Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 27: Khai xuân tuyển tú




(Đầu xuân mở hội tuyển nữ nhân)

Cuộc tổng tuyển nữ nhân tổ chức vào đầu xuân. Khắp nơi đều tiến cử hơn nghìn nữ tử xuất thân danh giá, tất cả đều là nữ nhân từ mười bốn đến hai mươi tuổi, được chở bằng loa xa (xe kéo bằng la), sắp xếp theo thứ tự tuổi tác. Ngoài ra, những tần phi đã từng tuyển qua, lớn tuổi hơn thì ngồi đằng trước, ngồi cả ngày trên xe từ cổng thành đến tận cổng hoàng cung, sau đó được thái giám dẫn đường vào cung.

Vòng một là chấm ngoại hình, do một nhóm thái giám cùng ma ma già cả kiểm tra. Người thì tướng mạo tầm thường, người thì vẻ mặt hung ác, những người có tướng mạo vẻ không thể sinh con cũng đều bị loại, hết vòng một còn lưu lại hơn năm trăm người. Những người này qua đêm tại cung Trữ Tú, ngày hôm sau lại xếp thành hai hàng, lần lượt tiến vào Tu Nguyên điện. Thái hậu cùng Hoàng hậu ngồi sau bức rèm, lại lựa ra hai trăm cái tên, sau đó là đến lượt Hoàng đế lựa chọn.

Lần tuyển nữ nhân trước cũng đã cách đây nhiều năm rồi. Lần ấy lựa ra được mười người, ba người thì cấp cho các Vương phủ, ba người thì bị thất sủng, đuổi khỏi cung, ba người thì tuy được sủng hạnh nhưng thân phận lại thấp kém, bị giam lỏng ở Bảo Lâm, tất cả đều là những mỹ nhân tài giỏi. Duy nhất có tiểu thư nhà Đinh thượng thư được phong làm quý phi, trong người mang long loại, nhưng chẳng hiểu tại sao lại bị bệnh nặng mà mất mạng.

Một đám nữ tử đang túm tụm trong ngự hoa viên phiếm chuyện, hỏi thăm tin tức tình báo trong cung: đương kim Hoàng thượng đang độ xuân thu đỉnh thịnh, hậu cung lại không nhiều, đến giờ cũng chỉ có một Hoàng hậu, một Đinh Chiêu Dung với mấy vị tần phi cấp thấp, còn đâu vị trí Hoàng quý phi cùng tứ phi vẫn để trống. Về chuyện long loại, cũng có một Thái tử đã trưởng thành, nhưng không được tài giỏi cho lắm ngoài ra còn có mấy người vẫn còn bé, mẫu thân cũng không phải là phi tần có địa vị cao. Gần hai năm nay, hậu cung hoàn toàn không có thêm người nào, tuy rằng hiện giờ Đinh Chiêu Dung rất được sủng ái, nhưng từ khi vào cung tới giờ vẫn chưa có thai lần nào. Nói vậy, Hoàng thượng đối với hậu cung hiện nay rất không vừa lòng.

Tất cả đều là những nữ nhân đang tuổi thanh xuân, không biết trời cao đất dày, từng người từng người bắt đầu phân giải tâm tư. Một chốc sau, bắt đầu ngươi động vào thoa ngọc của ta, ta động vào xiêm y của ngươi, náo loạn một hồi, đến khi ma ma trong cung đến mắng cho một trận mới chịu yên ổn lại, xếp thành hàng theo ma ma rời khỏi Tu Nguyên điện. Những người này đều là những người có tướng mạo không tốt, hoặc gia thế không tốt nên bị loại, còn những người tốt thì bài tử (thẻ bài ghi tên) đang trên bàn trong điện. Tu Nguyên điện kéo rèm xuống, phía sau ẩn ẩn hiện hiện mấy nữ nhân ngồi ngay ngắn, đó chính là mấy tần phi trong cung đến để tuyển người. Nếu vận khí không tốt, không đủ tư cách để làm nữ nhân được chọn, bài tử sẽ bị lưu lại trên bàn, sau đó sẽ bị đưa đến các cung làm nha hoàn. Nói vậy, thánh sủng sẽ trở thành một giấc mộng phi thường mờ mịt.

Đinh Chiêu Dung là tần phi được sủng ái nhất, chỉ sau Hoàng hậu, đương nhiên cũng được dẫn theo cung nữ tâm phúc thướt tha đi đến, hướng mắt về phía tấm rèm nhìn một lúc. Cung nữ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thấp giọng nói:

– Nương nương, người đứng đầu hàng kia, với người đứng đằng này, tư sắc đều không tồi a.

Đinh Chiêu Dung nháy mắt một cái, thái giám đứng đằng sau lập tức ghi nhớ tên mấy nữ nhân kia. Mấy nữ nhân này tư sắc đều không tồi, vì thế liền xem xét lần thứ hai.

Cung nữ nói:

– Đáng tiếc là dung mạo có thể hơn hẳn nương nương của chúng ta cũng không nhiều lắm, thánh sủng của Hoàng thượng nhất định sẽ không có gì thay đổi.

Nàng ta nói có vẻ xuôi tai, nhưng kỳ thật thánh sủng đã sớm không còn được như trước nữa. Không chỉ có Đinh Chiêu Dung, mà những người trong cung cũng lâu rồi không thấy mặt Hoàng thượng, cho nên lời cung nữ nói chưa hẳn là đã sai.

Mọi người đồn đại rằng đêm nào Hoàng thượng cũng ngủ ở Thanh Trinh điện, cái người hầu hạ thị tẩm kia cũng không có địa vị gì, vậy mà lại được đặc biệt sủng ái. Nghe nói người nọ thân thể suy nhược, còn mắc bệnh lao. Để chữa trị bệnh này, mấy người chuyên trách trong Thái y viện có thể bị triệu đến bất cứ lúc nào, thường thì nửa đêm canh ba sẽ có thái y bị triệu vào cung khẩn cấp.

Mấy ngày trước, Hồ Chí Thành nửa đêm còn bị cẩm y vệ lôi đến yết kiến, nghe nói sau khi trở về thì nói úp úp mở mở, mấy phi tần cử người đến đe dọa, dụ dỗ nhưng hắn nửa chữ cũng không nói. Chỉ nghe dược đồng (người để thái y sai vặt) nói là, tiểu quý nhân trong Thanh Trinh điện quả thực rất xinh đẹp, tuy rằng có ốm yếu đến tái nhợt, nhìn thấy tưởng quỷ, nhưng sắc đẹp quỷ dị của người đó không ai có thể sánh bằng.

Sắc đẹp quỷ dị? Đinh Chiêu Dung thầm cười lạnh, lòng đố kị khiến ả chỉ muốn giết chết người kia.

Đúng vậy, nam hài tử quả thật rất xinh đẹp. Tuy rằng trông giống Hoàng hậu, nhưng so với Hoàng hậu, tướng mạo lại đẹp hơn vạn lần.

May mắn y là nam hài tử, nếu là một nữ nhân……. chỉ sợ giờ đã có thêm Nhị Hoàng tử rồi!

Đinh Chiêu Dung trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy cung nữ hít một hơi, nói:

– Nương nương mau nhìn, nữ nhân con buôn kia trông cũng không tồi!

Đinh Chiêu Dung hơi giật mình, nhìn theo hướng cung nữ chỉ, chỉ thấy một nữ tử tầm mười tám mười chín tuổi, thân mặc sa y màu vàng nhạt, khuôn mặt thon gọn, dáng người gầy yếu, làn da tái nhợt vô cùng, ngũ quan cũng tinh tế đến mức không tưởng. Nhìn kỹ hơn, nữ tử kia còn có một loại mùi hương vừa nồng nàn, vừa mỹ lệ, từ lông mày đến khóe mắt, từ cái miệng đến đỉnh cằm, trông rất giống……

Rất giống…… nam hài tử tối hôm đó!

Đinh Chiêu Dung tay chân run rẩy đứng lên. Đây là cái gì? Định mưu mô gì đây? Cái sự tình không muốn xảy ra đã xảy ra rồi!

Hoàng thượng chính là rất thích kiểu ngoại hình này, một nam hài tử thì đã được thánh sủng như vậy rồi, nếu còn thêm một nữ hài tử nữa, vị trí tứ phi há lại còn để trống?

– Nhũ mẫu! – Thanh âm Đinh Chiêu Dung trở nên run rẩy, gọi nhũ mẫu theo hầu. – Đi…… đi nói với chưởng sự thái giám, nữ tử này thể trạng yếu ớt, khó sinh được con, loại!

Nhũ mẫu vừa thấy Đinh Chiêu Dung hách dịch như vậy, lập tức lên tiếng, vội vàng chạy đi tìm thái giám quen biết. Thái giám kia cũng hiểu chuyện, lập tức kéo dài thanh âm nói:

– Thường thị, số ba trăm năm mươi tám khó sinh được con bẻ bài!

Bẻ bài cũng có nghĩa là bị loại, cũng giống như ‘lưu bài’ vậy. Nữ tử kia lảo đảo một chút, mặt đỏ lên, vừa định chạy ra ngoài, đột nhiên thanh âm the thé của Trương Khoát từ ghế trên vang lên:

– Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương!

– Thường thị, số ba trăm năm mươi tám

– Lưu bài!

Đại môn mở rộng, Hoàng hậu đường hoàng chậm rãi bước vào, tựa như bách điểu phượng hoa vây quanh lấy thần tiên phi tử vậy.

Tất cả nữ tử được chọn nhất loạt quỳ xuống, cùng lên tiếng:

– Dân nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hoàng hậu nhìn một lượt mấy trăm người đang quỳ trước mặt, rồi tiến đên đại điện thủ tọa. Cung nữ liền nhanh chóng dâng trà thơm, một người khác dâng hoa quả tươi. Hoàng hậu trịnh trọng ngồi xuống, sau đó thái giám mới chậm rãi truyền chỉ:

– Nương nương có chỉ, tất cả nữ tử được chọn mau bình thân!

Đinh Chiêu Dung cắn chặt răng, trên mặt phiếm lên chút hồng, ngay cả đáy mắt cũng hằn lên tia máu, một lúc sau mới tiến đến cúi người:

– Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương đã khỏe lại rồi à?

Hoàng hậu đảo mắt nhìn ả, mỉm cười rồi quay sang nói:

– Thường thị kia, mau lại đây để bổn cung xem mặt.

Thường thị cuống quít đứng dậy, bước nhanh về phía trước, tuy rằng có chút sợ hãi nhưng không biểu lộ ra ngoài, rồi kính cẩn vén áo thi lễ:

– Dân nữ Thường thị ở Vân châu, bái kiến Hoàng hậu nương nương!

Hoàng hậu ngắm nhìn nàng ta một chút. Nữ hài tử này so với Minh Đức có chút da thịt hơn, nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, ngũ quan sắc sảo, nhìn kỹ có chút tàn bạo, nhưng sắc đẹp kỳ dị lồ lộ kia lại cực kỳ giống Minh Đức.

Hoàng hậu im lặng một hồi rồi nói:

– …… Quả nhiên dáng vẻ rất được.

Sau đó quay sang Đinh Chiêu Dung, cười nói:

– Bản cung thấy nàng ta rất được, định sẽ lưu lại để mai Hoàng thượng xem mặt. Muội muội nghĩ sao?

Đinh Chiêu Dung nghiến răng, giả bộ vui vẻ:

– Tỷ tỷ nói thế thì muội muội cũng đồng ý!

Việc tuyển chọn còn lại thì do Thái hậu không đến, Hoàng hậu cũng không dám quyết định, chỉ loại ra vài người, vốn định lưu lại năm trăm người thôi, nhưng giờ lại thành tám trăm.

Buổi tối, Kiền Vạn Đế xử lý công vụ xong, vừa về đến Thanh Trinh điện thì nghe được tin này. Minh Đức ngồi cạnh cửa sổ, khoác áo lông trắng, chiếc cằm nhọn lãnh đạm hất lên, mặt không chút thay đổi.

Kiền Vạn Đế liền bắt lấy cằm y, hỏi:

– Ngươi hẳn là rất cao hứng?

Minh Đức ngoảnh mặt đi, lông mi giật giật, giống như một bóng ma mờ mờ trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết. Kiền Vạn Đế nhìn y, cơn lửa giận trong lòng dần dần bùng lên, nhịn không được dùng ngón cái bắt đầu vuốt ve bụng y, thấp giọng nói:

– Đừng nói là tám trăm, chứ tám ngàn cũng vô dụng. Ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây đi.

Minh Đức đột nhiên gạt tay hắn ra. Ngay sau đó, Kiền Vạn Đế dùng hai tay ôm lấy hông y, nhấc bổng y lên, đặt lên đùi mình.

Cung nử tứ phía liền cuống quít mà yên lặng lui ra ngoài. Minh Đức liều mạng giãy dụa, quờ quạng linh tinh, gặp thứ gì liền đập vỡ thứ ấy. Tấu chương trên án thư đều bị hất văng xuống đất, mấy đồ sứ quý báu cũng đều bị quăng cho vỡ nát, ngay cả món đồ chơi tinh xảo mà Kiền Vạn Đế đặc biệt sai người làm cho y để y giải sầu cũng bị gạt xuống đất, nếu không phải Kiền Vạn Đế nhanh tay bắt được, Minh Đức có lẽ cũng đập vỡ luôn.

Vùng vẫy thô bạo tựa như một con thú nhỏ phát cuồng.

Kiền Vạn Đế dùng cánh tay rắn chắc ghìm y xuống, ghé sát tai y thấp giọng nói:

– Thế nào? Có chịu biết thân biết phận mà chép lại bộ Liên Hoa kinh không?

Minh Đức kêu lên:

– Buông!

Ngược lại, Kiền Vạn Đế lại càng ghìm y chặt hơn, sau đó một trận đau nhức từ ngực truyền lên, hóa ra là do Minh Đức dùng khuỷu tay hung hăng huých vào người hắn.

Vật nhỏ này đánh người vẫn còn rất đau, Kiền Vạn Đế nhíu nhíu mày. Minh Đức lại chuẩn bị tung một cú nữa, nhưng cổ tay y bị Kiền Vạn Đế bắt lấy. Tiếng xương khớp bị trật kêu rắc một tiếng, làm rung chuyển cả bầu không khí, từng đợt từng đợt kích thích lên màng nhĩ.

Minh Đức ‘a’ lên một tiếng, giống như một con mèo nhỏ bị chặt đứt hết móng vuốt, không kìm được mà run rẩy.

Kiền Vạn Đế cảm thấy khó mà kìm chế được nữa. Nhiều lần y giãy giụa, hắn chỉ muốn đem Minh Đức quẳng lên giường, dùng khóa sắt cột tay y lại, tùy ý xâm phạm y, mặc sức ở trên người y phát tiết dục vọng, rồi nghe tiếng nức nở cầu xin nhỏ bé, yếu ớt của y.

Hắn đứng lên, hung hăng tóm lấy tóc Minh Đức, thô bạo hôn y. Vật nhỏ này hàm răng sắc nhọn, mỗi lời phát ra từ đôi môi duyên dáng kia giống như một con dao nhỏ, hung hãn tàn bạo xé rách trái tim người khác.

Chỉ có khi đôi môi kia bị hôn đến nỗi không phát ra tiếng mới có thể khiến cho người ta cảm giác được một chút an toàn.

Hắn hung hăng càn quét khoang miệng Minh Đức, thẳng cho đến khi cảm thấy bàn tay đang nắm lấy vạt áo mình trở nên vô lực, mới buông tha. Minh Đức mềm nhũn nằm trong lòng hắn, thở hào hển, thân thể yếu đuối cuộn tròn lại, tựa như chỉ cần một tay có thể ôm trọn lấy.

Kiền Vạn Đế vươn tay vuốt ve mặt y, thế nhưng lại chạm vào dòng chất lỏng lạnh lẽo:

– …… Ngươi khóc cái gì?

Minh Đức không nói câu nào, khuôn mặt vô hồn giống như bất cứ lúc cũng có thể tấn công hắn, tựa như con thú nhỏ dùng hàm răng sữa của mình mà hung hăng cắn người. Kiền Vạn Đế dùng sức nâng mặt y lên, thấy từng giọt từng giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt sáng ngời kia, cho dù hắn có lau đi lau lại cũng không thể lau hết.

Kiền Vạn Đế dùng lòng bàn tay thô ráp của mình lau nước mắt cho y, thấp giọng hỏi:

– Ngươi khóc cái gì?…… Ân? Ngày đó không phải rất tuyệt hay sao? Ngươi sợ gì chứ?

Minh Đức vẫn im bặt, người hơi run rẩy. Kiền Vạn Đế bế y lên, bước về phía long sàng, đẩy y ngã lên giường, sau đó quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy cổ tay bị hắn bẻ gãy khi nãy, ráp xương lại cho y.

Minh Đức vẫn không nhúc nhích, đem thân mình vùi vào trong chăn. Kiền Vạn Đế dùng sức kéo chăn ra, ôm y vào lòng mình. Hắn dùng sức đến nỗi gân xanh trên cánh tay hằn cả lên, giống như muốn đem thân thể Minh Đức cắt thành từng đoạn.

– Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? – Kiền Vạn Đế hỏi. – Quyền lực, tiền tài, địa vị, uy tín, vạn người tôn sùng, khắp nơi quy phục…… thậm chí nếu ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ đáp ứng ngươi! Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Ngươi rốt cuộc là còn thiếu thứ gì?

Minh Đức ngoảnh mặt ra chỗ khác, Kiền Vạn Đế quỳ xuống, gắt gao ôm y vào lòng, thấp giọng hỏi:

– Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, chỉ cần ngươi nói cho ta nghe…… Minh Đức, chỉ cần ngươi nói một câu thôi!

– …… – Minh Đức nheo mắt, hỏi lại. – Ngươi muốn ta làm gì?

Kiền Vạn Đế đột nhiên đứng dậy, đi lấy cái gì đó, rồi chìa ra trước mặt Minh Đức.

Minh Đức cúi đầu nhìn, là giấy, mực và một quyển Diệu Pháp Liên Hoa kinh.

– Chép lại một bản cho ta…… – Kiền Vạn Đế quỳ trên mặt đất, đặt Minh Đức ngồi trong lòng mình, thanh âm nặng nề như thoát ra từ lòng ngực. – …… Chép lại một quyển cho ta được không? Ta xin ngươi, chép lại một quyển thôi. Ta nhất định sẽ cẩn thận giữ gìn nó, không cho ai xem, không cho ai chạm……

Hắn luống cuống hôn lên môi Minh Đức, lời lẽ sốt ruột:

– …… Minh Đức, ta cầu ngươi, ta xin ngươi……

Minh Đức mỉm cười:

– Ta không làm.

Nụ cười kia vặn vẹo, diễm lệ đến nỗi người khác không nói nên lời mà bừng bừng tức giận.

– Lý Ký. – Y nói. – Trừ phi ngươi giết ta, chặt tay ta đi, bằng không cả đời này ta sẽ không bao giờ chép một chữ kinh thư cho ngươi.

Kiền Vạn Đế tóm lấy Minh Đức, kéo y xuống giường. Minh Đức đi đứng lảo đảo, bị kéo đến tận án thư, rồi bị ném vào ghế. Kiền Vạn Đế cầm lấy tay y, dùng hết sức lực khiến các đốt ngón tay của Minh Đức kêu răng rắc. Hắn nhét bút vào tay Minh Đức, thanh âm rống lên đến chói tai:

– Ngươi có chịu chép lại không?!

Minh Đức không nói lời nào mà kịch liệt giãy giụa. Hai người giằng co nhau một hồi, ghế bị đẩy ngã chổng vó trên mặt đất, phát ra một tiếng rõ to, vang vọng trong tẩm cung nguy nga lộng lẫy.

Kiền Vạn Đế hung hăng dúi Minh Đức ngã xuống đất, nắm chặt lấy bàn tay y, không chú ý tới Minh Đức tự cắn một phát vào cánh tay y. Máu từng giọt từng giọt rơi trên thảm.

– Ngươi có làm sao không? – Kiền Vạn Đế lớn tiếng hỏi, thanh âm cao vút chứa đầy hoảng sợ, lo lắng. – Minh Đức, ngươi đừng có nói là không sao. Đưa tay đây cho trẫm xem!

Minh Đức nhăn nhó mặt mày, khuôn mặt hiện rõ vẻ khinh ghét:

– Ngươi đừng mơ.

Kiền Vạn Đế buông y ra, đứng lên, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Minh Đức nằm trên thảm, run rẩy thở dốc, nghe thấy thanh âm giận dữ của Kiền Vạn Đế ở ngoài cửa, phiêu tán trong không khí, có cảm giác như rất xa, rất xa, xa đến nỗi y vô pháp chạm tới.

– …… Một ngày hắn không chép Liên Hoa kinh, một ngày không cho hắn ăn cơm!…… Ta xem hắn có thể chịu đựng đến khi nào. Ta muốn xem hắn khi nào mới chịu nhận thua với ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.