Phù Dung

Chương 71




Tuy hai mươi năm đã trôi qua, nhưng khác với Lý Vĩnh Trường, Lý Phù Dung không già nua như vậy, thời gian cứ như đã bỏ quên Lý Phù Dung giống như mọi người đã lãng quên nàng, nhưng Lý Vĩnh Trường vẫn không nhận ra nàng. Chính bản thân hắn không hề nhớ tới nàng hay từ đầu đã không nhìn nhau?

Sau phút bất ngờ ban đầu, Lý Phù Dung đã bình tĩnh trở lại, quay về bộ mặt bình thản như cũ. Nàng nhìn bộ quan phục trên người Lý Vĩnh Trường, nàng không biết bây giờ Lý Vĩnh Trường đã làm tới chức quan gì nhưng chắc hẳn vị trí không thấp, nếu không, làm sao được Đại hoàng tử mời làm phụ tá.

Cũng không biết phải mở lời như thế nào, cả hai cứ im lặng.

Lý Vĩnh Trường nhìn ra dù lúc này Lý Phù Dung có bị hẻo lánh, có trở nên nghèo túng thì nàng vẫn thản nhiên như năm xưa, cứ trơ mắt thờ ơ nhìn mọi thứ. Nàng chưa từng hối hận vì hành động của mình sao?

Nghĩ tới những ngày tháng khi Lý Phù Dung tự tiện xin ý chỉ Lạc Quân Đế được tu hành tại gia, tất cả mọi người dù ngoài mặt không nói nhưng sau lưng không ít những lời châm chọc, ngáng chân Lý gia. Vào lúc đỉnh điểm nhất, Lý gia như trở thành mục tiêu phỉ báng chung của tất cả mọi người, khắp nơi đều bị công kích. Lạc Quân Đế lúc đó có thấy cũng trơ mắt làm ngơ, mọi người thấy vậy thì suy đoán Lý gia đã đắc tội với Lạc Quân Đế rồi, nghĩ Lạc Quân Đế muốn qua đó mà trừng phạt Lý gia nên hành động càng ngang ngược, dồn Lý gia vào đường cùng.

Thế nhưng, không ai biết rằng Lạc Quân Đế làm ngơ như vậy cốt vì muốn thử Lý Phù Dung mà thôi! Hắn muốn biết khi nhìn thấy Lý gia sa cơ thất thế, Lý Phù Dung có chạy đến van xin hắn hay không, hắn có thể nhìn rõ mặt thật của Lý Phù Dung. Vậy mà, ngày qua ngày, năm qua năm, Lý Phù Dung vẫn bất động, ở trong Thanh Tư Cung không quan tâm chuyện đời. Lúc này, Lạc Quân Đế cũng chưa xác định Lý Phù Dung thật sự từ bỏ quyền lực, không có dã tâm bất chính, nhưng cũng từ đó hậu đãi với Lý gia hơn. Lý gia lần nữa lấy lại vị trí của mình. Về sau, Lý Vĩnh Trường bộc lộ năng lực được Lạc Quân Đế xem trọng, quan trường rộng mở. Ai ai cũng mang ý nghĩ Lý gia trở mình nhờ vào Lý Vĩnh Trường chứ không một người liên tưởng đến vị Hòa Phi kỳ dị kia.

Lý gia đã khốn đốn, nhục nhã tới như thế nào ngày đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Lý Vĩnh Trường. Bây giờ đối mặt với Lý Phù Dung, lửa giận kia lại bùng phát, Lý Vĩnh Trường bật tiếng mỉa mai:

– Hòa Phi lúc này đã chán cuộc sống tĩnh mịch này rồi ư?

Lý Phù Dung ngước mặt nhìn Lý Vĩnh Trường, nghe lời hắn châm chọc cũng không có mấy phản ứng.

Lý Vĩnh Trường thấy vậy chợt nhớ ra vì sao hắn trước kia không thích Lý Phù Dung, muội muội ruột thịt này. Nàng không những một học hiểu mười, được phụ thân khen ngợi mà hắn ghét nàng, mà bởi vì biểu cảm kia của nàng!

Mỗi lần, thấy Lý Phù Dung dùng ánh mắt như hờ hững, như xa vời kia nhìn mình, Lý Vĩnh Trường liền có cảm giác mình như bị nhìn thấu, bị hạ thấp, còn nàng thì cao cao tại thượng. Hắn lúc đó dù không được giỏi như nàng thì cũng là một nhân tài người người nể trọng, làm sao nàng lại dám nhìn hắn như thế? Từ đó, Lý Vĩnh Trường chán ghét, né tránh Lý Phù Dung.

Lý Phù Dung mở miệng  hỏi:

– Huynh… muốn phò tá Đại hoàng tử?

Lý Vĩnh Trường cau mày, trịnh trọng nói:

– Đúng vậy! Với năng lực của ta, ta tin có thể giúp Đại hoàng tử hoàn thành đại nghiệp!

Việc hắn quy về dưới trướng Đại hoàng tử đã không còn là bí mật nên Lý Vĩnh Trường thoải mái thừa nhận.

Lý Phù Dung nín thở, khổ sở nhìn Lý Vĩnh Trường. Đó là biểu cảm hiếm hoi thấy được ở Lý Phù Dung.

– Tại… sao…

Tại sao? Nàng hỏi hắn tại sao lại trở thành phò tá của Đại hoàng tử ư? Hắn muốn sao? Nếu như năm xưa Lý Phù Dung nhu thuận, thì hôm nay người mà hắn phò tá chính là con của của Lý Phù Dung rồi, đưa kẻ kế thừa có một nửa dòng máu của Lý gia lên ngôi báu!

Nhưng Lý Phù Dung đã phá hỏng mọi thứ!

Nào ngờ, lại nghe Lý Phù Dung lẩm bẩm:

– Tại sao lại là Đại hoàng tử? Vì sao lại chọn hắn chứ…

Lý Vĩnh Trường bật cười, nghiến răng hỏi:

– Tại sao không thể là Đại hoàng tử chứ?

Lý Phù Dung cắn môi nói:

– Bởi vì mẫu thân của hắn là…

Chiêm Phi! Là người đã hại chết Tô Tuyết trước mắt Lạc Quân Đế!

Lý Vĩnh Trường lại nghĩ Lý Phù Dung muốn nói tới thân phận ngoại tộc của Chiêm Quý Phi, hắn liền nói:

– Bởi vì mẫu thân của hắn là Công chúa ngoại tộc nên ta mới quyết định giúp hắn!

Để Đại hoàng tử sau khi lên ngôi nhớ rõ khi hắn khó khăn nhất đã được Lý Vĩnh Trường góp sức lớn thế nào, để Đại hoàng tử ghi nhớ ngôi Vua mà hắn có được, là do công lớn của Lý Vĩnh Trường giúp hắn đạt được!

Lý Phù Dung lảo đảo.

– Tại sao huynh cứ nhất định phải sa vào vũng bùn này?

– Nếu không phải tại ngươi hại thì ta phải đi tới bước đường này sao?

Lý Phù Dung không kiềm được mà lớn tiếng nói:

– Vì muốn Lý gia từ bỏ tâm tư nhúng tay vào Hoàng vị kia ta mới chọn giam mình trong chiếc lồng này! Huynh tưởng ta mong muốn cuộc sống như vậy ư?

Nàng vì Lý gia?

– Nếu được chọn lựa, huynh nghĩ ta muốn sao…

Lý Phù Dung lắc lắc đầu đau đớn, có rất nhiều chuyện nàng không thể nào nói ra được, dù bị hiểu lầm nàng cũng phải cắn răng chịu đựng. Điều nàng mong muốn chỉ là Lý gia trên dưới được bình an mà thôi.

Lý Vĩnh Trường lại không cho là đúng, phản bác:

– Ngươi nói vì Lý gia nên ngươi mới tự tiện hành động như vậy sao? Không! Không phải! Ngươi chỉ vì bản thân mình mà thôi! Ngươi nói muốn tốt cho Lý gia nhưng ngươi có biết hành vi của ngươi đã tổn hại Lý gia như thế nào? Lý gia vì ngươi mà chịu uất ức ra sao không?

Lý Phù Dung nín lặng, nàng biết Lý gia sẽ chịu thiệt thòi nhưng kết quả đó tốt hơn rất nhiều so với diệt môn.

– Ngươi có biết phụ thân vì ngươi mà bị người chỉ trích? Có biết mẫu thân vì ngươi mà đau khổ không ngừng? Có biết Vĩnh Đạt vì ngươi mà tương lai gần như bị tiêu hủy? Có biết Phù Cát vì ngươi mà bị ảnh hưởng, xém chút không thể gả đi, cuối cùng phải gả thấp, lấy một người công danh hạn hẹp? Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không để ý tới! Ngươi nói vì nghĩ cho Lý gia nhưng thật chất ngươi chỉ làm những gì ngươi thích mà thôi! Tự cho là đúng rồi bắt người khác phải nghe theo! Phải đồng cảm? Thật nực cười!

Lý Phù Dung chao đảo, lắp bắp:

– Chẳng lẽ vinh quang quyền lực quan trọng tới thế ư? Hơn cả an nguy của mọi người?

Lý Vĩnh Trường không nhìn ra sự sợ hãi trong lòng Lý Phù Dung, chỉ cảm thấy nàng suy nghĩ quá nhiều, cái gì cũng sợ hãi. Hắn cứng miệng nói:

– Ngươi không hề biết chúng ta muốn cái gì, cái ngươi cho là tốt chỉ là áp đặt suy nghĩ lên mọi người mà thôi. Dù nguy hiểm thì sao, thất bại thì sao? Nếu trên đời cái gì cũng lo lo sợ sợ thì còn tiến bước thế nào? Còn sống có nghĩa lý gì?

Có rất nhiều người, rất nhiều người dù biết chỉ được một phút huy hoàng rồi tắt, nhưng bọn họ thà chọn được sống trong một phút huy hoàng đó chứ không phải một đời lay lắt không ý nghĩa, không niềm vui.

Lý Phù Dung cố gắng như van nài:

– Huynh không thể… dừng tay được sao?

Nói đến cùng, nàng vẫn muốn hắn buông tay? Rốt cuộc nàng là không muốn thấy hắn thành danh hay là không thích Đại hoàng tử?

– Bất cứ ai cũng được, chỉ trừ Đại hoàng tử ra…

Lý Vĩnh Trường khó hiểu thật rồi, tại sao Lý Phù Dung lại kiêng kỵ Đại hoàng tử tới như vậy, trong mắt của nàng lúc này đầy sợ hãi, chỉ là hắn không biết được nguyên do sợ hãi của Lý Phù Dung.

Lý Vĩnh Trường ngây người hồi lâu lắc nhẹ đầu rồi trầm trọng nói:

– Không thể được! Ta không thể buông tay được!

– Là huynh không thể buông tay hay không muốn buông tay?

Lý Vĩnh Trường không trả lời. Lý Phù Dung mãi nhìn hắn, theo sự trầm mặc của hắn mà đau lòng.

Lý Vĩnh Trường phất tay đi, trước lúc biến mất còn nói:

– Nếu sau này Hòa Phi hối hận, muốn ra khỏi đây, ta… sẽ nghĩ cách giúp nàng.

Trong lòng của hắn thì ra vẫn còn vương chút tình thân đối với Lý Phù Dung.

Nhã Nhã thấy Lý Vĩnh Trường bước ra, vẻ mặt cũng không tốt thì nhao nhao trong lòng, sau khi hắn đi liền chạy vào phòng, liền nhìn thấy Lý Phù Dung ngã ngồi trên đất.

– Tiểu thư!

Nhã Nhã chạy vội tới đỡ Lý Phù Dung dậy. Đây là lần đầu tiên, Nhã Nhã thấy Lý Phù Dung lạc lõng, yếu ớt đến như vậy, sự tín nhiệm trong mắt Lý Phù Dung cũng đang rã rời từng chút một.

– Ta đã sai rồi sao?

– Tiểu thư…

– Huynh ta nói đúng! Ta luôn tự cho bản thân mình là đúng, ép buộc tất cả phải làm theo ý ta mà không hề suy nghĩ đến cảm nhận của mọi người. Điều ta cho là đúng lại có thể gây tội nghiệt đến người khác, khiến họ phải đau khổ…

– Tiểu thư, người không có! Người thật tâm chỉ muốn tốt cho tất cả mọi người thôi…

– Không! Không đâu, Nhã Nhã! Ta làm chỉ vì bản thân ta thôi. Vì ta không thể ngồi yên không hành động nhìn mọi chuyện xấu đi, vì ta sợ kết quả xấu xảy ra nên lèo lái sang một con đường khác mà không hề quan tâm nó sẽ gây ra hậu quả gì.

Đôi mắt Lý Phù Dung ngập đầy nước, nhạt nhòa…

– Hôm nay như thế này là kết cuộc mà ta đáng phải chịu…



Từ ngày đó, trong Thanh Tư Cung không còn tiếng râm ran đọc kinh nữa. Lý Phù Dung quỳ lặng im trước bàn Phật, nhìn khói hương bay bay không biết đang nghiền ngẫm điều gì.

Bức tượng Phật trước mắt nàng lúc thấy rõ lúc bị khói hương che mờ hư ảo.

Lý Phù Dung khép hờ hai mắt.

Thời gian lại trôi qua, năm năm sau, Đại hoàng tử đã hai mươi lăm tuổi, Lạc Quân Đế đã gần năm mươi nhưng vẫn thịnh không suy, không có dấu hiệu truyền ngôi, cũng chẳng màng lập Thái tử. Đại hoàng tử từ ban đầu kiên nhẫn chờ đợi đã không còn nhẫn nại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.