Phượng Hoàng Vô Song

Chương 11: 11: Nhận Nhầm Người





Hắn bị nàng úp bột vào mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ta...ta thật sự không biết là ngài".
Nàng cười ngượng nói.
" Tìm đường chết ".
Những tên ác bá kia cầm dao trên người tiến đến chỗ Dạ Hằng, nhanh như cắt hắn dùng tay bẻ tay của tên ác bá đó, khiến hắn ta đau đớn mà rơi dao xuống đất.

Một chân khác hắn đá bay tên ác bá kia bay ngã ra đất, trước tràng pháo tay của người dân trong thành.
"Hay, hay lắm".
Một lúc sau, thêm năm sáu người nữa kéo đến.
" Lão đại, ngài không sao chứ?"
" Mau, đánh chết chúng cho ta".
Hắn nghĩ bọn họ đúng là không tự lượng sức mình, một đám ruồi nhặng mà cũng đòi đánh chết hắn.

Định xông vào đánh chúng thì nàng kéo lại.
" Đi thôi, đừng đánh nữa".
"Mau đi thôi".
Hắn bị nàng kéo đi, cả hai người mỗi người bồng một đứa trẻ chạy đi.
"Đừng hòng chạy".
Cả hai chạy đến một tiệm vải, nàng liền để hai đứa trẻ vào đó núp, lấy vải che chúng lại.

" Chút nữa tỷ tỷ sẽ quay lại cứu hai đứa".
Sau khi giấu xong bọn trẻ, hắn liền nắm tay nàng cả hai cùng chạy, chạy mãi cuối cùng chạy đến một tửu lâu.
Bọn chúng cũng đuổi theo đến nơi, hắn dùng chân đạp bọn chúng xuống lầu.
"Bản vương mà phải chạy trốn các người sao?".
" Đi thôi.

Ta biết ngài lợi hại nhưng đánh họ vết thương của ngài sẽ rách ra đó, mặc kệ bọn họ, mau đi thôi".
Nàng kéo hắn đi, cả hai lên đến tầng cao nhất của tửu lâu, bọn ác bá kia vẫn còn đuổi theo phía sau, bất đắc dĩ hắn bồng nàng lên rồi phi thân xuống đất.
" Ngài làm gì vậy?".
Cả hai nhanh chóng nhảy xuống, nàng và hắn trong không trung, từ từ tiếp đất dưới sự chứng kiến của nhiều người.
Thời khắc này, bỗng nhiên hắn lại nhớ đến lần gặp định mệnh kia với Tịch Nguyệt.
Khi ấy Tịch Nguyệt cũng vì giúp người mà bị bọn ác bá bắt lại, ném xuống hồ đúng lúc hắn cũng ở tửu lâu này xem đèn lồng, lúc này hắn đeo mặt nạ giống với Cốc Dạ Quân cả trang phục cũng giống nhau.
Hắn thấy Tịch Nguyệt rơi xuống hồ, nên lập tức phi thân xuống cứu nàng, lúc này nàng mơ hồ chỉ nhìn thấy một người mặc đồ đen, trên mặt đeo mặt nạ.

Khi đưa nàng lên bờ, nàng đã ướt đẫm nên hắn định tìm một áo khoác, khoác cho nàng.
" Bạch tiểu thư, cô ở đây chờ ta".
Không ngờ lúc hắn rời đi, Cốc Dạ Quân lại xuất hiện gần đó, thấy xung quanh tập trung nhiều người, y cũng tiến đến xem sao.
Lúc này nhìn thấy Tịch Nguyệt đang ngồi dưới đất cả người ướt sũng, lập tức chạy lại đỡ lấy nàng, sau đó hỏi.
" Tịch Nguyệt cô nương, cô không sao chứ?".
Nàng nghe tiếng gọi cố gắng định thần lại nhìn người đối diện.
" Huynh là..."
" Là ta, Cốc Dạ Quân".
Y tháo mặt nạ ra rồi nói.
" Điện hạ, đa tạ ơn cứu mạng".
" Không có gì?".
Hắn trở về thấy một màn trước mắt liền chết lặng.
Cảnh y đang dìu Tịch Nguyệt đi, làm hắn không khỏi đau lòng.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng ".
Nghe tiếng gọi hắn như được kéo về thực tại, hắn đang bồng nàng trên người lập tức buông tay làm nàng ngã xuống đất.
"A~Ngài làm gì vậy?".
" Bọn chúng bên dưới, mau đuổi theo".
" Là người nào đang gây rối ở đây".
Một nhóm quan binh đi tuần nghe bên này ầm ĩ nên kéo đến.
"Là ta".
Vừa nhìn thấy hắn, cả đội binh lính liền quỳ xuống.
" Tham kiến vương gia ".

" Bắt hết bọn chúng".
" Dạ"
Bọn ác bá thấy quan binh liền bỏ chạy, nhóm quan binh cũng nhanh chóng đuổi theo.
" Này".
Nàng giơ chân đá đá chân hắn.
" Mau đỡ ta dậy".
Hắn đưa tay ra cho nàng nắm lấy rồi kéo nàng lên.
Nàng đứng dậy phủi phủi trên người, rồi lại định đi đâu đó, liền bị kéo lại.
" Cô lại định đi đâu?".
" Hai đứa trẻ đó vẫn còn ở bên kia".
" Cô không cần lo, ta sẽ cho người đưa chúng về Từ Ấu Đường nuôi dưỡng".
" Thật sao? Dạ Hằng, ngài thật tốt.

Hôm nay xem như ngài đã làm được một việc tốt rồi đó".
" Xem như làm việc tốt tích chút đức".
" Ngài không trách ta lo chuyện bao đồng sao?".
" Cô và tẩu ấy rất giống nhau ".
Nghe đến đây, nàng biết hắn đang nói đến ai.
"Là Bạch Tịch Nguyệt?".
Nàng mất hứng, giả bộ không nghe rồi bỏ đi.
" Ta không nghe, ta không nghe ".
Hắn nhìn bóng lưng của nàng bất giác mỉm cười.
"Nhưng...tẩu ấy làm việc không suy nghĩ nông nỗi như cô".
Phủ Hằng vương.

Hắn sau khi lo cho hai đứa trẻ xong xuôi thì trở về phòng, không biết nàng từ đâu chạy ra.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng.

Sau này chúng ta hãy ra ngoài chơi nhiều hơn đi.

Ta vẫn còn rất nhiều nơi muốn đi".
Nàng bên cạnh hắn lải nhải không ngừng.

Hắn thì cứ ung dung bước về phòng.
" Còn hai đứa trẻ kia nữa, chúng ta phải thường xuyên đi thăm chúng, nếu không sau này chúng ...".
Hắn vào phòng đóng sầm cửa lại.
" Cốc Dạ Hằng, ngài có ý gì vậy?"
" Ta vẫn chưa nói xong mà".
" Bản vương mệt rồi".
Nàng quay trở về còn không quên mắng thầm.
" Cái người này cái gì cũng tốt chỉ là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Biến thái".
" Bản vương không điếc"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.