Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 101: Phiên ngoại ba





Thời tiết tháng chín khá oi nồng làm cho người ta khó chịu, lại dễ nổi nóng.
Trong phòng ngủ lầu hai của một ngôi biệt thự trên núi, buổi sáng ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, lan tỏa khắp gian phòng ngủ tĩnh lặng hơn 10 mét vuông.
Trên giường, một bàn chân nhỏ múp míp gác lên cổ vị mỹ nữ tóc dài, bàn chân béo ị còn lại đạp vào mặt của vị mỹ nữ đó.
Tay phải của vị tóc quăn cạnh bên lại bị một cái đầu nhỏ đáng yêu gối lên. Đứa nhỏ này xem ra khoảng chừng hai hoặc ba tuổi, tướng mạo so với hai người phụ nữ trên giường đến mấy phần giống nhau.
Dường như bàn chân béo múp ép cái cổ đến nỗi cô thở không được, cô cựa đầu phát hiện thấy bên cạnh còn có một bàn chân béo tròn khác. Xoa xoa hai mắt, cô đã quen với tình huống này.
Sau một hồi lâu, rốt cục cũng mở được đôi mắt đang buồn ngủ ra. Nghiêng đầu qua chỗ khác, nhẹ nhàng đem bàn chân nhỏ trên cổ mình lấy ra. Xoay người sang bên phải ngồi dậy. Cô dịu dàng ôm lấy đứa nhỏ đáng yêu, đưa tay vén mái tóc tua tủa trên trán vị mỹ nữ tóc quăn bên cạnh.
"Tư thế ngủ của con càng ngày càng giống em." Động tác nhẹ nhàng của cô đánh thức người tóc quăn bên cạnh, nàng mở mắt ra thâm tình nhìn người đang ôm con gái.
"Giống em khi nào, em khi nào thì ngủ tệ như vậy." Nàng tựa hồ không phục, chu cái miệng nhỏ nhắn, cong cong có vẻ tức giận.
"Tiểu Hề Hề, em chẳng lẽ không lúc em vừa chuyển đến ở chung mấy ngày hay sao? Tư thế ngủ của em thực sự là 'Tao nhã' không thể 'Tao nhã' hơn."
Nghe Quan Di Tình cười nhạo mình, Xa Vân Hề vô lực phản bác, đó là sự thực, tư thế ngủ của mình lúc trước thật sự không phải dùng từ "Tao nhã" để hình dung.
"Tình nhắc hoài, đó là ngày xưa, bây giờ em có như thế đâu. Tư thế ngủ của em bây giờ còn đẹp hơn Tình."
"Có thật không? hay là em vì bất đắc dĩ. Chứ không phải là vì Khiết ngủ ở đây nên em mới sợ đè chết con, đó mới là sự thật."
Quan Di Tình sẽ không tin tưởng Xa Vân Hề đã sửa đổi tật xấu, mấy năm qua nếu không có con gái, tư thế ngủ của người này không chừng hết nơi cứu vãn rồi. Sớm biết vậy mình đã chụp hình lại làm chứng cứ.
"Được rồi, vợ nói cái gì thì là cái đó đi. Hôm nay ngày đầu con đi nhà trẻ mà giờ này còn ngủ nướng. Ai bảo tối hôm qua chơi đùa tận khuya giờ chưa tỉnh được."
Nhớ lại con gái tối hôm qua vui vẻ hỏi này hỏi kia hoài, Xa Vân Hề đầu đau gần chết, một đứa trẻ mới hai hơn tuổi, ở đâu ra nhiều câu hỏi tại sao như vậy chứ.
"Tôi đi làm điểm tâm, em một hồi mặc quần áo cho Khiết. Đừng ngủ nướng nữa, một lát đưa con đi học xong thì về ngủ."
Xuống giường, Quan Di Tình mãi dặn dò Xa Vân Hề, nhiều chuyện cần phải làm, cô không tin tưởng Xa Vân Hề sẽ nhớ hết.
"Sẽ không, Tình đi đi. Một lát em mặc quần áo rửa mặt cho con."
Xa Vân Hề thúc Quan Di Tình nhanh một chút rời đi, kỳ thực nàng cũng muốn ngủ, nhưng nhớ tới lời hứa hẹn với con gái đêm qua, nàng dù mệt mỏi cũng không dám ngủ.
Hơn một giờ đồng hồ sau, Quan Di Tình làm xong điểm tâm, từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy một tiểu búp bê béo béo hướng cô chạy đến.
"Mẹ, con đói, con muốn ăn cơm... cơm."
Quan Di Tình ngồi xổm ôm lấy con gái, nghe tiếng nói non nớt, ôn nhu vỗ vỗ sau lưng con, nhẹ giọng nói rằng.
"Khiết, chờ thêm chút nữa, mẹ đem thức ăn ra là có thể ăn."
"Chà chà, Tình xem coi, vì sao con gái xưa nay không làm nũng với em, suốt ngày đối với em trưng ra dáng vẻ đại nhân đại lượng, thật là đãi ngộ đặc biệt."
Xa Vân Hề khoanh tay trước ngực, một mặt ý cười chăm chú nhìn hai mẹ con đang ôm nhau. Trong lòng có chút oan ức, nhưng lại rất vui mừng.
"Em đàng hoàng một chút là được rồi, đừng có tính khí trẻ con như vậy. Khiết còn nói em giống hài tử đó nha. Haha, em vào nhà bếp bưng thức ăn ra đi."
"Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ."
Xa Vân Hề hành quân lễ, trực tiếp đi tới nhà bếp.
"Mẹ, mẹ nhìn xem mama giống em bé chưa. Khà khà."
Quan Sương Khiết ôm cổ Quan Di Tình ngồi trọn trong lòng cô cười haha vui vẻ nhìn Xa Vân Hề đi vào nhà bếp.
"Con đó, không được bắt nạt mama, nếu không mama không dạy cho con đàn piano nữa."
Quan Di Tình dùng tay chỉ chỉ vào trán con gái, có lúc thật sự không quản được con. Lúc Khiết nghịch ngợm sẽ biến trong nhà thành một bãi chiến trường, lúc con yên lặng lại giống một tiểu nữ vương.
"Dạ, con không ăn hiếp mama."
"Hai người nói xấu mama cái gì, mama nghe hết đó nha."
Đặt thức ăn xuống bàn, Xa Vân Hề nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp của Quan Sương Khiết. Bị con gái ức hiếp là sự thật, nàng đã chấp nhận sự thật này rồi. Bị vợ ăn hiếp, hiện tại lại bị con gái ăn hiếp, đây gọi là cái số.
"Nghe thấy con cũng không sợ, mama, hôm nay con đi học, đi sớm một chút?"
Mama chậm chạp, làm việc chậm rì rì, Tiểu Sương Khiết trong lòng biết hết nhé. Hôm nay là ngày quan trọng đến trường, nàng không muốn đến muộn lưu lại hình tượng xấu trong lòng bạn học.
"Ôi, tiểu nha đầu này, con đây là ở ghét bỏ mama sao? Chúng ta cùng đi với Nhất Lãng, làm sao mà muộn?"
Con gái quỷ kế, Xa Vân Hề sao không hiểu. Ngày hôm qua nàng đã rủ Nhĩ Nhã cùng đi, không lo muộn.
"Dạ, có dì Nhĩ Nhã, liền sẽ không đến muộn."
Nghe con gái mình nói lời này, Xa Vân Hề mình trong lòng con gái có bao nhiêu là hảo cảm.
"Nhanh nhanh ăn sáng đi."
"Dạ "
Ba người bắt đầu dùng điểm tâm, mới vừa ăn vài miếng, Xa Vân Hề tựa hồ nhớ tới điều gì, ngẩng đầu lên nhìn Quan Di Tình nói rằng.
"Vợ, chuyện cửa hàng cà phê xử lý xong chưa? Đây là chi nhánh thứ mấy rồi? Tình đừng có liều mạng, chúng ta không thiếu tiền xài. Không nên cùng Đường Mạc Dao suốt ngày so kè, Tình xem hai người đó, Nhĩ Nhã than vãn cùng em, nói Mạc Dao khổ cực trăm bề. Hai người cứ tranh nhau mở chi nhánh làm gì."
Xa Vân Hề trước sau không hiểu hai cái người này tại sao cứ phải phân cao thấp. Từ khi đôi mắt Quan Di Tình trị khỏi, cô liền chuyên tâm quản lý tiệm cà phê. Từng chi nhánh cứ mở ra mở ra. Quan lão gia tử tới lui mấy bận, Quan Di Tình vẫn không chịu về Quan gia.
Trưởng lão Đường thị cũng chạy xuôi ngược mấy chuyến, Được Mạc Dao cũng chẳng hề quan tâm. Cửa hàng bán nhạc cụ lần lượt mở ra chi nhánh, lại mở thêm chi nhánh. Hai người họ mới mấy năm, chi nhánh cà phê hay nhạc cụ đều đã mười mấy cái, cũng không biết mở nhiều như vậy để làm gì, có phải là chuẩn bị nấu canh uống.
"Tôi không muốn bại bởi người phụ nữ kia, chúng ta hiện tại mở ra mười tám cửa hàng, không nhiều không ít. Tôi muốn vượt qua mặt Đường Mạc Dao, bại dưới tay cô ấy, thật không còn mặt mũi."
"Được rồi, hai người đừng làm quá là được. Sức khỏe mới trọng yếu, mấy thứ khác là phù vân." Xa Vân Hề không muốn tranh cãi nữa, dù có cãi, cuối cùng vẫn là mình làm hòa.
"Mẹ, con muốn học chung lớp với Nhất Lãng, như vậy con mới có thể bảo vệ nàng."
Nhìn dáng vẻ con gái như một tiểu đại nhân, Quan Di Tình cảm thấy buồn cười. Con gái của mình sẽ không trưởng thành sớm đi, nếu như vậy, mình và tiểu hề hề phải khổ rồi.
"Con vì sao phải bảo vệ Nhất Lãng, Nhất Lãng là chị, cũng cao hơn con a?"
Nhắc đến Đường Nhất Lãng, con gái của Đường Mạc Dao, Quan Di Tình đúng là rất yêu thích. Tính cách phần nhiều là giống Lục Nhĩ Nhã, ngoại trừ tướng mạo có sáu phần giống Đường Mạc Dao, những điểm khác thì không giống, thiên phú đàn dương cầm muốn hơn so với con gái mình. Con gái của mình thông minh khôn khéo, cả hai đúng là cực phẩm.
"Bởi vì có người hay bắt nạt nàng, con muốn phụ trách bảo vệ nàng cả đời. Nếu ai dám bắt nạt nàng, con sẽ đánh người đó nàng."
Tính tình trẻ con, chỉ là thái độ kiên định này, cũng như một loại hứa hẹn.
Xa Vân Hề cùng Quan Di Tình nghe con gái mình nói cảm thấy rất bất ngờ, sau đó hai người nhìn đối phương nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Xa Vân Hề lái xe mang theo Quan Sương Khiết đến nhà Lục Nhĩ Nhã cách đó không tới 50 mét, vừa tới đã nhìn thấy Lục Nhĩ Nhã dắt Đường Nhất Lãng đi ra.
"Nhất Lãng."
Tiếng gọi vang vọng toàn bộ tiểu khu, Quan Sương Khiết vừa nhìn thấy Đường Nhất Lãng, lại như nhìn thấy người mình yêu thương, nhanh chóng chạy tới.
"Khiết "
Giọng nói ngọt ngào ưu mỹ như tiếng hót chim hoàng oanh.
"Này hai đứa, vừa thấy mặt đã không xem chúng ta là mẹ."
Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ, Xa Vân Hề cũng coi như biết cái cảm giác 'có vợ liền quên mẹ'..
"Nhìn hai đứa nó ghét chưa kìa."
Con gái của mình cũng thích con gái Xa Vân Hề, cái này có lẽ nên gọi là duyên. Những bạn nhỏ khác cùng nàng chơi, nàng đều không chơi cùng người ta, nếu như cứ quấn quít lấy nàng, nàng liền tức giận. Nhưng mà đối với con gái Xa Vân Hề thì khác, nàng chưa hề bảo rằng chơi chán hoặc là giận dỗi. Quả thực thật tốt.
"Haha, có thể đi được rồi. Chúng ta đi thôi, hai người lên xe lẹ lên."
Nói xong hai người mang theo hai con cùng lên xe.
"Hai con đi nhà trẻ không được đánh nhau cùng bạn khác có nghe không?" Lục Nhĩ Nhã ngồi ở ghế sau nhìn hai trẻ nói chuyện không biết trời đất, nhẹ giọng nói. Hai đứa thân thiết như thế, người khác sẽ đố kỵ, nàng sợ hai đứa phải chịu thiệt.
"Dì Nhĩ Nhã an tâm đi, chúng con sẽ không đánh nhau. Nếu như những bạn khác bắt nạt thì chúng con làm sao bây giờ?"
Không thể đánh bạn, nhưng nếu như mình bị đánh, lẽ nào không đánh trả?
"Chuyện này..."
Bất thình lình bị hỏi ngược lại, Lục Nhĩ Nhã ngây người nhìn hai con. Trẻ nhỏ vì sao có nhiều chuyện đến thế?
"Nhĩ Nhã, cô đừng lo lắng, các con sẽ biết cách. Khiết, các con phải biết đúng sai, hạn chế đánh nhau là được."
Con của mình mà bị đánh, Xa Vân Hề không nhẫn nhịn được, coi như mình không truy cứu, vị kia nhà mình, với tính khí không chịu thiệt của Di Tình, chắc chắn sẽ không để con gái của mình ủy khuất.
"Được rồi, các con ở trường phải cùng bạn bè hòa thuận nha."
"Dạ, chúng con sẽ."
Mười mấy phút sau, Xa Vân Hề lái xe đến vườn trẻ. Tới đó, hai người đem hai con giao cho cô giáo phụ trách, đứng nhìn một chút cả hai cũng bước ra khỏi trường.
"Thời gian thoi đưa, các con vậy mà đã đến tuổi đi học, thật nhanh a. Nhớ đến lúc vừa chào đời nhỏ xinh đến nỗi không dám chạm vào. Hiện tại đây? Đã lớn như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh."
Đứng trước cổng trường nhìn các con, Xa Vân Hề đột nhiên cảm khái.
"Ừ, chúng ta càng ngày càng già, mà các con càng ngày càng trưởng thành. Chúng ta cũng có thể cảm thấy vui mừng, đời này liền như vậy hạnh phúc."
Lục Nhĩ Nhã nhìn Xa Vân Hề, nàng cũng biết Xa Vân Hề đang nghĩ gì.
"Chúng ta đời này hạnh phúc, còn lại chính là chúc phúc cho cuộc đời các con, hạnh phúc của các con sau này chính các con phải tự mình bảo vệ, chúng ta không cần bận tâm, không phải sao?"
"Ân, con cháu tự có con cháu phúc, chúng ta đi thôi."
Hai người xoay lưng rời đi, gương mặt tràn đầy nụ cười mãn nguyện.


P/s: Vậy là hoàn. Bắt đầu sang tuần có lẽ mới edit bộ Duyên Kiếp của Tuyệt Ca. Dự định edit bộ cổ đại nhưng hiện bản Raw của Vương Gia đi thong thả lại thiếu mất 2 chương quan trọng nên chưa thể edit. Thân ái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.