Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 2: C2: Tình Yêu Đáng Giá Bao Nhiêu?







Editor: Rice ☘

"Cái gì bán! Tôi không biết anh nói gì! Khốn nạn, tôi muốn kiện ..."


 "Kiện tôi?" Tề Duệ hơi giật mình một chút, giống như đang nghe chuyện cười, khinh thường cười lạnh một tiếng, "a ngoài quên mang đầu óc" 

Nói xong Tề Duệ giống như không có kiên nhẫn, mạnh mẽ ném Mộ Tư  trở lại giường, xoay người trực tiếp đi vào phòng tắm.

Mộ Tư Nguyệt trong lòng có  kinh hãi, khẩn trương nhìn cửa phòng tắm, bên trong có tiếng nước chậm rãi truyền ra.

Tuy rằng Mộ Tư  không biết người đàn ông này, bất quá cô khẳng định, nam nhân khí chất bất phàm như anh tuyệt đối không thiếu nữ nhân.


Mộ Tư Nguyệt ép buộc mình tỉnh táo lại, tối hôm qua, tối hôm qua vừa xuống máy bay gặp Mộ Hướng Tuyết, Mộ Hướng Tuyết đưa cho cô một chai nước giải khát... au đó, sau đó không nhớ bất cứ điều gì.


Mộ Tư Nguyệt hai tay nắm chặt, đáy mắt ẩn chứa phẫn nộ, "Là cô ? "

Mộ Tư Nguyệt xuống giường, nhanh chóng nắm lấy quần áo trên sàn nhà, lập tức rời đi.

 Sau 5 phút... 

Một thân ảnh cao lớn anh tuấn từ trong phòng tắm đi ra, trên lồ ng ngực trắng nõn cường tráng của  còn dính nước, hạ th@n tùy ý khoác khăn tắm, con ngươi thâm trầm nhìn về phía giường.

Trên giường đã trống rỗng, người phụ nữ kia đã rời đi, chỉ là trên tấm ga trải giường trắng tinh lưu lại một chút đỏ sậm.

 Tề Duệ nhíu mày, không hiểu sao tâm tình có chút phiền não, đột nhiên điện thoại di động ở đầu giường vang lên.

 "Duệ thiếu, thật sự xin lỗi, tối hôm qua người mẫu vốn muốn đưa qua nửa đường gặp tai nạn xe cộ..."

Khuôn mặt lạnh lùng của Tề Duệ ngẩn ra, ba một tiếng, điện thoại di động bị trực tiếp cúp máy.

Nữ nhân xõa tung mái tóc xoăn dài, cúi đầu, hai tay ôm lấy quần áo trên người, vẻ mặt cô hoảng hốt, bước chân có chút dồn dập đi về phía tiểu khu.


 Bây giờ phải làm sao....Tại sao điều này xảy ra? 

Trong đầu Mộ Tư  hỗn loạn một mảnh, tối hôm qua cô mới về nước, lại ở trong khách sạn phát sinh chuyện  với một người đàn ông xa lạ.

Đột nhiên trong đầu Mộ Tư Nguyệt hiện lên một gương mặt thanh nhã tuấn khí, con ngươi cô tràn đầy kinh hoảng cùng chột dạ, cô phải đối mặt với Quý Thần như thế nào...


 "Tư Nguyệt ?" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. 

 Mộ Tư Nguyệt cứng người, không dám tin quay đầu, sao lại trùng hợp như vậy?

"Mộ Tư Nguyệt, thực sự là cô à." 

 Bên trái đường cái, một vị phu nhân trang điểm tinh xảo, mặc quần áo quý giá từ Bentley màu trắng thò đầu hướng  hô một tiếng, trong thanh âm có chút kinh ngạc, nhưng không có nửa điểm vui sướng.

"Lên xe đi, tôi vừa lúc có việc tìm cô." Giọng điệu cô  lạnh lùng nhàn nhạt, có một phần mệnh lệnh cường thế. 

 Mộ Tư Nguyệt đáy mắt có chút do dự cùng chột dạ, mím chặt môi, nhìn Bentley bên trái quý giá, vì sao hết lần này tới lần khác gặp được bà ấy...

Đối phương thấy cô đang do dự, cười lạnh một tiếng, "Tư Nguyệt, không phải ngay cả tôi cũng không nhớ rõ chứ, tôi là mẹ Quý ..."

Mộ Tư Nguyệt đương nhiên nhớ rõ, vị phụ nhân thế lợi cao quý này, chỉ là... ánh mắt nàng nhịn không được nhìn về phía ngực mình, đáy lòng luống cuống, kéo y phục, thuận theo mái tóc dài che ngực, đành phải kiên trì đi về phía quý phụ.

"Dì quý, xin chào." Mộ Tư  quy củ hướng đối phương vấn an.


 "Lên xe đi, có lẽ có một số việc Quý Thần chưa nói cho cô, hôm nay tôi phải nói cho cô biết." Tài xế mở cửa xe ra, Mộ Tư Nguyệt ngồi bên cạnh đối phương, nửa cúi đầu, nhỏ giọng hỏi một câu, "ì quý, có chuyện gì vậy? "

 Đối phương hướng Mộ Tư Nguyệt dò xét một chút, chỉ gặp nàng biểu lộ khẩn trương, bộ dáng khúm núm , càng thêm khinh thường cười nhẹ,. "Tư Nguyệt, cô đã quen Quý Thần 4 năm . Bây giờ cô cũng đã hoàn thành việc học ở Mỹ  trở về nước, cô dự định sẽ làm gì? " 

 "Dì Quý, cháu thực sự yêu Quý Thần ..." Mộ Tư Nguyệt biết rằng người phụ nữ này luôn coi thường cô. Làm sao bà ta có thể tốt bụng hỏi han cô như vậy, tám phần là có ý châm chọc, nhưng lần này âm thanh phản bác của cô hơi yếu vì cảm thấy chột ...

"Tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền đâu, Tư Nguyệt, tôi đã sớm nói với cô, Quý gia chúng tôi không có khả năng tiếp nhận cô, chỉ là đứa nhỏ Quý Doanh kia có chút hết nói nổi, may mắn hiện tại nó cũng nghĩ thông suốt..." Lời của mẹ Quý đột nhiên đình chỉ.

Bà ta hòa hoãn giọng điệu một chút, nhấn mạnh một câu, "Tóm lại, Tư Nguyệt, cô đừng quấn lấy Quý Thần  chúng tôi nữa. "

Bốn năm nay, Mộ Tư Nguyệt nghe qua vô số lần những lời nói như vậy, mẹ Quý Thần không thích cô rất rõ ràng, nhưng Quý Thần đối với cô rất tốt, anh từng nói qua chỉ cần hai người cùng nhau đối mặt, người nhà anh sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận, chỉ là hiện tại Mộ Tư  đã không còn dũng khí.


Mộ Tư Nguyệt cúi đầu, cô đã cùng nam nhân xa lạ...Quý Thần, xin lỗi anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.