Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán

Chương 8: Rốt cuộc là ai thú ai




Lâm Như Ý cảm thấy trên mặt có thứ gì đó lướt qua, ngứa quá. Y không khỏi giơ tay lên gãi gãi mặt, thế là y liền tỉnh luôn, vừa mở mắt liền thấy Tề Vân Châu đang cười khanh khách nhìn y, tay còn đang bận nghịch trên mặt mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn kia, khung cảnh tối hôm qua lập tức dâng lên trong lòng y, Lâm Như Ý lập tức nhắm mắt lại, hàng mi dài bất an rung động.

"Như Ý, mở mắt ra nào." Tề Vân Châu hôn lên bả vai trơn bóng của y, cúi đầu gọi y. Một mặt y cảm thấy chuyện tối hôm qua khiến cho người ta xấu hổ phẫn nộ, một mặt lại muốn trốn tránh hiện thực, không muốn đối mặt với chuyện này.

Tề Vân Châu thấy y giả chết, trong lòng không khỏi buồn cười, tay vẫn vuốt ve trên người y như cũ, còn xấu xa thưởng thức bộ dáng gần như muốn khóc của Lâm Như Ý. Lúc đầu gương mặt này không để lại chút ấn tượng gì với hắn, hắn chỉ cảm thấy nam tử khôi ngô cường tráng như Lâm Như Diệu mà lại có có một đứa em trai xinh đẹp yếu đuối như vậy thì có chút buồn cười nhưng từ sau khi rơi xuống vách núi với y, cùng nhau sống chung, khuôn mặt này càng nhìn càng yêu, nghịch ngợm ngây thơ lại có chút quyến rũ, khiến người ta dù nhìn trăm lần cũng không thấy chán. Đặc biệt là tính cách của y, có chút ngốc nghếch của người đọc sách, lại không thiếu vẻ tinh ranh của thiếu niên, vô cùng đáng yêu. Khác những người mà hắn từng gặp trước kia, giờ phút này Tề Vân Châu chỉ muốn cảm ơn lần gặp nạn này, nếu không đời này sẽ bỏ lỡ y. Nếu vậy đúng là một điều vô cùng tiếc nuối!

"Như Ý, ta đã quyết tâm rồi, chờ chúng ta ra đây ta liền gửi bồ câu truyền thư cho đại ca ngươi, đề nghị kết thông gia với nhà ngươi."

"A!" Rốt cuộc Lâm Như Ý không thể giả vờ được nữa, tay nắm chặt cái chăn khiến nó nhăn nhúm, cơn tức giận không thể kiềm chế được bộc phát: "Ta nói ta là nam tử, sao có thể làm vợ ngươi được chưa?"

"Tại sao không thể? Chuyện thú nam thê ở vùng Phúc Quảng là chuyện rất bình thường." Tề Vân Châu lạnh nhạt nói, cười chất vấn: "Tối hôm qua ta và ngươi đã làm lễ phu thê, đã làm chuyện cá nước thân mật rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa với ta, không muốn giữ lời hứa?"

"... Ta, tối qua chỉ để giải độc mà thôi!" Lâm Như Ý đỏ mặt tranh luận.

"Đúng vậy, vì giải độc cho ngươi, một người ngây thơ trong sạch như ta bị ngươi phá thân rồi. Ngươi chỉ nghĩ tới giải độc mà không muốn chịu trách nhiệm với ta? Lấy oán báo ơn, đây là đạo làm người của Nhuận An Lâm gia à?"

Cái gì mà người ngây thơ trong sạch, cái gì mà phá thân, Lâm Như nghe vậy liền thấy không được tự nhiên cho lắm nhưng lại nghe hắn đem chuyện Lâm gia ra nói, nói mình giải độc rắn lấy oán báo ơn, kể ra cũng là sự thật, trong lòng y liền xấu hổ, nhất thời không có chủ ý, không khỏi hỏi: "... Vậy hay là ta thú ngươi được không?"

Tất nhiên là không được! Nhưng Tề Vân Châu thấy việc này lại giống như nhận được tin tức tốt thế là ôm cả chăn lẫn Lâm Như Ý vào trong ngực, cười to nói: "Đương nhiên là được, vậy từ bây giờ chúng ta chính là phu thê!"

Lâm Như Ý không nghĩ tới Tề Vân Châu lại có thể đồng ý đề nghị hoang đường này, y liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút cảm động, nghĩ thầm Tề Vân Châu tuy là vương gia nhưng lại cam tâm tình nguyện làm thê tử của y, y sợ hãi kêu lên: "... Nương tử."

Tề Vân Châu bật cười ha ha, hắn cười đến sắp hụt hơi, vội vàng sửa chữa câu nói của Lâm Như Ý: "Ta đồng ý gả đến nhà ngươi rồi thì ngươi cũng nên lui một bước, nên gọi ta là tướng công, ta gọi ngươi là nương tử mới đúng."

Tề Vân Châu không nói mấy lời thô tục như ở trên giường là ta thao ngươi, cho nên ta nên là tướng công, mà cứ như đang buôn bán với y, ta cho ngươi một cân, ngươi cũng nên nhường cho ta mấy lạng, phương thức ôn hòa như vậy quả nhiên làm tê liệt Lâm Như Ý.

"Được rồi, vậy, tướng công..." Vừa nói ra miệng, Lâm Như Ý lại nhớ tới tối hôm qua dường như đã gọi Tề Vân Châu như vậy, gương mặt không khỏi đỏ lên vài phần.

"Nương tử." Tề Vân Châu sảng khoái đáp lại, đồng thời bởi vì câu nói này mà thứ vốn cứng rắn của hắn lại "chào cờ", hắn lật chăn lên, ôm Lâm Như Ý trần trụi xoa xoa, hơi thở nóng hổi phun lên mặt y, vội vàng nói: "Nương tử, để tướng công thao một lần nào."

Tối hôm qua hai người đã thân thiết da thịt, điên loan đảo phượng một đêm, trong lòng Lâm Như Ý còn có chút kháng cự nhưng cơ thể đã quen thuộc loại thân mật này, tay Tề Vân Châu vừa sờ lên, chân liền tự động tách ra, mặc cho hắn quấy thẳng hoa tâm, trong hoa huy*t còn có tinh dịch khô cạn tối qua, bị Tề Vân Châu xoa nắn một lúc lại lập tức chảy nước. Tề Vân Châu hưng phấn đè lên người Lâm Như Ý, vừa hôn môi vừa mở đùi y ra, thắt lưng hạ xuống hung ác đi thẳng vào.

"A a~" Lâm Như Ý nhịn không được lắc đầu sợ hãi rên rỉ, vừa thống khổ vừa thống khoái, y không đẩy người phía trên được liền cắn cánh tay Tề Vân Châu, nắm lấy thắt lưng hắn, việc này với Tề Vân Châu mà nói không khác gì gãi ngứa, cũng chỉ là sức lực của mèo con vừa mới mở mắt, ngược lại làm cho Tề Vân Châu càng hứng hơn, cúi đầu ngậm đầu v* của y, tùy ý cắt hút đùa bỡn.

Lâm Như Ý cảm thấy ngứa ngáy, rồi lại thoải mái như rơi xuống mây mù, huyệt nhỏ bọc chặt lấy cây côn th*t thô dài kia, hưởng thụ lửa nóng của hắn. Thậm chí co rụt lại thúc giục động tác của đối phương nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, Lâm Như Ý không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể xoay người, giống như trốn tránh, lại giống như nghênh hợp. Điều này giống như đang cổ vũ Tề Vân Châu, hắn nâng đùi của Lâm Như Ý lên, ngồi quỳ giữa hai chân y càn rỡ va chạm, một tay xoa vú y một tay xoa xoa âm đế của y.

Khoái cảm từ ma sát, sự tê dại của đầu v*, sự đè ép từ ngứa ngáy khiến Lâm Như Ý không nhịn được bật khóc kéo chặt người phía trên, đây chính là chuyện giường chiếu giữa vợ chồng sao? Quả nhiên làm cho người ta điên cuồng, làm cho người ta mê muội.

Sau một trận cao trào khiến người ta hít thở không thông, người Lâm Như Ý đầy mồ hôi nằm trong lòng Tề Vân Châu, y không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy ấm áp đáng tin cậy, không khỏi thở dài thỏa mãn, duỗi thắt lưng như mèo.

"Nấu cháo phi lê cá cho ngươi uống được không?" Tất nhiên là Tề Vân Châu thỏa mãn hơn y nhiều, cuối cùng cũng được ôm mỹ nhân về, trong lòng đang vô cùng đắc ý. Ôm giai nhân trong lòng lại hận không thể chờ mặt trời lặn một lần nữa nhưng trong lòng rốt cuộc còn nhớ đến chuyện cơ thể Lâm Như Ý, chỉ dùng ngón tay cắm vào huyệt y nhẹ nhàng khuấy động chứ không lăn lộn thêm nữa, hắn dịu dàng hôn lên đỉnh đầu Lâm Như Ý: "Chờ ra khỏi cốc, ta sẽ điều dưỡng cơ thể cho ngươi..."

Lâm Như Ý không hiểu ý, nói: "Cơ thể của ta rất tốt đấy Có một năm huynh trưởng ta bị phong hàn, vậy mà không hề lây nhiễm cho ta."

"À." Tề Vân Châu trả lời cho có lệ một tiếng, trong lòng lại nghĩ không biết Như Ý có thể sinh cho hắn mấy đứa nhỏ.

Hai người mặc quần áo xong xuôi liền ra bờ sông rửa mặt, thuận tay bắt được một con cá lớn dưới sông. Mười ngón tay Lâm Như Ý không dính nước suối*, ngồi xổm bên bờ sông nhìn Tề Vân Châu mổ bụng cá rồi lưu loát dùng dao găm cắt thịt cá, y không tiếc lời khen ngợi hắn, ngay cả khi Tề Vân Châu nổi giận y cũng sẽ nói "Giỏi quá đi!", khen Tề Vân Châu chuyển động nhẹ nhàng linh hoạt khiến hắn cảm thấy mình là nam nhân nhóm lửa, làm cá giỏi nhất trên đời này.

(*Mười ngón tay không chạm vào nước suối là câu nói thường ngày. Nó là một ẩn dụ cho một người có điều kiện gia đình tốt, không cần phải giặt giũ hay làm việc nhà, thường dùng để chỉ những người được nuông chiều và chiều chuộng.)

Lâm Như Ý đã đói gần chết, Tề Vân Châu múc cho y một chén cháo, y liền hồng hộc chưa được hai muỗng đã ăn xong rồi, Tề Vân Châu lại múc cho y tiếp, chờ y ăn no mới phát hiện nãy giờ Tề Vân Châu chưa ăn miếng nào. Hắn chỉ ngồi xem y ăn trước, y cầm một cái bát rỗng vừa xấu hổ vừa ngại, vội vàng múc cho Tề Vân Châu một chén, thúc giục hắn: "Ngươi cũng ăn đi, ta sắp ăn sạch rồi..."

"Vốn là làm cho ngươi ăn." Tề Vân Châu uống một hơi rồi cười tủm tỉm an ủi Lâm Như Ý: "Lương thực còn lại không nhiều lắm, người ta vốn thô ráp, bắt chút đồ hoang dã ăn đại là được, nếu ngươi ăn như vậy thì không tốt cho cơ thể."

Lâm Như Ý cảm động đến mức suýt chút nữa rơi lệ, vội vàng nói: "Ta cũng có thể ăn những con thỏ rừng gà rừng kia, ta không yếu đuối như vậy đâu!"

"Được được được, biết rồi." Tề Vân Châu ôm eo y, kéo y vào lồng ngực, tay vuốt ve trên thắt lưng y, ý hữu sở chỉ* nói: "Như Ý của ta rất mãnh liệt!"

(*Một điều gì đó mà ai đó làm hoặc nói đều ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc bên trong.)

Đây là lời nói thô tục nên tất nhiên Lâm Như Ý sẽ không hiểu, trong lòng đang cảm động với Tề Vân Châu nên đối với hành vi thân mật của hắn y cũng không kháng cự nữa, còn tưởng rằng Tề Vân Châu đang khen ngợi y liền đắc ý ngửa đầu cười, để lộ hai cái răng nanh sáng như tuyết, Tề Vân Châu thuận thế cúi đầu hôn y, hai người lại quấn quýt với nhau, nằm trên đồng cỏ vừa hôn vừa sờ đến buổi chiều.

Lúc chạng vạng, hai người tắm rửa trong hồ nước ấm áp, lần này hai người hoàn toàn trần trụi. Tề Vân Châu không dám để y ngâm trong hồ quá lâu, cho nên chỉ ôm y, múc nước tưới lên người y. Tắm rửa xong, hai người chia nhau ăn một con thỏ rừng, nằm trên đồng cỏ ôm nhau nói chuyện phiếm.

Nội dung trò chuyện của hai người toàn mấy chuyện trên trời dưới đất, lúc thì tán gẫu thơ thư bát cổ, lúc thì tán gẫu tình thế biên quan, lúc lại cùng nhau mắng đương kim hoàng thượng. Lâm Như Ý chỉ cảm thấy có lời nói không hết với Tề Vân Châu, cuối cùng hai người lại nói đến nơi mà Lâm Như Ý bị đuổi đi lần này, trấn Nhạn Hồi, nói là trấn nhưng mà còn lớn hơn một huyện thành nhiều. Chuyện mà Lâm Như Ý không nghĩ tới là đất phong của Tề Vân Châu cũng ở chỗ này.

"Nhạn Hồi trấn là pháo đài biên giới, lúc tiên hoàng còn sống ta đã chủ động xin phong đến nơi này." Tề Vân Châu nói.

Với mấy chuyện chính sự Lâm Như Ý đặc biệt mẫn cảm, có tính trời sinh đã thông tuệ chuyện chính trị của Nhuận An Lâm gia, y chỉ chớp chớp mắt, liền nói: "Ta bị đuổi đến nơi này, là huynh trưởng và ngươi an bài đúng không."

"Đúng." Tề Vân Châu cũng không gạt y, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y có chút mơ hồ nhưng cũng không ngu xuẩn, nói: "Như Ý, ta muốn đuổi tên ngu xuẩn trên ngôi vị hoàng đế này xuống, ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?"

Lâm Như Ý tự nghĩ thông suốt chuyện nơi đến của y là bút tích của Tề Vân Châu, đối với dã tâm của hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cười nói: "Huynh trưởng đã thay Nhuận An Lâm gia lựa chọn rồi."

"Còn ngươi thì sao?" Tề Vân Châu cũng không buông tha y, bướng bỉnh muốn nghe được lời nói trong lòng y.

"Ngươi tốt hơn tên ngu xuẩn kia gấp trăm lần." Lâm Như Ý sờ sờ mặt Tề Vân Châu, trong lòng có chút tự hào cũng có chút buồn bã: "... Nhưng nếu ngươi làm hoàng đế thì ta thú ngươi kiểu gì đây?"

"Vậy đổi lại là ta thú ngươi." Tề Vân Châu cười to, trong lòng vui sướng, xoay người đè trên người Lâm Như Ý, dùng râu thô cứng trên cằm cọ cọ khuôn mặt mịn màng của y: "Khi đó ta liền dùng thiên hạ này làm sính lễ thú ngươi, có gì không thể chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.