóc cho cẩn thận”.

Trái Trái dẫu có mắng anh ta, nhận thua, khẩn cầu, anh ta đều hờ hững.

Thời Việt sửa sang lại quần áo, quay đầu hỏi Khích Hạo: “Nhiễm Nhiễm tối nay tiêu hết bao nhiêu?”

Khích Hạo lấy ra PDA (3) nhìn thoáng qua: “Một mình cô ấy là tám vạn hai. Thêm mấy người bạn kia nữa, tổng cộng là ba mươi sáu vạn có lẻ”.

(3) PDA (Personal Digital Assistant): Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân, được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và tích hợp nhiều chức năng.

Thời Việt cười “A” lên một tiếng: “Đứa con gái phá nhà”. Tiếng cười này không có một chút ấm áp, còn nói thêm: “Đợi chốc nữa bố cô ta đến, bảo Triệu Tử Hi đến tiếp đãi cho tử tế, bố cô ta là khách hàng có thể lôi kéo được”.

Khích Hạo nghĩ thầm, chỉ cần có anh Thời ở đây, mấy loại tiêu phí như này đã là gì.

Đương nhiên anh ta không dám nói ra những lời này. Lúc này Nam Kiều trên sô pha ừ một tiếng, mê sảng nói: “Chu Nhiên!”.

Khích Hạo lúc này mới nhớ còn có một người phụ nữ cần phải xử lý.

Anh ta định bảo Thời Việt đưa về nhà: “Anh Thời, anh xem, chi bằng anh đem cô gái này về?”

Thời Việt vừa nghe, dường như không hiểu Khích Hạo đang nói gì: “Cậu nói gì?”

Đôi mắt anh lạnh lùng đến trong suốt, Khích Hạo từng theo anh vào sinh ra tử vô số lần, đã nhiều năm là anh em với nhau, dẫu vậy khi thấy ánh mắt này vẫn cảm thấy sợ.

“À… anh Thời, anh xem người phụ nữ này say đến như vậy, em chẳng phải là sợ gặp phải chuyện không may sao? Nhìn tướng mạo của cô ta… các anh em tối nay cũng uống không phải ít, vạn nhất nổi sắc tâm…Anh nói xem? Đều là những tên tiểu tử mạnh mẽ tinh lực cả”.

Thời Việt nhìn chằm chằm vào Khích Hạo: “Mẹ chúng mày chẳng nhẽ nghĩ rằng ông đây sẽ không nổi sắc tâm sao?”

“…” Khích Hạo cười ha hả, ôm vai Thời Việt đẩy ra ngoài, nháy mắt ý bảo người đưa Nam Kiều ra, “Em nào có ý đó? Ý em là anh Thời ở phương diện này so với bọn em kiềm chế tốt hơn. Bọn em đều là lũ đầu óc không thể nào quản được thắt lưng mà… Hơn nữa…”

Khích Hạo cứ thao thao bất tuyệt: “Em nhìn qua rồi, trên người cô gái này không có di động, cũng không biết là nên đưa đi đâu. Cái người ở nhà em ấy, quản rất là nghiêm, anh Thời anh cũng biết…”

...

“Mẹ chúng mày chẳng nhẽ không biết lái xe ném cô ta vào đồn cảnh sát sao? Chỗ đó an toàn có thừa!”, xuống tới gara, Thời Việt vẫn còn trưng ra mặt thối.

“Anh Thời, giúp một tay, giúp một tay đi mà…em đây cũng không thể nào phân thân được”.

“Anh đây nhổ vào, chúng mày kết hôn hết làm gì, để đàn bà cưỡi cổ, xem như thần tài vậy”

Thời Việt vừa mắng, vừa ấn điều khiển từ xa mở xe ra, để người đeo kính râm đặt Nam Kiều vào trong xe.

Đã hơn bốn giờ sáng, xe dưới gara cũng đã tản đi gần hết. Chỉ còn đèn led phát ra thứ ánh sáng lờ mờ, gara mang một vẻ âm u lạnh lẽo.

Thời Việt không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Mấy giờ trước lúc mấy tên thủ hạ của anh đang đánh Lưu Thanh Sơn, anh đã nhìn thấy cô gái này.

Anh hớp một hớp nước khoáng, bật đèn trên trần xe.

Bàn tay thô to cứng cáp của anh sờ vào cằm Nam Kiều, vặn khuôn mặt cô. Lông mi dài, môi mỏng. Áo sơ mi trắng ngay ngắn, quần jean ôm sát người.

Không sai, chính là cô gái này.

Nam Kiều.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, lại không sợ hãi gào thét cũng không né tránh.

Lúc sau lần nữa thấy anh, lại không nhớ rõ.

Là thật sự không nhớ ra, hay là giả vờ không nhớ ra?

Anh dùng tay nắn nắn chân cô.

Cơ thể cân xứng. Từng tập thể hình.

Cô gái này đã từng tập qua.

Chẳng qua là tập cho vui thôi, không biết có quan hệ gì với cảnh sát không?

Thời Việt tuy rằng bản thân chưa làm ra chuyện gì trái pháp luật, có bị tra xét cũng không cần phải sợ. Nhưng làm cái nghề này, cũng chẳng muốn dây vào bọn cảnh sát chi cho phiền toái,

Thời Việt ra khỏi xe, đốt điếu thuốc. Anh cầm theo một lon Diet Coke (4), tiện tay ném vào hồ nước trong gara.

(4) Hay còn gọi là Coca Cola light tại nhiều quốc gia ngoài Hoa Kỳ) là một loại thức uống có ga không đường dành cho người ăn kiêng của hãng Coca Cola ra đời năm 1985)

Tựa vào đầu xe rít thuốc, Anh lại nghiền tàn thuốc, một lần nữa bước vào trong xe.

Anh cầm lon Coca ngấm nước lạnh, đặt vào lòng bàn tay Nam Kiều.

Nam Kiều giật mình tỉnh lại.

“Đây là đâu?”, Nam Kiều mơ màng sửng sốt hỏi.

Thời Việt khởi động xe: “Cô đi đâu?”

“Này anh sao không có đồng hồ tính tiền vậy?”

“…”

Nam Kiều trừng mắt mơ màng, xem Thời Việt là tài xế lái taxi.

Thời Việt nói: “Đây là xe đưa đón khách VIP, đồng hồ đo em không thấy được. Em gái, em gọi được xe của tôi, chính là vận khí của em”.

Nam Kiều mơ hồ nhớ rằng Bắc Kinh có không ít loại taxi như này, toàn thân màu đen, đồng hồ tính tiền và ký hiệu taxi cũng có thể bị gỡ ra. Vì thế cô ừ một tiếng, máy móc mở miệng đọc địa chỉ, ngay cả số nhà cũng nói cho Thời Việt nghe. Căn nhà này là do Âu Dương Khởi giúp cô tìm, cách công viên Triêu Dương không xa. Cô phải cố gắng lắm mới có thể ghi nhớ được địa chỉ này.

Thời Việt còn muốn hỏi thêm, nhưng Nam Kiều đã ngủ thiếp đi. Thời Việt sờ vào lon Coca, đã bị thân nhiệt của cô hạ xuống nhiệt đồ bình thường. Thời Việt thầm mắng Tào Tháo, lái xe ra khỏi gara.

Xe của Thời Việt là chiếc Phaeton nhập khẩu 4.2 lít, mã lực mạnh, yên tĩnh đến mức không phát ra tiếng động. Thời Việt là một tay lái chuyên nghiệp, từ đầu đến cuối lái vô cùng êm ái, Nam Kiều không hề bị lắc lư xóc nảy theo quán tính. Mãi đến khi Thời Việt đã dừng xe, cô vẫn còn say ngủ.

Thời Việt lay Nam Kiều đang bất tỉnh nhân sự, không còn cách nào khác, chỉ đành đi vòng qua mở cửa xe, lại mở khóa dây an toàn, rồi dùng sức kéo cô xuống.

Qúa trình này khiến Nam Kiều theo bản năng chống cự, “A” một tiếng, liền nôn hết toàn bộ lên xe Thời Việt.

“…!”

Thời Việt lôi Nam Kiều ra ngoài, mở đèn pin trên điện thoại ra, nhìn một lượt hiện trường tai nạn say rượu.

“Nhìn đi, Nam Kiều tiểu thư, xem cô đã làm nên chuyện tốt gì”.

Nam Kiều gắng sức lắc đầu, cố gắng nhìn một lượt, nói: “À…Passat (5) à…Không sao, tôi sẽ bồi thường cho anh…”

(5) Phaeton và Passat đều là hai dòng xe nổi tiếng của hãng Volkswagen.

Tay cô gắt gao bám lấy cánh tay của Thời Việt: “Nhưng mà bây giờ… tôi muốn uống nước…Thối muốn chết tôi rồi…”

“…” Thời Việt cảm giác máu sắp trào ra khỏi họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.