Cảm nhận được năng
lượng biến hóa trong cơ thể, trong mắt Tuyết Mị xuất hiện sợ hãi lẫn vui mừng, hiện tại năng lượng trong cơ thể nàng, không thể xưng là nội lực, cũng không phải linh lực của thế giới này, mà là cùng năng lượng dị
năng của nàng có vài phần tương đồng, nhưng xưng là thần lực.
“Cô tinh chưởng.” Tuyết Mị quát một tiếng, một chưởng toàn lực công kích trên bãi cỏ, “Phanh” một tiếng vang thật lớn, bùn đất bắn ra tung tóe,
một cái hố to tầm ba thước xuất hiện ở trước mặt nàng; Tuyết Mị vừa lòng thu hồi bàn tay, nghĩ rằng: bí quyết hỗn độn thánh quả nhiên lợi hại,
tiểu thành lúc đầu đã có uy lực như vậy, sao này cao hơn thì sẽ ra sao?
Chỉ biết càng cường đại, đáng tiếc yêu cầu linh khí tương đương cũng là
rất lớn, nhìn đến miệng linh tuyền trước mắt này sẽ biết, linh tuyền
từng là màu trắng ngà hiện tại liền biến thành đạm bạch sắc, không thông qua mấy trăm năm thời gian là không thể khôi phục độ dày của làn sương
như trước.
“Thầm thì…” trong bụng đột nhiên truyền đến thanh âm
trầm thấp, làm cho Tuyết Mị vuốt bụng cười khổ một tiếng, đã bao lâu
chưa ăn qua cái gì, đại khái bây giờ còn có thể nuốt được một cái đầu
ngưu; mũi chân điểm nhẹ, thân hình lăng không dựng lên, hiện tại nàng
thực lực biến cường, khinh công thi triển so với trước kia cũng nhanh
gấp đôi, thân nhẹ như chim yến, tựa như tia chớp hướng về phía ngọn núi
mà bay đi. Nhẹ nhàng dừng bên một cây đại thụ ở trên núi, “Xèo xèo.”
Phía sau truyền đến tiếng hầu (khỉ) kêu, tiếp theo, “Sưu” một thanh âm
vang lên, một đạo thanh quang hiên lên bên người Tuyết Mị, từ rừng cây
xa xa vọt tới. Tuyết Mị khóe môi nhất loan, hảo, Tiểu Hầu Tử, chúng ta
lại gặp mặt, lần này không thể để cho ngươi chạy thoát; thân hình chợt
bay qua, cũng đi theo.
Nguyên lai Tiểu Hầu Tử này là động vật
Tuyết Mị gặp khi lên núi hái quả dại lần đầu tiên, khi gặp được động vật duy nhất này, nàng còn bị nó dùng quả dại quăng đánh; nó tốc độ nhanh,
năng lực nhảy đánh cũng cường, cho nên Tuyết Mị bây giờ mới có thể truy
đuổi nó, khinh công của Tuyết Mị hiện tại so với trước kia nhanh gấp
đôi, tự tin có thể đuổi được nó, kỳ thật thanh hầu này là thủ sắt Thanh
Phong hầu, hoàng giả hầu tộc, hậu đại của thượng cổ thanh dực thần hầu,
trên đại lục là thập phần hiếm thấy; bất quá nó bây giờ vẫn là thời kỳ
ấu sinh, tam giai yêu thú, thực lực có thể so với linh sư giai của nhân
loại. Bổ sung rõ một chút: yêu thú nhưng là chia làm 1-12 giai, dưới 4
giai là yêu thú, ngoài 4 giai đã có linh tính xưng là linh thú, 11 giai
xưng là thánh thú, 12 giai xưng là thần thú (giai ở đây là nói về cấp,
trình độ).
“Sưu sưu…” tiếng hai đạo xé gió vang lên, hai bóng
dáng đồng thời từ trong rừng cây hiện ra, dưới trắng một tím, nhất nhân
nhất hầu; “Xèo xèo.” Thanh hầu một trận nhe trăng nhếch miệng đối Tuyết
Mị, nó thật sự không tưởng được, mấy tháng trước, tốc độ người này so ra còn kém mình, thế nhưng mới mấy tháng ngắn ngủi không thấy, tốc độ
người trước mặt lại nhanh hơn mình, không biết người này đã làm thế nào.
“Hì hì, Tiểu Hầu Tử, trốn nha, như thế nào lại không trốn?” Tuyết Mị nhìn
Tiểu thanh hầu trước mặt, cười dài nói; “Xèo xèo…” Câu trả lời của nàng
là một trận hầu ngữ. Tuyết Mị thú vị lắc lắc đầu, cũng không để ý tới
nó, hướng về quả dại trong rừng lao đi. “Xèo xèo”, thanh hầu ở phía sau
cũng bay nhanh theo…
Tuyết Mị tao nhã ngồi trên cây ăn quả dại,
trong tay cầm vài cái trái màu đỏ không biết tên, nhẹ nhàng mà thường
thức một ngụm, nhất thời cười tà, ân, thật ngọt! Trong trái cây còn chứa nhè nhẹ linh khí, bị nàng hút vào trong cơ thể, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng; “Xèo xèo…” trên một cây ăn quả khác, một cái thanh mao
hầu tử dùng móng vuốt bắt lấy trái cây màu đỏ ăn đến bất diệc nhạc hồ
((不亦乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường… ở đây muốn nói, tiểu thanh hầu đang ăn đến không biết trời đất là gì, có vẻ đang rất đói a~) Tuyết Mị nhìn nó cười nhẹ một tiếng, nghĩ rằng: thanh hầu tử này rất đáng yêu, không bằng thu nó đi.
“Này, Tiểu Hầu Tử, cha mẹ ngươi đâu?” Tuyết Mị không biết tiểu hầu này nghe có hiểu hay không, nhưng ngay sau đó nàng liền hủy bỏ ý nghĩ này. Bởi vì nàng nhìn thấy Tiểu Hầu Tử lắc đầu, này thuyết minh
cho cái gì? Thuyết minh nó nghe thấy, hiểu được lời nói của ta, trong
lòng Tuyết Mị một trận vui mừng, thông linh (linh tính) tốt, nói không
chừng về sau lớn lên sẽ trở thành một cái cường hãn đả thủ đâu.
“Nhìn ngươi một cái Tiểu Hầu Tử cũng rất đáng thương, nếu không đi theo tỷ tỷ đi, ta cam đoan ngươi về sau sẽ nổi tiếng.” Gặp Tiểu Hầu Tử không hề
phản ứng, lại tiếp tục mê hoặc nói: “Có hay không muốn biết tốc độ của
ta vì sao trong một thời gian ngắn như vậy liền vượt qua ngươi?” “Xèo
xèo.” Tiểu Hầu Tử gật gật đầu, có vẻ hết sức kích động, nó xác thực muốn biết nguyên nhân.
“Hì hì, bởi vì ta có bí pháp nha, bất quá là
cái gì thì ta không thể nói cho ngươi biết được. Hảo, ta ăn no rồi, phải đi về luyện bí pháp, bye bye, chúng ta hữu duyên tái kiến.” Nói xong,
phiêu nhiên nhảy lên, hái không ít trái cây bỏ vào thánh thần giới, liền thi triển khinh công bay đi. “Xèo xèo.” Tiểu Hầu Tử thấy thế liền đem
mấy cái hột trong tay hướng mặt đất quăng một phát, sau đó toàn bộ thân
mình liền biến thành một đạo lưu quang màu xanh tiến về phương hướng
Tuyết Mị biến mất, nhanh chóng đuổi theo.