Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước

Chương 7: Đông cung




Phong Ca

“Thừa tướng trước hãy bình tĩnh.” Giọng nói của hoàng đế có thoáng chút thở dài, trấn an Tống Nho vài câu, lại quay đầu nói với ta: “Tống Tử Mạch, ngươi có gì muốn nói với trẫm không?”

Ta có gì muốn nói?

Ta có gì để nói?

Nhưng giờ không nói gì đó lại không phù hợp cho lắm.

Vì thế ta ngẩng đầu, nghiêm túc mà chân thành nhìn hoàng đế, nói từng chữ: “Thảo dân chỉ nói một câu, thảo dân thật lòng yêu Mặc tiểu thư, sẽ yêu thương nàng cả đời, bảo hộ nàng cả đời, dù có tan xương nát thịt thảo dân cũng không tiếc!”

Vừa nói xong, ta chợt nghe một tiếng đồ sứ vỡ nát. Tất cả cùng nhìn lại, hoàng đế nói với nam tử tuấn mỹ bên cạnh: “Thiển Chi, có sao không?”

Nam tử mỉm cười, thoáng như mưa bụi Giang Nam, trong màn sương mù toát lên cảm giác mát mẻ, thanh âm ôn hoà nhã nhặn nói: “Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần chỉ lỡ tay thôi.”

Haiz…Vị thái tử này…

Ta lại nhịn không được lén nhìn.

Đối phương cũng nhìn ta cười nhạt nhưng tàn nhẫn nói: “Tống công tử thật có tình có nghĩa, nhưng dùng thủ đoạn này chỉ e không hay?”

Ta không biết Tống Nho giải thích thay ta thế nào nên chỉ lặng im không nói. Tống Nho lại khóc lên: “Thần đi theo bệ hạ nhiều năm, cùng bệ hạ lớn lên, đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, từ lúc bệ hạ còn là hoàng tử đã vì bệ hạ làm trâu làm ngựa. Hôm nay nghịch tử của thần lại làm ra chuyện đáng khinh thế này, thần dù có chết cũng không đủ để đền tội! Bệ hạ nếu muốn xử trí con trẻ, thần nguyện lấy mạng đền mạng, lưỡng toàn cho cả đôi bên!”

Ta lại vô cùng thổn thức, Tống Nho quả nhiên là lão hồ li. Ngẩng đầu nhìn thái tử, cũng không thấy hắn tỏ vẻ gì, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt, làm ta nổi cả da gà.

“Tống ái khanh.” Giọng nói của hoàng đế đã mất kiên nhẫn, có lẽ đây cũng chỉ là mánh khoé của hắn. Nhưng dù gì cũng rất hữu dụng: “Trẫm biết Tống ái khanh đối với trẫm một lòng tận tuỵ, trẫm cũng chưa nói gì, ái khanh không cần kinh hoảng. Việc lần này, nếu Mặc tiểu thư cùng Tống Tử Mạch đã là vợ chồng chi thực, Tống gia lại đồng ý chịu trách nhiệm, thôi thì quên đi…”

“Phụ hoàng,”

Ta biết, thái tử sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Quả nhiên, hoàng đế còn chưa nói xong, thái tử đã ngắt lời, di chuyển ra phía trước, quỳ gối cạnh bàn nói: “Nhi thần nguyện cưới Mặc tiểu thư.”

“Hoang đường!”

Hoàng đế giận dữ đứng lên. Ta ở phía sau mắt trợn trắng, đang muốn nghe thái tử thổ lộ thì nhìn thấy hắn im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười nhìn ta, nói: “Việc này, phụ hoàng, hành vi của Tống công tử là phạm pháp, nếu bỏ qua như thế thì luật pháp tồn tại để làm gì? Thiên hạ làm sao được an lòng?”

Hắc!

Ta buồn bực, hắn lúc này không phải là nên một khóc hai nháo đòi hoàng đế thả người sao? Làm thế nào lại dễ lùi bước vậy? Hơn nữa, trừng phạt Tống Tử Mạch thì can hệ quái gì đến thiên hạ thái bình?

Quái quỷ! Thật quái quỷ!

Nhưng giờ ta lại không thể lên tiếng, chỉ có thể buồn bực trong lòng, nghe hoàng đế nói: “Cũng đúng.”

Hắn e rằng cũng chỉ muốn để con hắn xả giận thôi.

Vì thế, ta nghe thấy hoàng đế nhẹ thở dài, nói: “Mang ra ngoài, đánh một trăm trượng.”

Vừa nghe những lời ấy, ta thấy Tống Nho lảo đảo, quỳ trên đất gào lên: “Hoàng Thượng!”

“Thảo dân tuân chỉ.” Hoàng đế nhượng bộ đã là cực hạn rồi, không ngờ Tống Nho lại đi chọc giận chủ nhân toà kim thượng kia, ta vội tạ chỉ long ân, hướng về phía Tống Nho nói nhỏ: “Cha, không sao đâu!”

Tống Nho nét mặt đau thương nhưng cũng biết đại cục đã định, vô lực nói: “Tạ Hoàng Thượng khai ân.”

Sau đó, hoàng đế nói: “Người đâu, dẫn Tống Tử Mạch đi.” Vì thế ta đã bị người kéo ra, vừa ra khỏi cửa, ta quay đầu trừng mắt nhìn tên thái tử đang mỉm cười nhìn ta kia, trong lòng xem như đã kết thù.

Bị kéo tới hình phòng có hai cái ghế dài, sau đó bị đè xuống, tiếp theo là niệm chú. Thời điểm một gậy vung xuống cũng là lúc ta chạy khỏi thân thể đó, vì khi ta đi, thân thể kia cúi đầu, mặt được tóc che kín nên không ai phát hiện người này đã hôn mê.

Đánh được mấy trượng, một kẻ nói: “Tống công tử cũng thật kiên cường, không hề rên một tiếng.”

Ta nghĩ ta phải làm bộ một chút nên lại trở về, cắn răng nói: “Các vị đại ca đánh nhanh lên, để tiểu đệ được giải thoát sớm.”

Nói xong, ta lại chạy ra.

Không thể không nói, mấy trượng này giáng xuống xác thực đau.

Ta chỉ ở trong thân thể kia một lát mà đau quá nên vội vọt ra.

Ta ngồi trên cửa sổ phòng vừa đếm số gậy vừa nhìn quanh bốn phía, xem cảnh sắc nơi này. Đếm tới năm mươi đột nhiên nhìn thấy một nam tử hoa bào màu đen được người người vây quanh đang đi đến, ta ngưng thần nhìn, oan gia mà, thái tử kia sao lại đến đây!

“Nô tài tham kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Ai nấy đều quỳ rạp xuống, ta chạy về thể xác Tống Tử Mạch cắn răng không rên một tiếng, gắt gao bám chặt cái ghế không buông tay. Thái tử khẽ cười khẩy đến trước mặt ta, nói với thuộc hạ: “Đứng lên, tiếp tục đi. Đánh tới đâu rồi?”

“Bẩm điện hạ, là năm mươi ba rồi.”

Một người bên cạnh trả lời. Thái tử nhíu mày: “Năm mươi ba? Ta mới rồi không phải chỉ nghe thấy hai mươi sao?”

Mụ nội nó!

Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên liều mạng với hắn, quả nhiên, hắn vừa nói thì bọn nô tài hành hình đã đáp: “Dạ, 20, là nô tài nhớ lầm.”

“Đánh đi.” Thái tử vung tay lên, người bên cạnh mang đến một cái ghế, để trước mặt ta, hắn ung dung ngồi xuống, bộ dạng đang xem kịch vui nhìn ta.

“Tống công tử!” hắn bỗng nhiên cúi đầu, nói bên tai ta, giọng nói làm ta nhất thời giật mình, ta không thèm để ý đến hắn, hắn lại vươn tay dùng sức nâng cằm ta lên, cố ý muốn ta nhìn hắn.

Ngón tay hắn lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve cằm ta, như độc xà từ từ trườn qua, khác hẳn bộ dáng thanh tao nhã nhặn vừa rồi, hắn trầm giọng nói: “Tống công tử lá gan không nhỏ nhỉ, dám tranh nữ nhân với ta, hử?”

Dứt lời, tay hắn siết lại, ta thấy càng đau hơn nên liền chạy khỏi thân thể kia, vì thế mọi người chỉ thấy Tống công tử bị thái tử chạm vào rồi nhu nhược ngất đi.

Thái tử rốt cục cũng buông tay, trong mắt đầy bỡn cợt, nói với thủ hạ: “Hắt nước, làm cho hắn tỉnh lại, bất tỉnh thì không được đánh.”

Dứt lời, ta liền thấy một thau nước được hắt xuống, ta lại vội vàng trở về, yếu ớt giương mắt nhìn hắn, cười lấy lòng: “Thái tử điện hạ, ngài là thái tử, là vua tương lai của một nước, ngài sao lại giận dữ với thảo dân làm gì?”

Giả dối! Mặc Băng Khiết còn không phải ngươi phái đi nằm vùng, hại Tống Tử Mạch cửa nát nhà tan, ngươi còn không biết xấu hổ ở đây diễn kịch?

Lòng ta căm phẫn.

Nghe ta nói hắn vung tay lên, người bên cạnh lại bắt đầu động thủ, ta không kịp phòng bị, ra sức hét to một tiếng. Miệng hắn cong lên, từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta, thanh âm ẩn ý trêu đùa: “Nhìn thế này lại thấy Tống công tử cũng có vài phần tư sắc.”

Ta cảm giác phía sau đau đớn đến chết mất thôi, cắn răng trừng hắn, hắn lại cười cười đảo qua mặt ta, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào mi ta, buồn nôn nói: “Nhìn thấy bộ dáng này, lòng ta rất thương tiếc.”

Lời hắn nói làm ta đổ mồ hôi lạnh, khẩu khí này, sao lại thấy giống…

“Tống công tử,” hắn đột nhiên cúi đầu, nói bên tai ta, bờ môi chạm vào vành tai, hơi thở nóng rực vờn quanh làn da phía sau tai khiến ta càng quả quyết, nghe hắn thấp giọng khẽ cười nói: “Ta đem Băng Khiết tặng cho ngươi, ngươi cũng phải có gì đó trao đổi chứ. Chi bằng…ngươi ở lại đông cung nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ lệnh cho họ dừng tay.”

Ta lại càng thêm khẳng định, không khỏi hớp một ngụm khí lạnh: “Điện hạ, thần là nam nhân!”

Thái tử cười khẽ, thấp giọng nói: “Gọi ta là Thiển Chi, Tô Thiển Chi. Dù ngươi là nam hay nữ, ta nếu thích, cũng không quan tâm.”

Ta nóng đầu, chỉ muốn lập tức xuất thần gọi Ti Mệnh Tinh Quân cùng Mộc Tử Du đến, hỏi một chút xem chuyện gì đang xảy ra? Trong các loại yêu, rốt cục quy luật là thế nào?

“Điện hạ!” Nhịn đau, ta cố gắng cười nịnh nọt: “Tạ điện hạ quan tâm, nhưng, Tống mỗ chỉ một lòng yêu thương Băng Khiết…”

Không đợi ta nói xong, Tô Thiển Chi liền buông ta ra, mở miệng giao phó thuộc hạ: “Đánh thêm 20 trượng!”

Bọn họ nơm nớp lo sợ không dám nói gì, trong đó có một người có lá gan khá lớn nói: “Điện hạ… cứ đánh thế sẽ chết người đấy ạ! Hắn dù sao cũng là công tử của Tống Thừa tướng.”

Tô Thiển Chi lúc này mới hơi do dự, một hồi sau, hắn mới mở miệng nói: “Thôi được, vậy đánh 60 trượng thôi.”

Hắn nói xong, ta lại chạy khỏi thân thể kia, ngồi trên xà ngang yên lặng quan sát, lần này hắn cũng không khó xử ta, an vị ngồi cạnh lẳng lặng nhìn, mãi cho đến khi đánh xong, hắn mới đứng lên, dán vào tai ta nói một câu.

Hắn nói rất nhỏ, âm lượng thấp. Nếu không phải ta biết hắn không thấy ta nên cố ý tới gần thì e những người bên cạnh cũng chẳng nghe được lời hắn nói.

Nghe hắn nói mà ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết hắn nhân lúc ta ngất mới nói hay là biết ta có thể nghe thấy, cố ý nói cho ta nghe.

Hắn cười ôn hoà: “Tống Tử Mạch, ta sẽ vui đùa với ngươi tới chết, rồi để Tống Nho biết, hắn không phải có thể tuỳ ý lấy thúng úp voi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta đem Tống gia các ngươi, xét nhà diệt tộc, chó gà không tha!”

Lúc nói chuyện, hắn vẫn cười dịu dàng như đầm nước mùa xuân, thản nhiên, ôn nhu mà thương yêu. Trong trí nhớ, dường như cũng từng có một người, khuôn mặt ôn nhu, đem tim ta từng chút từng chút nắm lấy.

Ta run rẩy, không thể kiểm soát được. Nhìn người trước mắt, rõ ràng là phàm nhân, nhưng ta lần đầu tiên có ý nghĩ muốn bỏ chạy. Không đợi ta thực hiện được hành động cảm tính này, hắn đã vẫy tay nói: “Thả người!”

Lập tức có hai nô tài, một tả một hữu lôi Tống Tử Mạch ra ngoài, vì thế ta nhanh chóng hoàn hồn, theo sát hắn, vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tống Nho khuôn mặt lo lắng đang đợi bên ngoài. Tống Nho vừa nhìn thấy thân thể đầy vết thương kia thì hét lên: “Con ơi!”

Thanh âm đánh thẳng vào lòng ta, vì thế cũng phụ hoạ, cầm tay Tống Nho, giọng nói run run: “Cha~”

Tiếp đó gục đầu xuống, ta lại xuất ra.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.