Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 33: Dơ bẩn hết thảy




Sau đó, Lê Trường Ân đã không còn chút lòng dạ nào mà tiếp tục bàn bạc công việc, mang con trai trở về T thành.

Lê Tố trải qua chuyện này, cậu triệt để phát ngốc. Sau khi về nhà liền không nguyện ý đi ra ngoài, mỗi ngày nhốt mình trong phòng, không phải ngủ thì cũng ngẩn người, đọc sách, vẽ tranh. Nếu không có Lê Trường Ân ở ngoài cửa cầu xin cậu, cậu khẳng định cũng không muốn ăn cơm.

Chuyện kia, là không có cách nào nói ra.

Lê Trường Ân chỉ có thể không ngừng giải thích với con trai, tự trách, nhưng không có cách nào chân chính đem sự việc kia nói với Lê Tố.

Lê Tố cả người mờ mịt, mơ mơ màng màng, tựa hồ bản thân đã trở nên hoang đường hồ đồ mất rồi.

Cùng phụ thân phát sinh cái loại quan hệ này, cậu cảm giác chính mình từ trong cho tới ngoài đều bẩn đến ngay cả cậu cũng không thể chịu đựng được.

Nếu tắm rửa, cậu sẽ đứng ở dưới nước tận hai giờ đồng hồ, toàn thân co rúm lại, cậu cũng không rời đi.

Cậu không có cảm giác Lê Trường Ân có bao nhiêu sai, có bao nhiêu xấu, là không đáng tha thứ.

Cậu kỳ thật cũng không có cảm giác Lê Trường Ân sai lầm mà nhất định phải hướng cậu sám hối.

Bởi vì cậu biết, trải qua vài ngày nay, trong cơn mộng xuân, thời điểm bị hôn sâu, miệng lưỡi tương giao thân mật khoái hoạt, được mạnh mẽ vuốt ve, cắn hôn, khoái cảm vô phương ngăn cản, lúc nào cũng đều nổi lên, càng khiến cậu cảm giác bản thân mình dâm uế không chịu nổi.

Cậu cảm thấy mình bẩn chết, là người dơ bẩn nhất trên thế giới này, không có biện pháp trở về với sự trong sạch, nên cậu cực độ chán ghét chính mình. Nhưng mà, cậu không có khả năng nói những lời này cho bất luận kẻ nào biết, không thể kể ra với bất luận kẻ nào.

Thậm chí, điều không dám nhất là để phụ thân biết, biết cậu là một đứa nhỏ ghê tởm đến cỡ nào, cư nhiên khát vọng phụ thân của mình.

Cậu không muốn gặp Lê Trường Ân, nhìn thấy y, sẽ khiến cậu càng thêm chán ghét chính mình.

Cậu nhận thấy rằng bản thân không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể ngồi xổm trong căn phòng âm u, cứ như vậy mà chậm rãi chết đi mới tốt, hoặc là nhanh chóng chết đi mới tốt.

Nhưng mà cậu lại không dám, bởi vì Lê Trường Ân đã nói, nếu cậu chết, y cũng chỉ có thể chết theo cậu.

Lê Tố cảm giác mình sắp phát điên mất rồi, đầu óc một mảnh hỗn độn, không biết nên làm sao mới tốt đây.

Vốn đang yên lành mà vẽ bức tranh hoa sen bên hồ, không biết từ lúc nào, trên mặt lá sen, tất cả đều bị tô thành màu đen, hoa cũng biến thành màu đen. Không, bức họa này vốn là một khung cảnh màu sắc tươi sáng, nhưng hiện tại đều trở nên u ám.

Cậu nhìn bức tranh dưới ngòi bút của mình, im lặng rơi nước mắt.

Lúc Lê Trường Ân vào nhà trông thấy Lê Tố, Lê Tố đã muốn ngất đi trước giá vẽ.

Lê Trường Ân bị cậu làm cho kinh hãi, chạy tới ôm lấy Lê Tố, phát hiện vẫn còn hô hấp, tim vẫn còn đập, vậy nên trái tim y mới vững vàng được một chút.

Lê Tố lại nhập viện, kỳ thật bác sĩ nói không cần nằm viện, cậu chỉ là thiếu máu, thêm tuột huyết áp, vì thế mới ngất xỉu.

Nhưng Lê Trường Ân biết, nguyên nhân lớn hơn, chính là Lê Tố có khúc mắc không thể cởi bỏ.

Lê Tố như vậy, Lê Trường Ân càng thêm ghét hận bản thân, thêm nữa, từ nay về sau quyết không uống rượu.

Trong bệnh viện, Lê Trường Ân không để Lê Tố ở phòng bệnh một người, mà là ở phòng bệnh nhiều người.

Trong phòng cũng có vài đứa trẻ khác nhập viện, có ca viêm ruột thừa, có ca tai nạn xe cộ bị thương ở chân, còn có ca giải phẫu cắt một chân.

Lê Tố là người có bệnh tình nhẹ nhất trong phòng, hoặc là thân thể cậu kỳ thật cũng không có bệnh gì cả, về nhà hảo hảo ăn cơm bổ huyết là tốt rồi.

Nhưng là do tâm lý, chỉ sợ bệnh của cậu càng nghiêm trọng, thậm chí so với bé gái bị cắt chân kia còn nghiêm trọng hơn.

Trong phòng bệnh, gia đình của các bệnh nhân khác lui tới. Bệnh nhân viêm ruột thừa có ông nội và một đồng học bên giường chiếu cố, nói chuyện luôn nhỏ giọng. Cậu bé tai nạn xe cộ, nối lại xương chân, mỗi ngày gia đình thân thích của cậu đều đổ xô kéo đến liên tục không dứt giống như đi chợ, hơn nữa thanh âm nói chuyện vô cùng lớn, nói cười, còn nói bồi thường gì đó vân vân. Bé gái làm giải phẫu cắt bỏ thì luôn đọc sách, xem sách của Sử Thiết Sinh, bộ dáng thực trầm tĩnh, mẹ nàng cũng là một phụ nữ ôn nhu, bởi vì giường bệnh kề bên Lê Tố, còn thường xuyên gọt táo cho Lê Tố ăn.

Nhưng Lê Tố luôn giấu mặt, nằm xuống dùng chăn che đi đầu của mình.

Vị mẫu thân này ban đầu cảm giác cậu rất kỳ quái, nhưng không hỏi, về sau vẫn thấy cậu như vậy, cũng thành thói quen.

Lê Trường Ân bất lực với Lê Tố, trước đây, Lê Tố bị tổn hại, ít nhất cũng còn có y là người cảng gió, nhưng lần này, y lại thương tổn cậu, không thể mở miệng, không biết khuyên như thế nào.

Lê Trường Ân vì sự việc này, cả người tiều tụy một vòng.

Trong nhà, bảo mẫu mỗi ngày đều đến bệnh viện chiếu cố Lê Tố, kỳ thật Lê Tố căn bản không có chuyện gì, Lê Trường Ân để cậu lại bệnh viện, chỉ là muốn cho cậu cảm nhận được một ít dũng khí từ các bệnh nhân khác ở nơi đó, dũng khí hảo hảo sống sót.

Tại bệnh viện, luôn nghe được không ít tin tức rất nhiều người chết đi, bởi đủ loại nguyên nhân, những người đó phi thường không cam lòng mà chết, bản thân mình vẫn chưa kịp chuẩn bị, liền cứ vậy nháy mắt gặp tai nạn xe cộ, hoặc là từ trên công trường phòng ốc ngã xuống, mắc bệnh nặng, trong nhà đập nồi bán sắt, chi trả tiền thuốc men muốn người ấy sống sót, nhưng cuối cùng người ấy vẫn ra đi……

Lê Tố mỗi ngày đều nghe người ta nói chuyện này nọ trong phòng bệnh.

Bệnh nhân viêm ruột thừa trong phòng bệnh im lặng ngốc ngốc, khi xuất viện, cũng không có vẻ hài hòa gì.

Chỉ là Lê Tố lúc ngẩn người thường xuyên nhìn về phía cậu ta, cho nên khi cậu ta rời đi, cậu mới chú ý tới.

Cậu ta từ giường bệnh ở trước mặt Lê Tố rời đi, Lê Tố nhỏ giọng gọi cậu ta, “Ca ca?”

Thanh âm nhỏ như vậy, cậu nghĩ sẽ không có người nào nghe được, nhưng mà nam hài tử kia lại nghe thấy, nhìn qua, làn da Lê Tố tuyết trắng, trắng đến nỗi khiến người ta cảm giác có đôi chút không được bình thường, thậm chí có người đoán cậu mắc bệnh bạch cầu, giống như mấy nữ diễn viên trong phim Hàn Quốc.

Lê Tố đem vài tờ giấy tranh vẽ đưa cho cậu ta. Cậu ta tiếp nhận, nhìn thấy trên đó vẽ mình, còn có bạn bè của mình, ông nội mình, cửa sổ, nhánh cây bên ngoài cửa sổ……

Nam hài tử thực kinh ngạc, nói cám ơn, Lê Tố lại nằm xuống, vùi mặt vào trong chăn.

Lê Trường Ân đến, trông thấy một màn này, sau đó theo nam hài tử giải phẫu ruột viêm thừa đi ra ngoài, liền nói, “Cám ơn cậu.”

Nam hài tử cảm giác rất kỳ quái, hỏi y vì cái gì phải nói cám ơn.

Lê Trường Ân nói, “Thằng bé rất ít khi vẽ người, cậu ấy vẽ các người, chứng tỏ cậu ấy thích các người.”

Nam hài tử nói, “Vâng, chúng tôi đây phải cám ơn cậu ấy mới đúng. Cậu ấy …… Cậu ấy bị bệnh bạch cầu sao?” Sau câu nói mang theo một chút bi thương.

Lê Trường Ân lắc đầu, “Không phải. Cậu ấy chỉ là nhốt bản thân trong thế giới của chính mình, không muốn đi ra mà thôi.”

Nam hài tử thực kinh ngạc, rồi mới nói, “Vâng, cậu ấy thật là quá mức im lặng, bốn ngày, không có nghe thấy cậu ấy nói một câu.”

Lê Trường Ân khó chịu cắn chặt răng, “Là tôi sai.”

Nam hài tử nói, “Kỳ thật cháu cảm giác nên đưa cậu ấy đi luyện Thái Cực, hoặc là chơi bóng gì đó, có phải hay không sẽ tốt lên thêm.”

Lê Trường Ân nói, “Thằng bé không thích những cái đó.”

Đợi Lê Trường Ân tiến vào phòng bệnh, Lê Tố đã đem đầu từ trong chăn lộ ra, thần sắc thực nhạt, đối Lê Trường Ân nói, “Ba ba, con muốn về nhà.”

Lê Trường Ân lại mang cậu về nhà. Ở trên xe, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, lúc trước con không phải nói rất muốn đi Na Uy sao, chúng ta hiện tại đi du lịch nơi đó, đi không? Mùa hè chính là thời điểm.”

Lê Tố vùi mặt vào sách, lắc đầu, “Không đi.”

Lê Trường Ân thở dài trong lòng, còn nói, “Cha đã xin số điện thoại của ca ca ở cùng phòng bệnh với con, cậu ta học văn học Hán ngữ cổ, con muốn cùng cậu ấy kết giao bằng hữu không?”

Lê Tố tiếp tục lắc đầu, “Không cần.”

Có một bức tường vô hình chắn giữa phụ tử hai người, Lê Tố thầm nghĩ bức tường này nên càng dày càng tốt, dày đến mức ba ba nhìn không thấy cậu, mà Lê Trường Ân, lại không biết sao, hẳn là có khả năng dùng biện pháp nào đó phá vỡ bức tường. Y chỉ nhận thấy Lê Tố đối với y càng ngày càng lạnh nhạt, muốn cách y càng ngày càng xa, nhưng y không có biện pháp ngăn cản, không có cách nào tiếp tục giữ cậu lại bên người mình, y không muốn cậu rời đi.

May mà An Duy rất nhanh sẽ trở lại, Lê Trường Ân biết được chuyện này, nên để cho An Duy đến nhà đưa đón Lê Tố tới chỗ học vẽ của Đường Văn Nghiễn.

Khi An Duy đến, Lê Trường Ân dặn dò hắn hảo một trận, “Tinh thần Tố Tố gần đây không tốt, cháu cùng cậu ấy nói nhiều một chút, đọc sách báo tích cực, nghe nhạc, xem phim vui vẻ, đi dạo phố, những cái đó đều được, tốt nhất là có thể khiến cậu ấy đi ra cửa để điều chỉnh tâm tình.”

An Duy rất thích tiếp nhận công tác này, chẳng qua là, “Tố Tố vì sao tinh thần không tốt, em ấy xảy ra chuyện gì?”

Lê Trường Ân không nói được, chỉ bảo hắn không nên hỏi, cũng không cần hỏi Lê Tố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.