Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 18: Tố Tố, bảo bối của cha




Ngày hôm đó, từ Nam Sơn trở về, Lê Tố mệt không chịu nổi, Lê Trường Ân một đường đạp xe chở con trai, tự nhiên là càng mệt hơn. Khi hai người về đến nhà, sắc trời đã muốn tối đen, Lê Trường Ân là trưởng bối, cho nên phải gọi điện thoại thăm hỏi hai nhóc kia có trở về an toàn hay chưa.

Nói chuyện điện thoại xong, quay đầu, nhìn thấy con trai đã xụi lơ trên sô pha, dáng cậu ôm gối nằm đó, tựa hệt loài động vật bé nhỏ dễ thương.

Lê Trường Ân cảm giác cậu phi thường đáng yêu, khiến trái tim y như muốn mềm đi. Y đi qua, ôm lấy Lê Tố. Lê Tố mềm mềm ghé vào bờ vai của cha, lẩm bẩm nói, “Ba ba, mệt mỏi quá.”

“Ừm, lên lầu tắm rửa, con trai ngốc của ta, người toàn là mồ hôi.” Lê Trường Ân vô cùng sủng nịch nói, y ôm nhi tử đi lên lầu.

Lê Tố ngẩng đầu lên, cắn lỗ tai Lê Trường Ân, “Con mới không ngốc.”

Trên người Lê Tố vẫn còn mang theo hương vị của trẻ con, thơm mát nhàn nhạt, thêm nữa là một loại hương thơm đặc thù chỉ có ở cơ thể cậu, so với nữ nhân càng hấp dẫn hơn.

Lê Trường Ân bị Lê Tố kề tai nói nhỏ, y thậm chí cảm giác tâm thần dao động, khiến dục vọng nam nhân nổi lên.

Lê Trường Ân đương nhiên sẽ không vì vậy mà loạn tưởng, chỉ là có chút xấu hổ, y đánh lên mông con trai một cái, “Là chó con sao, học được cắn người?”

Lê Tố cười, sờ lỗ tai kia của cha, lại vùi mặt vào cổ cha.

Vào phòng tắm, Lê Trường Ân mới buông con trai xuống, giúp Lê Tố cởi quần áo, vặn vòi nước, chính mình cũng thoát quần áo cùng Lê Tố tắm rửa.

Thân thể Lê Tố đã phát dục. Lê Trường Ân thay con trai gội đầu, chà lưng cho cậu, sau đó Lê Tố nói, “Ba ba, con giúp người chà lưng.”

Lê Trường Ân cười đáp, “Kia thật tốt, nuôi ngươi lớn tới như vậy, bây giờ mới thấy có tác dụng.”

Lê Tố bĩu môi, cậu cầm khăn mặt bắt đầu chà lưng Lê Trường Ân, ban đầu động tác còn nghiêm chỉnh, về sau thì giở trò trêu chọc khiến Lê Trường Ân ngứa, Lê Trường Ân xoay người tóm lấy con trai, ôm cậu cù lét.

Lê Tố làm sao là đối thủ của y, cậu đành gào khóc kêu loạn, “Đừng, ba ba, không được, ha ha, đừng, không cần … …”

Lê Tố chạy tán loạn trong phòng tắm, vẫn là bị Lê Trường Ân bắt lấy, Lê Tố cười đến không thở nổi, lúc này y mới kéo cậu ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cậu. Lê Tố ở trong lòng cha cười đùa một trận, rồi lại mềm nhũng, cậu đột nhiên cảm giác có đôi chút quẫn bách, đẩy Lê Trường Ân ra, nói, “Ba ba, buông ra đi, con tự mình rửa.”

Lê Trường Ân, “Hửm, cư nhiên thẹn thùng ?”

Lê Tố đỏ mặt, cầm lấy cái khăn, muốn rời khỏi người Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân không có buông cậu ra, mở vòi sen, dòng nước chảy xuống dọc theo thân thể hai người, Lê Trường Ân nói, “Nam hài tử trưởng thành cuối cùng sẽ như vậy, thẹn thùng làm cái gì?”

Lê Tố ngại ngùng kinh khủng, “Ba ba, không phải nói.”

Lê Trường Ân không biết thời điểm lần đầu tiên mộng tinh của Lê Tố, Lê Tố bình thường đọc rất nhiều sách, cái gì cũng hiểu, căn bản không cần Lê Trường Ân chỉ dạy, vốn cậu còn muốn chuẩn bị một đống lý do để từ chối, bất quá hình như không có tác dụng.

Lê Trường Ân hôn hôn một bên lỗ tai Lê Tố, thân thể Lê Tố như nhũn ra, nóng lên, muốn thoát khỏi lồng ngực của Lê Trường Ân, cậu vô cùng quẫn bách.

Lê Trường Ân ôm con trai, thay cậu thủ dâm, Lê Tố quả thực không thở nổi, vùi mặt trên vai Lê Trường Ân, gắt gao ôm chặt bờ vai của cha.

Sau một trận mê mang, Lê Tố choáng váng ngay ngất tuỳ ý Lê Trường Ân ôm cậu tắm rửa.

Lê Trường Ân chỉ bảo cậu, “Tự mình giải quyết loại chuyện này cũng không phải là điều xấu, bất quá, thủ dâm quá nhiều không tốt, mỗi tuần ít nhất một hoặc hai lần. Nếu không, đối với thân thể sẽ không tốt, hơn nữa sẽ còn lớn không nổi, biết không?”

Lê Tố thẹn đến mức muốn chui xuống đất, tuy rằng khi nói về vấn đề này, Lê Trường Ân dùng một loại giọng điệu tựa như lúc bình thường giảng đề toán học cho cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.

Sau khi tắm rửa xong Lê Tố liền chạy ra khỏi phòng tắm.

Lê Trường Ân cảm giác con trai đã muốn trưởng thành rồi, bất quá con trai nhà y chung quy khá là giống con gái.

Bước ra khỏi phòng tắm, y nhìn chung quanh không thấy Lê Tố, chợt nghe được tiếng động phát ra từ tủ quần áo, mới đi đến, một phen kéo cửa tủ, Lê Tố đang trốn trong tủ, mặc quần áo.

Lê Trường Ân bắt gặp con trai như vậy, quả thực là chết cười.

Vẻ mặt Lê Tố đỏ bừng, ánh mắt to đen dày đặc hơi nước, cậu đang loay hoay mặc quần pijama thật dài, khi Lê Trường Ân mở tủ quần áo nhìn cậu, cậu liền đẩy nhanh tốc độ mặc quần, khẩn trương rời khỏi tủ, bởi vì quần ngủ quá dài, vướn vào gót chân, vậy nên tại bậc cửa tủ, cậu nhất thời lảo đảo, Lê Trường Ân đỡ lấy eo cậu, ôm lên, rồi mới giúp cậu mặc lại quần cho đường hoàng, y cười nói, “Con trai ngốc của ta, trốn trong tủ mặc quần áo sao?”

Lê Tố rầu rĩ đáp, “Con mới không có ngốc.”

“Đúng vậy, con không ngốc, toán học với vật lý luôn là không thể đạt tiêu chuẩn.” Lê Trường Ân ôm Lê Tố đặt lên giường.

Sau khi Lê Tố bị phóng tới trên giường, liền quay cuồng lăn lộn, “Chán ghét cha, chán ghét, không cần nói chuyện toán học với vật lý.”

Lê Trường Ân cũng ngồi trên giường, tóm lấy chân Lê Tố, Lê Tố nâng chân kia đá y, bị Lê Trường Ân dùng khí lực đem cậu trực tiếp kéo vào trong lòng.

Vẻ mặt Lê Tố đỏ bừng, “Chán ghét, ba ba, chán ghét cha, buông ra.”

Lê Trường Ân nói, “Không buông.”

Nhìn Lê Tố, Lê Trường Ân cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, loại hạnh phúc này vô cùng giản dị, không cần bất cứ nguyên do gì, chỉ cần trông thấy cậu, y sẽ liền vui vẻ, muốn trêu đùa cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, vuốt ve cậu, sờ đầu cậu, sờ lỗ tai cậu, xoa chân cậu ……

Lê Trường Ân ôm lấy Lê Tố, hôn hai má cậu, lại cười, cắn lỗ tai cậu, “Khi nãy ngươi cắn lỗ tai của ta, có phải hay không?”

Lê Tố nhột kinh khủng, muốn trốn nhưng lại trốn không được, cười kêu to, “Buông ra đi, ba ba……”

Lê Trường Ân nhìn thấy Lê Tố bị đùa đến không thở nổi, y mới buông cậu ra, Lê Tố nằm trên giường, Lê Trường Ân liền nằm xuống bên cạnh cậu, đem cậu ôm lên, đặt trên người mình, một tay vòng qua eo cậu, một tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại vẫn còn mang theo một chút ẩm ướt của cậu.

Trên đời này, y không có khả năng yêu bất kỳ ai nhiều như yêu Lê Tố, bao gồm cả chính bản thân y. Từ Lê Tố, y mới cảm nhận được niềm hạnh phúc vô hạn. Cho dù sự nghiệp có gặp khó khăn trắc trở, cho dù tâm tình vô luận không tốt cỡ nào, miễn là trông thấy cậu, y đều sẽ trở nên mạnh mẽ vùng dậy bước tiếp, phục hồi vui vẻ. Lê Tố quả thực như là nguồn sống, là sinh lực của y.

Hữu tử vạn sự chân (1).

Lê Trường Ân nghĩ vậy, liền hôn lên gương mặt Lê Tố vài cái.

Nhưng bất luận hiện tại y thương cậu cỡ nào, Lê Trường Ân đều biết, Lê Tố ngày một trưởng thành, cậu chung quy sẽ rời xa y, cậu sẽ có gia đình của mình, đến lúc đó, Lê Tố sẽ bỏ quên y.

Nghĩ đến cái ngày ấy, cảm giác có đôi chút bi thương.

Lê Trường Ân không khỏi nói, “Tố Tố, bảo bối nhi của ta.”

Lê Tố nâng đầu đương vùi trên vai cha, cúi người nhìn nhìn Lê Trường Ân, cậu hôn hôn lên gương mặt của cha.

Cứ như vậy ôm Lê Tố, Lê Trường Ân chìm vào giấc ngủ.

Mai Di lên lầu, gõ cửa phòng bọn họ, y tỉnh giấc, ôm con trai đứng dậy, mở cửa, Mai Di nói, “Lê tiên sinh, hiện tại dùng cơm? Đã nấu xong rồi.”

“Ừ, được.” Lê Trường Ân nhìn nhìn con trai trong lòng mình, Lê Tố mơ mơ màng màng ngủ.

Trên núi vui chơi cả ngày, Lê Tố quả thực vô cùng mệt mỏi.

Hôm ấy, Phạm Phụng An rời đi, Lê Tố cùng Tiêu Đa Đa đến sân bay tiễn hắn, Tiêu Đa Đa xông lên ôm chằm lấy Phạm Phụng An, vừa hung hăn đánh hắn vài cái, Lê Tố đứng bên cạnh, trong lòng thực bình tĩnh.

Cậu tựa hồ đã sớm hiểu được, bữa tiệc nào cũng phải đến lúc tàn, có gặp nhau tất nhiên sẽ có chia lìa.

Trên đời, bất luận là ai cũng đều sẽ rời khỏi cậu, một ngày kia, cậu cũng sẽ rời khỏi cuộc đời này.

Cậu không khỏi nghĩ tới phụ thân, nghĩ đến phụ thân nói, “Tố Tố, bảo bối nhi của ta.” Đột nhiên, trong lòng dâng lên vô hạn bi thương, loại cảm giác bi thương này thực là muốn chết cả tâm, bởi vì một ngày nào đó, cậu cũng sẽ rời xa phụ thân, nhưng mà, cậu không muốn rời xa cha, từ khi sinh ra, tựa hồ toàn bộ thời gian, hết thảy mọi cảm tình đều là vì được ở bên cạnh cha. Cậu không thể tưởng tượng, có một ngày, cậu cùng cha cách biệt.

Phạm Phụng An đi, Tiêu Đa Đa miễn cưỡng làm ra bộ mặt tươi cười, xoay người nhìn sang Lê Tố, phát hiện Lê Tố đã muốn khóc, vẻ mặt ngân ngấn lệ.

Tiêu Đa Đa đem khăn tay đưa cho cậu, nói, “Mau lau, người ta đã đi rồi, có khóc hắn cũng không biết, còn khóc cái gì mà khóc.”

Lê Tố cúi thấp đầu, dùng khăn tay lau lau nước mắt.

.

Chú giải :

(1) Có con có cháu, mọi sự đều tốt cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.