Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 2: Không dối trá huynh sẽ chết sao!




“Thế Ninh, thái tử điện hạ vừa ý Thế Tịnh, trong cung truyền lời, dự định trễ nhất qua đầu năm sau sẽ lo liệu hôn sự.”

Nhan Thế Ninh yên lặng ngồi trong viện, hai cha con ngồi đối diện nhau. Mà sau khi trầm mặc thật lâu, Nhan Chính mới mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trước sau như một áy náy cùng phiền não.

Hắn đối với đứa con gái trưởng nữ này, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình mắc nợ nàng quá nhiều.

Nhan Thế Ninh nghe lời này, cúi đầu cười khẽ: Quả nhiên là vô sự thì không bước lên Tam Bảo Điện. Đương nhiên, nàng cũng không ngu ngơ cho rằng Nhan Chính cho nàng biết tin mừng này là vì muốn nghe nàng nói những lời “Chúc mừng muội muội” linh tinh.

Ý chính câu nói của Nhan Chính là: Muội muội con phải thành thân, vì muội muội con, vì Tướng phủ này, chỉ sợ trước khi qua năm sau nàng sẽ tìm cho con một gia đình để gả đi, thời gian cấp bách, khó tránh khỏi sơ xuất, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nàng là ai? Dĩ nhiên là vị Khang Hoa quận chúa kia rồi.

Mà hôm nay hắn đến đây, chỉ sợ là cũng bị nàng thúc ép không thể không làm gì được.

Khang Hoa quận chúa, có thực lực cường thế tới cực điểm rồi!

“Tỷ chưa xuất giá, muội làm sao có thể đi trước đây? Thật không hợp lễ nghĩa! Đều do cha không tốt!”  Bên này, Nhan Chính vừa xót xa than thở lại vừa tự trách mình.

Nhan Thế Ninh so với hắn càng tự trách mình hơn: “Là Thế Ninh không tốt, để cha phải phiền lòng.”

Lại muốn bắt đầu so tự trách sao? Nhan Thế Ninh chỉ cảm thấy rất là nhàm chán.

Đối với hổ thẹn của cha, nàng đã tập mãi thành thói quen, thậm chí vô cảm rồi. Mà mỗi khi cha bày ra bộ dáng này, nàng liền thích đưa vẻ mặt này ra để ứng phó, vì cái gì, chính là để cho lương tâm hắn càng thêm cắn rứt.

Quả nhiên, Nhan Chính nhìn thấy bộ dáng của nữ nhi, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào mà chống đỡ.

“Thế Ninh, con có ý trung nhân chưa? Con cứ nói với cha, cha sẽ làm chủ cho con.” Nhan Chính không đành lòng nói.

Nhan Thế Ninh nghe lời này, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười, sau đó thu lại ngay lập tức, lấy một giọng điệu êm dịu nói: “Trong lòng Thế Ninh cũng không có ai cả, hết thảy đều cho cha mẹ làm chủ.”

Lời như vậy, phong thái cực tốt, hiếu thuận đến cực điểm.

Nhưng trên thực tế:

Ông sẽ làm chủ cho ta? Mặc kệ ông tin hay không, dù sao ta cũng không tin.

Thay vì tốn nhiều lời lãng phí thời gian với ông, chẳng bằng đóng vai một bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện làm ông yêu thương. Bằng không, ta đi nói với thái tử, ông còn có thể không quan tâm đôi mẫu tử kia giành người tới cho ta sao?

Đã như vậy, còn có gì để nói. Đến cuối cùng cũng chọn một phu quân gọi là “môn đăng hộ đối” để gả đi.

Nhan Thế Ninh mang theo vẻ mặt xấu xa hứng thú nghĩ, cũng không biết là ai xui xẻo lấy phải ta đây.

Nữ nhi không hề bày tỏ thái độ, lời này của Nhan Chính cũng không nói được nữa, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Ngày kia trong cung mừng thọ, thái tử tổ chức một buổi tiệc rượu lớn, đến lúc đó rất nhiều người sẽ tham gia, con nhìn kỹ xem, có nhìn trúng ai không thì hãy nói với ta…….”

Nói đến đây lại cảm thấy không ổn, sau khi than một tiếng lại nói: “Thế Ninh, con yên tâm, cha sẽ không để các nàng tùy tiện tìm một người gả con đi, hôn sự của con, con không đồng ý, cha cũng sẽ không đồng ý!”

Nói xong, mang ánh mắt thâm sâu nhìn đầu nữ nhi vẫn cúi xuống như cũ, thấy vẫn không có tiếng đáp lại, đành buồn bã rời đi.

Cảm giác được hắn đã đi xa, Nhan Thế Ninh ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện nụ cười chế giễu.

Nếu như ta thực sự nhìn trúng một người cao không thể với tới, chẳng lẽ ông còn có thể bỏ qua thể diện nhà mình đến trước mặt hoàng thượng để cầu sao?

Cha nghiêm nghị cương trực của tôi ơi, chuyện làm không được, vì sao cứ muốn nói trước chuyện đã xong xuôi như vậy? Lời nói dễ nghe thế, lúc ấy ta nghe được thì rất cảm động, nhưng đợi đến ngày ông nuốt lời, tư vị bực bội này bảo ta tiếp nhận như thế nào đây?

Giống như năm đó ông luôn miệng nói với mẹ ta: “Cuộc đời này có một mình nàng là đủ rồi.” Nhưng quay đầu, vì tiền đồ quý báu của ông, ông lại phản bội lời thề, cưới người khác!

….

Sáng sớm ngày thứ ba, Nhan Thế Ninh đang rửa mặt chải đầu, cánh cửa đã bị đẩy ra. Mà trong không khí, lập tức truyền đến một cỗ hương vị ngọt ngào, Nhan Thế Ninh không cần đoán, đã biết muội muội Nhan Thế Tịnh đến đây.

Nhan Thế Tịnh nhỏ hơn nàng hai tuổi, hiện nay mười sáu tuổi. Khách quan mà nói, Nhan Thế Ninh cho rằng muội muội nàng là một mỹ nhân hiếm thấy.

Làn da trắng trắng mềm tinh khiết, vô cùng mịn màng, vai hẹp eo nhỏ nhắn, chân thon dài dáng chuẩn, mặc bất kì xiêm áo gì cũng đều thích hợp, vả lại, nàng là một người biết trang điểm, vì thế lúc nào cũng mang vẻ đẹp vinh quang chói lọi.

Lần đầu Nhan Thế Ninh gặp nàng, đã nghĩ: Đây đại khái chính là cái gọi là quốc sắc thiên hương đi.

Mà sự thật chứng minh, một người “quốc sắc” như vậy, đã dự đoán được tương lai.

Sắc đẹp đó, không phải quốc vương không thể hưởng thụ, mà đương kim thánh thượng tuổi tác đã cao, không thể hưởng cái hạnh phúc này. Như vậy, liền đưa ánh mắt nhắm ngay thái tử kế vị!

Nhan Thế Ninh không thể không bội phục, chiêu thức tính toán ấy phải rất phi phàm.

Thái tử điện hạ cưới dòng chính nữ của Tướng phủ, thế lực của thái tử càng thêm vững chắc, dòng chính nữ của Tướng phủ gả cho thái tử điện hạ, tiền đồ của tể tướng càng thêm rộng lớn, cục diện hai bên, có thể nói tất cả đều vui vẻ.

Chỉ tiếc, Nhan Thế Ninh nàng lại trở thành đá chắn đường mất rồi.

Nghĩ đến việc này, Nhan Thế Ninh bất đắc dĩ cười cười. Mà lúc này, Nhan Thế Tịnh đã đi đến cạnh.

“Tỷ nhanh một chút được không, ta đã chờ tỷ nửa ngày rồi đấy!”

Nhan Thế Ninh quay đầu, nhìn nàng cau mày, cằm hất lên, một bộ dạng cao cao tại thượng, mỉm cười: “Muội muội vất vả rồi.”

Nhan Thế Tịnh nghe cách xưng hô này, bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: Có trời mới biết nàng đã hy vọng không có tỷ tỷ này biết bao nhiêu, như vậy hiện tại nàng đã có thể là Thái tử phi rồi!

Nhìn Nhan Thế Tịnh mặc một bộ quần áo hải đường đỏ, Nhan Thế Ninh không chút do dự cầm lên một chiếc váy vỏ cua màu xanh liền muốn mặc vào: Lá xanh phối với hoa hồng, các ngươi xem, ta rất là tự nhiên!

Nhan Thế Tịnh thấy thế ngăn lại nói: “Tỷ sẽ mặc bộ này sao, khó coi chết đi được, cũng không sợ bị bẽ mặt à!” Nói xong, từ trong tay nha hoàn bên cạnh lấy một bọc kín đưa cho nàng, nói: “Tỷ mặc cái này đi, còn mới, ta sợ bị lớn, cũng chưa từng mặc qua.”

Nhan Thế Ninh tiếp nhận, mỉm cười: “Cảm ơn muội muội.”

Nhan Thế Tịnh hừ một tiếng, rời đi. Nếu không phải hy vọng hôm nay nàng có thể được người ta nhìn trúng, thuận lợi gả đi, nàng mới không bỏ ra một bộ xiêm áo tốt như vậy đâu.

Yến hội trong cung cơ bản là giống nhau, Nhan Thế Ninh cũng đã tham gia vài lần, rất tâm đắc lĩnh hội. Tiệc rượu khi đó, các bậc trưởng bối đều ở đây, vì thế mọi người theo khuôn phép, dùng bữa uống rượu nghe nhạc xem múa, cộng thêm vài vị nam nữ chưa lập gia đình có gan lớn liếc mắt đưa tình.

Yến tiệc hoàn tất, trưởng bối đi mất, các tiểu thanh niên dạo chơi trong vườn, sau đó tốp năm tốp ba chụm lại một chỗ, ở ngoài mặt thì xem là chính đại quang minh, tư văn hữu lễ (ngay thẳng trong sáng, có lịch sự). Kì thực tất cả đều nói những lời ve vãn tán tỉnh, nếu như thấy không có người, sờ tay cũng có, hôn môi cũng có: Nhan Thế Ninh đã từng trông thấy nhiều lần.

Mà hiện tại, đã là thời điểm các tiểu thanh niên giao lưu.

Nhan Thế Ninh phe phẩy cây quạt, ngồi trên giàn hoa, nhìn từng đôi từng đôi, híp mắt cười: Có trời mới biết nàng thích nhất là lúc này, nhìn cảnh tượng chàng chàng thiếp thiếp, thật sự là thú vị chết người.

Nhan Thế Tịnh thấy thế, lại rất bất mãn, hung hăng cấu nàng một cái nói: “Này, tỷ đừng ngồi không như vậy, thấy thích ai thì mau đi đi, ta ghét nhất bộ dạng giả vờ đoan trang này của tỷ đấy!”

Nhan Thế Ninh bị đau, thở nhẹ ra tiếng: Vị chủ nhân này không có việc gì liền thích cấu véo người khác.

Nhan Thế Tịnh vốn đang định giáo huấn một chút, ánh mắt liếc thấy một người đi qua, cũng bất chấp mọi thứ, nói một câu: “Tỷ đã quên mục đích hôm nay tới đây sao?” Sau đó liền nâng váy đi theo.

Nhan Thế Ninh nhìn người nọ đi qua, hé miệng nở nụ cười, xem ra trong vườn lại xuất hiện thêm một đôi rồi.

Nhan Thế Ninh sẽ không khờ dại cho rằng cây đào đã chết mười tám năm nay của nàng hôm nay lại có thể nở rộ, cứ xem tất cả mọi người trong vườn coi thường sự tồn tại của nàng thì biết.

Có thể tham gia cung yến không người nào không nhắm cho mình vài người, đối với chuyện của nàng mọi người cũng đã sớm biết quá rõ, bởi vậy, không ai muốn lãng phí thời gian trên người nàng.

Mà nàng, tốt xấu gì cũng sắm vai một mỹ danh hiền lương thục đức, tất nhiên sẽ không chủ động tiến lên.

Sau đó, từ trong tay áo lấy ra một bầu rượu, một mình chậm rãi uống, tự mình thoải mái vui vẻ thôi!

Nhìn đông nhìn tây, chợt tầm mắt của nàng dừng trên người một nam tử cách đó không xa.

Nhất thời, trên mặt thủy chung vẫn duy trì vẻ cẩn trọng tươi cười dần dần biến mất: “Mẹ kiếp! Thằng nhãi này!”

Nghĩ nghĩ, vội đứng dậy bỏ đi, đối với người này, vẫn là nên tránh xa đi, nếu như vì hắn mà hỏng việc lớn, vậy xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

“Nhưng mà thằng nhãi này không phải đi Nam Cương sao, thế nào mà đột nhiên đã trở về rồi?”

Mà bên kia, Bùi Cẩn nhìn một bóng dáng quen thuộc vội vàng rời đi, suy nghĩ một chút, cũng đi theo.

Nhan Thế Ninh một đường bước xuyên qua những cây hoa liễu, bước chân rất nhanh, bên cạnh có người thấy không khỏi nghi hoặc: Nàng không phải là vẫn luôn rất thục nữ sao, thế nào bỗng nhiên lại vội vàng như vậy? Thật là hoàn toàn mất hết phong độ!

Cũng không biết đi bao lâu, thấy chỗ núi giả rậm rạp cực kì bí mật, Nhan Thế Ninh liền ngừng lại, có lẽ một nơi vắng vẻ thế này sẽ không có người tới, nàng chọn một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mà lúc này, từ sau núi giả truyền đến tiếng rên nhẹ.

“A…….A, chàng nhẹ một chút.”

“Ta nhớ nàng muốn chết”

“Chàng…..A…..Đừng làm bẩn váy ta.”

“…..”

Nghiêng đầu nhìn, xuyên qua khe hở của núi giả, mơ hồ thấy tay một người chống trên núi đá, mà người còn lại đang đỡ eo nàng ra vào. Nhan Thế Ninh vừa thấy, đỏ mặt tía tai. Mà đợi lúc nàng kia quay đầu lại quấn quít hôn nam tử kia, nàng càng kinh ngạc hơn. Bởi vì nàng kia chính là muội muội nàng, Nhan Thế Tịnh!

Vậy nam tử này, hiển nhiên là thái tử điện hạ rồi!

Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, sau khi nghĩ đến cái gì, nở nụ cười: Chẳng trách đôi mẫu tử này lại mang một bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, thì ra là thế.

Nâng váy nhanh chóng rời đi, Nhan Thế Ninh nhìn trời xanh mây trắng, phe phẩy cây quạt: “Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ta lại đi nghe lén, không được, không được!”

Mà ngay lúc nàng muốn chuyển sang hướng khác, lại không nhìn kĩ, đụng phải một người.

Lúc ngẩng đầu nhìn thấy một bộ mặt tràn đầy ý cười kia, Nhan Thế Ninh thiếu chút nữa muốn mở miệng. Bùi Cẩn thấy thế, vội vàng che miệng của nàng, sau đó nhanh chóng kéo nàng rời đi.

“Huynh buông tay ra!” Thấy đã đi thật xa, thằng nhãi này vẫn còn bụm miệng nàng, Nhan Thế Ninh vội hất ra, cả giận nói.

Bùi Cẩn nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được nở nụ cười: “Ta đã nói, đại tiểu thư của Nhan gia làm sao có thể là kiểu mẫu hiền lương thục đức, mà trong ấn tượng của ta, đây chính là tiểu sư tử răng nhọn móng sắc! A không phải, hiện tại phải là lão sư tử rồi!”

Nhan Thế Ninh nhìn vẻ mặt trêu tức của hắn, nhịn xuống kích động muốn đánh người.

“Nhưng cô cũng thật có nhã hứng, cư nhiên lại đi nghe lén, chẳng lẽ tịch mịch khó nhịn rồi hả?” Bùi Cẩn vẫn cười như gió xuân.

Ánh mắt Nhan Thế Ninh như đao, nhớ lại năm đó hắn thường lấy nàng mua vui, thu hồi lại vẻ mặt giận dữ, đưa ra một bộ dáng tươi cười: “Cửu vương gia nói đúng.”

Bùi Cẩn, con thứ chín của thánh thượng, năm nay hai mươi bốn, xưa nay luôn ôn hòa khiêm nhường, người đời gọi là Cửu Hiền Vương.

Nhưng Nhan Thế Ninh biết rõ, bốn chữ “ôn hòa khiêm nhường” thật sự cùng thằng nhãi này không có nửa văn tiền quan hệ! Đây chính là mặt ngoài ôn nhu văn nhã, bên trong lại đê tiện vô sỉ, thiên hạ đệ nhất dối trá mặt người dạ thú!

Đúng lúc này, hai người sau núi giả xong việc, vì để tránh nghi ngờ, thái tử đi ra trước.

Nhìn thấy hai người đứng ở chỗ không xa, trong lòng thái tử rơi lộp bộp.

Bùi Cẩn đã sớm thu hồi vẻ vô sỉ, mang lên vẻ ôn hòa: “Thập đệ sao lại ở đây? Thật là khéo.”

Nhan Thế Ninh thầm mắng: Thật xảo quyệt!

Thái tử nghe vậy biết bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “A, đệ vừa từ Thụy Khánh cung tới đây, sao các huynh cũng ở đây? Hai người các huynh đây là?”

“Ta đang muốn đi Thụy Khánh cung, không khéo gặp Nhan cô nương, muốn đi cùng nhau, liền tán gẫu chút thi từ. Nhan cô nương quả nhiên là tài mạo song toàn!” Nói xong, Bùi Cẩn đưa ánh mắt tán dương về phía Nhan Thế Ninh.

Miệng Nhan Thế Ninh bị rút gân, cười khan nói: “Cửu vương gia mới là tài hoa hơn người.”

Trời ạ! Không dối trá huynh sẽ chết sao! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.