Phù Thủy Xuyên Qua, Chi Nữ Phụ

Chương 13




- Biến thái chủ nhân,ngươi có tính toán gì với hai cái vé đó không? - Black ẩn thân bay vài vòng xung quanh Tư Đồ Lạp Vi líu ríu hỏi.

- Vẫn chơi chiêu cũ a~

- Chiêu cũ? - Black ngốc ngốc hỏi.

- Một lát nữa ngươi sẽ biết! - Tư Đồ Lạp Vi đặt một ngón tay ở trên môi thần bí nói.

Vừa vào tới lớp,cô liền ngắm ngay chỗ Bạch Băng Dao đi tới,sau đó lại nhẹ giọng nói:

- Dao Dao đi với tớ một lát,tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Bạch Băng Dao vốn muốn mở miệng nói không thì cũng vừa chú ý xung quanh mọi người đang nhìn hai người thì đành kìm lại.Ậm ừ đi cùng Bạch Băng Dao,Hàn Tiêu Kỳ cũng nhận thấy không khí giữa hai người có chút khác thường cũng liền đi theo.Ba người hai trước một sau đi tới một nơi khá vắng vẻ thì dừng lại,Bạch Băng Dao liền trở mặt khoanh tay chán ghét nói:

- Nói đi,có chuyện gì muốn nói với tôi "Hoa khôi của lớp"?- Giọng điệu vô cùng chăm chọc nhìn Tư Đồ Lạp Vi.

- Cảm ơn đã khen,"Hoa khôi một thời"!Vi Vi sẽ cố gắng nói ngắn gọn để không làm mất nhiều thời gian của "Hoa khôi một thời" của lớp đây!- Học giọng điệu y đúc Bạch Băng Dao nhưng âm thanh lại khá nhỏ chỉ vừa vặn để Bạch Băng Dao nghe được.

- Mày... - Bạch Băng Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn chầm chầm vào Tư Đồ Lạp Vi.

- Chỉ là đùa thôi mà,sao cậu lại nóng tín thế!Ài,xem này chỉ lo ôn chuyện mà đã quên đại sự rồi! - Nói tới đây Tư Đồ Lạp Vi lấy ra một tấm vé hướng Bạch Băng Dao đưa tới.

- Thiên nhờ tôi,đưa cái này cho cô! - Tư Đồ Lạp tươi cười nhìn Bạch Băng Dao nhưng là rơi vào mắt cô ta nụ cười đó vô cùng đắc ý.

- Mày lại dám quyến rũ Thiên của tao! - Bạch Băng Dao giận run người,lấy tay gạt đi tấm vé quát to nói.

Tư Đồ Lạp Vi làm như kinh ngạc bộ dáng,cúi người nhặt lên tấm vé hơi nhăn lại trên mặt đất sau đó nhìn Bạch Băng Dao có chút buồn bã.Cười yếu ớt:

- Dao Dao đã thay đổi rồi!Tớ chỉ là trùng hợp gặp Phong Thiếu,cậu đâu cần phải tức giận như thế?- Giọng cô lúc này đã trở lại như bình thường.

- Mày còn dám nhắc đến! - Bạch Băng Dao cuối cùng cũng bùng nổ,giơ tay hướng mặt Tư Đồ Lạp Vi đánh tới.Vừa muốn trút giận,vừa muốn hủy đi khuôn mặt như hồ ly tinh kia.

Tư Đồ Lạp Vi dường như bị dọa sợ phản ứng theo bản năng bất giác lùi ra sau một bước,khi bàn tay Bạch Băng Dao sắp đánh trúng thì bất ngờ bị một bàn tay khác kiềm lại.

- Che dấu sâu lắm,Bạch Băng Dao! - Hàn Tiêu Kỳ vừa "khen ngợi" vừa kéo Bạch Băng Dao ra xa một khoảng, sau đó lại vòng tay ôm lấy Tư Đồ Lạp Vi còn đang "bị dọa"ngây ngốc kế bên vào lòng.

- Hàn...Hàn Tiêu Kỳ,sao cậu lại ở đây! - Bạch Băng Dao chưa thoát khỏi kinh sợ vì lớp mặt nạ hoàn mỹ của mình đột nhiên bị người thứ hai biết được.

- Nếu tôi không ở đây,cô liền sẽ làm gì với Lạp Vi hử? - Hàn Tiêu Kỳ lúc này đều tản ra khí thế của lão đại Huyết Sát,giọng nói không chút tình cảm thì làm sao một nữ sinh chưa trải hết sự đời như Bạch Băng Dao có thể chịu được.

Bạch Băng Dao cảm thấy lạnh run người ,trực giác cho cô ta biết nếu còn ở lại phút nào nữa thì sẽ càng bất lợi cho bản thân.Nên hướng Tư Đồ Lạp Vi đang còn vẻ mặt không thể tin được nhìn mình gằn từng tiếng:

- Mày nhớ đó! - Nói xong liền quay đầu rời khỏi.

Lúc này,Tư Đồ Lạp Vi nhẫn nhịn từ đầu đến giờ vì bị Hàn Tiêu Kỳ trắng trợn ăn đậu hủ liền dùng hết sức đẩy Hàn Tiêu Kỳ ra:

- Giữa ban ngày,ban mặt...ngươi,ngươi thế mà dám ăn đậu hủ của ta! - Đứng cách xa người kia một mét,rồi dùng ngón tay chỉ vào mặt hắn la to.

Hàn Tiêu Kỳ dở khóc dở cười nhìn người nào đó đã không biết ơn còn quay lại cắn hắn một miếng.Bộ dạng mặt một mảnh đỏ bừng không biết là thẹn thùng hay là tức giận đây?Mắt to tròn trợn trừng nhìn hắn,lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia thật muốn cắn xuống đó một ngụm a.

Anh từng bước tiến tới,Tư Đồ Lạp Vi cũng là lùi từng bước từng bước.Mắt thấy Hàn Tiêu Kỳ vừa đi tới chỗ mình,một tay thì lấy ra kính mặt bỏ vào túi áo ngoài.Một tay nới rộng cà vạt ra,mặt càng đỏ dữ dội lắp bắp nói:

- Anh...anh muốn làm gì? - Lúc này mỗ phù thủy thật sự muốn học mấy cô thôn nữ gặp kẻ phá rối hô to cứu mạng,nhưng hành động này thật sự rất ấu trĩ lại ngây thơ vô cùng.

Đang lùi về sau thì bất giác đập vào lưng là xúc cảm lạnh băng,sau đó Tư Đồ Lạp Vi liền khóc không ra nước mắt nga?Hôm nay số cô đúng thật là quá nhọ a.Tư Đồ Lạp Vi lúc này nếu không chạy thì là tên ngu nhưng cái sự nghiệp vĩ đại của mình thì làm sao bây giờ?Đắn đo suy nghĩ,chợt phát hiện gương mặt anh tuấn của Hàn Tiêu Kỳ đang đối diện gần sát mặt mình.Còn bản thân lại đang bị giam bên trong hai cánh tay của tên nào đó!

- Sao không nói nữa,chẳng phải mới lúc nãy còn hưng phấn dùng cái miệng nhỏ này mắng tôi rất nhiều mà!- Tà mị nói một câu lại đặt ngón tay lên miệng anh đào Tư Đồ Lạp Vi vẽ loạn.

Ở ngoài mặt Tư Đồ Lạp Vi đang ngây ngốc ,nhưng là lời ở trong lòng.doc-truyen-nhanh-nhat-va-day-du-tai-diendanlequydon

Tên này thần kinh chính là không được bình thường a!Không dùng cái miệng để mắng chẳng lẽ dùng PP sao?Còn nửa,mau bỏ cái tay bẩn của ngươi ra khỏi miệng lão nương ngay.Ai đảm bảo trước đó ngươi có đi toilet mà quên rửa tay hay không chứ?

Phải biết trên tay con người đã có chứa tới một trăm năm mươi loại vi khuẩn,đó là loại thôi chứ chưa tính từng con.Listeria,slamonella,e.coli,bacillus,... hàng loạt cái tên các loại vi khuẩn trải dài trong đầu.Ai thân với Tư Đồ Lạp Vi cũng đều biết cô nàng bị bệnh khích phiến không hề nhẹ a!

- Chuyện lúc nãy giữa em và Bạch Băng Dao tôi đều đã nghe thấy,tấm vé đó nếu không tặng được thì cho tôi thế nào!

- Hả? - Tư Đồ Lạp Vi hồ nghi nhìn Hàn Tiêu Kỳ không phải mới vài giây trước còn đang bộ dáng lưu manh đùa con gái nhà lành sao?Với lại làm lão đại xã hội đen hình như rãnh ran lắm thì phải?

Nhìn ai đó vẫn còn ngơ ngác trưng ra khuôn mặt bánh bao tinh xảo,Hàn Tiêu Kỳ đã kiềm lòng không đậu mà đưa tay ra niếc.Nhất thời nhận lại là sự phản kháng không có hiệu quả mấy của Tư Đồ Lạp Vi:

- Được rồi,tôi cho tôi cho.Cậu buông ra đi,đau nga!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.