Đây là lần đầu tiên Đồ Nương chạm đến được tính cách thực của Trúc Ngọc.
Thì ra bình thường nhìn hắn tuy ôn tồn lễ độ là thế, nàng nói sao thì làm vậy, không ngờ một khi tính cách nổi lên thì thậm chí còn mang theo một sự tàn nhẫn chết chóc không ngờ.
Tối hôm ấy nàng vất vả lắm mới làm dịu được bầu không khí xuống, nhưng không ngờ ngay sáng hôm sau hắn lại khôi phục lại như cũ.
Trúc Ngọc vẫn không để ý đến Đồ Nương, sớm hôm sau lại xách dao đi bán thịt, mà Đồ Nương thì liền ngốc tại nhà ngồi ôm miệng giếng xót xa cho đống bạc trắng bóng bị ném xuống hôm trước.
Nàng đã thử mọi phương pháp rồi, thậm chí còn lấy trộm cả cái vợt cá dài của nhà bên cạnh về để vớt, nhưng vẫn chẳng vớt được cái gì cả khiến cho nàng thiếu chút nữa thì nghi ngờ có khi nào bạc trắng bóng của nàng đã bị nước giếng bào mòn hết sạch rồi không.
Đồ Nương tiếc đến xanh cả ruột. Nàng chưa từng gặp người nào như Trúc Ngọc cả. Nửa câu không vừa ý một cái là cầm bạc ném. Một chút cũng không do dự.
Đồ Nương vớt nguyên cả buổi sáng, cuối cùng mệt đến nỗi ngồi bệt luôn bên miệng giếng.
Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền tới một trận ồn ào, có người tới. Nàng ngẩng đầu lên liền thấy bà mối đang dẫn hai con heo sang liền vội vàng đứng dậy ra đón.
"Ta chờ cô lâu lắm rồi đó, sao cô không sang dắt heo về? Hay là vì còn mải triền miên với phu quân nên quên luôn cả heo rồi?" Bà mối đuổi heo vào trong hậu viện, sau đó lau mồ hôi nói tiếp, "Vẫn là ta đây vác cái bộ xương già này chủ động mang heo đến tận cửa cho cô."
"Phùng Đại nương, bà vất vả rồi. Mau vào trong nhà ngồi." Đồ Nương vừa nói vừa mở cửa mời bà mối vào nhà, rót ra hai chén nước sôi mời bà mối.
Bà mối uống xong ngụm nước mới bình thường lại được. Sau đó lại nhìn trái liếc phải ngắm nhìn bài trí trong phong của cặp phu thê mới, không hề thay đổi gì cả, vẫn là cái bàn gỗ cũ kĩ đó. Đồ Nương này đúng là tiết kiệm quá rồi, dù sao cũng là tân hôn, sao lại không mời thợ mộc làm thêm hai bộ gia cụ mới chứ.
Đồ Nương cúi đầu thở dài. Từ sau khi tiếp nhận tiệm thịt, tiền đến nửa đồng cũng không để ra được bởi toàn bộ số tiền đều để cho đệ đệ đi học ở trường, hơn nữa củi gạo mắm muối cái gì mà không cần tiền chứ? Thừa ra được vài đồng đã là tốt lắm rồi chứ nói gì đến chuyện sắm thêm mộc cụ (gia cụ bằng gỗ)
"Haha, chuyện đó là chuyện của ngày xưa rồi." Bà mối cười nói, "Cô xem cô này, đệ đệ đã đi ở rể rồi, mà bây giờ cô cũng có cả phu quân nữa. Ngày sau mọi chuyện sẽ tốt dần lên thôi."
Đồ Nương gật đầu, lại nghĩ tới hôm qua tướng công phá gia nhà mình ném cả đống tiền xuống giếng, số tiền lớn đến mức có thể để nàng nở mày nở mặt với nhà Mã Tài Phùng ở chỗ rẽ kia, nàng liền ai oán nửa ngày.
Haizzz, nàng hối hận chết đi được a.
Bà mối thấy Đồ Nương vẫn nhăn mặt như cũ liền không ngừng truy vấn. Đồ Nương chính là không thể mở miệng nói chuyện ném bạc này, lại cũng không thể tránh được sự truy vấn của bà mối, cuối cùng đành nói qua loa có lệ, "Ta và phu quân....từ sau đêm tân hôn liền không làm lại chuyện kia."
Lời nói vừa thốt ra mặt nàng liền hết đỏ lại xanh, cái cớ này thật đúng là quá nhạy cảm rồi, nhưng nó quả thực cũng khiến Đồ Nương buồn rầu, nên cũng không thể coi là qua loa lấy lệ được.
Bà mối vỗ đùi, "Thì ra là chuyện này nha!" Sau đó liền thò mặt qua nhỏ giọng hỏi thăm, "Chẳng lẽ đối phương có bệnh kín gì ư? Tỉ như, không lê...."
Bà mối quá mức lộ liễu khiến mặt Đồ Nương đỏ rực, liên tục xua tay, "Không phải không phải, chàng ấy không có bệnh kín."
Bà mối lại trái suy phải nghĩ, cuối cùng nảy sinh chủ ý, "Vậy nhất định là do cô không chịu chủ động rồi, nên chủ động một chút mới tốt. Nữ nhân ấy à, đôi khi cũng nên học chút kĩ năng hồ mị câu người để có thể gợi lên dục vọng của nam tử nha."
"Gợi lên.....dục vọng của nam tử ư?"
"Chính là thế này...." Bà mối ghé sát vào tai nàng thì thầm.
Sau khi nghe những lời tâm tình nhỏ nhẹ của bà mối, mặt Đồ Nương đỏ rực, đỏ cứ như giữa trưa mà ra ruộng phơi nắng vậy, thậm chí đến cả cổ cũng đỏ, khiến mặt nàng nóng bừng, không ngừng lấy tay quạt mặt. Bà mối vừa thấy liền biết da mặt đối phương quá mỏng, mấy loại chuyện riêng tư này thực sự nói không lên lời được cho nên liền cười mấy tiếng, sau đó vỗ mông rời đi bởi nếu còn nói tiếp chắc Đồ Nương sẽ chết vì xấu hổ mất.
Nhưng trước khi đi, bà mối vẫn cố dặn lại nàng nên làm theo cách của mình một lần, nói không chừng phu quân nhà nàng sẽ cảm thấy hứng thú.
Đồ Nương đỏ mặt tiễn bà mối về, sau đó liền đi nấu cơm trưa cho Trúc Ngọc.
Nàng đứng từ xa nhìn Trúc Ngọc đang vung dao chặt thịt cho người ta. Dáng người cân xứng, khi làm việc cơ bắp như ẩn như hiện, da thịt trắng nõn như tuyết, gương mặt đẹp đến mức bất công, trên chóp mũi hình như còn có một lớp mồ hôi mỏng. Nàng nhìn một cái trong lòng liền có một thứ cảm xúc không tên tràn lan như cỏ dại, trong đầu không tự chủ hiện lên mấy chiêu mà bà mối chỉ dạy.
Nhận thấy những suy nghĩ bất thường của mình, Đồ Nương nhanh chóng lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, xách làn đi tới.
Lúc nàng đến nơi liền thấy bên cạnh đã sớm có một cái làn đặt ở đó, hình như có người đã nhanh chân đến trước. Nàng nhìn trái nhìn phải nhưng cũng không thấy ai, chỉ thấy cái làn đặt ở đó. Đồ Nương đang định dò hỏi liền nghe Trúc Ngọc nói, "Ta ăn rồi."
"Ta ăn rồi."
Lời này như một hạt mầm gieo vào lòng Đồ Nương, chôn trong đó là sự mất mát. Nàng ngây ngốc "nga" một tiếng, sau đó liền quay đầu rời đi. Trúc Ngọc không giữ nàng lại, nhìn dáng vẻ gục đầu ủ rũ của nàng, khóe miệng hiện lên một nụ cười,
"Chậm đã."
A? Đồ Nương xoay người lại, liền thấy Trúc Ngọc đang đứng ở trước quầy thịt trên mặt hình như có nụ cười nhàn nhạt.
Trời hôm nay rất đẹp, mặt trời rất rực rỡ, nhưng có rực rỡ đến mấy cũng không đẹp bằng một nụ cười nhợt nhạt của phu quân nhà nàng. Khóe miệng chỉ hơi cong lên một chút thôi nhưng cũng đủ khiến nàng ấm lòng. Mà ánh nắng kia, so với hắn, cũng chỉ là một vật làm nền mà thôi.
"Cầm làn về trả cho nhà Mã Tài Phùng." Trúc Ngọc duỗi tay đưa đồ qua, Đồ Nương ngơ ngác nhận lấy, sau đó sửng sốt một chút, vẻ mặt như mây mờ trăng tỏ.
Chút mất mát khi nãy biến mất hoàn toàn, nàng cầm làn hỏi, "Sao nhà Mã Tài Phùng lại đưa cơm trưa cho chàng thế?"
"Sáng nay đệ đệ nàng tới mua thịt, buổi trưa thuận tiện mang tới, còn bảo ta nói với nàng, mấy ngày nữa hắn phải rời nhà đi làm việc rồi, trước khi đi sẽ qua chào nàng một tiếng."
"Thì ra là như vậy." Nàng mừng ra mặt, "Vậy để ta cầm làn về trả cho họ."
Trúc Ngọc gật đầu, tiếp tục ở lại bán thịt, mà Đồ Nương thì xách làn với tâm trạng không tệ rời đi.
Đến nhà Mã Tài Phùng, nàng gọi đệ đệ ra lấy làn, rồi thuận tiện hỏi thăm tình hình đệ đệ làm việc ở tiệm vải như thế nào.
Đệ đệ thần thái sáng láng, ăn mặc một thân quần áo xa hoa, lôi kéo tay Đồ Nương nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, nhạc phụ nhạc mẫu đối xử với đệ rất tốt. Tỷ nhìn xem có phải đệ đã béo hơn rất nhiều rồi không?"
Đồ Nương nhìn đệ đệ nhà mình vừa quay một vòng, rồi ríu rít kể lại cuộc sống hàng ngày của mình, nghĩ thầm: ừm, thần thái không tệ, quần áo cũng rất tốt, khuôn mặt cũng hồng hào, đúng là có béo hơn nhiều rồi.
Thấy đệ đệ như vậy nàng cùng thầm vui trong lòng. Đệ đệ sống tốt như thế chứng tỏ sự lựa chọn của nàng khi ấy là không sai. Lăn lộn ở bên ngoài tiệm thịt đúng là rất không có tiền đồ, đệ đệ có một nơi chốn tốt, có thể trưởng thành một cách thật tốt, nàng cũng yên tâm rồi.
Hai người đứng ở cửa Mã gia hàn huyên hồi lâu, đệ đệ nàng lôi kéo muốn nàng vào nhà ngồi để hai người có thể nói chuyện được lâu nhưng Đồ Nương lại từ chói, chỉ đứng ở cửa dặn dò đệ đệ phải cố gắng chăm chỉ phấn đầu, trước khi đi nhớ đến chào tạm biệt nàng là được. Đệ đệ gật đầu đảm bảo, nói trước khi đi nhất định sẽ đến tận nhà để chào tạm biệt nàng.
Nhìn đệ đệ như vậy, Đồ Nương mới chợt bừng tỉnh, năm tháng trôi qua thật là nhanh, nếu có thể trôi chậm lại một chút thì tốt rồi. Người thân duy nhất trên đời này của nàng, mấy ngày nữa phải đi xa rồi, nàng quả thực vô cùng luyến tiếc hắn.
Sau đó Đồ Nương về nhà, buổi trưa sau khi đóng cửa lại vẫn luôn ở trong sân chiến đấu với cái giếng kia, mệt đến mức cả người đều là mồ hôi. Lúc Trúc Ngọc trở về vẫn thấy Đồ Nương đang ngồi bệt bên miệng giếng thở dốc, trên tay cầm một cây gậy trúc dài, một đầu cây gậy buộc một cái lưới nhỏ như lưới đánh cá.
Nhìn cảnh tượng này, mày Trúc Ngọc nhăn tít lại, bước nhanh đến đỡ Đồ Nương từ dưới đất trở về phòng, "Bạc ném đi rồi thì thôi, không cần phí công như vậy."
"Chàng không đau lòng nhưng ta đau lòng!" Nàng ai oán đáp.
Trúc Ngọc chỉ cười mà không đáp lại, xoay người vào phòng trong, trước khi đi còn nói với Đồ Nương đang nhìn cái miệng giếng một cách lưu luyến, "Cho dù nàng có vớt lên được thì ta cũng sẽ ném lại xuống."
"Chàng! Chàng.... Cái người này sao lại kì cục như thế chứ!" Đồ Nương tức giận chỉ vào Trúc Ngọc đang ngồi cạnh cửa sổ.
Chỉ nghe thấy Trúc Ngọc thản nhiên đáp lại một câu: "Đồ đã ném đi rồi, nào có đạo lý còn đi nhặt lại chứ."
Đồ Nương cuối cùng cũng từ bỏ, bởi nàng tin, Trúc Ngọc chính là nói được làm được.
Thật là, cả ngày hôm nay nàng loay hoay quanh giếng nước, đúng là phí công tốn sức mà.
Đồ Nương thầm than, ôm bộ mặt khổ qua đi vào phòng bếp đun nước cho Trúc Ngọc tắm. Chờ nước đun đủ nóng, nàng đột nhiên muốn trả thù Trúc Ngọc một chút, cho nên liền cố tính không pha thêm nước lạnh mà cứ thể đổ nước nóng vào cho Trúc Ngọc tắm. Trúc Ngọc đóng cửa lại, đứng bên thùng tắm thò tay vào sờ nhiệt độ nước một chút, cũng không hề oán giận, cởi xiêm ý bước vào, tắm xong thì mở cửa ra để Đồ Nương vào tắm.
Đồ Nương liếc nhìn làn da có hơi phiếm đỏ của Trúc Ngọc, có chút chột dạ nghiêng người đi vào, đóng cửa lại, sau đó liền cởi đồ tắm lại nước tắm của hắn.
Nhưng vừa mới chui vào thùng tắm, Trúc Ngọc liền mở cửa đi vào. Lưng nàng cứng đờ, hơi chìm người xuống, hai tay làm dấu che trước ngực, không biết hắn tiến vào để làm gì, bởi rõ ràng lúc nãy nàng đã đóng cửa rồi.
Trúc Ngọc xách một xô nhỏ đứng bên cạnh thùng tắm, nhìn người đang che ngực trong thùng, ánh mắt vô cùng ôn hòa, giơ xô nhỏ lên đổ nước vào.
"Nước hơi nóng một chút, ta sợ nàng bị bỏng."
"A.... Ừ....." Đồ Nương thấp giọng đáp. Trúc Ngọc đổ nước xong liền ưu nhã xoay người xách xô nhỏ rời đi, còn thuận tiện đóng cửa lại. Đồ Nương đắm mình trong thùng tắm, cảm thấy mình đúng là lòng dạ hẹp hòi, trong lòng vô cùng ảo não.
Đồ Nương cảm thấy độ ấm của nước giảm xuống nhanh chóng, cho nên cũng không dám ngâm lâu, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, trong lòng vô cùng cảm kích Trúc Ngọc, cảm thấy đối phương đối với mình thật đúng là một phu quân mẫu mực.
Cho nên nàng liền làm một bàn đồ ăn thật ngon cho Trúc Ngọc, một là muốn đền bù tiếc nuối lúc trưa mang cơm đi mà hắn không ăn, hai là để cảm ơn đối phương săn sóc nàng tỉ mỉ như vậy. Sau khi ăn xong, nàng liền vụng trộm cầm ngân lượng lên đi ra ngoài.
Trúc Ngọc thấy vậy liền hỏi nàng muốn đi đâu, Đồ Nương liền tùy tiện nói ăn xong muốn ra ngoài đi dạo một lát để rèn luyện thân thể.
Ra khỏi ngõ nhỏ nhà mình, Đồ Nương đi tới nơi phồn hoa nhất Yên Thành, nhìn quầy hàng tấp nập trong chợ đêm, giảm dần tốc độ tìm món đồ mình muốn.
"Đồ Nương, mua một cái thỏ ngọc ôm đào không?" Một người bán hàng rong ngăn Đồ Nương lại, xốc cái làn trúc lớn của mình lên cho nàng xem những món ăn vặt của mình.
Thỏ ngọc ôm đào này, kì thực chính là dùng gạo nếp đồ chín rồi nặn thành hình tròn, lại dùng kéo cắt thành hai cái tai thỏ, dùng táo đỏ thay đào, để cho thỏ ôm vào trong ngực. Thứ đồ ăn này trước đây nàng thường xuyên mua cho đệ đệ nên đã sớm quen thuộc với người bán hàng rong này, chỉ là mấy năm gần đây thì không còn ăn món này nữa.
Cho nên Đồ Nương vừa nhìn thấy món này thì lại hoài niệm, liền rút ra hai đồng tiền, "Cho ta hai cái, gói vào hai túi giấy giúp ta."
Người bán hàng rong đưa cho nàng hai túi giấy, nàng cất một túi vào lòng, một túi còn lại thì bỏ ra vừa đi vừa ăn luôn. Nàng lại tiếp tục tìm kiếm trong đống hàng rong, chợt thấy cách đó không xa có một quầy hàng nhỏ, trên bàn bày đày những đồ gia dụng nhỏ của nữ nhi. Đồ Nương nhanh chân bước đến, nhìn chằm chằm vào đại nương bán hàng, hỏi: "Ở đây có bán sơn móng tay không?"
"Nha, Đồ Nương muốn mua sơn móng tay sao? Đương nhiên là có rồi." Đại nương bán hàng rong khom lưng lấy từ trong túi vải bố lớn lấy ra một bao phấn sơn móng tay: "Hồng thiên tằng, nhưng là màu đỏ. Cô về nhà lấy phấn này hòa với nước thành dạng hồ, sau đó dùng vải đắp lên tay, để khoảng mấy canh giờ là được."
"Ta biết rồi, cảm ơn đại nương." Nàng trả tiền xong lại đi tới một quán khác chọn mấy đồ dùng nhỏ của nữ nhi như son môi, trâm cài và mấy thứ linh tinh khác rồi thanh toán một lượt. Trên đường trở về Đồ Nương vừa đi vừa nghĩ đến phương pháp mà bà mối nói, mặt liền nhanh chóng đỏ lên, che mặt xấu hổ.
Trong lòng nàng cũng không biết, bỏ ra nhiều tiền để mua mấy đồ vật này như vậy, đến cuối cùng có tác dụng thực hay không.