Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 2 - Chương 55: Kỳ thị chủng tộc?




Thiếu nữ đối diện khẽ run lên, thần sắc như có chút… bối rối? Sự dao động thoáng qua đó không qua khỏi mắt Thanh Huyền, khiến hắn không nhịn được lại đưa mắt đánh giá nàng.

Tiểu cô nương ăn vận vô cùng đơn giản, trên người không chút mùi son phấn, có lẽ là từ nhỏ đã được nuôi dưỡng để kế vị nên trên người nàng có một loại quý khí hiếm thấy ở các cô gái khác. Ở bát hoang tuy có không ít nữ quân nhưng không ai sở hữu khí chất như nàng, nói độc nhất vô nhị cũng không ngoa, nhất thời càng khiến hứng thú hắn dành cho nàng tăng thêm mấy lần.

Loại phụ nữ này hắn đúng là chưa từng gặp qua bao giờ.

Vẻ bối rối chỉ xẹt qua trong nháy mắt, ngay sau đó Trầm Chu vỗ trán, vừa cười vừa nói: “Hay, hay cho năm chữ ‘thể diện của trưởng bối’, hay cho ‘uy nghiêm của Thiên gia’. Hôm nay bổn thần không tiếp nhận hôn thư này sẽ chính là chà đạp thể diện của trưởng bối, trở thành đồ đại nghịch coi rẻ uy nghiêm của Thiên gia, nếu đã vậy…” Nàng quay sang Thanh Huyền, lạnh lùng nói: “Thế thì phiền tôn giá để hôn thư lại, thứ cho bổn thần không thể tiễn xa.””

Thanh Huyền thoáng ngẩn người, lúc trước nghe nói tiểu đế quân của Không Động tính tình không tốt, hôm nay gặp được mới thấy quả nhiên không sai.

Người ta đã mở miệng tiễn khách thì cũng không thể mặt dày dùng vũ lực xông vào nữa, hắn đành bất đắc dĩ phủi vạt áo, từ tốn đứng dậy phẩy tay ra hiệu, “”Lễ quan.”

Một lễ quan lập tức bước ra, trịnh trọng dâng hôn thư lên. Thanh Huyền cầm lấy hôn thư rồi quay sang nói với Trầm Chu: “Hôn thư vốn phải được đưa tận tay thượng thần Mặc Hành, nhưng nếu đế quân đã không câu nệ tiểu tiết thì cũng bớt phiền toái cho bổn quân không ít. Bây giờ đã xong nhiệm vụ, bổn quân và Phượng Chỉ quân đi dạo vài vòng rồi sẽ trở về.”

Không ngờ khi hắn vừa đưa hôn thư đến trước mặt nàng thì một tiếng nói hốt hoảng đột nhiên vang lên: “Xin quân thượng dừng bước!”

Thì ra là một nhóm lão thần Không Động vừa chạy tới.

Một lão thần tiên râu tóc bạc phơ hùng hồn tiến lên ngáng giữa Trầm Chu và bức hôn thư, “Đế quân nhà chúng tôi tuổi còn trẻ nên ngông cuồng lỗ mãng, nếu có làm gì không phải với nhị vị quân thượng thì cũng kính xin nhị vị bỏ qua. Lão thần là quan chưởng quản lễ nghi của Không Động, yến tiệc tẩy trần cho nhị vị quân thượng đã được chuẩn bị sẵn, kính mời nhị vị di giá.” Còn ân cần bổ sung: “Cũng xin nhị vị quân thương hạ cố lưu lại Không Động đến khi thượng thần Mặc Hành trở về. Xin mời đi bên này…”

Trầm Chu tức giận rống to: “Lão già, bổn thần có nói cho bọn họ ở lại sao?”

Viên lễ quan bị Trầm Chu gọi là ‘lão già’ lập tức rống trở lại: “Đế quân! Đừng tưởng thượng thần Mặc Hành không có nhà thì đế quân muốn làm gì thì làm. Đế quân không cần mặt mũi, nhưng lão thần vẫn còn muốn giữ cái mặt già này dùng thêm mấy năm nữa!”

Trầm Chu rống càng to hơn: “Lão già cổ hủ, bổn thần nói không hoan nghênh chính là không hoan nghênh, mặc xác mặt già vô dụng của lão!”

Lão thần tiên giận đến râu tóc dựng ngược, trợn to mắt, “Nha đầu chết tiệt kia, ai là lão già cổ hủ hả? Ngay cả thượng thần Mặc Hành cũng không dám nói chuyện với lão bằng giọng điệu đó…”

“Lão già chết tiệt, đến Mặc Hành cũng không dám gọi ta là nha đầu chết tiệt mà lão dám gọi vậy? Phân vị của lão cao hơn Mặc Hành sao? Phạm thượng rồi!”

“Ngươi…” Lão thần tiên vỗ ngực lấy hơi, cả giận nói: “Thôi thôi, để thượng thần Mặc Hành trở về dạy dỗ lại cho đế quân biết cái gì là kính già yêu trẻ.” Dứt lời liền quay lại ra lệnh cho đám thần tướng sau lưng: “Còn đứng đó làm gì? Mau lôi đế quân về!”

Chúng thần tướng Không Động đang định tiến lên thì ánh mắt sắc lạnh của thiếu nữ đã quét tới, “Ta xem ai dám!”

Chúng thần tướng khó xử đưa mắt nhìn nhau.

Không phải là bọn họ bị khí thế của Trầm Chu hù dọa, bọn họ đều tận mắt nhìn tiểu chủ nhân lớn lên, cho nên không muốn khiến nàng mất thể diện ở trước mặt người ngoài. Tiểu đế quân nhà mình thì dĩ nhiên phải yêu thương bênh vực rồi.

Nhưng lão thần tiên lại nghiêm nghị nói: “Sợ sệt cái gì, đường đường nam nhi cao bảy thước mà đi e ngại một đứa nhóc con?”

Chúng thần tướng của Không Động đều mang nhiệt huyết nam nhi, vừa nghe lão thần tiên nói thế liền lập tức trở nên nghiêm trang, “Đế quân, xin đắc tội.”

Trầm Chu đang định vung đao lên thì lại nghe Bạch Trạch khuyên nhủ: “Hảo hán không ngại chịu thiệt chút đỉnh.” Xong nó còn bồi thêm một câu quan trọng: “Cẩn thận làm thượng thần Mặc Hành tức giận.”

Thoáng run người một cái, nàng nghĩ đến Mặc Hành khó khăn lắm mới điều dưỡng được thân thể khỏe lên chút ít thì đành không cam lòng thu đao lại, lạnh lùng nói: “Tất cả lui ra, bổn thần tự mình đi.”

Phượng Chỉ đang ôm chén trà nóng hóng chuyện thấy vậy, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên, ra là khi nha đầu này quậy lên sẽ có dáng vẻ thế này.

Mọi người còn chưa hoàn hồn thì lại thấy Trầm Chu hùng hồn đi hai bước đến trước mặt Phượng Chỉ, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, hừ khẽ một tiếng rồi mới phẩy tay áo bỏ đi.

Phượng Chỉ im lặng, Thanh Huyền im lặng, chúng tiên cũng im lặng.

Đến khi Trầm Chu mất dạng, Thanh Huyền mới nhìn sang Phượng Chỉ, mở miệng hỏi: “Đừng nói thượng thần thiếu nợ tình người ta đấy nhé?”

Phượng Chỉ không nhận cũng không phủ định, chỉ cười cười, “Ngươi thấy giống vậy sao?” Hắn dứt lời thì thong thả bước qua tiên môn tiến vào Không Động.

Thanh Huyền sờ sờ cằm ngẫm nghĩ, sau đó gật gù, “Ừ, không thể nào.”

Hắn quen biết Phượng Chỉ nhiều năm như vậy chưa từng thấy Phượng Chỉ tự mình chọc phá hoa đào nào, mà cho dù có chọc phải thì hoa đào còn chưa kịp nở, mới trổ nụ đã rụng sạch rồi.

***

Trầm Chu thở phì phò trở lại cung Hoa Dương, thay một y phục thoải mái xong liền leo lên nóc phòng nhìn trời.

Không ngờ người trong lòng nàng lại chính là đế hoàng của Phượng tộc, là vị tôn thần thượng cổ từ nhỏ nàng đã nghe nói mà chưa từng nhìn thấy. Bối phận của hắn ngang với Mặc Hành, thảo nào không buồn để mắt tới nàng.

Hai trăm năm trước bị hắn từ chối nàng không khó chịu, cũng không thấy uất ức. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, biết được mục đích đến Không Động của hắn, nàng lại không cách nào kiềm chế cảm giác khó chịu và uất ức đang dâng trào trong lòng. Hắn biết rõ tâm ý của nàng nhưng còn chạy tới muốn chứng kiến nàng nên duyên với người khác, rốt cuộc là hắn không quan tâm hay căn bản thấy trêu đùa nàng vất vui?

“Thượng thần Phượng Chỉ có cùng bối phận với thượng thần Mặc Hành, hai người không thích hợp đâu.” Bạch Trạch tìm vị trí thoải mái nằm xuống cạnh nàng rồi lên tiếng khuyên nhủ: “Lúc ta còn ở cạnh chủ nhân Minh Quyết cũng từng gặp qua người này, từ thời thượng cổ hắn đã nổi danh vô tình, ngay cả vị nữ thần có dung mạo đẹp nhất thời ấy tỏ tình cũng không thể lay động tim hắn. Huống hồ…”

Trầm Chu buồn bực hỏi: “Huống hồ cái gì?”

Bạch Trạch nói với giọng điệu cảm thông: “Phượng tộc kiêu ngạo có tiếng, trừ phái nữ cùng tộc, bọn họ rất ít khi để mắt đến những chủng tộc khác.”

“Ý của mi là hắn kỳ thị chủng tộc nên mới không thích ta?” Nàng hừ lạnh, “Còn lâu ta mới thích đám người Phượng tộc bọn họ, một lũ lòe loẹt ẻo lả.”

Bạch Trạch liếc nàng, “Thượng thần Phượng Chỉ có ẻo lả sao?”

Trầm Chu không cam lòng thừa nhận, “Không có.” Có ẻo lả thì phải nói đến gã Thanh Huyền quân bên cạnh Phượng Chỉ kìa, ăn mặc còn thướt tha hơn cả phụ nữ.

Bạch Trạch tiếp tục khuyên nhủ: “Trầm Chu, trên thế gian này, tình cảm đều chỉ là phù vân, cô không có được nên mới cố chấp với thượng thần Phượng Chỉ như vậy, nếu có được rồi, chưa chắc người nọ đã tốt như trong tưởng tượng của cô.”

Trầm Chu miễn cưỡng sờ sờ đầu nó, “Bạch Trạch, mi đang lấy kinh nghiệm của bản thân ra  an ủi ta đó à?”

Bạch Trạch lập tức kêu lên: “Ta–ta là linh thú thượng cổ, làm gì có loại kinh nghiệm đó.”

Trầm Chu ợm ờ một tiếng rồi đột nhiên hỏi nó: “Bạch Trạch, theo ta được biết thì thần thú thượng cổ là linh vật do trời đất sinh ra, tu luyện dễ đắc đạo hơn bất kỳ sinh linh nào khác. Mi không muốn tu luyện phi thăng thành thần sao? Giống như Phượng Chỉ và Mặc Hành ấy.”

Bạch Trạch cao ngạo nói: “Ta như vậy là được rồi. Phượng Chỉ và Mặc Hành lựa chọn thành thần là có lý do của bọn họ, ta không muốn thành thần cũng có lý do riêng của ta.”

Trầm Chu tò mò hỏi: “Lý do gì? Nếu lúc đó ngươi thành thần thì bây giờ có bối phận giống mấy người Phượng Chỉ rồi.”

“Thời thượng cổ, trong lòng ta không có chúng sinh thiên hạ, ta chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân Minh Quyết mà thôi, cho nên không cần phải trở thành thần.”

Trầm Chu vuốt ve đầu nó, đột nhiên nói với ngữ khí sâu xa, “Thì ra mi đối với Minh Quyết…”

Bạch Trạch cuống quýt phân bua: “Không phải là ý đó!”

Trầm Chu vẫn không tin, trong giọng nói có chút ghen tỵ, “Thật muốn quăng mi trở về núi Côn Luân.”

Bạch Trạch vội vàng đổi đề tài, “Tóm lại, ta thấy cô nên thành thật quên thượng thần Phượng Chỉ đi thì hơn. Chưa biết chừng Trường Lăng quân gì đó cũng không tệ như cô nghĩ, người thượng thần Mặc Hành vừa mắt hẳn cũng không kém lắm so với thượng thần Phượng Chỉ.”

Trầm Chu ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy lời Bạch Trạch nói cũng rất có lý.

Rồi nàng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, “Quay lại chuyện kia, theo lời mi nói khi nãy thì hai trăm năm trước mi đã biết Phượng Hy là Phượng Chỉ?” Giọng nói nàng bắt đầu nhuốm mùi nguy hiểm, “Bạch Trạch, mi vẫn luôn gạt ta?”

Bạch Trạch cảm thấy lông toàn thân đều đã dựng đứng, run giọng giải thích: “Tại ta thấy cô không biết vẫn tốt hơn…”

Trầm Chu phẫn nộ quát: “Có phân bua cũng vô dụng, quay lại đây cho ta!! Mi chết chắc rồi!”

***

Mặc Hành không ở Không Động nên cung Hoa Dương trở thành tẩm điện tạm thời cho Thanh Huyền quân gánh-vác-nhiệm-vụ-đưa-hôn-thư và Phượng Chỉ quân không-rõ-vì-sao-lại-tháp-tùng. Khoảng cách từ cung Hoa Dương đến tẩm điện của Trầm Chu khá xa, vừa hay tránh cho hai người gặp nhau rồi khó xử.

Thanh Huyền và Phượng Chỉ liên tục được chúng lễ quan dẫn đi du sơn ngoạn thủy nên mấy ngày nay cũng chẳng có động tĩnh đặc biệt gì. Bạch Trạch muốn bồi tội vì đã giấu giếm nàng nên chủ động xin tự mình đi giám thị bọn họ.

Có một ngày, Trầm Chu nghe nói gã tên Thanh Huyền kia đột nhiên hứng khởi đòi đi tham quan kho kiếm, Phượng Chỉ dĩ nhiên cũng theo cùng. Thế nên khi đột nhiên gặp phải hắn ở bờ hồ sen, nàng đã hết sức kinh ngạc.

Đến khi hoàn hồn, nàng cuống cuồng xoay người định chạy đi thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, “Dù gì cũng là cố nhân, tại sao lại như gặp đại địch khi nhìn thấy bổn quân thế?”

Lúc đó, Phượng Chỉ đang cầm cần câu của nàng trong tay, cũng đang ngồi trên ghế của nàng, trường bào tuyền trắng, vô cùng gợi nhớ dáng vẻ của một công tử thế gia trong thoại bản.

Nàng chợt nhớ tới lúc hắn còn là thư sinh nghèo, hắn luôn gọi nàng là A Chu cô nương, tự xưng tại hạ, ngữ điệu hết sức ôn hòa dễ nghe, đâu có giống như bây giờ, mở miệng là bổn quân này nọ, vô cùng cao ngạo.

Hai trăm năm qua, cũng không phải nàng chưa từng có ý định dò la tin tức của hắn. Thân là đế quân Không Động, muốn hỏi thăm lai lịch của một người ở lục giới đối với nàng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng luôn cố dằn lòng xuống, nàng muốn nghe hắn chính miệng nói ra thân phận của mình.

Trầm Chu đã nghĩ đến vô số tình huống hai người gặp lại nhau, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến loại tình cảnh như bây giờ.

Trầm Chu lấy lại bình tĩnh, đi đến sau lưng hắn, hành lễ với tư thế cao ngạo, “Vãn bối bái kiến thượng thần Phượng Chỉ, thì ra thượng thần cũng có nhã hứng thả câu.” Cuối cùng lại không nhịn được, đổi giọng hỏi: “Chẳng phải ngươi cùng tên Thanh Huyền quân điệu bộ khoa trương kia đi tham quan kho kiếm sao?”

Nghe thấy cách đánh giá của nàng đối với Thanh Huyền quân, Phượng Chỉ không kiềm được cong môi lên, “Ngại quá, bổn quân không có hứng thú với mấy thứ vũ khí lạnh ngắt kia.”

“So với vũ khí lạnh ngắt, ta cũng không cảm thấy ngươi sẽ hứng thú với việc thả câu.”

“Ít nhất cũng hứng thú hơn đống vũ khí lạnh lẽo kia.”

Da mặt Trầm Chu hơi giật giật, “Nếu thượng thần không còn chuyện gì khác thì tiểu thần xin cáo từ trước.”

Nàng đang định bỏ chạy thì lại bị hắn gọi giật: “Đứng lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.