Phu Nhân, Phó Gia Ngạo Kiều Hôm Nay Không Giả Bệnh

Chương 11: Đẹp Chứ Không Xài Được






Nhưng mà Phó Cẩn Tập nháy mắt khôi phục vẻ mặt âm lãnh, đứng dậy theo sau, cầm lấy áo khoác, ra vẻ trấn định mà nói:
"Không phải nói Cao tổng hẹn vào giữa trưa sao? Hiện tại không sai biệt lắm liền đi đến điểm hẹn đi.

"
Mạc Phong gật gật đầu, cứ như vậy, hai người một trước một sau ra cửa.

Hai người mới vừa mới vào thang máy, bên trong tập đoàn liền có không ít thiếu nữ thanh xuân mơn mởn đang nhìn đông nhìn tây về phía nhìn nam nhân có khuôn mặt hoàn mỹ kia.

Rốt cuộc anh cũng mới từ nước ngoài trở về không lâu, bên trong tập đoàn còn có rất nhiều người đối anh cũng không quen thuộc, nhưng mà khí chất cùng mị lực của anh cũng không giống bình thường chút nào.


Mặc cho ai nhìn đều sẽ không nhịn được mà liếc nhìn anh thêm nhiều lần nữa, Phó Cẩn Tập tựa hồ sớm lấy đã nhận ra ánh mắt của các nàng.

Anh lấy ra một cái khẩu trang mang ở trên mặt, tức khắc chặn hơn phân nữa khuôn mặt anh, theo sau lại giả vờ mà ho khụ khụ.

Khiến cho mọi người đều đành phải đối anh kính nhi viễn chi, theo bản năng mà nhích lại gần nhìn nhưng lại cảm giác chỉ có thể xa xa đứng nhìn.

Đợi bọn họ rời đi, bên trong tập đoàn liền truyền đến không ít thanh âm bàn tán.

"Các ngươi nhìn thấy được đi, phó tổng hắn xác thật có bệnh, với dáng vẻ kia, thoạt nhìn thật sự là quá hư nhược rồi.

"
"Là thật nha, thật là tạo hóa trêu người, ngươi nói hắn như đẹp trai như vậy, một người hoàn mỹ như thế, cư nhiên sau đó không lâu liền phải cái kia.

"( ý mấy chị này là ảnh ngủm á :33 haha)
"Ai, dù sao mặc kệ thế nào, hắn là thật sự liều mạng, đều bệnh thành như vậy, còn kiên trì công tác.

"
"Như vậy nha, nhìn xem thì tốt rồi, bằng không sau này gả qua không bao lâu lại phải cái kia! như vậy liền biến thành quả phụ, đẹp chứ không xài được.

"
"Nào nào không ồn ào nữa, mọi người đều đi làm việc đi.


"
"! ! "
Mà Mạc Phong điều khiển xe liếc mắt nhìn kính chiếu hậu bên trong một cái, đồng thời trêu ghẹo nói:
"Phó thiếu, ngài vừa mới giả bộ đến cũng thật giống đi, có thể đi làm diễn viên được luôn.

"
Phó Cẩn Tập cũng không có đáp lại cậu, anh chỉ là đem khẩu trang gỡ xuống, ánh mắt hơi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Một đôi mắt thanh lãnh nhiễm vài phần ưu tư, anh giả bệnh, anh đem chính mình đắp nặn thành hình tượng một ma ốm.

Không đơn giản là vì tránh né cuộc hôn nhân chính trị này, mà anh trong lòng trước sau còn có một việc không bỏ xuống được.

Đó chính là tiểu nữ hài năm đó cứu anh, mạng anh là cô ấy cấp, đoạn thời gian kia cũng là cô vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho anh, mới làm anh có dũng khí sống sót.

Anh lúc ấy đem cô đánh mất, hiện giờ muốn tìm được cô, liền giống như mò kim đáy biển, cũng không biết hiện tại cô rốt cuộc ở nơi đâu?
Đang lúc anh hoảng thần suy nghĩ, đột nhiên ngoài cửa sổ một thân ảnh quen thuộc nhỏ yếu đập vào ánh mắt của anh.

Trên lề đường có một cô gái bước xuống từ một chiếc xe taxi, chỉ thấy cô lập tức đi vào nhà hàng phía trước.

Phó Cẩn Tập nhìn thấy nữ nhân này, không khỏi cười nhạo thấp giọng nỉ non: "Thật là gặp quỷ, như thế nào đến chỗ nào đều có thể nhìn thấy cô! "
Anh còn chưa nói xong, đột nhiên, có một người đang lén lút đi theo phía sau cô, mà một màn này toàn bộ dừng trong mắt anh.


Nội tâm anh kỳ thật giãy giụa vài giây, cuối cùng vẫn là xuất phát từ bản năng lo lắng an nguy cho cô, lập tức mệnh lệnh Mạc Phong đem xe ngừng lại.

Anh xuống xe, hướng Mạc Phong vội vã mà nói: "Tôi còn có việc, Cao tổng bên kia cậu đi giải quyết đi.

"
Nói xong, anh cũng không màng Mạc Phong truy hỏi, cũng đi theo cái người lén lút kia cùng nhau vào nhà hàng.

Rơi vào đường cùng, Mạc Phong đành phải một mình tiếp tục đi đến địa điểm đã hẹn.


Mà bên kia, Lương Dĩ Chanh đi tới địa điểm mà Kiều Na Na gửi tới, cô liếc mắt nhìn thấy phía sau có người theo đuôi, nhưng là cô cái gì cũng không có làm, liền đi vào nhà hàng.

Dần dần đến gần, chỉ thấy Kiều Na Na đang nhàm chán nhìn chằm chằm móng tay của mình.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.