Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 31: Cực phẩm linh khí




Sau khi trải qua một phen long tranh hổ đấu, thứ tự của bọn thị vệ cũng xuất hiện, trên bàn có 100 linh khí, Tuyết Mị đều thưởng cho tất cả bọn hắn, cũng dặn dò bọn họ không cần câu nệ, về phần Tuyết Lộ, Tuyết Hoa, Tuyết Tử cùng Tuyết Hàn, bốn cái tiểu đội trưởng thực lực cũng đột phá đến linh tướng, Tuyết Mị liền thưởng cho mỗi người bọn hắn một phen trung phẩm linh khí phi kiếm coi như là cổ vũ, đặc biệt biểu hiện của Tuyết Lộ làm cho nàng rất vừa lòng, thời gian không đến hai năm, từ trung phẩm linh sư tu luyện đến xú linh tướng, liên tiếp thăng nhị cấp nhất giai, năm nay mới 19 tuổi. mà Tuyết Lôi thân là đại đội trưởng biểu hiện cũng rất xuất sắc, hai năm trước là thượng phẩm linh tướng, hiện tại đã là loại xú linh suất, thực lực so với trước kia mạnh hơn gấp mấy lần, Tuyết Mị liền thưởng cho hắn một phen thượng phẩm linh khí — phá mã tấu. Cuối cùng là hai huynh đệ Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ cũng không làm cho Tuyết Mị thất vọng, đều đột phá linh sĩ giai, trở thành loại xú linh sư. Tuyết Mị cũng thưởng cho bọn hắn mỗi người một phen trung phẩm linh khí phi kiếm; từ nay về sau, bọn thị vệ Tuyết gia càng thêm khắc khổ tu luyện, vì không thể cô phụ sự kỳ vọng của thiếu gia. Đương nhiên đây là nói sau.

Phân phó xong, mọi người đều rời đi, Tuyết Mị liền lôi kéo vợ chồng Tuyết Trùng Dương vội vàng quay về đại sảnh, đưa cho mỗi người một phen cực phẩm linh khí, Thiên Phượng đao cùng Thiên Hoàng kiếm; làm cho hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương kích động miệng cười lan tỏa, cực phẩm linh khí, sống lâu như vậy đều chưa từng thấy qua, hiện tại cư nhiên có thể có được một phen, nói bọn hắn như thế nào không kích động. Tuyết Trùng Dương thật cẩn thận cầm lấy Thiên Phượng đao, không thể tin được hỏi: “Mị nhi, hai thanh linh khí này đều cho chúng ta sao? Vậy ngươi…”

“Gia gia, nãi nãi, này thật đều cho các ngươi, bất quá các ngươi tốt nhất không cần tiết lộ cho người khác biết.” Hai thanh cực phẩm linh khí này đúng là từ trong bảo khố của Tiểu Kim đoạt đến, trừ bỏ Tuyết Nguyệt kiếm của Tuyết Mị, linh khí còn lại, mang chúng nó đi cho là tốt nhất rồi.

Hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương cẩn thận gật gật đầu, nếu người khác biết trong tay bọn họ có cực phẩm linh khí, Tuyết gia khẳng định sẽ gặp họa diệt tộc, cực phẩm linh khí mê hoặc lòng người, ngay cả cường giả linh thần đều thèm nhỏ dãi.

“Gia gia, nãi nãi, Mị nhi còn muốn giới thiệu đồng bọn cho các ngươi, hai vị linh thú.” Ý niệm trong đầu chợt lóe, Tiểu Kim cùng Tiểu Thanh liền xuất hiện, Tiểu Kim trực tiếp triền trên cổ tay trắng nõn của Tuyết Mị, Tiểu Thanh vừa ra liền “Xèo xèo” hướng tới hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương, khóe miệng cười không ngừng. “Gia gia, nãi nãi, nó là Tiểu Thanh. Đồng bọn linh thú của Mị nhi.” Tuyết Mị chỉ vào Tiểu Thanh hầu giới thiệu nói, tiếp theo lại giơ cổ tay phải lên, tự hào nói: “Gia gia, nãi nãi, nó là Tiểu Kim, bản mạng khế ước thú của Mị nhi.”

Hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương nhìn đến hai thú đột nhiên xuất hiện, nhất thời mở to hai mắt nhìn, Tuyết Trùng Dương nhìn chằm chằm con rắn nhỏ màu vàng đang triền trên cổ tay tôn nhi nhà mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Mị nhi, chẳng lẽ Tiểu Kim nó là…”; “Gia gia, nó là nhất chích đại kim.”; “Cái gì?” Tuyết Trùng Dương nhìn Tiểu Kim, thần sắc lộ vẻ bất khả tư nghị, nó là hoàng kim thần long? Ta cư nhiên thấy được hoàng kim thần long, ta không phải đang nằm mơ đi.

“Gia gia chủ nhân, nãi nãi chủ nhân, Tiểu Kim hướng các ngươi vấn an.” Tiểu Kim đột nhiên mở miệng, đem hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương thoát khỏi sự ngây dại, nó nói tiếng người, như vậy nó thật là hoàng kim thần long. Không thể tưởng tượng được Mị nhi lại có năng lực lớn đến như vậy, cư nhiên khế ước một cái hoàng kim thần long. Ánh mắt nhìn về phía tôn nhi càng tràn ngập tự hào; trong lời nói của Tuyết Trùng Dương vạn phần kích động, đây chính là tôn nhi của ta, cha, nếu ngươi biết Mị nhi tồn tại, sẽ không hối hận năm đó đem ta trục xuất khỏi gia tộc đâu? Bất quá đáp án này, ta tin tưởng rất nhanh có thể biết được, lấy thiên phú của Mị nhi, tin tưởng chắc chắn không bao lâu nữa, tên của Mị nhi sẽ vang vọng toàn bộ đại lục.

“Xèo xèo” Tiểu Thanh hầu vươn trảo hầu kéo kéo ống tay áo của Tuyết Mị, lại vỗ cái bụng xẹp lép của chính mình, chủ nhân, Tiểu Thanh thật đói nha. Tuyết Mị khẽ cười một tiếng, tên này nhất định là đói bụng lắm, “Gia gia, nãi nãi, Mị nhi còn có chút việc liền về phòng trước.” Vợ chồng Tuyết Trùng Dương đờ đẫn gật gật đầu, Mị nhi đã mang cho bọn hắn chấn kinh nhiều lắm rồi, nhất thời đều tiêu hóa không được, vậy nên bọn họ được hảo hảo yên lặng một chút.

Tuyết Mị mang theo hai thú trở lại Tiêu Dao các, hai huynh đệ Tiểu Xà, Tiểu Hổ vừa thấy nàng trở về, liền tiến lên đón, “Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Tuyết Mị gật gật đầu, chỉ vào Tiểu Thanh bên người, giới thiệu nói: “Đây là Tiểu Thanh, đồng bọn linh thú của ta, hai người các ngươi đi tới phòng bếp lấy thịt nướng cho nó ăn.”; “Dạ, thiếu gia.” Tiểu Xà, Tiểu Hổ cùng lên tiếng, liền vội vàng rời đi. “Xèo xèo.” Tiểu Thanh nhất thời cao hứng liền hoa tay múa chân. Tuyết Mị trắng mắt liếc nhìn nó một cái, liền không để ý tới nó, lập tức đi vào phòng, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng là mỗi ngày đều có người quét tước; trong lòng Tuyết Mị chảy qua cảm động cùng ấm áp, gia gia, nãi nãi, đa tạ các ngươi đã luôn yêu thương ta, ta sẽ hảo hảo thủ hộ Tuyết gia, bởi vì nơi này có người ta yêu quý.

Nằm trên giường, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, suy tính về sau, tiến vào thế giới này rất nhanh đã hai năm, không biết ba mẹ trên địa cầu, biết được con gái mất tích, các ngươi có hay không sẽ thương tâm? Có hay không đang khổ sở? Có thể hay không nghĩ tới ta? Ba mẹ, kỳ thật Mị nhi còn rất nhớ các ngươi, một giọt lệ theo khóe mắt Tuyết Mị chảy xuống; “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Kim từ trong ống tay áo của Tuyết Mị đi ra, lẻn đến sườn mặt của Tuyết Mị, lo lắng hỏi; “Tiểu Kim, ta không sao, ngươi không cần lo lắng. Ta chỉ nghĩ cần phải hảo hảo ngủ một giấc.” Tuyết Mị nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, thân thể thoải mái, hô hấp cũng trở nên đều đều, chốc lát liền ngủ say trong giấc mộng đẹp.

“Thùng thùng” đột nhiên một trận tiếng đập cửa vang lên, “Thiếu gia, thiếu gia.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tiểu Xà, Tiểu Kim nhìn khuôn mặt Tuyết Mị đang ngủ ngọt ngào, vẫy cái đuôi một chút, thân mình lăng không nhảy lên, “Sưu” một tiếng, theo cửa sổ chạy ra ngoài; Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ chỉ cảm thấy trước mắt mình kim quang chợt lóe, một con rắn nhỏ màu vàng đang ở trên mái hiên, miệng hướng bọn họ nói ra tiếng người: “Kêu la cái gì? Chủ nhân đang nghỉ ngơi, các người đừng có ầm ỹ ảnh hưởng tới ngài.”

Cái gì,con rắn nhỏ này có thể nói? Nó là thánh thần hay là thần thú? Hia huynh đệ Tiểu Xà, Tiểu Hổ nhất thời trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn Tiểu Kim, “Ngươi là thánh thú đại nhân? Hay là thần thú đại nhân?” Tiểu Kim đầu rắn hiên ngang, khinh thường nói: “Cái gì mà thánh thú thần thú, quả thực đúng là ô nhục bản thần long.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.