Phu Nhân Giả

Chương 38: Chương 38





69.

Nghiêm, Nghiêm Thù Lân vẫn chưa tỉnh sao?
Tôi nghe tiếng th ở dốc của hắn càng lúc càng nặng, ngón tay thô to đâm rút trong lỗ hậu của tôi, tần suất dần tăng lên khiến nó tiết ra chút d1ch nhờn, sau đó hắn lại đút thêm một ngón tay nữa, tôi nắm chặt gối, cực kỳ sợ hãi, đầu gối cọ vào ga trải giường, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể chui ra từ dưới người hắn.

Khi hắn thử nhét gậy th*t vào lỗ nhỏ bị vạch ra của tôi, tôi sợ đến nỗi chảy mồ hôi đầm đìa, vật này khác xa đồ chơi lần trước, làm sao có thể! !
Nghiêm Thù Lân trầm giọng gọi tên tôi mấy lần, bàn tay to rộng kéo tôi xuống rồi bóp eo tôi, sau khi ưỡn mạnh một cái thì gậy th*t tiến vào cơ thể tôi một đoạn ngắn.

Chắc vì trước đây hắn từng nới lỏng cho tôi bằng hạt châu và cây ngọc nên lần này tiến vào không đau như tôi tưởng, nhưng khi tôi thở phào nhẹ nhõm thì hắn lại tiếp tục đâm sâu vào lỗ hậu, tôi càng thít chặt thì hắn càng đâm mạnh.

Ống ruột nhỏ hẹp bị vạch ra một cách thô bạo, hình như hắn thấy tiến độ quá chậm nên đè tôi ra bắt đầu đâm rút, quả thực muốn c ắm vào sâu hơn.

Kích cỡ này còn lớn hơn dự đoán của tôi, tôi dần thấy đau nên cắn môi chịu đựng, trong lòng nghi ngờ Nghiêm Thù Lân cố ý, nhưng tôi bị hắn đè dưới người nên không thấy được vẻ mặt hiện giờ của hắn.

"Đừng chạy.

" Tôi nghe hắn nói vậy, chưa kịp trả lời thì mông lại bị đánh mấy cái, vừa tê vừa đau.


Oan quá! Tôi bị đè không thể nhúc nhích thì chạy đường nào, muốn chạy cũng đâu có chỗ để chạy!
Tôi cố chịu đựng không vùng vẫy nhưng hắn vẫn muốn đánh tôi, banh chân tôi ra rộng hơn rồi nâng lên vòng eo kéo căng suýt rút gân của tôi, bắt đầu rút ra đút vào.

Không được, còn vào nữa sẽ chảy máu! !
Tôi hoảng sợ, đang định hét lên gọi hắn thì trước mắt quay cuồng, bị hắn ôm vùi mặt vào ngực, cảm nhận được dương v*t hắn đột ngột đâm thẳng vào chỗ sâu, lòng bàn chân tôi giẫm lên ván giường nhưng không sao ngồi dậy được.

Cảm giác lỗ hậu bị vạch ra chân thực như vậy chắc không phải mơ, nhưng cổ tôi bị hắn bóp chặt, khi cằm bị ép ngẩng lên, bỗng nhiên tôi không phân biệt được đây là mơ hay thực.

Ánh nắng rọi qua cửa sổ để mở, mắt tôi dần nhòe đi, há to miệng cũng vẫn ngạt thở.

Dưới thân từ từ bị vạch ra, hình như cổ bị hắn cắn rỉ máu.

Khi tôi sắp ngất đi, con mèo tam thể nhảy lên giường kêu meo meo rồi quất đuôi vào tay Nghiêm Thù Lân đang bóp cổ tôi, còn giơ móng lên cào mặt hắn.

70.

"! ! Hoàn Từ?"

Nghiêm Thù Lân bừng tỉnh.

Hắn đờ đẫn giây lát rồi hốt hoảng buông tay ra khỏi cổ tôi, còn cẩn thận xoa xoa những chỗ bị hắn bóp bầm tím trên người tôi.

Nãy giờ tôi không dám lên tiếng, nghe hắn gọi thì tủi thân khóc nức nở trong ngực hắn.

"Đau lắm sao?" Nghiêm Thù Lân ôm tôi, hôn lên nước mắt trên mặt tôi rồi nói, "Ta, ta! ! "
Một nửa vật kia của hắn còn nằm trong người tôi, tôi bình tĩnh lại rồi hỏi hắn rút ra trước được không.

"Chảy máu, đâu có chảy máu! ! "
Hắn nâng m ông tôi lên, chưa chịu rút ra mà săm soi chỗ kết hợp của tôi và hắn.

Giờ, giờ chưa chảy máu nhưng nếu hắn lại cứng lên thì tôi phải nằm liệt giường nửa tháng mất!
Tôi quỳ thẳng lưng trên giường, tay chống vào tường, hắn vịn eo tôi chậm rãi đâm rút bên trong, động tác nhẹ hơn nhiều nhưng cũng chẳng có ý định dừng lại, cứ như lỡ sai thì sai cho trót vậy.

Tôi quay mặt đi chỗ khác, trông thấy con mèo tam thể lúc nãy đánh thức hắn ngồi xổm bên cạnh hững hờ li3m móng.

Bắt gặp ánh mắt tôi, nó cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

71.

Ưm! ! Đừng, đừng nhìn mà!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.