Phu Nhân Vạn An

Chương 2




Hôm nay, Ngọc Tuyền dược trang có hỉ sự, đèn lồng đỏ treo cao. Ban nãy còn có một trận mưa phùn, nhưng hết mưa, khách khứa lại chật đại sảnh, hồ hởi chúc mừng, cùng chờ đợi tân lang tân nương bái đường. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy đoàn người đón dâu trở lại.

Tộc trưởng Quý tuy rằng làm bộ vui vẻ tiếp khách, mỉm cười hàn huyên. Nhưng nét tươi cười đã có chút xấu hổ, không chỉ đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, mà trong lòng ông đang rất bồn chồn, lo lắng. Rốt cuộc là đang làm cái gì a, ngày giờ tốt lành đều đã trôi qua mất rồi!

Rốt cuộc ngoài cửa cũng truyền đến tiếng pháo mà mọi người đang nghển cổ chờ đợi. Quý gia bà cố nội Cao Hồng nhất thời thở ra nhẹ nhàng, hướng chú rể ra lệnh: "Lễ nhi, nhanh đi ngênh đón tân nương a."

Quý Duy Lễ hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt tuấn mỹ phi phàm, dời từng bước đi đến trước cửa ngoài.

Thấy thế, lão Quý gia Cao Hồng tâm vốn ung dung bỗng căng thẳng, nước mắt chực trào ra. Cháu gái vẫn ở bên hầu hạ lập tức an ủi bà: "Bà nội, hôm nay là ngày vui của ca, không nên khóc nha!"

Quý Tinh Tinh xinh đẹp nói xong, lại nhìn về phía cha mẹ. Xem, quả thực trong mắt bọn họ cũng đang rưng rưng nước mắt, thật là!

"Cha, nương, ca đối với hôn sự định ước này không vừa ý, sắc mặt của hắn đã đủ khó coi, các người nếu còn như vậy, sẽ làm khách nhân chê cười."

Quý Nhân Hào cùng Tào Huyên vừa nghe, vội vàng hít sâu. Đúng vậy, hôn sự này là do ngàn vạn cầu, bỏ ra bao nhiêu tiền bạc mới cầu được, bọn họ nên vô cùng cao hứng mới phải. Nhưng vừa thấy con trai bước từng bước từng bước khác thường, lại thấy những khách nhân không giấu diếm ánh mắt thương hại, bọn họ liền nhịn không được vì hắn đau lòng.

Quý Duy Lễ lê chân, bước ra ngoài của lớn, nhưng lại chỉ thấy kiệu hoa, không thấy chiêng trống, đoàn người bưng đồ cưới đâu, hơn nữa người khiêng kiệu vốn cường tráng khỏe mạnh mà sắc mặt lại trắng bệch, thở hồng hộc.

Tổng quản vừa thấy thiếu chủ đi ra, vội vàng đến cạnh hắn, khẽ nói bên tai.

Quý Duy Lễ vừa nghe, sắc mặt khẽ biến. Khó trách một hàng đội ngũ đón dâu ít nhất cũng hai mươi người nhưng giờ phút này, bà mụ mụ không thấy đâu ngay cả nha hoàn cũng không thấy dạng.

"Ngươi xử lý rất khá, đừng kinh động khách quan trong trang." Quý Duy Lễ cũng không hy vọng kiệu hoa cũng biến mất dù rằng hắn không hài lòng hôn sự này.

Hắn hờ hững nhìn về phía kiệu hoa, lại nhìn đến tổng quản vội vàng kêu vài nha đầu ra hỗ trợ, muốn các nàng đem tân nương tử rời kiệu.

Khi một nha đầu hạ kiệu, nâng rèm, một tân nương thân ảnh hồng rời kiệu, đem theo hồng màu trên tay.

Khang Mộc Vân phủ khăn đỏ nắm chặt hồng màu, nỗi khiếp sợ vẫn còn, nhưng hiện tại biết bọn thổ phỉ không có cơ hội thương tổn nàng. Nàng rốt cục nhất tưởng đến kiếp này sẽ không toàn mạng thế nhưng hóa ra nàng vẫn là cao mệnh.

Nàng âm thầm "ói" ra hơi dài, kỳ thật, dọc theo đường đi lắc lắc, mạo hiểm vạn phần, nàng giờ phút này còn có điểm choáng váng, mà trên đầu đỉnh mũ phượng lại nặng chết người, có đôi lúc, nàng đã muốn đem nó lấy xuống. (Kat: ta vốn muốn đổi từ "ói" kia, nhưng nghĩ để vậy mới hợp với Vân tỷ ah. Vân tỷ: trừng mắt)

"Thiếu phu nhân, đi cẩn thận."

Bọn nha hoàn cẩn thận dặn dò, mà ở phía bên kia hồng màu được nắm trên tay của kẻ mặt không chút thay đổi Quý Duy Lễ.

Đôi tân lang, tân nương rốt cục bước vào phòng. Trong nhà trưởng bối sợ lầm ngày tốt giờ lành, vội vàng thúc dục, hai người rất nhanh bái đường thành thân. Mọi người lập tức vỗ tay như sấm, đưa vào động phòng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Khang Mộc Vân liền phát hiện chỉ có chính mình vào tân phòng, bốn phía yên tĩnh. Ngẫu nhiên, mới có thể nghe được xa xa truyền đến một chút âm thanh huyên náo.

Không quá lâu sau, lại có người đi vào, trong phòng lập tức tràn ngập mùi hương đồ ăn. Nhưng lập tức cửa phòng lại đóng lại, lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

Không có người? Phiá dưới khăn đỏ, con mắt sáng vòng vo chuyển, thân thủ lặng lẽ xốc khăn trùm đầu lên một góc, chỉ thấy trên bàn trải khăn một bàn hảo đồ ăn, đang muốn đánh giá khung cảnh xa lạ, âm thanh nói chuyện từ xa đến gần –

"Ngươi cùng tân nương hảo hảo dùng bữa, nghỉ ngơi, khách khứa trong gia trang, ta với ngươi cha hội tiếp đón."

Là giọng nói rất ôn nhu của nữ nhân, Khang Mộc Vân nghĩ vậy.

"Biết."

Nàng sửng sốt, đây là thanh nam âm trầm thấp lạnh lùng, nghe tới có cảm giác không thoải mái, không nghĩ tới người như vậy cũng là trượng phu của nàng. Nàng trừng mắt nhìn, có điểm ngoài ý muốn, như thế nào cùng lời đồn đãi lại không giống? Tim đập mạnh và loạn nhịp, một người thân ảnh cao lớn đã đi vào cửa, nàng vội vàng lùi về, khăn đỏ hạ xuống, thu lại tầm mắt.

Quý Duy Lễ đẩy cửa mà vào, xoay người, lại đóng cửa lại. Gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia phiền chán, buồn một hồi lâu, mới tâm không cam lòng tình không muốn xoay người dừng lại ngồi ở giường tân nương.

Đây là đêm động phòng hoa chúc của hắn, long phượng hỉ chúc sáng lấp lánh, tân phòng nội vui sướng. Giờ đang là đầu đông, ban đêm vi lạnh, bốn phía còn thả vài chậu than để giữ ấm. Nhưng buồn cười là, hắn một chút cũng không có cảm giác được nửa điểm không khí vui mừng hoặc ấm áp.

Người hắn muốn kết hôn cũng không phải tân nương trước mắt. Càng thật đáng buồn là, hắn muốn kết hôn với nữ nhân khinh thường hắn!

Hảo im lặng! Khang Mộc Vân khẩn trương nghe chính tiếng tim mình đập, mười ngón tay run run quấn lấy nhau, không ngừng nuốt nước miếng, như thế nào không nửa điểm động tĩnh?

Không khí nhất thời ngưng trệ, nàng sẽ không thở nổi, chỉ có thể càng không ngừng hít vào, thở ra, hít vào, thở ra. (Kat: Vân tỷ có khiếu tập thể dục ah ^^)

Rốt cục, Quý Duy Lễ cầm lấy hỉ xứng trên bàn, từng bước từng bước đi vào bên cạnh nàng, trực tiếp bóc hỉ khăn. Lập tức hiện ra trước mắt hắn là một đôi mắt mượt mà trong suốt.

Đồng thời, Khang Mộc Vân cũng kinh ngạc trừng mắt, nín thở nhìn chú rể mặc quần áo hồng bào. Hảo tuấn, hảo tuấn nam nhân a, ngũ quan của hắn tuấn nhã, hàng lông mày sắc đậm, con ngươi đen thâm thúy như đêm mang vẻ xa xôi hờ hững, cái mũi cao thẳng, bạc môi mỏng, cái cằm kiên nghị nhìn rất ưa mắt. (Kat: ôi mới)>

Nàng không hiểu, càng há hốc mồm, nam nhân như vậy cần tiêu tiền mua nữ nhân sao?

Quý Duy Lễ cũng hoàn toàn không dự đoán được tân nương của hắn dám nhìn chằm chằm đánh giá chính mình.

Cho dù là hắn từng gặp qua nữ nhân đều không dám nhìn thẳng hắn lâu lắm. Hắn lại có tật ở chân, càng không có nữ nhân dám cùng hắn đối diện. Tuy rằng hôn sự này làm cho hắn phi thường bất mãn, nhưng không thể phủ nhận, nàng với quần áo, mũ phượng, khăn quàng trên vai trông thật hấp dẫn. Đôi lông mày tựa lá liễu, hai tròng mắt linh hiệt, gò má nõn nà, môi giống như hồng anh, thật là một mỹ nhân ah!

Nhưng nàng vẫn là nữ nhân, mà hắn chán ghét, không hề tin tưởng nữ nhân! (Kat: Lễ ca, ca thật biết làm người khác mất hứng)

"Ăn cái gì đi."

Hắn hờ hững nói, liền xoay người đi đến trước bàn dùng cơm. Nhưng hắn một bước, một bước đi, phía sau lại yên tĩnh không tiếng động. Hắn lạnh lùng quay đầu, liền nhìn đến nàng đang tròn mắt kinh ngạc thẳng trừng mắt nhìn chân của hắn.

"Có vấn đề?"

Khang Mộc Vân lắc đầu, vội vàng đáp:"Không có." Nàng lo lắng chống lại đôi mắt đen. Nàng tự hỏi thầm, chính là, làm sao có thể vậy? Hắn như vậy là một nam nhân tuấn nhã khí khái a!

Có lẽ chính là nguyên nhân này, mới tiêu tiền mua nữ nhân đi, nhưng đã có ba bốn nàng vợ hầu không phải sao? Còn muốn lấy thêm nhiều vợ, hay muốn nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc khí?

Nàng xem hắn lạnh lùng quay người lại, đem hỉ xứng phóng mạnh xuống bàn, ngồi xuống, cầm lấy chén rượu, ngửa đầu liền uống.

Nàng bất an tiêu sái đến bên người hắn. Thấy chén rượu của hắn không còn, vội vàng lại thay hắn châm một ly, lại vì chính mình rót đầy cái chén sau. Lúc này mới ngồi xuống.

"Phu quân?" Lòng của nàng khẽ run rẩy "Ngày sau, mong ngươi chiếu cố nhiều hơn."

Hắn cười lạnh, lại cầm lấy cái chén ngửa đầu uống xong.

Tâm tình không tốt? Kia nàng cũng không có biện pháp, nàng bị chính Nhị nương mình bán đi. Nghĩ nghĩ, nàng cũng cầm lấy cái chén giống hắn dũng cảm uống một hơi cạn sạch. Nhưng khi rượu chảy qua yết hầu, nàng bị nghẹn, ho sặc sụa:"Khụ khụ khụ, này là cái quỷ gì!"

Nàng vội vàng ngã chén trà, liên tục uống lên vài ngum, lại đưa đầu lưỡi ra, hít thở khí vào. Trời ạ, đều mấy tháng thiên, còn có thể như vậy đổ mồ hôi, nàng trực tiếp lấy tay áo lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán.

Quý Duy Lễ nhướng mắt, nhìn nàng liên tiếp làm động tác như trẻ con, rất khó tưởng tượng đây là bà nội ngàn chọn vạn tuyển lại nện xuống số tiền lớn, ra đến phía nam mua thiên kim về làm dâu.

Hô! Nàng như thế nào đem chính mình khiến cho mệt mỏi quá a. Nàng vẫn nghĩ đến làm tân nương thực thảnh thơi, trừ bỏ hầu hạ chú rể….. Sắc mặt của nàng phi biến, đột nhiên ý thức được chính mình không phải một chỗ nha! (Kat: cái này muội đồng ý với Vân tỷ nha. Lễ ca: có không thảnh thơi là nàng không thảnh thơi, liên quan gì ngươi? Đi chỗ khác chơi! Kat: Ủy khuất, lếch thếch bỏ đi)

Nàng xấu hổ buông tay áo, cố gắng tươi cười,"Ta giúp phu quân gắp rau?" Đây là Nhị nương dạy bảo nàng, nếu không khí không sai, còn có thể uy trượng phu ăn cái gì, thử xem hắn biểu tình của hắn, bởi nàng thật sự không dám mạo phạm.

"Không cần." Hắn đáp rõ ràng.

Nàng có điểm kinh ngạc trừng mắt nhìn, xem ra phu quân của nàng tựa hồ không thế nào hảo ở chung!

Quý Duy Lễ tùy ý ăn chút thức ăn, sau đứng dậy đi đến bên giường, cởi quan mạo, hồng bào, ngồi ở giường thượng, cúi người chuẩn bị muốn cởi giày.

Hắn muốn ngủ? Nàng chỉ vừa mới động chiếc đũa nha! Mặc kệ, trước gắp khối thịt đến miệng, tiếp theo vội vàng đứng dậy, vội vàng chạy đến bên giường, chiếu Nhị nương giáo như vậy, ngồi xổm xuống, giành trước từng bước thay hắn cởi giày.

Thẳng đến giờ khắc này, Quý Duy Lễ vốn lạnh lùng thâm trầm biểu tình mới có biến hóa. Hắn nhướn mày, hoang mang nhìn nàng.

Nghe nói cá tính của nàng kiêu căng, nhưng là, giờ phút này nàng lại quỳ hai đầu gối xuống hầu hạ hắn. Một chút cũng không thấy mềm mại quý phái, quái, cá tính làm sao có thể nói sửa liền sửa?

Khang Mộc Vân đem giày phóng tới một bên, vô cùng cung kính đứng dậy, trái tim bắt đầu bồn chồn. Nhị nương từng cùng nàng nói qua, chú rể sẽ cởi mũ phượng cho nàng, kéo khăn quàng vai trên người nàng, ôm nàng trên giường lại thân lại sờ, nhưng như thế nào…… Nàng nhắm mắt lại đã lâu, sự tình gì cũng không có phát sinh?

Nàng mở một con mắt trộm ngắm, lập tức trừng mắt ngạc nhiên, phát hiện hắn thế nhưng chính mình trên giường ngủ trước. Như thế nào cùng Nhị nương nói cũng không giống nhau, kế tiếp nàng phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chính mình phải … tới sao? (Kat: *mắt sáng rực* ta chờ cảnh hay ah)

"Nhị nương nhận tiền của người ta, là muốn đi còn ngươi chết đi cha ngươi sẽ như thế nào, ngươi cũng không thể hồi ý, bằng không Nhị nương đến lúc đó biết đi đâu kiếm ra tiền trả!"

Khang Mộc Vân trong đầu hiện lên lời nói của Nhị nương. Nàng thở sâu, được rồi, dù sao bọn họ đã muốn là vợ chồng, cho dù bỏ qua đêm nay, kia còn có ngày mai, ngày kia?

Thôi, sớm tử sớm siêu sinh! Nàng lại thở sâu, tự động tháo xuống mũ phượng, cởi ra hồng bào, lấy điệu trâm gài tóc, tóc đen mềm mại lập tức như thác nước hạ xuống. Nhưng nàng vẫn là thực khẩn trương, bởi vì hắn nằm ở phía bên ngoài, cho nên, nàng phải đi quá hắn, mới có thể nằm đến bên trong.

Tất tất tốt tốt, ầm ỹ chết! Hắn cắn chặt khớp hàm, cưỡng chế trụ muốn rống nàng im lặng, mở ra mắt, ngồi ngay dậy, lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Quái lạ, đêm động phòng hoa chúc, trượng phu không vui vẻl ại tỏ ra tức giận, trong lòng nàng nói thầm, nhưng vẫn là thực cố gắng hướng hắn bài trừ cười, cởi hài miệt, đi quỳ vào phía bên trong giường, ngoan ngoãn nằm xuống, cứng ngắc đem uyên ương hỉ mền hảo sau, hai tay giao nắm ở trước ngực, âm thầm hít vào, thở ra. (Kat: cuối cùng tỷ lại đi chuẩn bị tập thể dục là sao?)

Hắn cũng nằm xuống, cúi người đem chăn kéo đến trên vai, đã thấy nàng nhắm chặt hai tròng mắt, miệng nhắm chặt, hơi hơi thở dốc, hai tay lại nắm chặt thành quyền, để lộ ra tâm trạng không yên bất an của nàng.

Hắn xoay người, đột nhiên nhìn đến ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh lén lút tinh tế. Hắn sắc mặt căng thẳng, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, xuống giường thổi tắt ngọn nến, lại trở lại trên giường, lạnh lùng ra lệnh:"Ngủ đi."

Di? Nàng bỗng dưng trừng lớn mắt, nhìn cảnh tối như mực trong phòng, liền, cứ như vậy đây là có chuyện gì? Đương sự kia cũng không làm cho bản thân nàng hợp phòng … không lẽ nàng cũng phải tự đến? Lá gan của nàng không có lớn như vậy đâu?

Quý Duy Lễ tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng có thể cảm giác được nàng kinh ngạc ánh mắt thẳng tắp trừng mắt chính mình. Không sao cả, đáp ứng thành thân đã là hắn nhượng bộ nhất rồi, về phần chu công chi lễ, hắn còn không có uất ức đến mức cũng phải nhường nhân bắt buộc hoàn thành!

Đêm ngày một sâu.

Khang Mộc Vân còn rất sớm đã tỉnh lại, đây là thói quen, bình thường sáng tinh mơ phải đến điền lý làm việc, nhưng giờ phút này, trong thành phồn hoa thiên thủy, nàng có thân phận mới, không cần cầm lấy cái cuốc!

Nam nhân bên người nàng vẫn đang ngủ say.

Sáng sớm không khí lành lạnh, ánh nến đã tắt, sắc trời xám trắng, nàng thật cẩn thận nghiêng người, ngưng trụ nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn. Tim nàng bất giác đập thình thịch, phải nói thật sự là, nàng rất thích khuôn mặt này. Cho dù lúc này cằm dài quá chút hồ tra, nhưng không hiểu, nàng đối hắn chính là có hảo cảm nói không nên lời. Chính là, nàng vẫn đang không hiểu, hắn trên người không có nửa điểm cục cằn, nhân xem ra tuyệt không thô tục. So với lời đại nương hàng xóm chê bai thật khác xa! (Kat: Vân tỷ, tỷ cũng là sắc nữ ah! Vân tỷ: muội mới là sắc nữ, ta nhìn phu quân ta cơ mà)

Suy nghĩ mãi, thấy hắn hai mày vừa nhíu xoay mình, nàng sợ tới mức vội vàng nằm yên, nhắm mắt lại.

Sau đó, Quý Duy Lễ ngồi dậy, xem nàng giống cương thi nằm thẳng tắp, hai tay ép chặt đệm chăn, thẳng tắp nép bên cạnh người. Hắn xoay mình, cúi người tới gần, thân mình cũng bởi vậy đụng chạm đến thân thể của nàng.

Hắn, hắn muốn làm gì? Khang Mộc Vân nhất thời tim đập gia tốc, hắn tính đền bù đêm động phòng hoa chúc?

Quý Duy Lễ đụng tới tay nàng, nàng càng kinh ngạc, tay nàng thực thô, hắn làm sao có thể từ nơi này bắt đầu? (Kat: ta suýt sặc với Vân tỷ ah)

Hắn nhíu mi, nhìn chằm chằm hai tay thô ráp của nàng, lòng bàn tay chai sạn. Quái! Biểu hiện nàng cũng không phải là kim chi ngọc diệp.

Tay nàng cũng không phải nhu nhược mềm mại, hay phấn nộn trơn nhẵn, có như vậy hấp dẫn hắn thực quái? Khang Mộc Vân không hiểu ra sao, nhịn không được mở to mắt trộm ngắm, liền nhìn đến hắn thực còn đang nhìn tay nàng, kỳ thật nàng thoạt xem chỉ biết tay hắn so với nàng còn đẹp hơn.

Nàng vốn định tiếp tục làm bộ, không nghĩ làm cho hắn phát hiện nàng đã muốn tỉnh, nhưng bởi vì hắn mặt cùng tay nàng khoảng cách thật sự gần. Hô hấp của hắn trực tiếp phả lên lòng bàn tay của nàng, tê dại, ngứa ngáy, nàng cũng sắp muốn cười ra tiếng.

Quý Duy Lễ chú ý tới hô hấp của nàng đột nhiên nhanh hơn, khóe miệng giơ lên, hàm răng còn cắn chặt môi dưới. Nguyên lai nàng đã sớm tỉnh! Hắn mím bạc môi, lập tức xuống giường, mặc vào giày.

Rời giường?! Cứ như vậy?! Khang Mộc Vân không nghĩ tới hắn cũng thức dậy sớm, vội vàng đứng dậy đi theo,"Ta đến." Nàng vội vàng xuống giường, mang giày thêu, rất nhanh theo ngăn tủ lấy ra quần áo, hầu hạ hắn mặc vào, lại xoay người đi đến bồn nước, giặt khăn, cung kính dâng.

Quý Duy Lễ nhìn nàng qua lại bận rộn, cái ý niệm trong đầu càng ngày càng mãnh liệt – nàng căn bản là giống một nha hoàn, không nửa điểm như tiểu thư khuê các tư thái.

"Đợi lát nữa đi phụng trà các trưởng bối, các tỷ tỷ cũng sẽ đi? Ta cũng phải cùng các nàng thỉnh an, tuy rằng ta là nhỏ nhất, nhưng ta sẽ thực an phận, phu quân đêm nay có thể cùng tỷ tỷ khác trong phòng đi."

Khang Mộc Vân nói lời này nhưng là đi ngược lại ý tứ của Nhị nương, Nhị nương muốn nàng nắm chặt lòng của trượng phu, muốn được thành người được sủng ái nhất, ngày sau, vàng bạc châu báu mới có thể lấy nhiều nhất, nhưng nàng luôn luôn thực nhận thức thân phận, không nghĩ gây thù hằn, không nghĩ cùng các tỷ tỷ tranh giành tình nhân.

Hắn hoà nhã lau, sau đem bố khăn giao cho nàng, cố ý hỏi lại:"Các tỷ tỷ?"

"Đúng vậy, phu quân là người có phúc, ta là tứ phu nhân, phía trên còn có ba vị tỷ tỷ cùng nhau hầu hạ ngài đâu!" Thật là, có người mới liền quên người cũ, nàng nhịn không được trong lòng than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.