Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 4: Không tìm được phụ thân thật thì không thể tìm một phụ thân giả sao




Trong hoàng cung, hoàng đế sớm đã bày rượu thiết yến, chỉ còn chờ mở tiệc chiêu đãi chư vị tướng sĩ.

Nguyên Định Dã hồi kinh phục mệnh, báo cáo qua tình hình chiến sự, lĩnh quà ban thưởng rồi vội vã trở về phủ tướng quân.

Hoàng đế vội giữ người lại: "Nguyên ái khanh nếu vội vã trở về gặp người nhà, không bằng để trẫm mời cả Nguyên lão phu nhân vào cung, các ngươi cùng nhau ôn chuyện. Từ biệt sáu năm, vất vả lắm mới bình định được biên quan, trẫm còn nhiều chuyện muốn hỏi Nguyên tướng quân."

Nguyên Định Dã suy nghĩ rồi cũng thuận theo ý hoàng đế.

Hắn trước khi rời kinh, cũng đã là trọng thần của hoàng đế, bây giờ hồi kinh, lại đánh thắng trận, hoàng đế càng thêm tin tưởng, bị hoàng đế kéo đến ngồi vị trí đầu tiên bên trái. Phàm là quan viên ở đây nhìn thấy cảnh này đều âm thầm suy nghĩ, lường trước ngày sau nếu không phải Nguyên gia tự mình tìm đường chết thì ở kinh thành sẽ là gia tộc hào quang nhất.

Cả nhà Nguyên gia là tướng sĩ, đời đời đều là trung thần cho thiên tử, thủ vệ cương thổ quân vương, cả nhà anh liệt, cho tới bây giờ, lão tướng quân chỉ có hai đứa con trai, đại nhi tử sớm chết trận nơi sa trường, chỉ còn lại Nguyên Định Dã. Nguyên gia còn sót lại vài nữ quyến cũng được mời vào cung, được hoàng hậu đón chào rất nhiệt tình.

Mấy chén rượu nóng vào bụng, mọi người uống đến đỏ cả mặt, chiến sự kéo dài nhiều năm nay được bình định, Nguyên Định Dã "Khởi tử hoàn sinh" bình an trở về, nhiều chuyện vui cộng lại, chính là làm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Tuyên Trác ngồi ngay ngắn sau, tuổi của cậu chưa thể uống rượu, lúc này đang ngồi cùng chỗ hoàng hậu, một lỗ tai nghe hoàng hậu cùng chư vị phu nhân trò chuyện, một lỗ tai thì nghe hoàng đế cùng bách quan.

Chén rượu mọi người đặt xuống, cậu mới lên tiếng hỏi: "Năm đó Nguyên tướng quân mất tích, tất cả mọi người đều nghĩ mệnh Nguyên tướng quân đã tận, không biết trong khoảng thời gian đó, Nguyên tướng quân đã đi đâu?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hiếu kì nhìn về phía Nguyên Định Dã.

Trên chiến báo chỉ lời ít mà ý nhiều nói rõ tình huống, nhưng khi đó tình hình chiến đấu hung hiểm, hai, ba câu sao có thể nói rõ. Tất cả mọi người chỉ biết đánh thắng trận, lại cũng không biết nội tình việc Nguyên Định Dã mất tích.

Hoàng đế cũng vội vàng nói: "Nguyên ái khanh, ngươi mau nói đi."

"Ngày ấy, thần dẫn đầu chư vị tướng sĩ nghênh chiến quân địch, không ngờ quân địch sớm đã có mai phục, vì bảo toàn nên chúng thần chỉ có thể trốn vào trong núi. Mà dãy núi đó lại nhiều đường lớn nhỏ nên bị lạc đường, tìm không được lối ra."

Vô số các tướng sĩ giống con ruồi không đầu chạy loạn ở núi, mỗi một nơi đều dùng hai chân đo đạc mấy lần, nhưng núi này cũng kỳ quái, đúng lúc vào cuối thu, bách thảo khô héo, sau đó thì mùa đông đến, khắp núi phủ đầy tuyết trắng, không thể tìm nổi lương thực.

Khát thì uống nước tuyết, đói thì ăn tạm cỏ cây, trong núi không biết thời gian như thế nào, chư vị tướng sĩ đều đói đến xanh xao vàng vọt, không ít người chết cóng ở trong núi, thật vất vả mới chờ được đến ngày xuân, vạn vật khôi phục, có quả dại với con mồi, mãi đến khi đánh bậy đánh bạ tìm được cửa ra, mới chạy thoát. Trải qua việc này, cả đội tướng sĩ đều khác so với lúc trước, giống như nhìn thấu sinh tử, trên chiến trường cũng như một thanh đao được rèn luyện, mọi việc đều thuận lợi.

Nói hai, ba câu ngắn gọn, lại khiến nữ quyến Nguyên phủ hốc mắt đỏ bừng, ngay cả Nguyên lão tướng quân cũng lau khóe mắt.

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện vẫn có thể trấn định bưng rượu lên uống, ly rượu nóng ngấm vào trong người.

Hoàng hậu lau đi nước mắt, nói: "Cũng may Nguyên tướng quân bình an trở về, bằng không Nguyên lão tướng quân chỉ sợ sẽ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh."

Mọi người liên tục gật đầu.

Nguyên gia chỉ còn lại Nguyên Định Dã là nam đinh, Nguyên lão tướng quân tuổi tác đã cao, nếu ngay cả Nguyên Định Dã cũng đi thì chỉ sợ Nguyên gia sẽ không còn hậu nhân mất!

"Trận chiến sự này giao đấu nhiều năm, tuổi tác Nguyên tướng quân cũng không còn nhỏ, vất vả lắm mới trở về, có phải cũng nên kết hôn rồi không?" Hoàng hậu nói, nhìn qua hoàng đế một cái.

Hoàng đế nói: "Muội muội trẫm năm nay cũng đã đến tuổi xuất giá."

Bách quan như bừng tỉnh đại ngộ.

Ôn Ninh công chúa vốn ái mộ Nguyên tướng quân đã lâu, theo đuổi oanh oanh liệt liệt, trong kinh thành mọi người đều biết, Nguyên tướng quân vừa đi sáu năm, công chúa cũng chờ đợi sáu năm. Lúc này trở về, chắc hẳn Nguyên tướng quân dù có là tảng đá, cũng phải bị Ôn Ninh công chúa đả động.

Mọi người rối rít nói: "Ôn Ninh công chúa hiền lương thục đức, vô cùng xứng đôi vừa lứa!"

"Ghép với Nguyên tướng quân đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho!"

"Nguyên tướng quân thật có phúc!"

Duy chỉ có Tuyên Trác bất động nhếch miệng: Cô cô này của cậu tính tình quái đản ác liệt, đánh chửi cung nhân là chuyện thường xuyên, sáu năm trước bị Nguyên tướng quân cự tuyệt vài lần, hôm qua còn một khóc hai nháo ba uy hiếp để phụ hoàng nói giúp cho, cũng không biết những người này sao có thể mặt không đổi khen ra một câu 'Hiền lương thục đức'.

Âm thanh chúc mừng ngày một cao hơn, Nguyên Định Dã nhăn mày, vội chắp tay với hoàng đế: "Nhận được hậu ái của hoàng thượng, thần không dám nhận, còn xin hoàng thượng nghĩ lại."

Hoàng đế cũng biết muội muội là loại người nào, hiếm có được một thần tử trung thành, ông lập tức nói: "Nghĩ đến Nguyên tướng quân đường xá mỏi mệt, vậy ngày sau hãy nói đi."

Mọi người liền thức thời đổi đề tài.

Tiệc rượu đến nửa đêm mới dần kết thúc.

Đoàn người Nguyên gia trở lại phủ, lão tướng quân uống rượu quá nhiều, đứng cũng không vững, nửa tựa lên người con trai.

Nguyên Định Dã đỡ người ngồi vào nhà chính, hạ nhân Nguyên phủ nghe thấy tiếng, nhìn thấy tướng quân khởi tử hoàn sinh trở về, mặt mũi tràn đầy vui mừng.

Ánh mắt Nguyên Định Dã nhìn chung quanh một vòng, lại đảo qua mọi người. Ánh mắt hơi trầm xuống, cho dù là một thân mùi rượu, đầu não vẫn còn duy trì thanh tỉnh.

Hắn hỏi: "Tú Nương đâu?"

Lão tướng quân lắc lắc cái đầu, uống trà tỉnh rượu trà vào, cũng ngồi ngay ngắn lại.

Lão phu nhân mơ hồ hỏi: "Tú Nương là ai?"

Lão tướng quân khoát tay áo, hạ nhân tự động rời đi, ánh mắt Nguyên đại tẩu lập tức hoảng loạn.

Chiến sự nổ ra, từ biệt nhiều năm, gặp lại con mình trên chiến trường, lão tướng quân trước hỏi han tình hình mọi chuyện.

Hỏi đến việc trong nhà, ông đều nói ra, lúc Nguyên Định Dã hỏi nữ tử tên "Tú Nương" thì ông lại không biết.

Đại nhi tử vừa thành hôn không lâu thì chết trận, chỉ để lại một thê tử mới cưới, người ở Nguyên gia ít ỏi, tuổi tác lão phu nhân đã cao, liền đem công việc trong nhà giao cho nàng ta. Những năm gần đây, vẫn luôn là Nguyên đại tẩu chủ trì việc gia đình.

Liên quan tới chuyện của Nguyên gia, không ai rõ hơn nàng ta.

...

Trong mộng.

Tuyên Trác vui vẻ kể cho Diệu Diệu chuyện hôm nay được nhìn thấy Nguyên tướng quân.

Diệu Diệu một bên gục xuống bàn viết chữ, một bên nghe cậu nói. Lúc nghe đến Nguyên tướng quân bị vây ở trong núi, tay cầm bút lông ngừng lại làm mực nhỏ một giọt xuống giấy trắng.

Cô đau lòng nói: "Đại tướng quân nhất định là rất đói bụng!"

Diệu Diệu biết lúc đói bụng khó chịu đến thế nào, trong bụng giống như bị hỏa thiêu, dù có đi ngủ cũng không yên được.

Còn mùa đông ở trên núi, ngay cả Đại Hoàng cũng tìm không thấy quả có thể ăn, động vật nhỏ còn rất hiếm gặp, ngay cả người nhiều kinh nghiệm cũng khó bắt được con mồi.

Mùa đông năm ngoái, Diệu Diệu bị cữu nương bắt lên núi nhặt củi, thật sự rất lạnh, khiến tay chân cô đều đông lạnh đến đau nhức. Mà phòng cô chỉ có một chiếc giường cùng với cái chăn bông cũ mèm, ban đêm phải ôm Đại Hoàng mới ấm lên được chút ít. Chỉ cần hồi tưởng lại, dù là ở trong mơ, Diệu Diệu cũng không nhịn được ôm chặt lấy bản thân.

Cô còn có chăn bông, có Đại Hoàng, có phòng ở. Vị đại tướng quân kia lại không có gì, ngay cả cháo cũng không có mà uống!

Diệu Diệu kinh ngạc nói: "Ban đầu đại tướng quân đều phải khổ cực như vậy sao!"

Tuyên Trác sờ lên cái đầu nhỏ của cô.

Cậu nói: "Nguyên tướng quân cũng là được tôi luyện ở đây, từ khi ra khỏi núi bình định được chiến sự, ngày sau nhất định sẽ sống vui vẻ."

Diệu Diệu cọ xát lòng bàn tay của cậu, lại nói: "Hy vọng phụ thân muội không xui xẻo như vậy, vẫn nên là một đại tướng quân được ăn no!"

Tuyên Trác mỉm cười.

Cậu gõ bàn một cái, một đĩa mứt xuất hiện trong tay Diệu Diệu, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, muốn đưa tay lấy bị cậu nhắc nhở: "Viết chữ trước đã."

Diệu Diệu lập tức rút tay về, vội vàng cầm lấy bút lông, nhất bút nhất hoạ, ngẫu nhiên khóe mắt quét qua đĩa, lén lút nuốt nước bọt.

Nhìn bộ dạng đáng thương này, Tuyên Trác có chút không đành lòng, nói: "Ăn đi."

Diệu Diệu lắc đầu: "Không được, nương nói phải làm xong việc mới được ăn."

Cô viết một chữ, lại cười nheo mắt lại, hai bím tóc lắc lư trên đỉnh đầu vô cùng đáng yêu.

"Chờ phụ thân đã trở lại, muội sẽ bảo phụ thân mua cho, cho dù không bằng trong mơ thì muội cũng có thể ăn điểm tâm ngon!"

Tuyên Trác: "..."

Cậu nhìn nụ cười tiểu cô nương, bờ môi giật giật, không nói gì thêm.

Hôm sau tỉnh lại.

Trước đi vào thư phòng, cậu phân phó thái giám vài câu, buổi chiều tan học trở về, đến chỗ cữu cữu đã tiến cung từ trước.

Dương đại nhân cười híp mắt hỏi: "Thái tử điện hạ có gì muốn phân phó lão thần sao?"

Tuyên Trác cho lui cung nhân xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai cữu cữu.

Mắt Dương đại nhân trừng lớn, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

"Đi đến thôn Thanh Châu tìm một tiểu cô nương sao?" Dương đại nhân như muốn tìm tòi nghiên cứu: "Thái tử điện hạ sao lại quen cô nương này?"

Tuyên Trác khoát tay: "Cữu cữu chớ để ý, cứ coi như cô gặp ở trong mơ đi."

Dương đại nhân: "Nhưng mà..."

"Cô chỉ nhờ cữu cữu chuyện này, cữu cữu cũng không đồng ý sao?"

"Cái này..."

Dương đại nhân tràn đầy rối rắm, lơ ngơ rời đi.

Trong lòng Tuyên Trác như gợn sóng, chỉ cần chờ chút thời gian sẽ có thể nhìn thấy tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát trong mơ rồi.

Cậu thầm nghĩ: Cậu không tìm thấy phụ thân Diệu Diệu, chẳng lẽ lại không thể cho muội ấy một phụ thân giả sao?

Lúc nhìn thấy tiểu cô nương thương tích khắp người thì cậu đã có cái suy nghĩ này. Đã trôi qua nhiều ngày mà vết thương của Diệu Diệu vẫn chưa lành lại, Tuyên Trác mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trên người cô có thêm

vài vết thương nhỏ, mỗi khi nghe ban ngày bị cữu nương đánh, cậu lại không đành lòng.

Tuyên Trác đã tính trước: Cữu cữu làm việc rất chắc chắn, để ông ấy đi tìm một phụ thân giả, khẳng định tốt hơn phụ thân thật của Diệu Diệu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyên tướng quân: Ta cảm thấy không thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.