Phượng Linh Kỷ

Chương 53




Những sử gia nghiên cứu về đoạn lịch sử của Tất Quyền Ngọc, luôn luôn muốn biết kiện định quyết tâm lúc đầu của nàng là bắt đầu từ đâu.... Nhưng chính sử ghi lại bị thiếu khuyết, mà trong dã sử lại có rất nhiều giả thuyết xôn xao. Có người nói, ở thời khắc sinh ra đã quyết định, nếu không nàng sẽ không nữ phẫn nam trang. Cũng có người nói, dã tâm của nàng bắt đầu ở trong quân đội. Mà càng nhiều người nguyện tin tưởng là, nàng không phải là người có dã tâm, nàng chính là vì nữ nhân của nàng mà vĩnh viễn không nói khí nhân, cả đời của nàng, vì vậy nữ nhân đó mới thoải mái phập phồng, vì vậy nữ nhân đó mới đi lên vũ đài lịch sử, nữ nhân này đương nhiên chính là tình cảm chân thành suốt đời của Tất Quyền Ngọc - Tôn Cẩm Hà.. Mà đoạn lịch sử kia phát sinh vào Phượng Linh năm 807, cũng không có căn cứ, nhưng mỗi người đều phát huy trí tưởng tượng của chính mình, có dã sử đều tại thời điểm này tô lại rất nhiều màu sắc...
             [Phượng Linh tạp đàm]
"Ngươi biết ta lo lắng cái gì sao?" Cẩm Hà nằm trong lòng Quyền Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng ở trước ngực nàng cong động. Làm cho Tất Quyền Ngọc có chút tâm viên ý mã.
"Lo lắng cái gì?" Tất Quyền Ngọc ôm nàng, vuốt ve da thịt trơn bóng của nàng, hưởng thụ cảm giác có người yêu ở trong ngực sau trận kích tình. Mỗi một lần đều điên cuồng như vậy, làm cho người ta mất hết khí lực.
"Trưởng công chúa đã mười lăm, đã đến niên kỷ có thể lập gia đình, mẹ đẻ của trưởng công chúa - Diêu phi, ngày hôm trước nhắc chuyện này với ta, khẩu khí của nàng, là vừa ý ngươi. Việc này, ta chỉ có thể giả ngu, coi như không hiểu, nhưng cũng không trụ được bao lâu, một khi nàng tìm Hoàng thượng, nói muốn ngươi trở thành phò mã gia... Hoàng thượng tuy còn nhỏ, nhưng sự tình bậc này, chỉ cần hắn quyết định, Thái hậu ta đây cũng không thể phản bác, Quyền Ngọc ngươi có biết, công tử trong của triều văn võ, ngươi là xuất sắc nhất, nếu cho ngươi làm phò mã chỉ sợ ai cũng không có ý kiến" Cẩm Hà hơi hơi cau mày, nghĩ đến Quyền Ngọc có thể sẽ thú nữ nhân khác, Cẩm Hà liền cảm thấy không thoải mái...
Quyền Ngọc sửng sốt, thật muốn như vậy? Kia phiền toái lớn rồi, nghĩ nghĩ vừa cười nói: "Người khác muốn gả vào Tất gia ta, phụ mẫu sẽ giúp ta từ chối, hoàng gia muốn ta làm phò mã, tự nhiên có Thái hậu ngươi giúp ta từ chối. Ta cũng không sợ nha..."
Cẩm Hà sinh khí, ở trên vai nàng cắn mộ ngụm: "Đồ không có lương tâm, chỉ biết làm ta lo cho ngươi... Ta quả thật nghĩ như vậy, Diêu phi nay tuy cùng ta nói ra, cũng vừa ý ngươi, nhưng dù sao cũng không nói rõ, ý tứ của ta là, trong vương công đại thần tìm một người tốt, chỉ hôn trước một bước, cũng coi như giải quyết được chuyện này..."
"Ta chỉ biết, sự tình chút xíu ấy, như thế nào sẽ làm khó Thái hậu nương nương.... " Tất Quyền Ngọc cười, nhu nhu dấu răng chỗ bị Cẩm Hà cắn, thân thủ ninh ninh kéo cái mũi Cẩm Hà: "Chỉ biết cắn người!"
"Bất quá trong cung còn có vài vị công chúa... Diêu phi tới tìm ta, nhưng thật ra đã nhắc nhở ta, ta thực lo lắng, nếu các nàng không tìm tầm trực tiếp đi tìm Hoàng thượng, sự tình bực này, Hoàng thượng có khả năng sẽ không bẩm báo cho ta, liền hạ chỉ, sẽ khó giải quyết... " Cẩm Hà đối với chuyện này còn có chút lo lắng đáp.
"Vậy ngươi nói phải lảm như thế nào?" Quyền Ngọc nhẹ nhàng xoa ngực Cẩm Hà, cũng rất bất đắc dĩ nói...
"Quân vô hí ngôn,một khi Hoàng thượng mở miệng, vậy không có khả năng thay đổi... Quyền Ngọc... Nếu có thể, ngươi tìm một nữ tử cưới đi... Ngươi biết ý tứ của ta..." Cẩm Hà thở dài một tiếng, thực bất đắc dĩ...
"Không cần... Ta đã nói, đời này nếu muốn thành thân, người kia cũng chỉ có thể là ngươi." Tất Quyền Ngọc vội vàng xoay người, đem Cẩm Hà dặt ở dưới thân mình. Đối với nàng nói.
Cẩm Hà nhìn nàng, thân thủ vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Ta cũng từng nói qua, cả đời này, ta là người của ngươi, cho dù ta vào cung, thành phi tử, nay lại làm Thái hậu, nhưng đời này của ta vẫn như cũ là của ngươi, chưa từng thuộc về tiên hoàng, về sau cũng sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, trừ ngươi ra..."
"Ý tứ của Cẩm Hà là...."
"Thú một nữ tử bình thường, che đi thế sự, tốt nhất là nữ tử phản cảm đối với chuyện nam nữ, nếu không... Sợ ngươi bị bại lộ..." Cẩm Hà nói: "Chẳng qua, chuyện này rất tư mật, muốn che dấu, chỉ sợ có chút khó khăn, nếu thật sự không được, thì cưới trước, từ từ ngăn được lời nói thế nhân, chờ về sau an toàn, liền viết hưu thư, trả lại tự do cho nàng là tốt rồi. Bất quá Quyền Ngọc, việc này ngươi phải làm thỏa đáng, nếu không ngươi thực sự sẽ trở thành phò mã, khi đó, không chỉ có ngươi, ngay cả Tất gia chĩnh sẽ chịu liên lụy, ta sợ khi đó, ta cũng không bảo vệ được ngươi...."
Quyền Ngọc gật đầu, thở dài mộ tiếng: "Chung quy cũng muốn ta kết hôn cùng một nữ tử khác... Aiz...."
Cẩm Hà cũng không nói gì, nhìn Quyền Ngọc, trong mắt đã có chút ươn ướt...
Quyền Ngọc gắt gao ôm nàng: "Yên tâm, tâm ta chỉ có ngươi, cùng ai thành thân, tâm ta đều chỉ có ngươi, nữ nhân khác, mặc kệ là ai, ta cũng sẽ không muốn nàng bằng nữa đầu ngón tay..."
"Ta biết... Ta đương nhiên biết... Ta chỉ là... Chính là... " Cẩm Hà nghẹn ngào, có chút nói không ra lời: "Ta chỉ là hận, hận nếu lúc trước ta không tiến cung, ta đây nhất định sẽ gả cho ngươi... Đợi ngươi tới cưới hỏi ta đàng hoàng.. Ta nhất định sẽ vì ngươi mặc hỉ bào đỏ thẫm, đội khăn voan, kiệu tám người nâng, gả vào nhà ngươi, chờ ngươi vén lên khăn voan của ta, sau đó quang minh chính đại sinh hoạt cùng ngươi... Mà không phải giống như bây giờ, phải lén lút, cũng không phải... Cũng không phải muốn ngươi thú nữ nhân khác... "
"Ngoan... Không khóc... Về sau... Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau sinh hoạt, không cần lén lút, bên người của ta cũng sẽ không có nữ nhân khác... Cẩm Hà không khóc... Ngươi khóc tâm ta đau... " Quyền Ngọc nói xong, trong lòng cũng nhất ngạnh, ngay cả tâm nàng cũng bi thương...
Vì cái gì thế gian luôn luôn có nhiều điều không như ý như vậy? Không thể cùng nữ nhân âu yếm của mình cùng một chỗ? Ông trời thật sự trêu ngươi.
Nếu nàng khi sinh ra đã là nam nhân, thì nàng sẽ nhập quân ngũ, hai người có thể đính hôn, về sau hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau. Nàng ấy không cần phải vào cung, không cần cất giấu nhiều ủy khuất cùng không cam lòng ở trong lòng, nàng cũng sẽ không dùng cách xa phó biên qua, thoát đi hoàng thành, chịu đủ bao nhiêu tưởng niệm khổ sở.
Nếu tiên hoàng không chiêu nàng ấy vào cung, nay nàng cùng nàng ấy thâm tình ý thiết, báo với phụ thân, đem nàng ấy cưới về, hai người cũng sẽ ngày đem tương ôi, không những làm cho ái nhân ở bên cạnh, cũng có thể tránh cho Tất gia gặp xấu hổ, phụ thân không gặp phải bao phiền phức...
Đáng tiếc... Tất Quyền Ngọc gắt gao ôm Cẩm Hà, đau lòng tột đỉnh, những lời trong lòng này cũng không nói ra: Kỳ thật, lúc còn nhỏ, ta từng hi vọng xa vời, một ngày kia có thể đem ngươi cưới vào cửa. Văn võ khắp thành đến, ở cao đường, ta có thể kêu Tôn Yến một tiếng phụ thân, ở trước mặt hắn, cầm tay nữ ngi hắn, về sau đặt ở bên người ta, đau, yêu, bảo hộ...
Bất tri bất giác, lệ đã rơi đầy mặt...
Nước mắt hai người chảy xuôi cùng nhau, nước mắt ấm áp dần dần xẹt qua cổ Cẩm Hà, trở nên lạnh lẽo, Cẩm Hà mở mắt đã bị lệ che phủ, thân thủ kéo cổ Tất Quyền Ngọc, nghẹn ngào nói: "Ta muốn ngươi... "
Cẩm Hà một tay chống giường, ngồi dạy, Quyền Ngọc nguyên bản dựa vào người nàng, nay biến thành ngồi trên đùi nàng.
Cẩm Hà ôm thắt lưng Quyền Ngọc, hôn lên thân thể nàng, nước mắt theo hai má chảy xuống trước ngực.  Mộ chút nhỏ vụn hôn môi. Vô cùng quý trọng....
Trời cao bất công, cho nên khiến cho hai người trải qua nhiều đau khổ như vậy, nhưng cũng phải cảm tạ ông trời, cho hai người yêu nhau trải qua nhiều như vậy nhưng vẫn như cũ cùng một chỗ. Hai trái tim yêu nhau cũng chưa từng rời xa, cho dù có tiếc nuối, cũng đủ làm người ta cảm khái - mà nay, ta vẫn như cũ ôm ngươi, vẫn như cũ có thể hôn ngươi, có thể nghe được tiếng tim đập của ngươi, cảm nhận mạch đập của ngươi...
Ủy khuất cùng tiếc nuối hóa thành ôn nhu, có được tất cả để chống cự lại hết thảy nhưng gì không như ý...
Run rẩy hóa thành những cái hôn của ái nhân, thỏa mãn đến thở dài, cả đời này, có được ngươi, chính là có được tất cả, nay ôm ngươi, hôn ngươi, thế giới của ta liền đủ.
Hôn môi, vuốt ve, mỗi động tác đều tràn ngập tình yêu, tay Cẩm Hà vuốt ve xuống bụng Quyền Ngọc, xẹt qua đùi của nàng, rồi sau đó lại đến, nhẹ nhàng xoa nơi mẫn cảm giữa hai chân của nàng.
Hơi thở trở nên gấp gáp, Quyền Ngọc ôm Cẩm Hà tay vuốt ve lung tung: "Ta cũng muốn ngươi... Muốn ngươi... "
Cẩm Hà không đáp lời nhẹ nhành thâm nhập địa phương quen thuộc kia, nhanh chóng bị ôn nhu bao lấy. Hai người, biến thành nhất thể, không cần điên cuồng, không cần kiệt liệt, chỉ là ôn nhu chiếm lấy như vậy, chậm rãi thân mật, giống như mãi mãi hòa thành một thể.
Trong thở dốc, Quyền Ngọc không ngừng thổi qua lưng Cẩm Hà, không ngừng kích thích địa phương mẫn cảm của nàng, trong rên rĩ chậm rãi đem Cẩm Hà đẩy ngã...
Cẩm Hà chậm rãi nằm xuống, một nửa thân thể Quyền Ngọc đặt lên người Cẩm Hà, mà ngón tay Cẩm Hà chôn sâu trong thân thể Quyền Ngọc, tinh thế cảm thụ cảm giác tuyệt vời đến thiên địa chỉ thuộc về nàng. Mà Tất Quyền Ngọc thỏa mãn bao vây lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Cẩm Hà, dần dần đưa tay thâm nhập vào u cốc thần bí vì nàng mà ẩm ướt của Cẩm Hà...
Nhỏ vụn hôn môi, ôn nhu săn sóc, chỉ có ái nhân tối thân mật mới có thể biết được bí mật của thân thể đối phương... Hết thảy đều thiên y vô phùng như vậy...
Nếu nói, thế sự trêu người, nếu nói, vận mệnh vô tình, giờ phút này hai người có được lẫn nhau, còn có gì đáng để các nàng thầm oán?
Trải qua vô vọng chờ đợi, chưa từng buông tay. Trải qua những ngày chia lìa không có tương lai, hai người vẫn như cũ chưa từng buông tay, nay lại cùng một chỗ, lại có gì có thể làm cho các nàng mê mang?
Đây thuộc về thế giới hai người, dùng tình yêu chân thành, vô luận gặp được cái gì, vô luận đối mặt cái gì, hai người đều là một, vinh nhục cùng chịu, không ngại mưa gió...
Ôn nhi có được, săn sóc âu yếm, trong tâm luôn tồn tại đối phương - ngươi cường đại, cho nên ta cường đại...
Cao triều rốt cuộc tiến đến, hai người gắt gao ôm nhau, cùng nhau cảm thụ cảm giác được ái nhân đưa lên mây. Tình yêu tốt đẹp, đến từ tâm chân thành...
"Không ai có thể đem chúng ta tách ra... " Quyền Ngọc thở hổn hển nói...
"Cho dù buông cả thiên hạ, ta cũng muốn ngươi..." Cẩm Hà nhẹ giọng đáp lại...
"Cho dù đảo điên thiên hạ, ta cũng muốn ngươi... Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cướp ngươi khỏi ta... " Quyền Ngọc nhẹ nhàng hứa hẹn...
Nhiều lời nói cũng đã dư thừa, tâm gần sát, đủ để người ta cảm thấy hạnh phúc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.