Phúc Vận Lai

Chương 4: Tiến cung




Dẫn dắt các nàng là Từ phu nhân

A Phúc không biết nàng đã gả cho người chưa, thoạt nhìn, không giống người đã xuất giá, nhưng lại gọi là phu nhân — sau đó A Phúc mới biết phu nhân bất quá chỉ là xưng hô với các nữ quan trong cung, kỳ thật Từ phu nhân vốn họ Từ, nàng cũng chưa xuất giá.

Nơi các nàng đang đợi, không biết có thể xem như hoàng cung hay không, là nơi phía tây bắc sát bên hoàng cung. Này một nơi cũng thuộc sở hữu hoàng thành, các phòng cũ nơi này đều là nơi ở của các cô nương mới được chọn như các nàng.

Nơi ở vẫn là giường chung, các nàng tổng cộng có mười người ở trong một phòng, A Phúc bỗng nhiên nghĩ lại, những nữ hài biết thêu bị tập trung đến một khác, số người có thể nhiều hơn các nàng, chẳng lẽ cũng đều ở cùng một chỗ như thế này sao?

Đến chỗ mới, các tiểu cô nương đều sợ hãi, lúc ăn cơm đều không lên tiếng, ăn rất nhanh. Trời tối, rửa tay chân cũng không dám đi một mình, muốn kêu đồng bạn đi cùng. A Phúc nhìn xung quanh, những nữ hài trong phòng đều nhỏ hơn nàng.

A Phúc mười bốn tuổi rưỡi, năm mới này sẽ mười lăm, nhưng tên trên sổ là A Hỉ, A Hỉ mới mười ba, cả tuổi mụ.

Nhìn nữ hài khác trong phòng, không sai biệt lắm đều trên dưới mười tuổi, A Phúc lớn hơn người khác vài tuổi, thế nhưng tuyệt không lộ rõ.

“Này, ngươi tên gì?”

Nữ hài buổi sáng hỏi hoa mầu không phải hoa kia đền gần. Vẻ mặt muốn tìm người ta nói chuyện, lại có điểm cẩn thận sợ phiền phức.

“Ta họ Chu, ân, trong nhà người gọi là A Phúc.”

“Ta gọi là Khương Hạnh Nhi.” Nàng ngồi xuống cạnh A Phúc: “Nương lúc mang thai ta, đột nhiên muốn ăn hạnh, ăn hai quả, liền sinh ta, cho nên ta gọi Hạnh Nhi.”

A Phúc muốn cười, nha đầu kia thật sự là muốn nói cái gì thì nói cái đó. Buổi sáng có nhiều tiểu cô nương ở đó như vậy, chỉ có mỗi mình nàng dám lên tiếng hỏi.

“Không biết các tỷ tỷ lớn hơn chúng ta thì ở chỗ nào, cùng thôn với ta còn có Quế Hoa tỷ cũng bị chọn, tỷ ấy hơn ta ba tuổi. Lúc đi nương còn khóc nhờ tỷ ấy chiếu cố ta nữa, ai nghĩ căn bản không ở cùng một chỗ.”

Nàng ngẩng mặt: “Ta nghe nói, làm người hầu trong cung, có thể ăn, mặc …… Bất quá, có thể bị đánh không?”

A Phúc cười khổ.

Này, ai cũng không thể nói chắc.

A Phúc nhớ lại, nàng tuy rằng làm tỳ nữ cho sư phó, nhưng chưa từng chịu đánh. Sư phó tuy lạnh lùng, nhưng không đánh chửi người. Trên núi có một lão đầu trông cửa, nghễnh ngãng. Còn có hai lão mụ tử, tổng cộng chỉ có mấy người như vậy, sau đó hai lão mụ tử vì sưởi ấm thiếu chút nữa đốt phòng ở, bị sư phó trục xuất, rồi đổi Hàn tẩu tử cũng cả ngày không nói lời nào đến, khí lực rất lớn, bổ củi nhóm lửa giặt quần áo mọi thứ đều có thể làm, A Phúc chỉ phải làm vài việc vặt trong phòng.

“Đi ngủ sớm một chút đi, ngươi cũng nghe rồi, ngày mai phải dậy sớm.”

Thời tiết đúng là chợt ấm chợt lạnh, buổi sáng là lạnh nhất, lúc dậy tay chân lạnh run. Quần áo mỏng, nhưng không có ai dám đề suất có thể khoác thêm áo hay không. Nhúng khăn vào chậu gỗ lớn lau mặt, các nàng buộc váy lại làm việc, lau dọn sạch sẽ trong ngoài phòng, Khương Hạnh Nhi đại khái cảm thấy chỉ có A Phúc là người quen, ngồi cạnh nàng hai người cùng nhau lau sàn, sau đó lau cột. Bụng đã đói kêu vang. Thật vất vả làm xong, mỗi người một chén cháo loãng hai cái bánh bao, bánh bao vừa lạnh lại vừa cứng, A Phúc đem bánh bao bẻ ra thả vào trong cháo, có thể ấm mềm hơn chút. Khương Hạnh Nhi bên cạnh cũng học theo, cũng ngâm bánh vào cháo.

Ăn xong bắt đầu học thuộc cung quy, người phía trên đọc một câu, các nàng cũng đọc một câu, cung quy kỳ thật không dài. Nhưng rất khó đọc, A Phúc cố gắng nhớ kỹ. Buổi chiều cùng nhau ra sân ngoài cửa, ở một hoa viên không lớn nhổ cỏ.

Lúc nhổ cỏ không có người nhìn chằm chằm các nàng, mọi người cùng nhau cúi đầu nhìn đất quay lưng lên trời, tay chân đều coi như nhanh nhẹn.

Lúc Khương Hạnh Nhi đang muốn nhổ cây lá mảnh, A Phúc vội ngăn nàng lại.

“Như thế nào?”

“Đây là phong lan.”

“Phong lan không phải cỏ?”

A Phúc nghĩ, Khương Hạnh Nhi trước kia đại khái thật sự chưa bao giờ nhìn thấy hoa cỏ.

“Cái này gọi là hoa lan.”

Hạnh Nhi nói xa xả:“Ta trước kia chưa từng thấy qua cây có lá như thế. Nhà ngươi trồng hoa sao?”

A Phúc nghĩ, nhà của ta không có, nhưng muốn giải thích, sẽ phải nói rất nhiều.

Cho nên cứ hàm hồ ậm ừ một tiếng.

Thái dương ấm áp chiếu xuống, có một vài bông hoa đã ra nụ, A Phúc nghĩ, nếu cứ tiếp xúc với hoa cỏ như vậy, làm hơn mười hai mươi năm, lại rời đi, cũng không có gì không tốt.

Nhưng ngay lúc nàng vừa mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên.

Tất cả mọi người hoảng sợ, Khương Hạnh Nhi ngồi trên mặt đất, bị dọa ngồi bệt trên bùn đất.

Kỳ thật thanh âm kia cách rất xa, nhưng thật sự rất thảm, A Phúc cảm thấy thanh âm kia giống như mũi đao, xông thẳng vào tai, toàn thân không có một nơi không khó chịu.

A Phúc toàn thân tóc gáy dựng thẳng, Khương Hạnh Nhi ôm bả vai run run, người bên cạnh ai ai cũng hoảng sợ.

Không phải trước kia chưa từng nghe qua tiếng kêu đau, nhưng A Phúc nghĩ, nghe lúc phụ nhân cách vách sinh đứa nhỏ, một cước bước vào quỷ môn quan, cũng không kêu thảm như vậy.

Từ phu nhân và một nữ nhân khác cùng nhau đi tới, nữ nhân kia mặc cung trang màu xanh, búi tóc, trên mặt thoa phấn, cũng vẽ mi, so với Từ phu nhân còn nghiêm túc hơn. Nàng cái gì cũng chưa nói, chỉ liếc nhìn các tiểu cô nương một cái, liền nhanh chóng rời đi. Từ phu nhân triệu tập các nàng lại, nhổ cỏ ngưng hẳn, các nàng lại trở về tiểu viện kia.

Không ai nói không được nghị luận, nhưng xác thực không ai nhắc tới thanh âm kia.

Một ngày có hai bữa cơm, là trộn dậu với cơm ăn cùng dưa muối. A Phúc có chút ăn không vào, tuy rằng đã mệt chết cũng rất đói bụng.

Nhổ cỏ quá nhiều nên lòng bàn tay đều nóng rát rồi.

A Phúc muốn nói chuyện, nhưng không biết nói cùng ai.

Hơn nữa, người khác cũng không ai nói gì.

A Phúc mơ ác mộng, trong mộng tình cảnh không rõ, một người lại một người, làm cho nàng ngủ không yên, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc, A Phúc đột nhiên bừng tỉnh.

Không phải tiếng trong mộng, là có người đang khóc.

Nữ hài ngủ cạnh nàng đang ôm gối đầu, bụm mặt. Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, trong phòng cũng không quá mờ.

“Ngươi làm sao vậy?” Vừa tỉnh, cổ họng A Phúc hơi khàn.

Nàng bị dọa nhảy dựng, vừa thay đổi sắc mặt, vừa mơ hồ nói không rõ cái gì.

A Phúc không nghe nàng nói cái gì, nhưng cũng hiểu được ý của nàng.

Nàng đái dầm, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

A Phúc nghĩ nghĩ, để nàng đem ga trải giường ra, đem đệm giường ra ngoài phòng phơi, mang ga trải giường đi giặt.

Đứa nhỏ này đại khái vừa mười tuổi, A Phúc giúp nàng đi ra sau phòng tìm chậu, múc nước trong thùng tắm vào, tận lực không phát ra tiếng vang, vắt khô nước, lại phơi lên. Trên dây thừng còn phơi khăn lau các nàng dùng ban ngày.

“Ta, trước kia không……” Nàng lắp bắp muốn giải thích, A Phúc chỉ nói: “Mau ngủ đi, ngươi và ta đắp chung một cái, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ta gọi là Hồng Thục Tú.” Nàng nói.

A Phúc cũng nói tên, nàng đỏ mặt nói: “A Phúc tỷ, ngươi…… Đừng nói cho người bên ngoài.”

“Được.”

Có lẽ là ban ngày bị dọa, cũng có lẽ đến nơi mới còn chưa quen, hoặc là do dưa muối lúc cơm chiều làm cho người ta khát, uống nhiều nước.

A Phúc nhớ rõ ngày đó bóng ánh trăng chiếu trong chậu gỗ, vỡ vụn, bạc trắng.

Qua hai ngày, Từ phu nhân bắt đầu bảo các nàng đọc lại cung quy, không học thuộc sẽ bị đánh, còn không có cơm chiều ăn.

A Phúc học thuộc được, Khương Hạnh Nhi và Hồng Thục Tú lại đều bị đánh.

A Phúc nghĩ, đây là vì mình dù sao cũng lớn tuổi hơn, có thể hiểu được ý nghĩa trong cung quy, ở chỗ sư phó cũng đã viết chữ, đọc sách, cho nên học thuộc không khó. Nhưng đối với Khương Hạnh Nhi và Hồng Thục Tú mà nói, đại khái khó hơn nhiều.

Trừ bỏ A Phúc, còn có một cô nương học thuộc toàn bộ, buổi tối chỉ có hai người các nàng ngồi ở chỗ kia, ăn cơm.

Không biết vì sao, bữa cơm này lại phong phú hơn một ít, trong cơm có trộn đậu tử và kê, đồ ăn là cải củ hầm, còn có một chén canh.

Nữ hài kia ngẩng cười cười với nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi gọi A Phúc phải không? Ta nghe thấy người khác gọi ngươi như vậy. Ta gọi là Tuệ Trân, Trần Tuệ Trân.”

Làn da nàng trắng nõn, ánh mắt ngập nước, diện mạo tuy rằng không phải đặc biệt đẹp, nhưng thực điềm tĩnh, nhất là lúc cười.

Nàng nói: “Trong nhà ta cũng trồng hoa dưỡng hoa, cha nương ta vốn định để ta vào cung là hầu hạ quý nhân, không nghĩ lại tiếp tục làm hoa cỏ. Đúng rồi, nhà ngươi làm cái gì?”

A Phúc nuốt xuống một ngụm cơm:“Bán dưa muối.”

“A, vậy ngươi sao không đi theo quản trù?”

Kỳ thật dưa muối…… A Phúc cũng không thích.

Bởi vì qua thời gian dài vẫn ăn dưa muối lại còn là loại kém nhất, loại không bán được.

Mặn phát đắng.

Qua gần nửa tháng, xảy ra một chuyện.

Vài nữ hài trên đầu có rận, cũng nói không rõ là ai truyền cho ai, sau khi Từ phu nhân phát hiện, sắc mặt rất không tốt. Tối hôm đó bảo người đến cắt tóc cho các nàng, dùng một loại thuốc vừa đắng vừa thối gội đầu.

Một nữ hài họ Hồ lúc lão cung nhân giơ kéo lên, bỗng nhiên thét chói tai, một phen đẩy người kia chạy ra ngoài.

Trong phòng lập tức rối loạn, bối rối không biết chạm vào nơi nào, mu bàn tay A Phúc bị rách. Trên đất là tóc đã cắt chưa được quét dọn hỗn độn không chịu nổi.

Có người đuổi theo, có người ở lại trong phòng, hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng nữ hài kia vẫn không trở về. Không biết nàng đi nơi nào, có lẽ bị đuổi về nhà? Hoặc là, chuyển đến nơi khác?

Những người khác tóc đều bị cắt, tóc A Phúc bị cắt đến sát lỗ tai, Trần Tuệ Trân cầm búi tóc yên lặng rơi lệ.

A Phúc chỉ an ủi nàng: “Có thể dài lại.”

A Phúc chẳng phải thích chưng diện. Tuy rằng trước kia ở nhà cũng nghe nói qua vì trị rận mà có người cắt ngắn tóc hoặc cạo trọc đầu, nhưng không nghĩ lại có ngày đến lượt mình.

“Ta rõ ràng không bị……” Nàng vẫn ủy khuất, nàng rất yêu quý dung mạo, tóc bình thường cũng đều chải rất chỉnh tề.

“Ai, ngươi nói, cái cô nương Hồ gia kia, nàng đi đâu vậy?”

A Phúc lắc đầu.

Ngày ngày đơn điệu cứ như vậy trôi qua, thời tiết dần dần nóng lên. Các nàng trừ bỏ Từ phu nhân phụ trách quản giáo, còn gặp một vị Lâm phu nhân, nàng dạy các nàng mặc quần áo, chải đầu, hành lễ, đi đường…… Dạy rất nhiều thứ.

Ở trong cung ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi đó là quyền lợi quý nhân, các nàng đi đường đều phải cúi đầu hạ tầm mắt, không thể hết nhìn đông tới nhìn tây, bước chân phải nhẹ, tà váy không thể nhấc lên……

Các nàng cũng đi đến nơi khác quét tước, đi đến hoa viên khác nhổ cỏ. Quý nhân cho tới bây giờ chưa thấy qua, chỉ thấy các cung nhân lớn hơn các nàng, còn có thái giám.

Trần Tuệ Trân buồn bực, buổi tối nằm xuống còn nói: “Tại sao một quý nhân cũng không gặp được?”

Hồng Thục Tú nhỏ giọng nói: “Quý nhân…… Lớn lên như thế nào?”

Nàng vì sợ ra lại đái dầm, buổi tối cũng không dám uống nước, khát cũng không dám uống.

Khương Hạnh Nhi cũng góp lời: “Quý nhân a, nhất định lớn lên rất đẹp. Ở thôn đông chúng ta có nhà Vương Thiện Nhân, nhà đó thú một con dâu rất đẹp, đồ dùng cũng tốt.”

Trần Tuệ Trân cười, mang theo chút không cho là đúng: “Vợ của kẻ trong thôn, có thể đẹp chỗ nào.”

A Phúc nghe nghĩ cũng có thể là thật.

Cuộc sống trước mắt, coi như yên ổn. Nhưng phần yên ổn này, tùy thời đều có thể mất đi.

—-

Phía trước cuộc sống có vẻ bình đi.. Ân…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.