Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 32: Ly gián




Nhìn thấy La di nương cam tâm chịu đựng, Quách Ngọc cảm thấy hả dạ không ít. Nàng biết, hôm nay La di nương chịu nhún nhường như thế không phải do bà ta sợ nàng mà chẳng qua là do bà ta đang lo lắng chuyện của Quách Tuệ.

“La Bích Hân, Quách Tuệ! Mọi thứ chỉ đang bắt đầu. Còn có chuyện hay ở phía sau!”

- Hôm nay La đại nhân cùng lệnh phu nhân đến Phủ Thừa Tướng là có chuyện gì quan trọng? Theo quy tắc, ít nhất cũng phải gửi một phong bái thiếp cho phụ thân của bổn công chúa. Nay lại vội vàng đến như vậy hẳn là có chuyện gấp?

La Toàn nắm chặt bàn tay. Hôm nay ông đến không phải tìm Quách An, càng không phải tìm Quách Ngọc. Người ông tìm là La Bích Hân. Thế nên ông mới đến vào thời gian Quách An vào triều diện thánh. Nhưng ông không ngờ Quách Ngọc lại phiền phức như vậy.

- Thần và thê tử đến đây hôm nay cũng chỉ muốn thăm hỏi Bích Hân và Tuệ nhi mà thôi. Thế nên mới không gửi bái thiếp, mong công chúa không trách tội.

Quách Ngọc mỉm cười nhìn sang Quách Tuệ. Nàng ta đã ngồi im ở đó rất lâu, khi Quách Ngọc vào nàng ta cũng không hành lễ. Quách Ngọc không trách cứ vì biết có nói nàng ta cũng không nghe, chỉ khiến bản thân bị người khác chê cười.

- Vậy sao? Thế vì sao lúc mới bước vào bổn công chúa lại nghe tiếng thét của đại tỷ? Cái gì mà “không được tranh giành”?

La Toàn và Tân thị nhìn nhau. Cả hai trao đổi ánh mắt, sau đó cũng không biết làm thế nào nên đành nói thật. Bởi vừa rồi Quách Tuệ thét lớn khiến mọi người đứng gần đều nghe được.

- Thật ra, hôm nay thần đến tìm Bích Hân là muốn nói chuyện hôn lễ của Tuệ nhi.

- Chuyện hôn lễ? Có gì để nói? La đại nhân không phải nhà gái cũng chẳng phải nhà trai!

La Toàn đen mặt, ông không ngờ có ngày ông  phải cúi đầu trước Quách Ngọc.

Nghe nhắc đến hai từ “hôn lễ” Quách Tuệ mới nhìn sang bên này. Nàng liếc nhìn Quách Ngọc, sau đó cười ha hả.

- Công chúa? Muội muội, ngươi là công chúa. Phụ thân là Thừa Tướng đại nhân mà lại để La phủ ức hiếp ta? Ngươi là công chúa mà, ngươi hãy đứng ra bảo vệ quyền lợi cho ta.

Quách Ngọc nhìn thấy Quách Tuệ giận dữ thì không thể không thán phục Trương Đình. Chưa tới một tháng mà hắn đã có thể khiến Quách Tuệ dành tình cảm cho hắn nhiều như vậy.

- Chuyện gì?

Nghe Quách Ngọc lên tiếng, Quách Tuệ liếc nhìn La Toàn sau đó trả lời.

- Ngươi giúp được ta hay sao?

- Vì sao không được? Đừng quên ta là công chúa. Chúng ta là tỷ muội, dù xảy ra hiểu lầm gì thì cũng không thể giận nhau lâu được. Đúng không? Ta sẽ không để người ngoài ức hiếp ngươi.

Quách Tuệ nghe vậy thì cảm thấy nàng vẫn còn hy vọng.

- Đúng! Ngươi là công chúa. Muội muội, chúng ta là tỷ muội mà. Bọn họ ức hiếp ta. Bọn họ muốn La Minh Tú gả cho Trương Đình ca ca làm chính thê. Quách Ngọc âm thầm nhếch môi cười. Đúng như những gì Quách Ngọc dự đoán, đêm hôm qua La Minh Tú bị huỷ dung thì nàng ta lập tức đòi gả cho Trương Đình.

- Cái gì? La đại tiểu thư muốn làm chính thê của Trương tú tài?

Quách Ngọc “bất ngờ” hỏi lại, sau đó nhìn La Toàn. La Toàn cảm thấy khó chịu vô cùng. Chuyện đến mức này, ông cũng không thể làm gì khác.  Đêm qua La Minh Tú đi dự yến hội thì vẫn bình an, nào ngờ trở về thì đã bị thương tích đầy mặt. Đại phu nói vết thương quá sâu, thế nên chắc chắn sẽ có rất nhiều vết sẹo trên mặt nàng. Nghe đến đây nàng giống như phát điên kêu khóc. La Toàn cho đại phu lui ra, sau đó tìm cách an ủi La Minh Tú nhưng đều thất bại. Hình Bộ thượng thư La Hằng cũng lắc đầu tiếc nuối. Ông có rất nhiều cháu gái, nhưng La Minh Tú là cháu gái mà ông đặt nhiều kì vọng nhất. Ông muốn đem nàng gả cho Thái Tử làm thứ phi, nhưng bây giờ thì mọi thứ đều bị Kiếm Thú chết tiệc đó phá huỷ.

La Minh Tú khóc lóc và nói rằng sẽ không ai cưới nàng nữa. La Toàn và Tân thị thương con sốt ruột nên cũng không biết làm sao đành nói rằng: “Chỉ cần con tìm được ngươi còn thích, chúng ta sẽ bắt hắn cưới con làm chính thê“. Nào ngờ vừa nghe xong, La Minh Tú bình tĩnh lại. Như nhớ điều gì đó, La Minh Tú vui mừng nói.

- Phụ thân, mẫu thân. Có người nhất định sẽ lấy con làm chính thê.

- Là ai?

- Là Trương Đình.

La Toàn và Tân thị nhìn nhau, sau đó hoảng hốt nói.

- Tú nhi! Con làm sao vậy? Đó là vị hôn phu của biểu muội con. Hơn nữa đó là hôn sự do Hoàng Thượng mở kim khẩu.

La Minh Tú không chịu bỏ cuộc. Nàng ta kêu gào đòi chết. La Hằng thấy mệt mỏi vô cùng. Ông nhức đầu khi phải nghe La Minh Tú gào thét.

- Im lặng cho ta.

Mọi người đều im lặng, không còn tiếng la hét. La Hằng vuốt vuốt hàm râu. Ông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới quyết định.

- Ngày mai phu thê các con đến Quách phủ tìm gặp Bích Hân thương lượng. Nói rằng: ta muốn Tú nhi làm thê tử của Trương Đình.

Nói rồi thì ông phất tay áo bỏ đi, để lại ba người trong gian phòng sửng sốt nhìn theo. Họ không ngờ La Hằng sẽ ủng hộ mối hôn sự lần này. Nhưng bọn họ không biết rằng La Hằng có tính toán riêng của ông ấy. Bởi vì La Minh Tú đối với ông ta đã không còn giá trị lợi dụng nên gả cho ai ông cũng không quan tâm. Tuy nhiên nếu gả cho Trương Đình thì ông vẫn còn chút lợi nhuận từ mối hôn sự này. Ông biết Thái Tử khá trọng dụng Trương Đình, hơn nữa ông cũng nhìn thấy tư chất của hắn ta. Khoa cử sắp tới, với tư chất của hắn muốn làm trạng nguyên cũng không phải khó khăn.

La Toàn nhớ lại chuyện đêm hôm qua thì lắc đầu thở dài.

- Chúng thần cũng vì bất đắc dĩ. - Bất đắc dĩ? Các ngươi cũng gan trời lắm, dám kháng chỉ? Đại tỷ dù chỉ là thứ xuất nhưng cũng là thiên kim phủ Thừa Tướng. Tỷ ấy không phải là người để các ngươi muốn chèn ép thì chèn ép.

La Toàn nóng giận. Không phải hắn muốn chèn ép, mà là hắn không thể làm gì khác. Quách Tuệ chỉ là một thứ nữ, cho nàng ăn chung ngồi chung với con gái của ông là may mắn cho nàng. Vị trí chính thê phải là của con gái ông mới đúng.

La Toàn vừa mở miệng định nói thì bị Tân thị ngăn cản. Tân thị dịu dàng, có lễ nói với Quách Ngọc.

- Công chúa! Cha mẹ nào mà chẳng thương con? Nhìn Quách Thừa Tướng thương yêu công chúa thì biết, chúng thần cũng yêu thương Tú nhi như vậy. Cách đây hai tháng, Trương Đình đã từng ngỏ ý muốn cưới Tú nhi làm vợ, nhưng chúng thần muốn chờ hắn có đủ công danh sự nghiệp. Khoa cử sắp tới, chỉ cần hắn đỗ đạt công danh thì chúng thần sẽ gả Tú nhi cho hắn. Nhưng chuyện có ai ngờ, hắn lại làm ra chuyện không hay với Tuệ nhi. Vì là chỗ thân thích, chúng thần đã ngăn cấm Tú nhi cùng hắn gặp nhau và cũng cắt đứt hôn phối trước đó. Tú nhi buồn rất nhiều, nhưng con bé nghĩ đến tình tỷ muội nên đã cố gắng chịu đựng.

Tân thị vừa nói lại vừa lau nước mắt nơi khoé mắt. Quách Ngọc nhìn bà ta diễn trò thì cảm thấy hứng thú vô cùng. Nàng muốn xem khả năng của bà ta tới đâu.

La Toàn là con cả của La Hằng. Ông là người  có tư chất bình thường nhất trong các người con của La Hằng, nhưng may mắn ông là con vợ cả thế nên mới được êm ấm ngồi ở vị trí người kế thừa. Với tư chất của ông thì sẽ chẳng làm nên trò, La Hằng đã cố gắng tìm cho ông một thê tử thông minh, hiểu chuyện. Cuối cùng không phụ lòng mong đợi, La Hằng tìm được Tân thị. Bà là người thông minh, dẻo miệng và đầy mưu kế. Bà sinh ra trong một gia đình theo nghiệp thương, nhà không có gì khác ngoài tiền. La Hằng chọn bà làm dâu cả không chỉ vì tư chất của bà mà còn vì kho bạc nhà bà.

Đời trước vì La Minh Tú ganh tị với nàng nên đã nhiều lần làm khó dễ. Tân thị là mẫu thân của nàng ta, bà vô cùng yêu chiều con gái. Chỉ cần điều gì La Minh Tú muốn bà đều làm cho bằng được. Kết quả là đời trước Quách Ngọc ngốc đầu không nổi với mưu kế của mẹ con bà ta.

- Đêm hôm trước, Tú nhi bị Kiếm Thú tấn công mang thương tích khiến tâm trạng nàng không tốt. Nàng không thể chịu thêm thương tổn nào khác nên muốn được gả cho Trương Đình. Hy vọng công chúa hiểu cho nỗi lòng của bậc làm cha mẹ.

Tân thị nói một mạch khiến cho mọi người không ai chen được câu nào. Quách Ngọc bình tĩnh chờ bà ta nói hết, sau đó mới cất tiếng.

- Vết thương của La đại tiểu thư có nặng lắm không?

- Cảm ơn công chúa quan tâm. Chúng thần chỉ hy vọng mọi thứ sẽ ổn.

Quách Ngọc gật đầu, sau đó nhìn về phía Quách Tuệ. Nàng ta đang nắm chặt tà áo, khoé mắt rưng rưng sắp khóc. “Quách Tuệ! Ngươi cũng có cảm giác đó đúng không? Cảm giác không cam tâm, cảm giác bị tỷ muội của mình cướp mất phu quân, cảm giác bị tất vả mọi người quay lưng? Ngươi yên tâm, những cảm giác mà ta từng trải qua ngươi chắc chắn sẽ được một lần nếm thử!”

Quách Ngọc thoả mãn cười. Những đau khổ nàng từng gánh, tất cả sẽ xuất hiện trong cuộc đời của Quách Tuệ.

- Nhưng, cho dù thế nào cũng không liên quan đến đại tỷ của bổn công chúa. Tỷ ấy là người vô tội!

Quách Tuệ nghe Quách Ngọc nói thì cảm thất may mắn vô cùng vì cuối cùng cũng có người đứng về phía nàng. Nàng ta chạy đến bên cạnh Quách Ngọc.

- Muội muội. Đúng vậy, ta là đại tỷ của ngươi. Ức hiếp ta cũng như ức hiếp ngươi đúng không?

- Được rồi đại tỷ. Ngươi trở về ghế ngồi đi.

Quách Tuệ lau khoé mắt sau đó ngoan ngoãn trở về ghế ngồi. La Toàn cảm thấy Quách Ngọc thật phiền phức. Ông đưa mắt liếc nhìn La di nương. Nhận được ánh mắt cảnh cáo của La Toàn, La di nương thân thể run run. Bà rất thương con gái, nhưng bà cũng không thể buông tha La phủ. Nếu mất La phủ bà sẽ không làm gì được, không có trợ lực, không có bạc!

La di nương nhìn Quách Tuệ. Bà cảm thấy day dứt nhưng đành phải để Quách Tuệ hy sinh một chút vì đại cục. Nếu mất La phủ, Quách Tuệ cũng sẽ chịu thiệt thòi rất nhiều.

Nghĩ như vậy, La di nương bước lên hành lễ với Quách Ngọc.

- Nhị tiểu thư. Thật ra La phủ cũng là chỗ quen biết. Từ nhỏ đại tiểu thư cũng chơi cùng La đại tiểu thư. Mang thai chín tháng mười ngày, sinh con như đi qua quỷ môn quan. Thiếp thân hiểu nỗi lòng của La phu nhân. Nay xảy ra cớ sự chúng ta không thể bỏ mặc. Chúng ta cũng phải nhận một phần trách nhiệm.

- Một phần trách nhiệm? Vậy theo ý La di nương thì chúng ta phải làm gì mới thoả đáng?

La di nương cúi đầu. Bà cắn răng, hai tay nắm chặt. Hít một hơi thật sâu, La di nương lên tiếng.

- Đồng ý mối hôn sự của La đại tiểu thư và Trương tú tài.

- Cái gì? Ngươi hồ đồ mất rồi. Ta mới là con gái của ngươi. Quách phủ mới là nhà của ngươi. Hôm nay ngươi lại cõng rắn cắn gà nhà?

La di nương vừa dứt lời, Quách Ngọc chưa kịp lên tiếng thì Quách Tuệ đã điên loạn chạy đến túm lấy tay của bà mà hét. Bà rất muốn tát Quách Tuệ một cái để nàng bình tĩnh lại nhưng trước mặt Quách Ngọc bà không thể.

- Đại tiểu thư, ngươi bình tĩnh lại đi.

Bà chỉ biết cố gắng giữ chặt Quách Tuệ, sau đó hạ thấp âm thanh kề sát vào tai nàng mà nói.

- Lấy ngắn nuôi dài. Mất La phủ mất cánh tay trái. Mất La phủ mất cả kho bạc.

Quách Tuệ nghe La di nương nói thì bình tĩnh lại, nàng ta vô lực buông xuôi cánh tay.  Sau đó nàng quay về ghế ngồi mà không nói thêm lời nào nữa. Quách Ngọc cười khinh bỉ.

“Phải rồi, cãi nhau đi. Các ngươi càng đối nghịch nhau thì càng tốt!”

Đúng vậy! Kết quả mà Quách Ngọc mong muốn là La Minh Tú và Quách Tuệ cùng lúc gả cho Trương Đình. Nàng cảm thấy mình thật cao cả, một lúc mà ban cho Trương Đình hai vị ái thê xinh đẹp và có gia thế mạnh như vậy. Tuy nhiên còn một việc mà nàng muốn đạt được đó là ly gián mẹ con La di nương. Muốn như thế thì nàng phải ngăn cản mối hôn sự này, mặt khác phải chính miệng La di nương đồng ý mối hôn sự này. Có như thế thì Quách Tuệ mới cảm thấy hận La di nương, mới cảm thấy La di nương bất công với nàng ta.

- Đại tỷ? Ý của ngươi thế nào?

- Ta không có ý kiến.

Quách Ngọc cảm thấy thời cơ đã đến, nàng mở miệng nói với phu thê La Toàn.

- La đại nhân. Bổn công chúa tin rằng phụ thân sẽ không đồng ý mối hôn sự lần này. Tuy nhiên cả La di nương và đại tỷ đều không có ý kiến. Thế nên bổn công chúa nghĩ cách này sẽ ổn cả đôi đường. La đại tiểu thư sẽ gả cho Trương tú tài làm bình thê. Còn vị trí chính thê vẫn là của đại tỷ.

Quách Tuệ hai mắt loé lên.

“Đúng vậy mình là chính thê. Nàng ta có bước vào Trương phủ cũng chỉ là bình thê. Nàng ta vẫn thấp hơn mình một bậc!”

Nghĩ như vậy, nàng nhìn Quách Ngọc bằng ánh mắt biết ơn. Quách Ngọc xì cười vì sự ngu ngốc của nàng ta.

Nhìn Quách Tuệ, Quách Ngọc thấy được hình ảnh của mình đời trước. Nàng cũng đã từng mất đi lí trí vì thứ tình cảm giả dối ấy!

Phu thê La Toàn trao đổi với nhau một lúc, sau đó cũng gật đầu đồng ý.

- Được, chúng thần sẽ gặp Trương Đình và muốn hắn đến hỏi cưới Tú nhi. Tuy nhiên, chỗ Hoàng Thượng...

- Yên tâm! Bổn công chúa đã đưa ra ý kiến này thì bổn công chúa sẽ có cách để phụ hoàng đồng ý.

- Như vậy thì chúng thần về trước. Cảm ơn công chúa đã chấp thuận.

- Được rồi, về đi!

Quách Ngọc vẫy tay để phu thê La Toàn lui ra. Nhìn bóng lưng hai người bước đi, Quách Ngọc thoải mái uống một ngụm trà. Mẹ con La di nương thì không được như vậy.

Quách Tuệ liếc mắt nhìn La di nương sau đó bỏ đi không nói một lời. La di nương thì đứng im lặng nhìn theo đứa con gái mà bà yêu thương đang giận dỗi bỏ đi. La di nương cảm thấy thật đau lòng khi ngay chính con gái của mình lại trách mình, không tin tưởng quyết định của mình.

...

Trưa hôm ấy Quách Ngọc vào thư phòng gặp Quách An để nói về chuyện hôn sự của Quách Tuệ. Lúc đầu Quách An không đồng ý. Nhưng Quách Ngọc đã khuyên bảo rất nhiều, phân tích các mặt lợi hại và cố gắng diễn tả nỗi đau mà La phu nhân gánh chịu. Nàng nói rằng mình biết thương con thì người khác cũng biết, hơn nữa Quách Tuệ cũng đã đồng ý. Cuối cùng thì ông cũng chịu để Quách Ngọc quyết định. Nhận được sự đồng ý của Quách An, nàng liền trở về chuẩn bị để nhập cung diện thánh. Hoàng Thượng thì dễ dàng hơn rất nhiều. Ông chẳng quan tâm ai cưới ai, ông chỉ cần biết Quách Tuệ và Trương Đình thành hôn theo đúng thánh chỉ của ông là được.

Mọi chuyện đều thuận lợi, Quách Ngọc vui vẻ trở về phủ Thừa Tướng. Vừa vào đến cổng viện Ngọc Cát, nàng đã thấy bu quanh ở dưới tán cây Mộc Minh một đám người.

- Tên ngốc này! Sao lại đến sớm như vậy?

Quách Ngọc ung dung bước vào. Hoà ma ma nhìn thấy Quách Ngọc thì nhanh miệng nói.

- Tiểu thư, người về tới rồi.

Những hạ nhân còn lại cũng hành lễ sau đó lui ra ngoài, trừ một người vẫn ung dung ngồi đó. Thấy nàng hắn mỉm cười đặt tách trà xuống sau đó chạy đến kéo tay nàng ngồi xuống ghế đá.

- Ngọc nhi! Ta chờ nàng rất lâu!

- Thôi đi! Đừng bày gương mặt nham nhở ấy ra. Ta bị dị ứng với nó.

Nguyên Thiên Hữu nghe Quách Ngọc nói thì cười sằng sặc.

- Ta cứ thích như vậy đấy! Nàng làm gì được ta?

- Đồ ngốc!

Quách Ngọc xì cười. Nàng vuốt lại mái tóc, sau đó đưa tay nhận lấy cánh hoa Mộc Minh đang rơi nhẹ trong không trung.

- Tìm ta có chuyện gì?

Nguyên Thiên Hữu cũng đưa tay nhận lấy một cánh hoa rơi. Hắn nhẹ nhàng cài bông hoa ấy lên mái tóc đen mượt của nàng.

- Chuyện liên quan đến vị đạo trưởng năm ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.