Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 1-15: Gặp được người chính là kỳ duyên trong thiên hạ 10




Tiếng từ người ngoài xe ngựa làm Kim Vãng Tích giật mình “Cô nương đã tỉnh?”

Kim Vãng Tích nhỏ giọng cơ thể vẫn còn đau nhức “Đúng vậy…chỉ là vết thương còn đau…Ta không cử động được.” Cố gắng ngồi dậy nên Kim Vãng Tích đã va phải thành xe ngựa, máu chảy nhiều hơn nằm gục xuống.

Tiếng từ người bên ngoài vẫn truyền vào “Mũi tên có độc, cô nương hãy hạn chế cử động, vị cô nương kia đã tắt thở, tại hạ chỉ cứu được một mình cô nương.”

Kim Vãng Tích nhớ lại cái chết của Mai nhi mà không khỏi đau lòng. Dù sao Mai nhi cũng đã hầu hạ bên cạnh 5 năm, Kim Vãng Tích trầm lại không nói gì thì người bên ngoài nói tiếp “Cô nương khuê danh là gì?”

Nghe giọng Kim Vãng Tích có thể đoán được tuổi tác của người này cũng tầm hai mươi mà thôi, không lớn hơn mình quá nhiều.

“Ta tên Kim Vãng Tích…Còn huynh?” Đối với ân nhân cứu mạng đâu thể cho danh tính giả. Nam nhân đó cứu mình chắc chắn là người tốt.

“Tại hạ Tiêu Chính Quân.” Nam nhân đó ngồi bên ngoài xe ngựa lại nói tiếp “Tạm thời Kim cô nương cứ nghỉ ngơi trong xe ngựa, tại hạ sẽ nghỉ ngơi ở ngoài này. Kim cô nương định tới Kinh thành?”

“Đúng vậy. Cảm ơn Tiêu huynh đã tương trợ.” Kim Vãng Tích cảm kích vô cùng “Tiêu huynh cũng tới Kinh thành?”

“Phải, tại hạ nhận được thư của phụ thân nên trở về nhà.” Tiêu Chính Quân trả lời, tay phất dây cương để ngựa chạy.

Trùng hợp như vậy!

Chiếc xe ngựa di chuyển về phía kinh thành, còn 3 ngày nữa là tới được kinh thành. Do vết thương của Kim Vãng Tích và vết thương ở cánh tay của Tiêu Chính Quân nên cũng không thể cho xe đi liên tục được, trên đường đi phải nghỉ lại nhiều, thời gian cũng kéo dài thêm.

Tuy đã biết tên họ của người cứu mình nhưng vì Kim Vãng Tích phải nằm im trong xe ngựa nên không hề nhìn được mặt người nam nhân kia trong lòng hơi tò mò muốn xem thử.

Hôm đó Kim Vãng Tích đang mệt mỏi ngủ thì ngửi thấy mùi thịt rất thơm, bên trong xe ngựa nhìn ra chỉ thấy bóng lưng của nam nhân đang ngồi bên cạnh đống lửa. Đột nhiên có tiếng vọng vào khiến Kim Vãng Tích nằm xuống “Kim cô nương đã tỉnh thì ăn chút gì đi. Tại hạ vừa bắt được con gà trong rừng.”

Kim Vãng Tích ngồi dậy “Được…Cảm ơn Tiêu huynh. Vừa lúc ta cũng rất đói.” Kim Vãng Tích trước giờ muốn ăn thứ gì là ăn thứ đó, chưa từng chịu đói như vậy.

Nam nhân đi về phía xe ngựa, đưa thức ăn vào trong, Kim Vãng Tích tập trung nhìn nhưng nam nhân này chỉ vén một góc rèm lên do đó không nhìn thấy mặt “Nhìn trang phục của Kim cô nương chắc là tiểu thư khuê các. Tại hạ không thể mạo phạm sợ ảnh hưởng đến danh tiết của cô nương.”

“Cảm ơn Tiêu huynh. Ta không phải tiểu thư khuê các.” Kim Vãng Tích cầm thịt gà nướng lên tay từ từ ăn chợt nhận ra mùi vị này rất khó tả. Thì ra khi đói một món ăn tầm thường cũng ngon như vậy. “Thịt gà rất ngon. Ta chưa được ăn món nào ngon như vậy.”

Không biết người tên là Tiêu Chính Quân kia nghĩ gì nhưng Kim Vãng Tích từ từ ăn hết nửa con gà.

Tối hôm ấy, Kim Vãng Tích đang thay băng ở vết thương thì Tiêu Chính Quân đưa một ít thịt thỏ vào xe ngựa “Kim cô nương ăn đi rồi nghỉ sớm, sáng mai chúng ta còn phải trở về kinh thành. ”

“Được.”

Tiêu Chính Quân nhớ ra Kim Vãng Tích bị thương nên căn bản không thể ngồi dậy cầm đồ ăn được nên vén màn rèm lên một chút thì bị Kim Vãng Tích ngăn lại “Ta đang băng bó lại vết thương, huynh đừng vào, ta có thể ngồi dậy được rồi. ”

Bàn tay Tiêu Chính Quân nhẹ nhàng bỏ ra khỏi rèm “Vậy…cô nương nghỉ sớm đi. Tại hạ đi xung quanh xem xét tình hình.” Đêm trong rừng sâu có bao nhiêu nguy hiểm, Tiêu Chính Quân không thể không đề phòng mọi trường hợp xấu nhất.

Tiêu Chính Quân sờ vào vết thương ở cánh tay mình rồi ngồi tựa vào thành xe ngựa bên ngoài để ngủ.

Một lúc sau, Kim Vãng Tích đã băng bó lại vết thương xong thì nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa lên. Kim Vãng Tích chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, thật tuấn mỹ, chắc khoảng gần 20 tuổi. Mặc trên người bộ y phục màu trắng nghiêng nghiêng tựa vào thành xe ngựa. Kim Vãng Tích đến tận sau này vẫn không thể quên được khung cảnh lúc này. Khuôn mặt của Tiêu Chính Quân dưới ánh trăng khiến cho Kim Vãng Tích ngây ra một lúc, đến khi cảm thấy vết thương đau nhói lên mới ngừng nhìn Tiêu Chính Quân.

Nghe thấy động tĩnh, Tiêu Chính Quân liền mở mắt ra thì thấy người con gái mặt “Vết thương của Kim cô nương sao rồi? Không phải đã tốt hơn rồi sao? Ngoài trời gió lạnh, cô nương mau vào trong xe ngựa.”

Kim Vãng Tích cười “Không sao, chẳng qua là ta không ngủ được, muốn cùng huynh trò chuyện. Tiêu huynh ngồi ngoài cũng lạnh, áo khoác lại để cho ta đắp…”

“Tại hạ đã quen rồi. Người trên giang hồ không quá để ý đến chuyện ăn mặc.” Tiêu Chính Quân cười trừ nói.

Kim Vãng Tích lần đầu tiên tự nhiên bắt chuyện với một nam nhân xa lạ “Cảm ơn huynh đã cứu ta…Không có huynh có lẽ ta đã không thể sống sót rời khỏi rừng trúc.”

“Đó là việc tại hạ nên làm.” Tiêu Chính Quân chỉ đáp gọn vài chữ.

Kim Vãng Tích đột nhiên nhìn vào vết thương trên cánh tay Tiêu Chính Quân “Huynh bị thương rồi…”

“Chỉ là vết thương nhỏ, ta không sao, Vãng Tích cô nương đừng lo. Vài ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục.” Tiêu Chính Quân sơ ý bị một tên thích khách chém một nhát kiếm vào tay nhưng vết thương này vẫn chưa hề hấn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.