Phượng Hoàng Hoa

Chương 10




Tiêu Ngân Phong nghĩ ngày hôm sau Kỷ An không thể đi làm được, cho nên buổi sáng hôm sau đã đến nhà máy sản xuất để sắp xếp người khác theo dõi quá trình chuẩn bị những nhiệm vụ để xét duyệt. Nàng trước đây giao cho Kỷ An theo dõi, bởi vì lúc trước Kỷ An và nàng đã cùng nhau tiếp xúc gặp gỡ khách hàng, đối với những yêu cầu của bên khách hàng thì tương đối quen thuộc hơn một chút so với những người khác, đồng thời cũng muốn cho nàng tiếp tục đi cùng bên khách hàng lúc họ tới đây xét duyệt làm bồi thẩm viên. Nhưng hiện tại Kỷ An đang nằm viện, nên phải bố trí sắp xếp một nhân viên khác quen thuộc với các hạng mục và quy trình công nghệ của công ty. Nhưng vừa mới đến tòa nhà văn phòng, đã thấy Kỷ An ôm bản kẹp giấy A4 đựng văn kiện hai mắt đăm đăm từ trong phòng Kinh Doanh đi ra.

Tiêu Ngân Phong đi chậm lại, Kỷ An lúc còn cách nàng khoảng một mét vẫn tiếp tục đi thẳng qua bên cạnh của nàng, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn một chút.

Phỏng chừng Kỷ An lại có chuyện đang suy nghĩ thất thần! Tiêu Ngân Phong nhìn đã muốn quen rồi nên cũng không trách. "Kỷ An!" Tiêu Ngân Phong kêu lên.

"A?" Kỷ An đang giống như là đi vào cõi vũ trụ thần tiên, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi nàng, liền nhanh chóng đáp lại, quay đầu đột nhiên phát hiện Đại lão bản, hoàn hồn lại, lễ phép lên tiếng chào đón, "Tiêu tổng". Có chút lo lắng không yên, Đại lão bản mới sáng sớm vậy gọi nàng vì chuyện gì? Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, nàng cảm thấy được chính mình có chút dữ nhiều lành ít.

"Thân thể đã khỏe chưa?" Tiêu Ngân Phong nhìn cặp mắt của Kỷ An nhấp nháy lóe ra một chút sự tình, hơi nhíu nhíu mày, vì sao mà Kỷ An có vẻ xem nàng giống như là độc xà mãnh thú, hoặc là coi thường không thèm để ý, hoặc là vẻ mặt liền đầy sự hoảng sợ.

"Tốt hơn nhiều, cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm. Ách, ta còn có việc gấp, phải đi trước". Kỷ An nói xong, hướng Tiêu Ngân Phong hơi gật đầu tạ lỗi, sau đó chuồn ra khỏi cửa lớn của văn phòng. Nói thật, nàng rất sợ Tiêu Ngân Phong, thật sự rất sợ. Mỗi lần quanh co tới gần Tiêu Ngân Phong, đại não liền vang lên một hồi chuông lớn cảnh giác, nói cho nàng đang gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm. Nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vừa rồi đối mặt với Tiêu Ngân Phong, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn, mà nàng, cũng thật sự chạy thoát.

Mặt mày Tiêu Ngân Phong nhăn lại càng nhiều hơn, xoay người giẫm trên giày cao gót đi về hướng văn phòng. Nàng muốn bổ đầu của Kỷ An ra xem bộ óc đó đang chứa cái gì bên trong, như thế nào mà đối xử với mọi người kì quái như vậy, hoàn toàn không giống với thói quen của tất cả mọi người.

Kỷ An đi tới các bộ phận làm công tác kiểm tra, kết quả nhân viên của bộ phận nào cũng đều lạnh nhạt, khi chào đón nàng tất cả đều làm ra vẻ mặt lạnh lùng. Nàng là phụng mệnh của Đại lão bản đến để theo dõi công việc, người khác thật sự cũng không dám làm nàng khó xử, nhưng trong lời nói lại thể hiện ý châm chọc khiêu khích, nghe lọt vào trong tai ít nhiều làm cho nàng có chút nhíu mày. Kỷ An cũng không để trong lòng làm gì, chuyên tâm làm công việc xác minh của mình. Đi đến phòng Hành Chính, cũng không gặp chuyện gì làm khó dễ, dù sao đó cũng là biểu ca nha. Nhưng La Thánh Minh cư nhiên lại kêu nàng thuyết giáo một chút, nghe xong Kỷ An thật giận dữ, nhấc chân trở về văn phòng của mình. Phòng Kinh Doanh còn có rất nhiều tư liệu cần phải chuẩn bị, Kỷ An trước đây có tìm quản lý Kinh doanh vài lần, đều bị quản lý Kinh Doanh lấy lý do thoái thác từ chối, bảo nàng trở lại tìm hắn sau. Đợi cho đến khi chỉ còn một ngày nữa là tới thời gian xét duyệt của công ty thay thế thứ ba, quản lý Kinh Doanh mới tìm Kỷ An, bảo Kỷ An giao cho hắn toàn bộ tư liệu xét duyệt của công ty thay thế thứ ba kia. Kỷ An cực kì không thích, nhưng mà cấp trên giao việc, chuyện như thế nào đi nữa nàng cũng phải làm không đúng sao? Hơn nữa nàng cũng nhìn thấy được, quản lý Kinh Doanh này thật dồn tâm trí để mà chỉnh đốn nàng. Nhưng người ta là quản lý, người trực tiếp lãnh đạo, giao công việc cho nàng thì có gì sai? Kỷ An chỉ đành cầm những đơn hạng mục cần xét duyệt đã được chuẩn bị, nhưng tư liệu của phòng Kinh Doanh một chút cũng không đưa cho nàng, bảo nàng phải đi nơi nào lấy đây? Đi tìm đồng nghiệp lấy, đồng nghiệp ngoài miệng thì trả lời được thôi, nhưng lại không đưa cho nàng.

Cho dù là Bồ Tát cũng phải tức giận, Kỷ An lạnh lùng nhìn chằm chằm đồng nghiệp kia nửa ngày, mà người đó cũng không để ý tới nàng, tiếp tục trêu đùa trách móc chuyện lấy chồng trên QQ. Kỷ An quay đầu lại vị trí làm việc của mình, cầm trong tay bản kẹp A4 hung hăng vứt ở trên bàn, trong tai mơ hồ nghe được tiếng cười nhẹ cùng âm thanh đùa cợt. Nàng quét mắt nhìn mọi người trong văn phòng, vùi đầu đem tư liệu cần thiết phòng Kinh Doanh phải chuẩn bị liệt kê ra, viết rõ là đồng nghiệp nào cung cấp cho nàng tư liệu gì, thuận tiện làm luôn bản thông báo, chuẩn bị đi tìm quản lý phòng Kinh Doanh ký tên sau đó phát ra.

Quản lý tiêu thụ nhìn đến bản thông báo trong tay Kỷ An nhíu mày nói, "Kỷ An, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, có thể tự mình xử lý việc này, thì hãy tự mình cố gắng hết sức xử lý". Đặt thông báo xuống bàn, bảo Kỷ An đi ra ngoài.

Kỷ An đứng trước mặt quản lý Kinh Doanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi này, cũng không nhúc nhích.

"Còn có việc gì sao?" Quản lý Kinh Doanh ngẩng đầu nhìn Kỷ An.

Kỷ An hơi nhếch nhếch khóe miệng, không hề gì khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì". Quẹt quẹt đi mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thoải mái nói, "Thật không có việc gì". Dứt lời, xoay người rời khỏi văn phòng quản lý, trở lại bàn làm việc của mình. Nàng cảm thấy rất buồn cười, thật sự, nàng không hiểu được phòng Kinh Doanh này vì cái gì phòng bị với nàng? Coi nàng là kẻ trộm? Hay coi nàng là tiểu nhân? Hay là vẫn phòng bị nàng có thể cướp mất vị trí quản lý của hắn? Nàng nhìn đồng nghiệp bận rộn tới tới lui lui trong văn phòng, bản thân nàng cũng thấy được trên người của mình truyền ra vẻ lạnh lùng, rất lạnh rất lạnh. Nàng có thể cảm giác được nguyên nhân vì sao bọn họ lại làm như vậy, bởi vì nàng vừa chuyển sang phòng Kinh Doanh, Đại lão bản lại giao cho nàng một thương mục lớn như vậy. Hơn nữa, thương mục này là trước đây quản lý Kinh Doanh và Đại lão bản cùng với công ty ô tô XX ở Mĩ quốc bàn bạc thật lâu. Hiện tại phải khoanh tay ngồi nhìn người khác lấy mất thành quả, Đại lão bản để cho nàng tham gia vào, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng lượm được một món hời rất lớn, phỏng đoán nàng ở sau lưng mọi người, trước mặt Đại lão bản mưu tính nói năng gì đó để đoạt mất thương mục của quản lý Kinh Doanh, vi phạm điều tối kị của nơi làm việc. Khó trách mọi người nghĩ như vậy, chuyện của Vương quản lý trước đây, khiến cho mọi người cảm thấy nàng ở đằng sau đâm một dao vào xác của cấp trên để thăng tiến, hiện tại lại vướng vào những rắc rối như thế này, không rời khỏi nơi này thì muốn làm cái gì cũng thật khó khăn.

Nàng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng cũng không xen vào, nhưng mà bọn họ lấy chuyện công việc, lấy lợi ích của công ty để chèn ép nàng, vậy thì được lợi gì? Cùng lắm là Kỷ An nàng đổi công việc khác, nhưng mà tổn thất của công ty phải đối mặt thì rất lớn.

Kỷ An dựa vào lưng ghế ngồi, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá, lòng cũng buồn thiu. Giao tiếp giữa người và người rất phức tạp, làm người quá mệt mỏi, phải phòng bị lẫn nhau, tính kế lẫn nhau! Nàng cật lực muốn tránh né những chuyện tranh chấp như thế này, bởi vì càng tranh chấp càng làm cho nàng thông minh sâu sắc hơn.

Hít sâu, rồi thở mạnh ra, nàng mở MSN ra, nghĩ muốn gửi tin nhắn cho quản lý Kinh Doanh để giải thích, nhưng khi mở cửa sổ, di chuyển con chuột lên trên, lại không biết gõ trên bàn phím chữ gì hay nói cái gì. Nàng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai, người khác nghĩ nàng như vậy giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Nếu chuyện này xảy ra sự cố gì hậu quả nàng biết rõ chẳng lẽ quản lý lại không biết sao?

Đóng cửa sổ MSN lại, logout, đóng máy tính lại, thu dọn bàn làm việc thật sạch sẽ, sau đó ra ngoài văn phòng, đến sân thượng tòa nhà ngồi dưới bóng râm hút thuốc. Hít khói thuốc vào phổi, một ngụm rồi lại một ngụm, một điếu rồi lại một điếu, rất nhanh, dưới chân xuất hiện đầy đầu mẩu thuốc lá, cho đến cuối cùng không còn một điếu thuốc nào, Kỷ An mới quay lại văn phòng, làm báo cáo tiến độ công việc, sau đó đi tới văn phòng của quản lý nói, "Quản lý, nếu không có vấn đề gì, ta cứ như vậy giao cho Tiêu tổng".

Quản lý Kinh Doanh vừa thấy nội dung báo cáo, ngay lập tức liền đen mặt, "Vì cái gì tư liệu của phòng Kinh Doanh nhiều như vậy lại không được chuẩn bị tốt? Ngươi liền như vậy mà đem cái báo cáo chết tiệt này giao lên? Ngươi làm việc như vậy sao?"

Kỷ An yên tĩnh liếc nhìn quản lý Kinh Doanh, cái gì cũng không nói, nàng không muốn nói chuyện, đối với người như vậy, nàng càng không có lời nào để nói. Nhưng mà, có một số việc nàng phải nói, "Quản lý, công việc của ngài, ta cố hết sức hỗ trợ, nhưng ta cũng hi vọng ngài có thể hỗ trợ cho công việc của ta, bằng không, giao cho lão bản cũng chỉ là bản báo cáo trống không trước mặt đây mà thôi".

Quản lý Kinh Doanh hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đem thông báo phân chia danh sách công việc trước đây Kỷ An đưa cho ký tên đóng dấu, quẳng cho Kỷ An. Kỷ An cầm thông báo, đi ra ngoài, sao chép, phân phát. Thông báo vừa phát ra, không ai để ý tới nàng, thậm chí có người chỉ nhìn thoáng qua thông báo sau đó liền ném vào thùng rác, xong rồi còn mắng một câu, "Cáo mượn oai hùm, cái thứ gì vậy."

Kỷ An cũng nổi giận, mắt nàng híp lại, thân mình cúi xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ, lạnh giọng nói: "Ta là cái thứ gì? Không phải các người luôn luôn loan truyền với nhau rồi hay sao? Hôm nay ta liền nói cho các ngươi biết ta là cái thứ gì, nếu mà ta gặp chuyện không tốt, các người cũng phải chịu tội thay. Ta là một người mới, chẳng có gốc rễ cũng chẳng có ngọn nguồn, nếu như mà mất đi công việc này tuyệt đối chẳng hề đau lòng. Nhưng còn các ngươi ở công ty dốc sức làm việc như vậy nhiều năm, nếu chỉ vì vấn đề xét duyệt của công ty thứ ba này mà đánh mất công việc, vài năm kinh doanh vất quả vừa qua coi như là uổng phí". Dứt lời, lập tức đứng lên, lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng. "Hai giờ nữa, tư liệu còn không tới tay ta thật đầy đủ, tự gánh lấy hậu quả". Nói xong, đi thẳng ra ngoài văn phòng, trước khi đi còn dùng sức đóng cánh cửa lại, cánh cửa đóng lại "Rầm" một tiếng, làm cho tất cả những người làm việc ở ngoài đại sảnh hoảng sợ quay đầu lại nhìn nàng. Kỷ An cắn môi, dùng sức giẫm chân trên đất hướng về phía cửa lớn tòa nhà văn phòng mà đi. Nàng lão hổ không phát huy, còn tưởng là mèo bệnh. Hội trưởng hội học sinh ba năm ở trường trung học, ở đại học bốn năm làm phó hội trưởng hội sinh viên không phải chỉ biết nói suông. Đừng tưởng rằng nàng không áp chế được người khác, nàng chỉ là lười đi gây sức ép mà thôi.

Kỷ An đến khu căn tin nhà máy sản xuất mua gói thuốc lá, cũng không muốn quay trở lại văn phòng, nàng hiện tại tưởng tượng được sẽ cảm thấy áp lực thật nặng nề khi quay trở lại đó, lang thang không mục đích dưới ánh mặt trời chói chang ở nhà máy sản xuất, cuối cùng lại đi đến hành lang trồng cây xanh, ngồi trên ghế đá ngây ngốc, hút từng ngụm từng ngụm thuốc lá. Đồng nghiệp xa lánh, cấp trên chèn ép, Đại lão bản cổ quái, cả không gian tràn ngập bất mãn, cho dù nàng là một người ngu ngốc đi chăng nữa cũng có thể cảm nhận được áp lực. Kỷ An còn nghĩ, chẳng lẽ bản thân mình thực sự có vấn đề cho nên mới làm cho nhiều người như vậy chán ghét mình? Nhưng mà nàng không thích cùng người khác giao tiếp, chẳng lẽ cũng là sai lầm hay sao? Đích thật là sai, ở nơi làm việc không cho phép quá cá tính. Nàng cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hút thuốc càng dữ dội hơn, ánh mặt trời lúc ba bốn giờ chiều cũng rất có uy lực nha, đầu đầu nhìn ánh mặt trời sáng trưng, cảm nhận được một sự phô trương mạnh mẽ, hơi nóng. Nóng, chính xác là rất nóng, mồ hôi trên trán nàng không ngừng chảy xuống, ngay cả áo trong cũng bị ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mà, lạnh, từ chỗ sâu kín ở bên trong, theo xương cốt mà phát ra cái lạnh. Cho nên, nàng ở dưới ánh mặt trời nóng ba mươi tám ba mươi chín độ chảy mồ hôi, nhưng da trên cánh tay lại nổi gai ốc, chân tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Kỷ An cong chân ngồi ở nơi đó, đem đầu gác ở trên đầu gối, thu nhỏ mình lại như một quả bóng, một hơi hút xong hai điếu thuốc, sau đó đứng lên, chân chà chà, dụi tắt thuốc đi, đem tất cả những tàn thuốc vừa dụi ở trên mặt đất vừa rồi nhặt lên gói vào trong khăn giấy thật tốt, ném vào thùng rác, trở lại văn phòng, đến toilet rửa mặt, chỉnh đốn lại tâm tình, trở lại vị trí nhỏ của mình trong văn phòng. Đi vào trong văn phòng, chỉ thấy trên bàn lộn xộn một đống tài liệu, nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, tất cả những tài liệu này đều là tài liệu cần thiết để cung cấp cho công ty thay thế thứ ba, trong lúc nàng vừa đi ra ngoài hít thở không khí một chút, đồng nghiệp đem tất cả tài liệu có liên quan đến quăng trên bàn của nàng. Bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú, nói có chút tư liệu không thuận tiện đưa cho nàng, khi nào công ty thay thế thứ ba đến xét duyệt thì mới đi lấy được. Kỷ An ngồi lại trên ghế, đem toàn bộ tư liệu sắp xếp lại thật rõ ràng, dùng tệp đựng văn kiện chuyên môn kẹp lại, sau đó tiếp tục làm công việc tiếp theo.

Một hơi vội vàng làm đến tám giờ tối mới ngẩng đầu lên, phát hiện dĩ nhiên giờ này người ở trong phòng đã đi về hết rồi. Nàng thu thập lại đồ đạc này nọ, duỗi thân người, mang theo túi xách của mình ra khỏi văn phòng. Trước khi đi về, thấy Đại lão bản còn chưa về, phía sau màn cửa còn lộ ra ánh đèn.

Kỷ An ngẩng đầu lên, xoay người đi ra bên ngoài. Những chuyện vừa xảy ra như thế này, giống như một tia sấm sét đánh vào thế giới của nàng, làm cho nàng đối với những người khác có cảm giác thất vọng càng nhiều, tiếp theo sẽ làm cho bức tường phòng hộ của mình càng cao hơn. Người đối với người trong lòng chỉ hướng tới công danh, lợi lộc và lợi ích quá nặng, ở chung với nhau cũng rất phức tạp, cũng quá dối trá. Giống như tiểu C ở phòng Kinh Doanh ở trước mặt tiểu A ra vẻ giống như là đại tỷ chiếu cố người ta, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tung ra lời đồn đại nói xấu tiểu A, thậm chí âm thầm đoạt đi đơn đặt hàng của tiểu A, xong rồi lại ở chính chỗ này chỉ lên trời thề thốt trung trinh cương trực. Phó quản lý Vương ở phòng PMC đi nơi nào cũng nói Kỷ An nàng cầm con dao nhỏ đâm sau lưng mình, nói trắng ra là, cũng chỉ để che giấu chuyện thật sự mình không có năng lực. Dùng danh dự của nàng, cứu lấy mặt mũi cùng cái gọi là địa vị của phó quản lý Vương mà thôi. Nàng thích ánh sáng mặt trời buổi sớm mai, không phải vì ánh sáng mặt trời vào sáng sớm rất đẹp, mang theo hi vọng, mà bởi vì ánh sáng mặt trời vào buổi sáng sớm là sạch sẽ nhất, khi đó ngày mới vừa ló dạng, những ồn ào náo động lặng yên hết sau một đêm, tất cả bụi bặm khói lửa đều trở lại dưới mặt đất, và tất cả những khó khăn hỗn loạn còn chưa bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.