Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 8-1: Liều mạng đỡ tên, cả đời nguyện ghi nhớ




Hỏi thế gian tình là gì? Ta không biết. Người ta có thể vì người mình yêu mà hy sinh tính mạng? Ta cũng không biết. Cho đến giây phút nhìn mũi tên nhắm vào chàng, ta cũng không hiểu sao mình chắn trước chàng! Mong đời này chàng sẽ mãi nhớ đến ta!

Tiêu phủ - Bắc Định quốc

Ở trong phòng, Tiêu Chính Quân mở lọ thuốc bằng ngọc ấy ra rồi bôi lên vết thương. Cũng chỉ còn vài ngày là đến lúc phải nhận chức quan ở kinh thành. Khi làm chỉ huy sứ Tiêu Chính Quân có thể thường xuyên vào trong cung cũng khó trốn tránh gặp Thiên Tư công chúa. Nhìn thấy được tâm ý của Thiên Tư công chúa nhưng công chúa là cành vàng lá ngọc, hoàng thượng sẽ không gả vào Tiêu gia. Sớm biết trước được kết cục, Tiêu Chính Quân cũng bình tĩnh lại. Những ngày qua ở trong phủ dưỡng thương, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng hai lần cứu Kim Vãng Tích trong rừng. Do vậy, Tiêu Chính Quân đã mang theo nhiều sách đến phòng để đọc nhưng không thấy hiệu quả.

Tiêu phủ cũng chẳng rộng lớn vì nó là phủ được triều đình ban cho quan lại, khi Tiêu thượng thư cáo quan về quê thì sẽ trả lại phủ cho triều đình để phân bổ cho vị quan khác. Tiêu phủ không có hoa viên rộng như nhiều nơi khác, Tiêu Chính Quân ngoài thư phòng và phòng riêng cũng chẳng biết đi đâu.

Tiêu Chính Quân không thể không ngưng nghĩ tới Thiên Tư công chúa và lời hứa sẽ dốc sức vì hoàng thượng.

Tối hôm ấy, Tiêu Chính Quân định đóng cửa phòng lại chuẩn bị đi ngủ thì bóng dáng thân quen lại xuất hiện lẳng lặng đi vào phòng, Kim Vãng Tích mặc y phục màu đen lẳng lặng đi vào “Chính Quân, ngươi thấy sao rồi?”

“Công chúa điện hạ? Sao công chúa lại ở đây? Người tới đây tìm mạt tướng có chuyện gì?” Tiêu Chính Quân bất ngờ mới thốt được vài lời liền bị người kia bịt miệng lại “Chính Quân, nhỏ tiếng thôi. Tránh người ngoài biết được bản công chúa đang ở đây.”

Tiêu Chính Quân nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kim Vãng Tích, bốn mắt nhìn nhau, rồi Kim Vãng Tích nhìn kỹ y phục trên người Tiêu Chính Quân đang không chỉnh tề, vạt áo buông lỏng. Trong tư thế này Kim Vãng Tích vội bỏ Tiêu Chính Quân ra.

Tiêu Chính Quân chỉnh lại y phục, cũng đến lúc ngủ, trong phòng chỉ có một mình, vừa bôi thuốc xong tất nhiên y phục không chỉnh tề “Công chúa đêm hôm tới đây. Thật ngại quá! Mạt tướng chưa kịp chuẩn bị.”

Thấy Kim Vãng Tích nhìn quanh phòng mình một lượt, Tiêu Chính Quân vội nói “Tiêu phủ thô kệch, không dám so với những phủ đệ khác. Công chúa đừng chê cười.”

Kim Vãng Tích đảo mắt xung quanh một lượt, vừa rồi lén vào đây chỉ thấy vài gia nhân đi tuần, phủ quan thượng thư nhị phẩm không ngờ lại vắng vẻ đến thế “Căn phòng này không phải thô kệch mà là bừa bộn. Tiêu đại nhân không cho nha hoàn dọn dẹp hay sao?” Trên giang hồ thì không nói nhưng đây là phủ đệ của Tiêu thượng thư bộ binh, cũng không đến mức thảm như vậy.

“Trong Tiêu phủ không có nha hoàn, mọi chuyện từ nhỏ mạt tướng đều tự thu xếp.” Tiêu phu nhân đã mấ cách đây nhiều năm, Tiêu thượng thư không có nạp thiếp, nói chính xác là trong phủ ngoài tiểu muội của Tiêu Chính Quân ra thì không có nữ nhân nào khác nên cũng không cần nha hoàn hầu hạ. Quanh phủ chỉ có khoảng 100 gia nhân bảo vệ, quá ít so với một vị quan nhị phẩm.

“Tiêu Chỉ huy sứ thật bừa bộn, căn phòng này đã lâu không được nhiều khác dọn dẹp?” Kim Vãng Tích thở dài nói. Không có nha hoàn trong phủ chẳng phải cũng không có nữ nhân nào bên cạnh Tiêu Chính Quân? Kim Vãng Tích tự nhiên thấy vui vui.

Tiêu Chính Quân vừa thu dọn lại đồ đạc trong phòng vừa hỏi “Công chúa bí mật đến đây chắc chắn có chuyện quan trọng?”

“Bản công chúa muốn ngươi điều tra về Tạ thái sư và Bùi tể tướng. Hoàng thượng đang muốn diệt trừ hai thế lực chống đối nhưng vẫn chưa có cơ hội, lần này tới Hoà châu phải nắm được trọng điểm của Tạ thái sư.” Kim Vãng Tích nhìn theo từng động tác của Tiêu Chính Quân. Gần đi ngủ rồi vẫn muốn dọn dẹp gì chứ?

“Đây là chuyện triều chính. Công chúa cũng biết sao?” Chẳng lẽ mọi việc giống như Cảnh Minh vương nói, lý do hoàng đế cho mình làm Chỉ huy sứ thật sự không phải do mình cứu công chúa mà là muốn lôi kéo Tiêu gia trở thành một thế lực trung thành.

“Hoàng thượng bảo bản công chúa truyền khẩu dụ cho ngươi. Tiêu Chỉ huy sứ võ công cao cường tất sẽ có cách.” Khâm Định hoàng đế đột nhiên tới Tư Phong cung thăm Kim Vãng Tích rồi truyền lại ý này. Kim Vãng Tích chỉ thắc mắc tại sao phụ hoàng không cho người khác điều tra mà bảo mình đi cùng với Tiêu Chính Quân? Chuyện này Lý Thiệu Văn có biết không ? Chẳng phải Thiệu Văn ca ca luôn được phụ hoàng tin tưởng?

“Mạt tướng không biết phải làm sao để điều tra? Xin công chúa gợi ý.” Mỗi việc làm phải cẩn trọng, lúc này Tiêu Chính Quân lại nhớ đến những lời Cảnh Minh vương nói. Quan trường phức tạp, sơ ý là có thể mất mạng.

“Chuyện này ngươi hãy nghe theo lời của Lý Đô Ngự sử Lý Thiệu Văn và Lý thiếu bảo. Lý gia chính là cánh tay phải của hoàng thượng.” Chuyện Thiên Tư công chúa bí mật xuất cung hẳn là vô cùng hệ trọng nhưng không ngờ Tiêu Chính Quân đã bước vào đường quan lộ thật rồi, không thể rút ra được.

“Công chúa điện hạ hãy mau hồi cung để tránh bị nghi ngờ. Hay để mạt tướng hộ tống công chúa về cung?” Đêm khuya một nữ tử đi một mình sẽ vô cùng nguy hiểm. Tiêu Chính Quân ngập ngừng một lúc mới nói tiếp “Công chúa, hoàng thượng có ý nâng đỡ Tiêu gia, mạt tướng cảm kích vô cùng nhưng mạt tướng khác với phụ thân, không quen sống trong những toan tính trong triều đình.”

Nghe Tiêu Chính Quân nói vậy, Kim Vãng Tích trầm mặc một hồi cũng không nhắc đến nữa, mình đang ép Tiêu Chính Quân sao?

“Bản công chúa đang giả bệnh ở trong Tư Phong cung không có ra ngoài, sẽ không bị nghi ngờ, ngày mai bản công chúa sẽ cùng ngươi tới Hoà châu một chuyến để điều tra về Tạ thái sư. Đêm nay, bản công chúa sẽ nghỉ tại đây. Tiêu chỉ huy sứ sẽ không thấy phiền chứ?” Kim Vãng Tích nói một tràng.

“Mạt tướng sẽ đến thư phòng nghỉ ngơi. Công chúa nghỉ ngơi ở đây đi. Sáng mai mạt tướng sẽ chuẩn bị xe ngựa, chúng ta xuất phát sớm.” Tiêu Chính Quân vết thương còn chưa bình phục hoàn toàn, nếu tới Hoà châu xa xôi cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng.

“Được.” Kim Vãng Tích buông cây kiếm khắc ngọc thạch trắng xuống bàn, đợi Tiêu Chính Quân rời đi liền thay y phục đơn giản đã mang theo từ trước. Nhìn lọ thuốc đặt cạnh giường đã hết phân nửa, Kim Vãng Tích bất giác nghĩ tới bộ dạng lúc Tiêu Chính Quân từ chối nhận thuốc mà cười. Tiêu Chính Quân, hoá ra huynh ngốc như vậy!

Một Tiêu Chính Quân không hiểu phong tình hay cảm xúc của nữ nhi, Kim Vãng Tích đã không còn lạ lẫm.

Phượng Chính điện – Phượng cung - Hậu cung Bắc Định quốc

Nhận bức thư của Lâm quốc trượng, Thành Nguyên hoàng hậu ung dung cười lớn “Ngày tàn của Tạ gia sắp tới rồi.” Thành Nguyên hoàng hậu thừa biết hoàng thượng từ lâu đã coi Tạ gia và Bùi gia như cái gai trong mắt, nhiều năm nay cố ý sủng ái Lan quý phi cũng vì muốn Tạ thái sư không nghi ngờ nên Thành Nguyên hoàng hậu mới để lại cho ả tiện nhân đấy cái mạng. Nhìn biểu hiện của Tĩnh tần hôm nay khi tới Phượng cung vấn an khiến Thành Nguyên hoàng hậu nhớ lại dáng vẻ run sợ của Lan quý phi lúc bị hoàng thượng thất sủng. Sau khi Nghê tần và Hạ quý nhân chết, Tĩnh tần được hưởng sự sủng ái của hoàng đế, Thành Nguyên hoàng hậu biết rằng hoàng thượng làm vậy cũng chỉ xoa dịu sự tức giận của Tạ gia khi đã giết chết Tạ thượng thư bộ Hộ.

Thuỵ Miên vừa dâng trà cho Thành Nguyên hoàng hậu vừa nói ”Nếu hoàng hậu đã không vừa mắt với Tĩnh tần thì cứ thẳng tay trừ khử.”

“Tĩnh tần chỉ là một quân cờ mà thôi, bản cung muốn nhìn thấy biểu tỷ muội Tạ gia tự giết người của mình mới hả giận.” Tĩnh tần mới là con gái của Tạ thái sư còn Lan quý phi chỉ là cháu gái tất nhiên Tạ thái sư phải cân nhắc kỹ càng mọi chuyện.

“Ý của hoàng hậu là…” Thuỵ Miên ngập ngừng như đã hiểu được một phần ý tứ trong đó.

“Tĩnh tần ngày mai mang bát canh nhân sâm tới Đoan Khánh cung, trong bát canh đó có độc thì ngươi nghĩ Lan quý phi sẽ xử lý biểu muội đó thế nào?” Từ lâu Lan quý phi đã không hài lòng với Tĩnh tần vì Tĩnh tần là con ruột của Tạ thái sư còn Lan quý phi chỉ là cháu gái do đó Tạ thái sư muốn Tĩnh tần thay thế vị trí của Lan quý phi tuy nhiên Tĩnh tần đã vào cung hầu hạ hoàng đế được 5 năm nhưng chưa hề mang long thai khiến Tạ thái sư miễn cưỡng phải dựa vào Lan quý phi và Cảnh Định vương.

Thuỵ Miên tuân lệnh “Thuỵ Miên sẽ đi sắp xếp ngay.”

“Bản cung muốn nhìn thấy 1 trong 2 người đó phải chết. Ai chết cũng khiến Tạ gia mất đi một quân cờ quan trọng.”Trong cung đã lan truyền tin Tĩnh tần chính là hồ ly tinh hoá thành, mê hoặc hoàng thượng, làm cho bệnh tình của thiên tử xấu đi. Lan quý phi vì chuyện này rất tức giận đập phá đồ vật ở Đoan Khánh cung. Tối hôm đó cung nữ thân cận của Tĩnh tần mang canh nhân sâm dâng cho Lan quý phi, Lan quý phi liền đổ bát thuốc đó vào mồm của vị cung nữ đó, kết quả vị cung nữ đó trúng độc mà chết. Khâm Định hoàng đế giao việc này cho Thành Nguyên hoàng hậu xử lý, chuyện Tĩnh Tần cố ý mang thuốc độc hại chết Lan quý phi khiến hoàng đế càng đề phòng Tạ gia hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.