Phượng Kinh Thiên

Chương 30: Cố gia ở viễn tây (1)




“Sau khi làm việc trong cung tạp dịch được một năm, không biết làm sao mà hắn lại nhận được sự khen ngợi đánh giá cao của Vương công công ở Nội Vụ Cung, vì thế được điều đến cung Nội Vụ làm người hầu. Làm người hầu ở Nội Vụ Cung ba năm, lại đúng lúc tổng quản cũ của Lương Cảnh Cung bị Lương phi nương nương xử lý nên còn thiếu một chân thái giám tổng quản, Vương công công liền cố gắng đưa Hứa Nhân vào Lương Cảnh Cung. Lương phi nương nương vốn sinh hạ được Thất hoàng tử, đang đúng lúc nhận được sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng...”

Tiểu Hoa Tử nói đến đây thì có chút ngập ngừng, lưỡng lự nhìn Nguyên Vô Ưu. Không biết hắn có nên nói tiếp hay không? Những chuyện sau đó, công chúa đều biết cả rồi.

Tứ công chúa vì nhắc tới Vô Ưu Cung trong tiệc mừng một trăm ngày của Thất hoàng tử mà khiến cho hoàng thượng cực kỳ tức giận, giáng Lương phi thành quý phi, còn giao Thập hoàng tử cho Đan phi dạy dỗ. Lương Cảnh Cung thất thế, Hứa Nhân đương nhiên cũng không còn được nở mày nở mặt như xưa nữa.

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hoa Tử, từ bây giờ ngươi hãy nghĩ cách để trở nên thân thiết với Hứa Nhân hơn, nhưng không cần thiết phải nghe ngóng tất cả các tin tức về hắn mà chỉ cần than vãn với hắn về những khổ cực khi ngươi làm người hầu trong Nhân Lãnh Cung này là được.”

Tiểu Hoa Tử có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng hắn không nói ra lời nào mà chỉ cung kính đáp: “Vâng, nô tài hiểu rồi.”

Tiễn Tiểu Hoa Tử đi, Ngọc Châu quay trở vào trong phòng. Nhìn thấy công chúa đang ngồi trước bàn với vẻ mặt bình thản, môi nàng khẽ mấp máy nhưng cuối cũng vẫn không hỏi bất cứ điều gì.

Cho dù trong lòng nàng có vô số nghi vấn, nhưng nàng đã từng dặn dò Ngọc Thúy, cũng chính là dặn dò bản thân mình: đối với công chúa, không hoài nghi, không hỏi cũng không nói điều gì.

Nguyên Vô Ưu đứng dậy bước đến trước song cửa sổ, mở cửa sổ ra, một luồng gió rét buốt kèm theo mưa thổi thốc vào mặt nàng, lạnh giá đến thấu xương.

Bầu trời tối đen như mực không hề có một tia sáng nào, không có trăng, không có sao, chỉ có một màu tối đen mù mịt âm u.

Hoài vương muốn nàng trước đêm ba mươi tết phải điều tra ra được hung thủ thật sự giật dây phía sau sự việc cháy Nguyệt Thanh Cung khiến Đại công chúa bị chết cháy là ai, mà bây giờ chỉ còn có nửa tháng nữa là đến ba mươi tết rồi.

Nàng đã sớm đoán trước được Hoài vương sẽ ra đề bài để làm khó nàng và cả sự thù địch trong lòng hắn với nàng nữa, nhưng sự thù địch của Hoài vương còn sâu hơn dự tính của nàng một chút.

Hắn muốn một kẻ bị giam mình trong lãnh cung như nàng điều tra ra được những tin tức đã bị che giấu vì hỏa hoạn đã thiêu rụi hết Nguyệt Thanh Cung ở Trung Cung tối qua chỉ trong vòng nửa tháng?

Đây là vì muốn làm khó nàng cũng được, kiểm tra nàng cũng được. Nàng đâu còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghênh chiến mà thôi, hơn nữa, nhất định phải thắng mới được.

Ngọc Thúy bưng nước nóng bước vào, nhìn thấy Nguyên Vô Ưu đang đứng bên cửa sổ bị gió mưa làm thấm ướt, vội vàng bước lên phía trước nói: “Công chúa, bên ngoài vừa có gió thổi vừa có mưa rơi, nô tì đóng cửa sổ lại có được không?”

Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, Ngọc Thúy đóng chặt cửa lại rồi mới cung kính nói: “Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.” Sau khi vào mùa đông, mỗi tối công chúa đều thích được ngâm chân trong làn nước nóng hôi hổi mới có thể lên giường đi ngủ được.

Nguyên Vô Ưu ngồi xuống giường, để mặc cho hai tì nữ hầu hạ chăm sóc nàng. Nhìn hai người bọn họ đang quỳ dưới chân nàng thì chậm chạp mở miệng: “Ngọc Châu, Ngọc Thúy.”

“Có nô tì.” Hai người ngẩng đầu đồng thanh đáp.

“Nói rõ cho bản công chúa những người, việc, vật quan trọng trong hậu cung, nhất là những gì có liên quan đến Đại công chúa, bất kể là việc to việc nhỏ. Ngọc Châu nói, Ngọc Thúy bổ sung.” Trong kí ức của mình, Nguyên Vô Ưu không có quá nhiều những thông tin về Đại công chúa Nguyên Mộng Trân, ngược lại, có chút ấn tượng với Tam công chúa Nguyên Tích Trân nhỏ hơn nàng năm tháng tuổi.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy kinh ngạc nhìn công chúa. Nhìn thấy dáng vẻ rất nghiêm túc của nàng, hai người đều cúi đầu, tự mình cẩn thận suy nghĩ.

Nguyên Vô Ưu không vội vàng, chỉ tự mình cởi giày và vớ ra, nhúng đôi chân trắng nõn nà vào trong chậu nước nóng đang bốc hơi nóng lên.

Ngọc Thúy nhìn thấy vậy thì vội vàng hoàn hồn chạy lên phía trước hầu hạ. Ngọc Châu chầm chậm mở miệng.

“Đại công chúa sinh ra vào năm đầu tiên khi hoàng thượng đăng cơ. Nô tì nghe nói, nương nương đã ở trong Khánh vương phủ ba năm rồi mà vẫn không sinh được con nối dõi. Sau này khi hoàng thượng đăng cơ, nương nương liền bãi miễn canh tránh thai của tứ đại quý nhân. Tứ phi trước kia khi không sinh được hoàng tử công chúa đều chỉ là quý nhân. Ngọc quý nhân là người sớm nhất sinh được Đại công chúa. Đại công chúa là vị công chúa đầu tiên trong hoàng cung, nhưng vì...” Giọng Ngọc Châu nhỏ đi rất nhiều, dường như có chút kiêng kị.

Nguyên Vô Ưu hờ hững nói: “Không cần phải kiêng kị, cứ nói hết ra không sao cả.”

Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn lên, xác nhận sắc mặt công chúa vẫn bình tĩnh thì mới tiếp tục nói: “Nhưng vì nương nương nên Đại công chúa không được hoàng thượng thương yêu, ở Trung Cung cũng không hề được sủng ái.”

Ngọc Thúy đột nhiên chen ngang một câu: “Nô tì từng nghe ma ma trong cung nói, trong tứ đại phi, người nương nương thích nhất là Ngọc phi, vì vậy năm đó mới để cho nàng ta được sinh hạ hoàng tử nối dõi đầu tiên, cũng là vị quý nhân được thăng lên vị trí phi đầu tiên.”

Ngọc Châu tiếp tục nói: “Trước người chỉ có Đại công chúa và Đại hoàng tử, nhưng hoàng thượng không hề sủng ái bọn họ, vì vậy Đại công chúa và Đại hoàng tử không dám vươn lên. Sau này nương nương, Ngọc phi và Ninh phi cùng mang thai trong một năm.”

“Ngọc phi sinh ra Nhị hoàng tử nhỏ hơn người ba tháng tuổi, Ninh phi sinh ra Tam công chúa nhỏ hơn người năm tháng tuổi. Sau khi nương nương sinh hạ người, hoàng thượng vô cùng vui mừng. Ngoại trừ người và nương nương ra, các hoàng tử và công chúa khác đều không nhận được chút quan tâm nào của hoàng thượng. Bốn vị quý phi mặc dù đã được thăng lên hàng phi nhưng bởi vì kiêng sợ sự sủng ái của hoàng thượng với người và nương nương nên không ai dám... tranh sủng.”

Hoàng thượng vinh sủng nương nương và công chúa, trong hậu cung ai ai cũng biết, cộng với việc mẫu tộc của nương nương chiếm giữ một nửa triều đình, thế lực vô cùng lớn. Trong hậu cung và triều đình đều không ai dám đương đầu đối kháng.

“Bởi vì không được sủng ái nên Đại hoàng tử và Đại công chúa đều trầm lặng ít nói, rất ít khi khiến người ta quan tâm, nhưng mà... nô tì lại nghe nói rằng, tình cảm giữa Đại công chúa và Đại hoàng tử rất tốt.”

Lông mày Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng lên nhưng không hề ngắt lời của Ngọc Châu, chỉ im lặng ngồi nghe.

Ngọc Châu chau mày, cố hồi tưởng lại những tin tức lời đồn nàng nghe được lúc đầu: “Nô tì từng nghe thấy một tin đồn ở Trung Cung nói rằng, Đại công chúa rõ ràng là chị em ruột thịt cùng một mẹ với Nhị hoàng tử nhưng tình cảm giữa hai bên không tốt một chút nào. Nhị hoàng tử thường xuyên bắt nạt chọc ghẹo Đại công chúa, đều là Đại hoàng tử giúp đỡ Đại công chúa. Việc này cũng khiến cho Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử trở mặt với nhau.”

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu khẽ lay động. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, nàng nên tìm chìa khóa then chốt để giải quyết vấn đề từ trên người hai nhân vật này.

***

Ở vùng ngoại ô kinh thành, một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất hiện, đang đi về phía cửa thành. Bên ngoài xe ngựa khiêm tốn như những chiếc xe ngựa bình thường khác trên đường, nhưng chỉ khi ngồi bên trong kiệu mới biết được, vẻ ngoài khiêm tốn ấy đã che dấu sự phồn hoa lộng lẫy bất tận và sự thoải mái không thể nào hình dung được ở bên trong.

Bên trong, xe ngựa rất rộng rãi, có thể chứa khoảng bốn người. Trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo của những tháng cuối năm này, bên trong xe ngựa lại dường như chẳng có một chút lạnh nào, một cái lò sưởi màu đồng tối cỡ nhỏ, không ngừng toả ra những luồng khí ấm áp xung quanh, khiến trong xe vô cùng ấm ấp.

Khác với bên ngoài được làm bằng loại gỗ bình thường, nhưng toàn bộ bên trong xe đều được chế tạo từ gỗ tử đàn, những đường vân gỗ được điêu khắc thành hình hoa sen tinh tế, thứ phủ trên sạp cũng là gấm thêu hoa văn chim lành ngậm hoa sen, ngay cả gối dựa cũng được may từ gấm Thanh Ngọc Nhuyễn Hương.

Bên trái là một bàn trà nhỏ, trên bàn trà ngoại trừ bày một vài món điểm tâm được chế biến tinh xảo, còn có ly bạch ngọc hình hoa sen mới nở vô cùng đẹp đẽ. Bên trong có một chén trà đang mở, trong chén trà đang mở là trà Hoài Nam Hương Sơn, hương thơm tràn ngập trong xe.

Trừ tiếng xe ngựa khẽ lắc lư qua lại thì trong xe rất yên tĩnh, trên chiếc giường hình vuông có một cái bàn hình chữ nhật, có một nam tử đang ngồi dựa vào bàn cúi đầu xem sách, trên người mặc một bộ y phục và trường bào đều là màu xanh ngọc bích, mái tóc đen chỉ cài một cây trâm cùng màu ngọc bích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.