Phúc Vận Lai

Chương 33: Lễ mừng năm mới (sáu)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Phúc vào lúc nhàn rỗi trong lúc bận rộn rốt cuộc cũng thấy được diện mạo của hoàng đế. Thật sự không dễ dàng mà. Lại nói tiếp, tuy rằng hoàng đế là đại boss, nhưng người làm việc trong cung cấm vài thập niên, cũng có khối người chưa từng thấy hoàng đế.

Hoàng đế lớn lên…… A Phúc không hình dung được.

Sợ hãi nhìn thoáng, chỉ có thể nói rất uy nghiêm, xem như cũng ưa nhìn. Nhưng khí khái cửu ngũ chí tôn làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Đây không phải vấn đề gan có lớn hay không mà thuần túy là do khí thế. A Phúc nhìn thoáng qua liền chuyển tầm mắt. Còn Thái hậu, vẫn có dáng vẻ như trong trí nhớ mơ hồ của A Phúc, mặc triều phục, đội mũ phượng, thoạt nhìn cảm thấy trang phục như vậy tuyệt đối không thoải mái, người đã lớn tuổi, trên đầu lại phải đội mũ miện nặng như vậy, cổ có thể chịu nổi sao?

Bóng đêm dày đặc, trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn. Rời khỏi đại điện, gió lạnh thổi tới trên mặt, ấm áp trên da thịt bị gió lạnh thổi bay, đầu ngón tay chóp mũi đều đông lạnh đau đớn.

Đoạn sau của yến hội, A Phúc căn bản là không nghe được cái gì, cái gì cũng không chú ý tới. Trước mắt một mảnh hỗn loạn, trong tai một mảnh ồn ào. Đi ra ngoài bị gió thổi qua, người liền giật mình một cái, trong giây lát dường như từ trong mộng cũ tỉnh lại.

Loại cảm giác như thực như mộng này, giống như lúc trước, cha và ca ca mang các nàng đi xem kịch dân dã, trên sân khấu kịch náo nhiệt ồn ào, màu sắc rực rỡ. Kỳ thật vở kịch chưa diễn xong, tiểu hài tử đã sớm mệt nhọc, sân khấu kịch trình diễn cái gì, chỉ còn ánh sáng tiến trong mắt, căn bản không nhớ chút nào, cũng không hiểu chuyện xưa nào đang được kể. Đi rất xa, xem một hồi náo nhiệt, kỳ thật trên đường trở về, tất cả những điều đó đều dần phai nhạt, chỉ để lại một mảnh những khối màu sắc rực rỡ đan xen vào nhau, chậm rãi chìm vào trong trí nhớ.

Đương nhiên, thịnh yến hoàng cung khác với kịch dân dã.

Người ở đây đều diễn trò, mỗi người cũng đều đang xem diễn. Có người là nhân vật chính, có người là vai phụ.

Tuyên phu nhân dắt Triết hoàng tử tiến lên bộ liễn của nàng, Tam công chúa nhìn thoáng qua bên này, bỗng nhiên bảo người dừng nhuyễn kiệu lại, nhấc làn váy nhẹ nhàng bước đến gần kiệu lan, giọng nói thanh thanh thúy thúy vang lên: “Chờ một chút.”

Cố Hoàng tử đã lên xe liễn, nhưng vẫn chưa đi.

Tam công chúa tiến đến bên tai Cố Hoàng tử, thấp giọng nói hai câu. A Phúc đứng gần nhất, cho nên nghe rõ được một câu: “Thái hậu vừa rồi nói, sang năm muốn chỉ hôn cho đệ đó, dường như đã chọn được người rồi.” Tam công chúa cười hì hì xoay người chạy trở về, đi theo liễn của Tuyên phu nhân khởi giá.

Cố Hoàng tử bị tin tức này làm chấn động, hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt của hắn là vui hay là giận.

A Phúc cũng sửng sốt một chút, bất quá suy nghĩ của nàng, chắc là hoàn toàn khác với Cố hoàng tử.

Cố Hoàng tử nhất định nghĩ thê tử tương lai của hắn là người như thế nào đi? Tính tình có ôn nhu hay không? Ở chung với nhau có thể hòa thuận không? Còn có, bọn họ có thể ân ái hay không…… Đợi chút loại suy nghĩ này.

Nhưng A Phúc cũng nghĩ, Cố Hoàng tử nếu được chỉ hôn, vậy thì không thể tiếp tục ở lại trong cung – vậy hắn sẽ bị ban thưởng một mảnh đất phong, rời xa kinh thành, hay là, hoàng đế có thẩ niệm tình tuổi hắn không lớn, mắt lại không tiện, cho hắn khai phủ tại kinh thành?

Ngay sau đó, bản thân, còn có những người đang hầu hạ trong Thái Bình điện này, sẽ đi nơi nào? Hay là sẽ cùng rời đi, hoặc là, ở tại chỗ này, lại bị chuyển sang hầu hạ quý nhân khác?

Tam công chúa nhẹ nhàng nói một câu, lại giống như ném một hòn đá lớn xuống mặt hồ yên ả, A Phúc nhìn thấy vẻ mặt Giai Huệ cũng không còn như cũ, chỉ sợ trong lòng cũng đang nổi sóng biển mãnh liệt đi?

Kỳ thật cũng biết đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng…… Chuyện đến trước mắt, vẫn cảm thấy…… Mờ mịt luống cuống.

A Phúc suy nghĩ miên man cả quãng đường, Giai Huệ hầu hạ đã lâu, nàng chắc có thể được giữ lại. Nhưng nếu Cố Hoàng tử cưới vợ, vị nữ chủ nhân kia có thể có cách xử trí khác với Giai Huệ hay không? Còn cả Dương phu nhân……

Lại nói tiếp, bọn họ đều dây leo dựa vào cây đại thụ Cố Hoàng tử này, hiện tại cái cây này muốn rời đi, vậy các nàng tất nhiên cũng không thể vẫn giống như ngày xưa được.

Trở lại Thái Bình điện, đã qua giờ tý, vào đại môn, thạch đăng* trong đình viện đều đã thắp sáng, vầng sáng mờ nhạt ánh lên trong bóng đêm, lộ vẻ an tường.

thạch đăng

A Phúc chậm rãi thở ra một hơi, cảm xúc vẫn luôn khẩn trương rốt cục cũng hơi hơi thả lỏng.

Từ lúc bắt đầu đi dự tiệc, tinh thần vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, sợ xảy ra lỗi gì. Hiện tại đã trở về, rốt cục cũng có một loại cảm giác “Về nhà ”.

Cố Hoàng tử từ lúc nghe được tin tức mà Tam công chúa nói vẫn luôn trầm mặc, Dương phu nhân chào đón, hỏi tiệc tối như thế nào, gọi người giúp Cố Hoàng tử cởi bào phục, tháo ngọc quan, hắn vẫn không nói một tiếng. Bình thường mắt Cố Hoàng tử tuy cũng vẫn không có tiêu cự, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy thất thần như thế. Hắn bây giờ đang ngồi yên mặc kệ người khác bài bố, vẻ mặt một mảnh mờ mịt, con mắt cũng ngơ ngác, cả người thoạt nhìn không còn chút sinh khí.

Hắn…… Không muốn thành thân?

Giai Huệ dẫn tiểu cung nữ hầu hạ Cố Hoàng tử rửa mặt nghỉ ngơi, A Phúc buông màn che, chậm rãi lui đi ra. Đi tới cửa, Dương phu nhân vẫy tay với nàng, A Phúc chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.

“Phu nhân.”

“Đêm nay, vẫn thuận lợi chứ?”

A Phúc cân nhắc, vấn đề này của Dương phu nhân từ xưa đến nay chắc hẳn vẫn hỏi Giai Huệ mới đúng chứ? Bất quá lúc này cũng không thể không trả lời:“Vâng, tất cả đều thuận lợi. Bệ hạ ban thưởng rượu, còn gặp Vi công tử và phụ thân của hắn.”

“Vậy tại sao điện hạ dường như không hề vui vẻ?”

Dương phu nhân, lão nhân gia ngài thật sự có một đôi tuệ nhãn siêu việt…… A Phúc cúi đầu, không lên tiếng.

“Nói đi.”

A Phúc cân nhắc, cho dù mình không nói, Dương phu nhân chắc chắn sẽ hỏi Giai Huệ, đây cũng không phải chuyện không thể nói.

“Lúc trở về, Tam công chúa và điện hạ có nói chuyện với nhau vài câu. Có lẽ, điện hạ vì chuyện này, cho nên có chút vướng bận.”

“Nói cái gì?”

“Tam công chúa nói, Thái hậu tựa hồ có ý vào năm sau thay điện hạ…… Chỉ hôn.”

Dương phu nhân cũng trầm mặc.

Một lát sau, Dương phu nhân mới nói: “Đã biết, ngươi trở về đi. Không nên đem những lời không nên nói đi nói lung tung.”

“Vâng.”

A Phúc đương nhiên sẽ không nói lung tung, trước không nói chuyện này còn chưa chắc chắn, cho dù có chắc chắn, cũng không có phần cho những đầy tớ như họ có thể nghị luận.

Nàng trở lại phòng, Hạnh Nhi và Nhị Hương, còn có tiểu cung nữ Nhạc Xuân và Thụy Vân đang vây quanh chậu than nói chuyện, trên mặt đất ném đầy vỏ lạc và vỏ hạt dưa, còn có vỏ cam linh tinh, A Phúc từ bên ngoài đi vào phòng, cảm giác ấm áp dễ chịu nhất thời ập đến, mắt cảm thấy có hơi mơ hồ, vội vàng xoa xoa hai cái.

“A Phúc tỷ ngươi đã trở lại.”

Hạnh Nhi vội vàng rót một chén trà nóng đưa đến: “Bên ngoài có lạnh lắm không? Mau mau, nói cho chúng ta nghe về đại yến đi.”

Ba người còn lại cũng đều cười hát đệm, ai ai cũng lộ vẻ mặt tò mò hâm mộ.

A Phúc lại rất hâm mộ các nàng, không cần hầu hạ, cùng mấy tỷ muội nói nói cười cười vui đùa giải trí, tự tại biết bao?

Thịnh yến vừa rồi…… Nếu bắt A Phúc phải miêu tả lại, nàng thật sự nói không nên lời.

“A Phúc tỷ, ngươi nhìn thấy hoàng thượng không? Hoàng thượng lớn lên như thế nào?” Thụy Vân tò mò hỏi.

“Hoàng thượng a, chỉ từ xa xa liếc mắt nhìn trộm một cái.”

“Nói mau nói mau.” Mấy người há mồm líu ríu la hét ầm ĩ.

“Ân, rất uy nghiêm……” A Phúc phát hiện số từ ngữ để miêu tả của mình thật sự rất nghèo nàn: “Chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi, ta cũng không thấy rõ.”

“Ai nha, nói tiếp đi. Bệ hạ cao bao nhiêu, ân, ánh mắt như thế nào? Nói chuyện…… như thế nào?”

Người hỏi mơ hồ, người bị hỏi cũng hồ đồ.

A Phúc thật sự muốn ôm đầu la hét — ta không biết ta không biết ta không biết! Nhìn thoáng qua một cái lại ở xa như vậy, có thể nhìn thấy cái gì?

Nhao nhao nhốn nháo trong chốc lát, Nhạc Xuân có vẻ tinh mắt, hoà giải nói: “A Phúc bận rộn cả một ngày rồi, nhất định rất mệt mỏi. Chúng ta chỉ ở trong phòng sưởi ấm ăn uống, ngồi không như vậy đến nửa đêm ta còn thấy mệt, huống chi nàng? Năm cũ cũng đã qua, chúng ta cũng về phòng ngủ đi. Tuy rằng đang là tết, nhưng nếu ngày mai buồn ngủ uể oải, phu nhân nhất định sẽ không tha.”

Nghe như vậy, Nhị Hương và Thụy Vân cũng thuận thế đứng lên, lại giúp dọn dẹp quét tước. Hạnh Nhi nói: “Bây giờ không thể quét, là phúc khí tài vận, nếu quét đi là mất hết, giữ lại đi.”

Hạnh Nhi đưa các nàng xuất môn, A Phúc nhào lên giường, mệt đến mức không muốn cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.