Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 11: Giai khách hữu ước




Chương Hi Liệt ngẩn ra, lộ ra vẻ trầm tư, nhìn Thiết Cầm, lại nhìn Phượng Tam, ánh mắt lộ vẻ láu cá, hỏi: “Chẳng lẽ là người chọn chỗ nghỉ dọc đường cho chúng ta?” rồi lắc đầu cười khẽ: “Nếu là hắn, chỉ sợ là Hồng Môn Yến?”

Một ngày này đi được hơn hai trăm dặm, buổi tối ở tạm tại một thị trấn nhỏ tên là Trúc Diệp Độ. Phượng Tam lần này xuất hành tương đối bí ẩn, tận lực để không làm kinh động bất luận kẻ nào, nào biết xe ngựa vừa dừng lại trước quán trọ, tiểu nhị đã cười cười nói nói đi ra hỏi: “Xin hỏi đây là Phượng Tam công tử phải không, tiểu điếm đã chuẩn bị cơm nước và phòng trọ, Phượng công tử muốn tắm rửa thay quần áo hay dùng cơm trước ạ.”

Thiết Cầm và Phượng Tam trao đổi ánh mắt, Phượng Tam gật đầu, Thiết Cầm đi lên nói: “Không biết là ai ở trong điếm chờ công tử nhà ta?”

Tiểu nhị nói: “Vị công tử kia đã đi rồi. Trước khi đi công tử đó có để lại ngân lượng, nói Phượng Tam công tử hôm nay sẽ tới tiểu điếm, sai tiểu điếm tiếp đãi.”

Thiết Cầm hỏi: “Không biết vị công tử kia xưng hô thế nào?”

Tiểu nhị nói: “Vị công tử kia nói nếu Phượng công tử hỏi thì nói y họ Lý.”

Phượng Tam quen biết nhiều, những người Thiết Cầm biết cũng có họ Lý, nhưng tuyệt nhiên không phải những Lý công tử nọ, hắn cười nhẹ: “Hóa ra là Lý công tử, không biết là Đại Lý công tử hay là Tiểu Lý công tử. Ta hỏi ngươi, Lý công tử đó cao hay gầy, da có vàng không, trên mặt có mấy vết rỗ?”

Tiểu nhị vừa tiếp đón họ, vừa cười nói: “Chắc vị Lý công tử này không phải Lý công tử mà công tử quen rồi. Lý công tử này dáng người không mập không gầy không cao không lùn, da mặt không vàng, nhìn rất trắng, gương mặt sạch sẽ, ngay cả một vết rỗ cũng không có, tôn quý lại tuấn tú.” Gã liếc mắt một cái thấy Chương Hi Liệt vịn vào tay Phượng Tam nhảy xuống từ xe ngựa, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Theo ta thấy, vị Lý công tử kia tuấn tú sang trọng như vị tiểu công tử này vậy, chỉ là tinh thần sức khoẻ dồi dào hơn tiểu công tử này một chút, ánh mắt âm trầm hơn tiểu công tử này một chút.”

Chương Hi Liệt có diện mạo thanh tú tuấn dật, để lộ hơi thở mạnh mẽ bên trong, là thiếu niên dương quang tuấn sảng. Nếu Lý công tử kia có diện mạo tương tự Chương Hi Liệt thì tất nhiên là mĩ thiếu niên. Trong số bạn bè có quan hệ với Phượng Tam thì có nhiều thiếu niên phong tư tuấn dật, nhưng có thể so sánh với Chương Hi Liệt thì không có người như vậy.

Đồ ăn được đưa lên, Thiết Cầm cẩn thận kiểm tra, không phát hiện ra vấn đề gì, tăng cường số người trực đêm nay, một đêm bình yên, hôm sau lại tiếp tục lên đường.

***

Từ An Châu đi về hướng Tây, qua Miện Châu, Kinh Châu, Hiệp Châu, tất cả những nơi ăn ở trên đường đều có người an bài thỏa đáng. Thiết Cầm vô cùng bất an, Phượng Tam lại bình chân như vại, khẽ cười: “Như vậy cũng tốt, đỡ phải vòng vo.” Rồi sai Thiết Cầm truyền xuống, phát động ám tuyến an bài mấy năm nay điều tra lai lịch của Lý công tử.

Chương Hi Liệt vẫn hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện như thế, vẫn cao hứng phấn chấn như trước. Đường xá tịch mịch, Phượng Tam cùng cậu đàm luận chuyện phong cảnh sông núi, phát hiện Chương Hi Liệt tuy rằng chưa bao giờ rời khỏi cửa nhà nhưng đã đọc rất nhiều sách, bất luận nói đến đâu cậu cũng có thể giải thích. Hai người, một kinh nghiệm thực tế phong phú, một mang theo ngàn cuốn tàng thư trong ngực, ngươi tới ta đi, nói hết chuyện này đến chuyện khác, thật sự rất vui vẻ. Có khi dậy sớm, Phượng Tam sẽ dạy Chương Hi Liệt kiếm pháp. Chương Hi Liệt trong lòng có bóng ma, lúc đầu không chịu học, Phượng Tam nói kiếm pháp này chỉ cần khéo léo, không cần dùng quá nhiều sức, tuyệt không gây trở ngại cho cơ thể. Trong thâm tâm Chương Hi Liệt vốn cực muốn học võ công, không chịu được sự dụ dỗ của Phượng Tam, cuối cùng cũng đồng ý học.

Đầu tiên Phượng Tam chọn vài chiêu nhẹ nhàng dạy cậu, Chương Hi Liệt có ngộ tính cực cao, học qua đã hiểu, lúc xuất chiêu rất có phong phạm. Phượng Tam cười nói với cậu: “Đáng tiếc, ngươi nếu học võ từ nhỏ, sợ rằng ta cũng không bằng ngươi.” Chương Hi Liệt lộ ra vẻ đắc ý, trong giây lát thì toàn bộ biến thành thương cảm, hạ tầm mắt nửa ngày không nói lời nào. Phượng Tam tự biết đã lỡ lời, đánh trống lảng sang chuyện khác, lại dạy cậu thêm vài chiêu thâm thuý. Chương Hi Liệt tính cách tiêu sái, không phải người lúc nào cũng u buồn sầu khổ, cậu vứt bỏ hết đống thương hại hối tiếc, dù có nhiều chiêu thức khó nhưng chỉ học vài ngày là có thể học có hình có dạng đàng hoàng.

Phượng Tam bao năm khổ tâm suy tính, thành tựu không nhỏ, qua mười ngày đã tìm được người dọc đường đi chuẩn bị sẵn nơi ăn chốn ngủ cho họ. Theo lệnh của Phượng Tam, những người theo dõi không làm kinh động đối phương, nhưng đối phương hành tung mơ hồ, lai lịch thần bí, không thể tra ra lý lịch. Thiết Cầm báo lại tin tức trong tay, Phượng Tam trầm tư hồi lâu mới nói: “Vung lưới là được rồi, tạm thời không vội thu. Hắn chọc đến chúng ta, chúng ta không phải vội, hắn tự nhiên sẽ tới.”

Sau đó đoàn người đi đến phủ Ngọc Tân ở Đức Dương. Phủ Ngọc Tân là một thị trấn lớn, qua phủ Ngọc Tân đi thêm không quá mấy ngày sẽ đến Thanh Thành. Phượng Tam đến phủ Ngọc Tân, còn chưa vào thành đã nhận được tin vị Lý công tử kia hai ngày trước đã xuất hiện ở phủ Ngọc Tân và còn chưa đi.

Phượng Tam biết đã đến lúc đôi bên gặp mặt. Hắn mỉm cười nói với Thiết Cầm: “Hôm nay có kịch hay mà xem.” Hắn hành động thâm trầm, nói cười nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh như ánh sáng ngọc ấm áp, đầu mày cuối mắt đều có phong thái thu hút. Thiết Cầm ở bên hắn thêm một ngày thì lại cảm thấy mình đang lún sâu vào đó thêm vài phần, nhưng nếu nói đến chuyện ly biệt, ý niệm trong đầu kia trong phút chốc trầm xuống, không muốn nghĩ thêm nữa.

***

Trời đã vào hè, cũng may có bóng xanh cao vút râm mát, tiếng chim hót líu lo mà như chẳng biết đến thế nào là nóng. Phượng Tam cùng Thiết Cầm cưỡi ngựa đi cuối hàng, sau khi bàn xong chuyện thì đôi bên đều trầm ngâm, mưa gió sắp đến mà gió chưa dậy, trong sự bình yên này có bóng hung hiểm đang náu mình, đặt nó trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Phía trước bỗng nhiên có tiếng chân, là Chương Hi Liệt giục ngựa chạy đến. Cậu cực thích đổ mồ hôi, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần áo thoải mái, trên trán và chóp mũi đầy mồ hôi. Phượng Tam đưa tay bắt lấy cương ngựa của cậu, dùng tay áo lau mồ hôi cho cậu, cười: “Nóng thế mà vẫn không muốn lên xe ngựa nghỉ chút à?”

Chương Hi Liệt cười nói: “Ta thích cưỡi ngựa.”

Phượng Tam mỉm cười: “Hôm nay cưỡi nhiều thế, cẩn thận tối nằm xuống lại đau lưng như lần trước, hại ta nửa đêm phải bóp lưng cho ngươi. Ngươi cứ lăn qua lăn lại, ngủ cũng không yên, lật người một cái đánh vào mũi ta.”

Chương Hi Liệt buồn cười, cười ha ha thành tiếng, biện bạch: “Lúc đó ta mới học cưỡi ngựa, giờ thì ta thành thạo rồi, sao có thể lấy để so sánh. Chuyện ta đập vào mũi ngươi cũng không thể trách ta, khi ta ngủ vốn rất yên, ai bảo ngươi lấy tóc chọc vào mũi ta, ta sợ ngứa, đương nhiên sẽ lộn xộn.”

Phượng Tam nói: “Hóa ra ta đáng bị đánh.”

Chương Hi Liệt: “Đến thị trấn phía trước, ta làm chủ mời ngươi một bữa xem như đền bù, thế nào? Thục Trung có tiếng về ẩm thực, nổi tiếng nhất phải kể tới “Bát Trân [42]”, lần lượt là tám món mặn, tám món chay, tám món cá, tám món rau dưa, tám món rau dại, trong đó có tám món cá là khó có nhất, ta sẽ mời ngươi một bữa, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân sẽ quên cái đánh kia, không nhắc lại nữa chứ.”

[42] Bát Trân: Tám loại thức ăn quý giá.

Phượng Tam cười: “Đừng vội, lần này mời khách không tới phiên ngươi.”

Chương Hi Liệt ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn mời khách?” Phượng Tam lắc đầu. Chương Hi Liệt nhìn về phía Thiết Cầm, nở nụ cười: “Hay là Thiết Cầm mời khách? Ha ha, Phượng Hoài Quang, ngươi lại làm gì vậy, nhất định là ngươi bắt nạt Thiết Cầm!”

Thiết Cầm thản nhiên nói: “Người mời khách cũng không phải ta.”

Chương Hi Liệt ngạc nhiên: “Vậy là ai?”

Phượng Tam cười: “Bí mật.”

Chương Hi Liệt ngẩn ra, lộ ra vẻ trầm tư, nhìn Thiết Cầm, lại nhìn Phượng Tam, ánh mắt lộ vẻ láu cá, hỏi: “Chẳng lẽ là người chọn chỗ nghỉ dọc đường cho chúng ta?” rồi lắc đầu cười khẽ: “Nếu là hắn, chỉ sợ là Hồng Môn Yến [43]?”

[43] Hồng Môn Yến: Điển tích, được dùng để chỉ những bữa tiệc “lành ít dữ nhiều”, là cuộc đấu trí mà khách mời thường vượt qua, thoát nạn nhờ mưu lược và may mắn.

“Ồ?” Phượng Tam không ngờ cậu đã biết chuyện của gã Lý công tử thần bí nọ, có chút hứng thú nhìn cậu: “Sao ngươi biết là Hồng Môn Yến?”

Chương Hi Liệt không chút để ý nói: “Có gì khó hiểu. Người tự dưng có lòng thì tất có âm mưu, không thì vô duyên vô cớ ai lại đi đãi khách? Theo ta thấy thì không chừng người đó là một cô nương nhìn trúng ngươi, muốn lấy ngươi làm chồng ấy chứ. Ngươi cần phải nghĩ kĩ, nếu như không muốn làm chồng người ta thì phải đi ngay, ăn của chùa phải quét lá đa, chỉ vì một bữa cơm mà phải lấy người mình không thích về thì thật sự không ổn.”

Phượng Tam cười ha ha, Thiết Cầm cũng không nhịn được mỉm cười, cuối cùng lại không muốn suồng sã trước mặt Phượng Tam mà quay mặt sang một bên, đưa lưng về phía Phượng Tam và Chương Hi Liệt nhịn cười không thôi.

***

Vào phủ Ngọc Tân, Phượng Tam chọn một quán rượu tốt nhất trong thành, vẫn có vị Lý công tử đã dặn tiểu nhị chào đón, ân cần tới đưa họ vào quán trọ như cũ. Thiết Cầm nói với tiểu nhị rằng đêm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi người trong toàn bộ quán trọ rồi đi thu xếp giúp Phượng Tam và Chương Hi Liệt tắm rửa thay quần áo. Đợi hai người nhẹ nhàng khoan khoái đi ra từ phòng khách, quán rượu trước quán trọ đã đèn sáng treo cao, món ngon đầy bàn, mấy chục vò rượu bự chảng đã được bóc giấy niêm phong, trong chén rót đầy rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía, vừa ngửi đã biết là rượu ngon.

Khách trong quán nghe nói có vị công tử nọ muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người, lại không biết vì sao, đều tò mò nhìn theo; chợt thấy vài gia đinh thanh tú như sao vây quanh trăng vây quanh một công tử trẻ tuổi dáng vẻ đường hoàng khoan thai từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa chắp tay cười nói: “Tại hạ ngẫu nhiên đi qua chốn này, đi đường nhàm chán, đêm nay mở Lưu Thủy yến [44], kết giao bằng hữu, cũng coi như chuyến này đi không vô ích. Chỉ có chén rượu nhạt, xin các vị chớ trách.” Hắn cơ thể cao lớn, trên môi là nụ cười lạnh nhạt càng có vẻ ung dung đẹp đẽ, phong thái tôn quý. Mọi người vội vàng đứng dậy hoàn lễ.

[44] Lưu Thủy yến: Lưu thủy là nước chảy, chỉ bữa tiệc ngắn, chỉ mở một lần, như nước chảy mây trôi đến nhanh đi nhanh.

Phượng Tam đi qua từng bàn một, kính mỗi người một chén rượu, mình cũng uống một chén. Khách điếm này có không gian khá rộng rãi, lầu trên lầu dưới có ít nhất năm, sáu mươi bàn. Hắn lần lượt đi tới từng bàn, cười cười nói nói uống rượu. Ánh mắt tất cả mọi người đều không dời khỏi người hắn, trong đó nhiều là những người bán hàng rong bình thường, cũng không biết lai lịch của Phượng Tam, thỉnh thoảng có một hai ánh mắt sáng lóa, rồi có tiếng rì tầm khe khẽ. Phượng Tam nghe thấy, cũng không để ý, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười kính rượu.

Cứ như thế mời rượu đến bàn cuối cùng, hắn vẫn không gặp được ai đặc biệt hơn người. Bữa tiệc rượu này mở đến lúc trăng treo giữa trời, khách trên sảnh đường gần như đã say cả, ngay cả Phượng Tam cũng có vài phần men say trong mắt. Thiết Cầm đi đến nhẹ giọng nói bên tai Phượng Tam: “Vị Lý công tử kia đang ở trong quán trọ, thiếu chủ có muốn bắt hắn hay không?”

Phượng Tam mỉm cười: “Vội gì.” Rồi ngáp một cái, nói: “Người ta vui vẻ mà đến, say xỉn đi về, chẳng vui hay sao!” cất tiếng cười ha ha rồi phất tay áo lên lầu.

***

Chương Hi Liệt không biết võ công, sợ gây ra lỗi gì, trên đường đi Chương Hi Liệt đều cùng Phượng Tam ở một phòng. Phượng Tam bước vào phòng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đưa mắt nhìn thì thấy Chương Hi Liệt đưa lưng hướng hắn, đang nằm bò trên bàn, lộ ra một phần cần cổ mảnh khảnh trắng noãn. Dưới ánh đèn, làn da cậu non mềm trơn bóng. Hắn đi qua cầm lấy bầu rượu trên bàn lắc lắc, bên trong còn hơn nửa, chắc chưa uống xong đã say. Hắn mỉm cười, nâng đầu Chương Hi Liệt dậy nói:

“Bảo bối, khai mau, là ai đưa rượu cho ngươi? Xem ta có đánh gãy chân hắn không.”

Chương Hi Liệt đang ngủ say, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nheo mắt trừng Phượng Tam một hồi lâu, bỗng nhiên tức giận, quát: “Cút!” rồi nhảy dựng lên, liều mạng vặn vẹo muốn tránh khỏi tay Phượng Tam. Cậu đang rất say, bước đi xiêu vẹo, tránh lên tránh xuống, cuối cùng lại lảo đảo ngã vào lòng Phượng Tam.

Phượng Tam ôm lấy cậu cười to: “Sao vậy, lại giận gì nữa?”

Chương Hi Liệt tức giận đến tóc tai chổng ngược, lèm bèm mắng: “Tránh ra, ta không… không… không để ý tới ngươi nữa… đồ khốn nhà ngươi! Rõ ràng nói ta làm… làm gì cũng được… Các ngươi đi xuống chơi, ngươi đưa… đưa cả Thiết Cầm theo, cũng không đưa ta đi… Hừ, lừa đảo, lừa đảo, lừa đảo!”

Con người ta trong lúc say rượu vốn rất dễ bộc lộ bản tính trẻ con, huống chi Chương Hi Liệt còn nhỏ tuổi, thành ra có dáng vẻ uất ức đầy bụng như thế, thật sự là đáng thương đáng yêu vô cùng. Phượng Tam không kìm lòng được nâng mặt cậu lên, hôn lên đầu mày cuối mắt cậu, cười nói: “Đúng là trẻ con, ngoại trừ rượu, có món gì ngon mà ta không phái người đưa lên cho ngươi, ăn ở đâu mà chẳng giống nhau? Chẳng lẽ bưng từ dưới đó lên đến, não cá lại biến thành tủy rồng được?”

Chương Hi Liệt lắc lư đầu tránh nụ hôn của Phượng Tam, phẫn nộ gào lên: “Không giống là không giống! Không giống đấy! Chẳng giống nhau gì sất!” nói đến đây, bỗng nhiên gào khóc, nắm tay ra sức đánh vào ngực Phượng Tam, lầm rầm mấy chữ “khốn nạn”, “vô lại” nhai đi nhai lại vài lần, mắng một hồi thì cảm thấy tức giận khó hiểu, lại nhấc chân đá loạn xạ lên người Phượng Tam.

Phượng Tam hết cách với tính tình gắt gỏng này của cậu, trêu chọc một hồi có vẻ không phải cách hay, một tay nâng lưng cậu lên, một tay vòng qua đầu gối bế bổng cậu lên. Đột ngột bị đưa lên không trung, Chương Hi Liệt kêu a một tiếng, vội vàng ôm lấy Phượng Tam, sợ ngã xuống. Phượng Tam cười: “Còn biết sợ, xem ra chưa say đến hồ đồ.” Rồi đi đến bên giường thả cậu xuống. Chương Hi Liệt giãy giụa muốn đứng lên, Phượng Tam cởi giày cho cậu, cởi từng thứ quần áo trên người cậu ra, với lấy chiếc chăn mỏng quấn trùm lên cậu như gói một cái bánh chưng khổng lồ.

Chương Hi Liệt vốn lửa giận phừng phừng, tay chân lại không thể động, tức giận như sấm, vừa chửi bới vừa giãy giụa, rất giống một con cá mắc cạn, sau khi dùng hết sức thì tức giận gào khóc.

Phượng Tam thích nhất là trêu đùa cậu, thấy cậu tức giận đến đỏ cả mắt, rất giống tiểu Thiên Lôi, không khỏi ôm lấy cậu cười ha ha, lấy tay áo lau nước mắt cho cậu, giễu cợt: “Ma khóc nhè, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!” Chương Hi Liệt càng tức giận, hầm hầm cắn tay Phượng Tam, Phượng Tam nhanh tay lẹ mắt, vội vàng rút tay về. Chương Hi Liệt không cắn được tay Phượng Tam lại cắn nhầm lưỡi của mình, đau đến mặt nhăn mày nhó. Phượng Tam đang buồn cười, thấy Chương Hi Liệt tỏ vẻ đau đớn, trong lòng đoán được, đưa ngón tay vào miệng cậu, trên ngón tay quả nhiên dính máu.

Phượng Tam không dám trêu cậu nữa, vội vàng đi lấy thuốc trị thương, nào biết Chương Hi Liệt tính tình ngang ngược, càng đau càng loạn, nhìn vẻ mặt cậu như muốn nuốt sống Phượng Tam vào bụng mới chịu thôi vậy. Phượng Tam nhớ tới Trân Lung từng dặn bệnh của Chương Hi Liệt kị nhất là buồn vui quá độ, trong lòng không khỏi hơi thở dài, lần mò vào trong quần áo của Chương Hi Liệt, đưa nội lực vào một số nơi kích động tình dục.

Cảm xúc của Chương Hi Liệt dần dần lắng lại, hô hấp dần dần thay đổi, run rẩy nhè nhẹ vặn vẹo thân mình. Phượng Tam ôm lấy cậu, nắm lấy miệng cậu, bôi thuốc lên phần lưỡi bị thương. Thuốc bôi vào vừa đắng vừa xót, Chương Hi Liệt kêu lên ư ư, bất mãn tránh né tay của hắn. Phượng Tam nhéo một cái trên ngực cậu, Chương Hi Liệt rên rỉ một tiếng cuộn tròn cơ thể lại, đành phải cố chịu cái đắng trong miệng.

Phượng Tam ôm lấy cậu vừa hôn vừa đùa. Không biết qua bao lâu, Chương Hi Liệt không giãy giụa nữa, ôm lấy tay Phượng Tam dần dần đi vào giấc ngủ. Phượng Tam thấy môi cậu khẽ nhếch, lộ ra chiếc răng nhỏ trắng noãn như chuẩn bị cắn ai đó trong mơ, không khỏi cười khổ lắc đầu, bóp nhẹ mũi cậu thì thầm: “Chương Hi Liệt, Chương Hi Liệt, quả nhiên tính tình kịch liệt như lửa, nhưng tính tình của ngươi cũng hơi quá rồi, phải làm sao mới tốt đây?” Lông mi Chương Hi Liệt hơi rung rinh, hắn hơi kinh hãi, vội vàng thu tay lại, nhìn kỹ, Chương Hi Liệt vẫn ngủ say, hắn mới yên lòng. Ngồi bên giường thêm chốc lát, Phượng Tam không khỏi lắc đầu cười khổ, nghĩ rằng: “Nhất thời mềm lòng, thật chẳng ra gì, lần này đi đúng là dẫn cả tiểu tổ tông theo cùng.”

Phượng Tam di chuyển tầm mắt, thấy trên đầu giường có đặt một tờ giấy Hoa Tiên hoa văn mây hoa in chìm, hắn đưa tay cầm lấy, vẫn là một hàng chữ nhỏ trâm hoa, ngắn ngủn mười chữ: “Bầu rượu dưới trăng sáng, chén này đãi quân tử.”

Chữ viết thanh tú có khí thế phiêu dật, cùng một người viết lá thư trong chiếc hộp son khắc hoa chứa thuốc giải kịch độc trên người Thiết Cầm. Trong mắt Phượng Tam có ánh sáng nhạt chớp động, một nụ cười cực nhạt nở trên khóe miệng, nhạt nhưng cực đẹp khiến người ta có cảm giác lạnh lùng vô tình nói không nên lời, giống như cây kim trong chăn, không nhìn thấy mũi nhọn, lại sắc bén làm người ta bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.