Phù Thủy Xuyên Qua, Chi Nữ Phụ

Chương 25




- Vũ Văn! Chuyện viện nghiên cứu....

Người nói là một cô gái tầm hai mươi tuổi,sở hữu làn da trắng mịn cùng gương mặt trái xoan làm nổi bật lên đôi mắt như làn thu thủy.Chiếc mũi nhỏ xinh cùng đôi môi anh đào.Vận trên người áo sơ mi trắng cùng váy hồng carô, bên ngoài là áo khoác cùng giầy da.

Vừa nhìn sơ qua cũng đủ thấy là loại người chưa từng chịu khổ.Mạt thế xảy ra, nhân loại ai không phải trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.Ngoại trừ siêu cấp cường giả cùng người của quân đội.Người thường thì chốn chạy vất vả để mong muốn được sống sót qua ngày ,nương nhờ vào các khu căn cứ.

Dị năng giả không phải đánh chiến tang thi thì là khắp nơi gom góp đồ đạc hoặc là tìm cách đối phó lẫn nhau.Có quần áo để thay là tốt lắm rồi, nước không đủ uống.Chuyện tắm rửa hằng ngày, giờ đây là một yêu cầu quá mức xa sỉ.

Trên gương mặt sạch sẽ của cô hoàn toàn không có lấy một vết bẩn, làn da tuyết trắng không đồng nhất với mọi người chạy nạn dãi nắng dầm mưa.Quần áo sạch đẹp, tinh tế đi cùng thần thái dịu dàng sáng lạng .

Cũng không phải có ở nhân loại tùy thời đối mặt nguy cơ sinh tử luôn rình gặp ở mọi lúc, mọi nơi tại mạt thế.doc-truyen-nhan- nhat-va-day-du-tai-diendanlequydon

- Quỳnh Quỳnh!Chuyện này đã có anh, em không cần phải lo lắng! - Lý Vũ Văn nắm lấy đôi tay mềm mại của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẹ giọng nói.

Nhẹ ngước lên song đồng tiễn thủy, vẻ mặt như không đành lòng nói:

- Nhưng mà... Vi Vi em ấy...

Lý Vũ Văn nhẹ nhíu lại đôi mày kiếm cũng không đợi Nhạc Quỳnh Quỳnh nói xong, hắng giọng nói:

- Đã là lúc nào rồi!Em còn lo lắng cho ả?Loại người như ả ta tốt nhất là không nên có trên đời!

Tư Đồ Lạp Vi ngồi ở trên mái nhà, tay nhẹ xoa nơi lồng ngực.Đột nhiên có cảm giác muốn chửi thề! ಠ益ಠ 凸.Nữ phụ nguyên bản bị bệnh không hề nhẹ, đã bị tên tra nam kia hành sống dở chết dở đến như vậy mà vẫn còn cảm giác với hắn.Không phải là tiểu M chứ là gì?

Cảm giác này là từ thân thể truyền đến, đối với nam chủ là đau đớn,thống khổ.Có thể nói là yêu hận đan xen nhưng xem ra không hận bao nhiêu, còn đối với nữ chủ chỉ duy nhất là thù hận.

Tuy cô không đồng tình với Nhạc Quỳnh Quỳnh nhưng mà có phải nói, đối với phái nữ rất không công bằng hay sao?Hắn ta làm ngươi ra như vậy, lẽ ra phải hận tên Lý Vũ Văn kia hơn chứ?

Khoan đã nha!Chẳng phải nói là tang thi hoàng thì không còn xúc cảm sao?Tang thi hoàng trừ khi tự mình muốn chết thật sự, nếu không dù ai có gây thương tổn thân thể nó ra sao thì vết thương sẽ tự động phục hồi.

Dù ngươi có lăng trì chia năm xẻ bảy gì thì đừng nói đến một mảnh xương cho dù còn lại đó chỉ là một cọng tóc đi chăng nữa cũng có thể hồi phục lại nguyên trạng.Hoàn toàn không biết đau là ý nghĩa chi, mạng sống còn dai hơn đĩa.

Chưa nói đến chuyện bên trong tang thi hoàng hoàn toàn không có tim hay bất kì cơ quan nội tạng nào mà chỉ có duy nhất tinh hạch thôi sao?Vậy thì tại sao ta vẫn đau?Wấy sờ ma???щ(゚Д゚щ)

Đừng nói với cô đây là hiệu ứng cánh bướm?Ni mã.Nếu là như vậy chẳng phải cô đã tốn tận hai phút của cuộc đời cùng mana chỉ để nâng cấp thân xác vô dụng mà "bản thân" cô chỉ dùng một đầu ngón chân cũng có thể đè bẹp dễ dàng.

Nếu thực là vậy thì không vui chút nào đâu?Lão thiên gia, ông chơi xỏ tôi có phải vui lắm hay không?Có phải không?Lão già thúi kia, mau trả lời đi?Trả lời?

"Rầm,rầm" Bầu trời mới một giây trước còn trong xanh chẳng mấy chốc đã mây đen kéo tới, sấm sét rền vang.

Mỗ phù thủy 囧 lệ rơi toàn tập, tâm tình nhất thời trở nên không tốt.Quét mắt xuống dưới liền thấy nữ chủ Nhạc Quỳnh Quỳnh đi ra khỏi phòng, có vẻ là định quay về phòng của mình.

Mỗ Black vừa vát thân xác tàn tạ bay về liền thấy được cảnh này, lại nhìn ánh mắt của chủ nhân biến thái không khỏi lông tơ dựng đứng.Yên lặng ở trong lòng thấp cho nữ nhân tên Nhạc Quỳnh Quỳnh kia một ngón nến.

Tuy nói Lý Vũ Văn cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh đang trong giai đoạn tình nhân nhưng vì ngại người trong căn cứ đồn thổi lung tung ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai nên cuối cùng cũng chia phòng như cũ.Nhưng đến cuộc thực hư thế nào thì chắc có lẽ chỉ hai người họ hiểu.

Nhạc Quỳnh Quỳnh sau khi đóng kín cửa phòng, trên mặt không khỏi nở nụ cười đắc ỷ vẻ mặt vui sướng.Còn đâu dáng vẻ lo lắng của người chị gái tốt bụng vừa rồi.Lúc này trời cũng vừa chợp tối, cơn mưa bất chợt chút xuống.Kèm theo từng đợt sấm mạnh mẽ vang dội.

Nhưng là , Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng để ý tới khung cảnh xám xịt trong vô cùng bình thường kia vì cô ta đang chìm trong trạng thái kích động vì thắng lợi:

- Cuối cùng, cuối cùng thì nó cũng đã chết!Ha...ha..những đứa ngu ngốc kia cũng dám đối đầu tranh Vũ Văn với ta.Thấy chưa, từng đứa đều không có kết cuộc tốt.

Bất thình lình một giọng nói có chút quỷ dị phát ra, làm người nghe không nhịn được sởn gai ốc:

- Thật sao~ khanh khách... quả thật như vậy sao....khanh khách...

Thân thể Nhạc Quỳnh Quỳnh trong tức khắc cứng đờ lại, vẻ mặt cảnh giác quan sát mọi ngóc ngách trong căn phòng.Nhân loại trải qua mạt thế đã một năm, chứng kiến không ít cảnh tượng máu me rùng rợn với tang thi.

Thậm chí có người không từ thủ đoạn, ăn thịt người chỉ để lắp đầy cái dạ dày đói khát của mình.Nhưng là , đó là đối với sinh vật có thực thể.Tồn tại của ma quỷ luôn là điều ám ảnh và cũng bí ẩn rất nhiều người.Chính vì không có cơ thể, không thể chạm vào lại làm cho nổi sợ hãi gia tăng thêm.

- Khanh khách....khanh khách..

Tiếng cười quái dị khiến người hoảng sợ chằng những không ngừng mà còn có xu thế phát ra ngày càng to tựa như nó đang tiếp cận mục tiêu duy nhất trong căn phòng này: Nhạc Quỳnh Quỳnh.

- Là ai? Mau đi ra, đừng ở đó giả thần giả quỷ!

Tim Nhạc Quỳnh Quỳnh không tự chủ đập ngày càng gia tốc, tuy tiếng nói dị thường bình tĩnh nhưng đôi chân lại không tự chủ run lên.

- Khanh Khách... em ở đây!Ngay đây mà, ngay trước mặt chị đây... khanh khách!

Nghe thế tâm Nhạc Quỳnh Quỳnh ngày càng hỗn loạn, sắc mặt không tự chủ trắng bệch.Đôi mắt xinh đẹp mở to dáo diết nhìn xung quanh tựa như muốn biết lại tựa hồ không muốn.

"Xoảng..."Lúc này chiếc bình hoa vốn đặt ở trên bàn đột nhiên rơi xuống làm cái mảnh vỡ văng tứ tung.Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác lạnh sống lưng, nổi sợ hãi lại tăng thêm một tầng.

Tuy nói Nhạc Quỳnh Quỳnh đã cùng Lý Vũ Văn cùng trải qua biết bao sóng gió tại mạt thế nhưng lần nào cũng là Lý Vũ Văn bảo vệ cô ta.Cảnh tượng máu thịt bầy nhày cùng ruột già văng khắp nơi cũng không thấy nhiều!Nếu lúc trước cô ta tự mình đối chiến tang thi thì tinh thần cũng đã được toi luyện chứ không phải yếu ớt như hiện tại.

Còn chưa đợi Nhạc Quỳnh Quỳnh ổn định lại trái tim vốn đã rớt nơi nào của mình thì đột nhiên dị biến xuất hiện.Thân hình cô ta đang nép sát vào tường đột nhiên giống như có một lực đẩy vô hình đẩy cô ta ngã ra đằng trước.

Mắt đẹp hoảng sợ nhìn mãnh thủy tinh cách gương mặt mình càng gần, thân hình cô ta đột nhiên phản ứng nhanh xoay người tránh thoát ra một bên.Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẹ thở ra một hơi, giây sau lại nghe tiếng cười quái dị vang lên không khỏi kinh hoảng ngốc đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh tựa như trong phim kinh dị kia.

Trong giờ phút đó cô ta có cảm giác rất muốn chết, cực kì ao ước thời gian được quay trở lại.Vì đối diện với cô ta là con gấu bông màu hồng cô ta yêu thích nhất, giờ đây đang nằm dưới ngầm giường đôi mắt đỏ ngầu cùng với khóe miệng nở ra nụ cười vô cùng khinh khủng.

- Á......

Nhìn con gấu nhồi bông giường như muốn bò về phía cô ta, Nhạc Quỳnh Quỳnh lồm cồm ngồi dậy.Chạy nhanh thoăn thoắt về phía cửa phòng, tay cầm chìa khóa nhưng không cách nào đút vào được vì bàn tay run rẩy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẹ quay đầu ra sao thì thấy con gấu bông kia đang cầm mảnh vỡ thủy tinh hướng cô bò tới vừa bò vừa cười "khanh khách" không ngừng.Tâm thần càng hỗn loạn, càng tập trung vào việc mở cửa.

"Cạch..." Vừa nghe thấy tiếng cửa mở,tâm của Nhạc Quỳnh Quỳnh liền không nhịn được mừng rỡ tâm trạng cô ta như đang ở thiên đàng nhưng giây sau liền không vui mừng nổi nữa.Vì cửa... mở không được.

Mắt thấy con gấu quái dị kia sắp tiếp cận được mình tới nơi, Nhạc Quỳnh Quỳnh không còn cách nào khác đành cắn răng chui vào bên trong không gian lẫn chốn.Nếu không phải vì ghét bỏ những người trong căn cứ mà phòng cô ta nằm một mình tại tầng dưới nhưng lại là căn phòng cách âm tốt nhất.Có thể nói họa tự mình gây ra.

Tư Đồ Lạp Vi dùng thuật ẩn thân ngồi lên giường, khóe miệng nở nụ cười dùng giọng điệu quái dị nói:

- Khanh khách...chạy đi...khanh khách... chị trốn không được bao lâu đâu!Em sẽ ở đây đợi chị...khanh khách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.